Căn cứ vào một số rất bí ẩn, chỉ cùng nhân tính tương quan, Lưỡng Vong Phong xếp hạng thứ tư Giản Như Vân vẫn lòng mang cảnh giác đối với Liễu Thập Tuế.
Năm đó Thượng Đức Phong thẩm vấn Liễu Thập Tuế từng nhắc tới vụ án Tả Dịch, hơn mười năm sau đã bị phần lớn người quên lãng, nhưng hắn nhớ rất rõ ràng.
Thông qua quan hệ trong tộc, hắn tra ra Tả Dịch trước khi chết đã từng đi tới Quyển Liêm Nhân, Tả Dịch có vị bạn cũ ở trong Quyển Liêm Nhân, Thần Mạt Phong tựa như cũng đã điều tra người kia.
Chuyện này càng làm kiên định quyết tâm tra án của hắn.
Bởi lo lắng bên trong Thanh Sơn có người che giấu cho Thần Mạt Phong, vì lẽ đó hắn không nói với bất kỳ ai, dự định tự mình đi làm.
Hành tung của hắn quá mức dễ thấy, vì lẽ đó cuối cùng chuyện này rơi xuống trên người huynh đệ ruột của hắn là Giản Như Sơn. Giản Như Sơn xếp hạng rất phổ thông ở bên trong Lưỡng Vong Phong, chí ít ở bên trong Thanh Sơn không để cho người chú ý, lúc rời đi càng không làm kinh động bất luận người nào, lần theo manh mối đã có đi tới Giám Lợi thành.
Tuy rằng ở phương diện Quyển Liêm Nhân không có được kết quả, nhưng ít ra có thể xác nhận Quyển Liêm Nhân cũng đang che giấu cái gì, đối với hắn mà nói như thế cũng đã đầy đủ rồi.
Hắn nghĩ chính mình đã suy tính ra tất cả mọi chuyện, tâm tình có chút sốt sắng, hô hấp đều khó mà tiếp tục giữ vững vững vàng.
Nơi này là một gian miếu đổ nát yên tĩnh, ở giữa thiêu đốt một đống lửa trại, hắn chỉ có thể nghe được tiếng thở của chính mình.
Hô hấp nặng nề như núi, để hắn cảm giác hai vai của chính mình cũng có chút trầm trọng, đó là trách nhiệm của Thanh Sơn đệ tử.
Lửa trại rơi vào trên mặt của hắn, minh ám biến ảo, để vẻ mặt hắn có vẻ càng thêm nghiêm nghị.
Tỉnh Cửu lại thuê người giết người......
Mặc kệ là Giản Như Vân hay là hắn đều chưa từng nghĩ tới chuyện, Bích Hồ Phong Tả Dịch sư thúc là Liễu Thập Tuế giết, bởi vì lúc đó Liễu Thập Tuế vào nội môn thời gian ngắn ngủi, cảnh giới còn rất thấp, mà lúc đó hắn thật sự rất sạch sẽ, thành thật, nên chỉ là đang muốn che giấu cho người nào đó, mà người kia là ai...... Rất dễ đoán.
Bọn họ cũng không nghĩ là Tỉnh Cửu tự mình động thủ, bởi vì Tỉnh Cửu lúc đó cảnh giới cũng rất thấp, căn bản không có cách nào giết chết Vô Chương cảnh Tả Dịch, hắn tất nhiên là thuê người giết người, chỉ là hắn làm sao có thể mang theo tên thích khách kia đi vào Thanh Sơn, trước sau là chuyện mà Giản Như Vân cùng hắn đều không hiểu nổi.
Xác nhận được phương diện Quyển Liêm Nhân, hắn hiện tại có thể trực tiếp ngự kiếm bay trở về phía nam, nhưng những chứng cớ hiện hữu này hoàn toàn không đủ để lên án Liễu Thập Tuế, vì lẽ đó hắn quyết định đi tìm một người bạn trong Kính Tông, tiếp tục lần theo manh mối này tra tiếp.
Nghĩ tới quan hệ của Liễu Thập Tuế cùng Thần Mạt Phong, cùng với sau đó Liễu Thập Tuế gia nhập Bất Lão Lâm, giết chết Lạc Hoài Nam, Giản Như Sơn cảm thấy chuyện này thực sự quá phức tạp, càng nghĩ càng đau đầu, thậm chí có chút choáng váng —— nếu như không phải hoa mắt, vì sao lửa trại trước mắt lại biến thành màu xanh lam quỷ dị như vậy?
