Rất nhiều tông phái tu hành ở trong núi lớn quanh năm bị sương mù bao phủ.
Sơn môn đại trận giấu ở giữa.
Thanh Sơn như vậy.
Vân Mộng Sơn cũng là như vậy.
Nơi này ngọn núi không hiểm trở hùng vĩ giống Thanh Sơn, nhưng cực kỳ xinh đẹp tuyệt trần, nhai pha thế không dốc, đang tự thành cốc.
Tựa như Thanh Sơn Cửu Phong như thế, Trung Châu Phái bị chia làm mười hai toà sơn cốc.
Mây trắng ở những bên trong sơn cốc chảy xuôi, tĩnh mà không tiêu tan, nhìn mỹ lệ rồi lại thần kỳ, thật sự lại như là một giấc mộng, vừa giống như là tiên cảnh trong ảo tưởng của người tu đạo.
Trung Châu lập phái ba vạn năm tự nhiên là giới tu hành đại sự, ngoại trừ Thanh Sơn Tông cùng Thủy Nguyệt Am, Triêu Thiên đại lục không bao giờ tìm được tông phái lịch sử lâu đời như vậy nữa.
Như vậy việc trọng đại đương nhiên phải chúc mừng một phen, cho nên mới có vấn đạo đại hội lần này, tiên lục tái hiện nhân gian.
Không có gốc gác như Tây Hải kiếm phái, cũng biết dùng phi kình lạc hải tạo mưa, tạo thành cầu vồng, Vân Mộng Sơn đương nhiên sẽ không giống nhân gian giăng đèn kết hoa.
Lúc chạng vạng, tinh thần chưa hiện, tà dương đối diện trong thiên không xuất hiện một màn sáng rất lớn.
Bên trong màn sáng có mây bay, có mỹ cảnh, mộng ảo cực điểm.
Vân Mộng Sơn bên trong cũng có tương ứng bố trí, tỷ như Hàn Thực Cốc trong một đêm, mấy trăm ngàng đóa mẫu đơn nở rộ, thực sự là đem màu sắc của thiên địa đều đoạt đi.
Vô số kiếm chu, vân thuyền ở sâu trong núi lớn liên tục lên xuống, đem người tu đạo các nơi trong Triêu Thiên đại lục đưa tới nơi đây. Còn có rất nhiều tán tu cùng tiểu tông phái không có loại ngự không pháp khí cỡ lớn, chỉ có thể ngự kiếm hoặc ngự khí mà đến, muốn ở tầng thứ hai của Vân Mộng đại trận hạ xuống, sau đó đi bộ lên núi.
Trung Châu Phái ở các nơi sơn môn sắp xếp đệ tử chấp sự, chuyên môn phụ trách tiếp đón những người tu đạo này.
Nơi nào đó sơn môn bởi vì niên đại xa xưa, có rất ít người biết, thời gian rất lâu đều không có người tu đạo đi qua.
Vị đệ tử chấp sự kia tẻ nhạt sắp ngủ gục, chợt phát hiện có người đến, nhất thời lên tinh thần.
“Đạo hữu, thỉnh cầu đăng ký một hồi.”
Người kia mang nón lá, không nhìn thấy mặt, ăn mặc kiện bạch y hình thức tầm thường, theo lời nhấc bút lên đến, ở trên danh sách viết xuống tên của chính mình.
Tên đệ tử kia nhìn ngược, nhất thời không nhận ra hai chữ kia, chỉ cảm thấy tên của vị đạo hữu này rất đơn giản, lại ít nét bút như vậy.
“Đạo hữu xin mời tới bên này, cầm khối ngọc bài này, trận pháp tự có cảm ứng, sẽ không ngăn ngăn trở.”
Người kia tiếp nhận ngọc bài, hướng về trong núi đi đến.
Tên đệ tử kia chuyển qua danh sách, nhìn cái tên đó hơi run run, nghĩ thầm vì sao quen thuộc như thế, tựa hồ ở nơi nào nghe nói qua.
Một lát sau, hắn bỗng nhiên nghĩ ra, há to miệng.
“A, Thanh Sơn Tỉnh Cửu!”
Hắn xoay người hướng về sơn đạo nhìn tới, nơi nào còn có thân ảnh của đối phương, mau mau lấy ra pháp khí, thông báo cho sư trưởng trong ngọn núi.
......
......
Vân Mộng Thập Nhị Cốc, địa thế Nghênh Tiên Cốc là ôn hoà nhất, kiếm chu vân thuyền các tông phái đến đây đều đậu ở chỗ này.
Do trong cốc có rất nhiều con đường hướng về đỉnh núi tiên cư, bên đường tất cả đều là ngàn năm cổ tùng, xanh tươi uy nghiêm đáng sợ.
Ở đây không tiện ngự kiếm hoặc ngự khí phi hành, không phải vậy cả ngọn núi đều sẽ là ánh kiếm cùng hào quang, loạn đến không được.
Những người tu hành ở trong núi cất bước, ở dưới đình dừng lại, thỉnh thoảng cùng người chào hỏi, hàn huyên đôi chút.
Tu hành giới rất ít việc trọng đại như vậy, rất nhiều người cách một số năm mới gặp lại, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Có đoàn người tu hành làm người chú ý nhất, bọn họ mặc áo xanh, trầm mặc hướng về đỉnh núi cất bước.
Có thể làm cho trưởng lão như Việt Thiên Môn tự mình bồi tiếp, bọn họ tự nhiên đến từ Thanh Sơn.
Thời gian qua đi mấy trăm năm, Thanh Sơn Tông kiếm tu lại một lần nữa xuất hiện ở Vân Mộng Sơn, hơn nữa đến nhiều người như vậy, tự nhiên gây nên rất nhiều nghị luận.
Có người tu đạo hỏi đồng bạn bên cạnh lần này Thanh Sơn dẫn đầu chính là ai, chờ biết được là Phương Cảnh Thiên cùng Nam Vong hai vị phong chủ cùng đến, càng thêm giật mình.
“Lần này Thanh Sơn thực sự là cho đủ mặt mũi.”
Vị đồng bạn kia lắc lắc đầu, nói: “Đây còn không phải toàn bộ, nghe nói thời điểm đại hội, Liễu chưởng môn sẽ đích thân trình diện.”
Người tu đạo kia không rõ, hỏi: “Đây là vì sao?”
Làm hai đại lãnh tụ của tu hành giới chính đạo, Thanh Sơn Tông cùng Trung Châu Phái quan hệ từ trước đến giờ vi diệu, hoặc là nói lúng túng.
Năm đó thời điểm Cảnh Dương chân nhân phi thăng Trung Châu Phái đều không có đi, chính là minh chứng.
Những năm trước đây Mai Hội đạo chiến, Trung Châu Phái chưởng môn độc nữ Bạch Tảo được Thanh Sơn đệ tử Tỉnh Cửu cứu, quan hệ của song phương hơi có hòa hoãn.
Nhưng những năm qua bởi vì ngôi vị hoàng đế chi tranh bên trong Triều Ca thành, quan hệ của song phương lần thứ hai trở nên căng thẳng, vì sao Thanh Sơn Tông bỗng nhiên có thiện ý lớn như thế?
......
......
Những đại phái đệ tử hiểu rõ thiên hạ đại thế, đối với mọi người của Thanh Sơn đến sinh ra rất nhiều cảm khái, đối với rất nhiều tán tu cùng tiểu tông phái đệ tử mà nói, lúc này cảm giác đơn giản rất nhiều, chính là kích động cùng hưng phấn —— đều là nhân vật bên trong lời đồn, bọn họ chỉ nghe nói qua, ai từng nghĩ còn sống có cơ hội tận mắt nhìn thấy.
“Vị tiên sư khí độ trầm tĩnh kia nghĩ đến chính là Thanh Sơn thủ đồ Quá Nam Sơn!”
Có người kích động nói: “Năm đó hắn ở trong Trọc Thủy chém liên tục bảy con hung thú, bị một vị họa sĩ vẽ lên, sau đó được Bảo Thụ Cư bán ra một hòm tinh thạch.”
“Cố Hàn lại là vị nào? Giản Như Vân tiên sư tới sao?”
“Vị tiên sư mặt mày mỉm cười, thấy là dễ thân tất nhiên chính là Thần Mạt Phong Cố Thanh, quả nhiên như nghe đồn bên trong như vậy, tự nhiên khiến người ta có loại cảm giác ấm áp như gió xuân.”
“Cố Thanh tiên sư cùng Cố Hàn tiên sư chính là anh em ruột, Cố gia thực sự là lợi hại, chẳng trách những năm qua tay đều luồn vào bên trong Triều Ca thành.”
Trong sơn cốc tiếng bàn luận càng ngày càng nhiều, rất nhanh những người tu hành đã biết rõ lai lịch thân phận những Thanh Sơn đệ tử này.
Càng ngày càng nhiều tầm mắt rơi vào nơi nào đó bên trong mọi người của Thanh Sơn.
Người tu đạo đại thể đều dung nhan đẹp trai, thân hình kì vĩ, người kia lại có chút thấp, càng như là phàm nhân tầm thường.
Người kia dung mạo cũng rất tầm thường, tầm thường đến ngươi mặc kệ nhìn bao lâu, chỉ cần hơi hơi dời tầm mắt, sẽ quên dáng dấp của hắn
Tầm thường đến trình độ như thế này, vậy chính là không tầm thường.