Giản Như Sơn nghĩ như vậy, bỗng nhiên nghĩ đến tiến vào Lưỡng Vong Phong học được những bài học kia, các sư huynh dùng giọng nói nghiêm khắc nhất cảnh cáo bọn họ nhất định phải nhớ rõ từng chi tiết.
Thế gian có một loại lửa không có màu sắc, nhưng nếu như gặp phải chân thực hỏa diễm, sẽ trở thành màu u lam!
Giản Như Sơn khiếp sợ cực kỳ, đầy mặt là vẻ khó tin, làm sao còn dám do dự, trực tiếp triệu hồi phi kiếm muốn ngự kiếm rời đi.
Đáng tiếc chính là không kịp, ngọn lửa cuồng trướng mà lên, dâng đến nóc nhà, bao phủ toàn bộ gian miếu.
Ngọn lửa màu u lam nhìn như cuồng bạo, nhưng bất kể là kèo gỗ trên xà nhà hay là tượng phật trong miếu, vẫn y nguyên như trước.
Ngọn lửa màu u lam kia dường như không có nhiệt độ chân thực.
“Hồn hỏa!”
Giản Như Sơn lớn tiếng hô.
Phi kiếm hướng về bốn phương tám hướng chém tới, ánh kiếm chói mắt đến cực điểm!
Hắn đã xác định địch nhân chính là Minh bộ yêu nhân, tâm tình căng thẳng tới cực điểm.
Minh bộ cùng nhân gian đã thái bình hơn hai trăm năm, thậm chí rất ít khi có thể nhìn thấy Minh bộ yêu nhân xuất hiện, đây là lần thứ nhất hắn gặp phải chiến đấu loại này.
Hồn hỏa không có nhiệt độ, đối với người tu hành Triêu Thiên đại lục mà nói lại cực kỳ trí mạng, bởi vì nó có thể trực tiếp ô nhiễm, tiện đà xâm phệ kim đan hoặc kiếm hoàn của người tu hành.
Càng phiền toái chính là hồn hỏa vô thanh vô tức, rất khó chém bỏ. Người tu hành đối phó với hồn hỏa của Minh bộ yêu nhân, bình thường đều là dùng hào quang của pháp bảo trực tiếp trấn áp tinh chế, hoặc là liều mạng nhiễm chút hồn hỏa, giành trước giết chết bản thể của Minh bộ yêu nhân.
Giản Như Sơn chỉ là một tên Thanh Sơn đệ tử phổ thông, không có pháp bảo, kiếm đạo tu vi lại không đủ để chém giết hồn hỏa, chỉ có thể hi vọng phi kiếm có thể chém trúng tên Minh bộ yêu nhân kia. Nhưng hắn đã nghĩ đến, tên Minh bộ yêu nhân này hẳn là hình chiếu của một vị đại năng, bản thể còn ở vực sâu xa xôi, phi kiếm của chính mình làm sao chém trúng nổi? Đúng như dự đoán, ánh kiếm rực rỡ đến cực điểm cao tốc qua lại, đem ba bức tường trong gian miếu đổ nát thậm chí là rừng cây ngoài miếu đều chém đến trăm ngàn lỗ, hồn hỏa vẫn như cũ từ trong lửa trại liên tục trào ra!
Giản Như Sơn mang theo tuyệt vọng hô to một tiếng, triệu hồi phi kiếm hướng về ngọn lửa màu u lam chém tới.
Hồn hỏa đón phong kiếm mà tán, nhưng sau một khắc lần thứ hai phiêu về, như một lồng ánh sáng màu xanh lam trong suốt, hướng về thân thể của hắn hạ xuống.
Giản Như Sơn cắn răng một cái, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, cố thủ đạo tâm, kiếm cương che kín thân thể, chống lại hồn hỏa xâm phệ.
Phi kiếm phá không mà lên, ở trong trời đêm phát sinh tia sang rực rỡ, phát ra tín hiệu cầu viện.
Xì xì xì xì!
Gian miếu đổ nát bị âm thanh khủng bố chiếm cứ, lại như mấy vạn con tàm đang gặm nhấm lá dâu, vừa giống như cục sắt đỏ rực được ngâm vào nước lạnh.
Hồn hỏa màu u lam liên tục hạ xuống, kiếm cương che kín thân thể càng ngày càng mờ nhạt, mắt thấy đã không chống đỡ nổi nữa.
Giản Như Sơn mở mắt ra, trong mắt toát ra tuyệt vọng cùng biểu hiện giãy dụa.
Lúc này hắn đối mặt với hai lựa chọn, hoặc là thu hồi kiếm cương, mạnh mẽ xông ra khỏi gian miếu đổ nát này, hoặc là cố gắng kiên trì như vậy.
Nhưng bất kể là loại lựa chọn nào, cuối cùng đều là một con đường chết, trừ phi hắn luyện thành tiên thiên kiếm thể, mới có thể dựa vào thân thể trực tiếp đối kháng hồn hỏa.
Chỉ do dự một chút, tất cả đã thành nhất định, hồn hỏa thực phá kiếm cương của hắn, rơi vào trên y phục cùng mặt của hắn, sau đó hướng bên trong da thịt chui vào.
Giản Như Sơn bắt đầu kêu gào vô cùng thống khổ, đạo tâm khó bảo vệ nổi, hồn hỏa ăn mòn càng thêm cấp tốc, trong nháy mắt đã đem hắn đốt thành vài đạo khói xanh, chỉ còn lại chút tro tàn.
Một luồng ánh kiếm phá bóng đêm mà tới, rơi vào trước miếu, mang theo ý lạnh đến tận xương tuỷ.
Tuyết nhẹ từ trên trời rơi xuống, trong miếu lửa trại không yếu bớt, trái lại càng thêm dồi dào, nhưng hồn hỏa tàn dư đã dần dần nhạt đi, cho đến biến mất không còn tăm tích.
Đoạn Liên Điền đi vào miếu, biểu hiện nghiêm nghị đến cực điểm.
Hắn là trưởng lão mới lên cấp của Thượng Đức Phong, làm việc nổi danh lãnh khốc vô tình, năm đó vụ án Liễu Thập Tuế ăn vụng yêu đan, tu hành tà đạo bí pháp, chính là do hắn tự mình thẩm lí.
Cũng chính là trong quá trình thẩm án lần đó, hắn chợt phát hiện Liễu Thập Tuế lại có quan hệ với cái chết của Bích Hồ Phong Tả Dịch.
Gần nhất bên trong Cửu Phong mơ hồ có chút phong thanh, Đoạn Liên Điền nghĩ đến vụ án rất lâu trước đây, bắt đầu một lần nữa nhấc lên, giống như Giản Như Vân tra được một số manh mối.
Càng chuẩn xác mà nói, hắn tra ra bạn cũ của Tả Dịch đã từng là Quyển Liêm Nhân ở Giám Lợi thành.
Hôm nay hắn đi tới Giám Lợi thành, lại phát hiện có thể có người đang đi trước chính mình.
Chính đang thời gian cảnh giác nghi hoặc, hắn bỗng nhiên ở bên trong tiên cư nhìn thấy một luồng ánh kiếm ngoài thành.
Ánh kiếm cực kỳ rực rỡ, chiếu sang non nửa mảnh bầu trời đêm.
Đó là tín hiệu cầu viện của Thanh Sơn đệ tử!
Đoạn Liên Điền không chút do dự, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới ngoài thành, tìm tới gian miếu đổ nát này, lại phát hiện nơi này không có bất cứ thứ gì, ngoại trừ một đống lửa trại.
Có lửa trại sẽ có người, như vậy người đã đi nơi nào? Miếu đổ nát đã hủy, là ai từng chiến đấu ở nơi này?
Đoạn Liên Điền lấy ra một tấm gương đồng, hướng về bốn phía gian miếu chiếu đi.
Gương đồng gọi là ming quang giám, xuất từ đại tượng Kính Tông, Quyển Liêm Nhân bên trong mỗi tòa thành thị đều có một tấm.
Thượng Đức Phong trưởng lão cùng các đệ tử bởi vì tra án tìm tung, cũng đã quen mang theo bên người.
Nhìn gương đồng soi ra những hình ảnh mơ hồ, Đoạn Liên Điền rất là khiếp sợ, sắc mặt trở nên khó coi đến cực điểm.
Lại là Minh bộ yêu nhân!
Ngay khi hắn chuẩn bị tiếp tục tra tìm dấu vết cùng manh mối, bỗng nhiên lại có hoa tuyết rơi xuống.
Lúc này hoa tuyết rơi xuống, so với hoa tuyết hắn ngự kiếm mà tới lớn hơn rất nhiều.
Ánh kiếm khẽ liễm, Trì Yến xuất hiện ở trong ngôi miếu đổ nát.
Đoạn Liên Điền có chút giật mình, tiến lên hành lễ nói: “Bái kiến sư huynh.”
Trì Yến liếc nhìn bốn phía, khẽ cau mày.
Đoạn Liên Điền nói: “Chết mất một tên đệ tử, không biết là ngọn núi nào.”
Trì Yến nói: “Trở về rồi hãy nói.”
Đoạn Liên Điền biểu hiện khẽ biến, nhìn hắn không nói gì.