Nghe nói coi như ở trong tài liệu của Quyển Liêm Nhân, đối với dung mạo của hắn đều không có miêu tả chuẩn xác.
Người kia khí chất cũng rất tầm thường, rủ xuống mí mắt, có vẻ rất không tinh thần, vừa giống như chưa có tỉnh ngủ.
Vấn đề ở chỗ, ngươi sẽ không cảm thấy hắn rất biết điều, trái lại cảm thấy hắn là căn bản khinh thường ngẩng đầu nhìn ngươi một cái, kiêu ngạo tới cực điểm.
“Đây chính là Trác Như Tuế?”
Nghênh Tiên Cốc vang lên một chút tiếng thở nhẹ.
Mọi người nhìn tên người tu hành tuổi trẻ kia, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Toàn bộ Triêu Thiên đại lục đều biết, Trác Như Tuế là đệ tử quan môn của Thanh Sơn chưởng môn.
Truyền kỳ chính là, hắn tiến vào Thanh Sơn nội môn liền bắt đầu bế quan.
Bất luận thế gian biến hóa làm sao, Thanh Sơn phát sinh chuyện gì, hắn trước sau đều ở đỉnh Thiên Quang Phong, ròng rã hai mươi năm không có bước ra động phủ một bước.
Mấy ngày trước, hắn bỗng nhiên xuất quan.
Nghe nói ngày đó Thanh Sơn xuất hiện một đạo cầu vồng.
Sau đó.
Triệu Tịch Nguyệt thua dưới kiếm của hắn.
......
......
“Đó cũng là Triệu Tịch Nguyệt a...... Thật nghĩ không ra hắn là làm thế nào.”
“Không nên quên, hắn cũng là trời sinh đạo chủng.”
Nhìn Trác Như Tuế trong đám người, mọi người nghị luận liên tục.
Nếu như nói những năm trước đây hào quang của Thanh Sơn đều ở Thần Mạt Phong cùng Lưỡng Vong Phong, hiện tại theo Trác Như Tuế phá quan, thế gian tầm mắt đều bị hắn đoạt đi.
Cảm thụ bốn phía quăng tới tầm mắt, Quá Nam Sơn khẽ mỉm cười.
Hắn đối với Thần Mạt Phong không ý kiến, thế nhưng tiểu sư đệ sớm xuất quan xác thực giúp hắn giảm bớt rất nhiều áp lực.
Sau một khắc, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì những tầm mắt nguyên bản rơi vào trên người tiểu sư đệ đều dời đi......
Hắn theo những tầm mắt kia nhìn tới, phát hiện mọi người đều nhìn một cái sơn đạo bên dưới vách núi.
Cái sơn đạo kia rất cũ kỹ, rõ ràng rất lâu chưa từng dùng qua, xem đánh dấu hẳn là đi về sơn môn.
Chỉ có những tán tu, người tu hành tiểu tông phái mới từ nơi nào đi tới, vì sao có thể hấp dẫn sự chú ý của nhiều người như vậy?
Có người ở sơn đạo cất bước, mang nón lá, không nhìn thấy mặt, bạch y khẽ động, làm cho người ta cảm giác tiên ý phiêu phiêu, phảng phất sau một khắc muốn cưỡi gió bay đi.
Đúng, không ai biết người kia là ai, nhưng loại cảm giác ly trần thanh dật này, có thể nào không khiến những người tu đạo thay đổi sắc mặt?
Cố Thanh trên mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng, từ trong đám người đi ra, hướng về bên dưới vách núi đến đón.
Nhìn thấy hình ảnh này, có chút người phản ứng nhanh đoán được người áo trắng là ai, sau đó truyền ra.
“Lẽ nào là hắn?”
“Đây chính là Tỉnh Cửu sao?”
“Hắn có phải là thật đẹp mắt như vậy hay không?”
Tiếng bàn luận vang lên, âm thanh dần cao, Nghênh Tiên Cốc một mảnh tiếng ông ông.
Việt Thiên Môn khẽ cau mày, hình như có chút không thích ầm ĩ.
Quá Nam Sơn trên mặt lộ ra một vệt nụ cười tự giễu, nhìn phía Trác Như Tuế, phát hiện sư đệ vẫn rủ xuống mí mắt, không có bất kỳ phản ứng nào.
Vô số tầm mắt rơi vào trên người Tỉnh Cửu.
Có chút nữ đệ tử càng vọt tới lan can trong đình, con mắt toả sáng.
Không có ai nhìn Trác Như Tuế nữa.
Tỉnh Cửu tiếng tăm thật sự rất lớn.
Tất cả mọi người đều biết hắn rất lười, hơn nữa rất đẹp.
Hắn có rất nhiều truyền kỳ cố sự, tỷ như ván cờ với Đồng Nhan, tỷ như Mai Hội đạo chiến.
Cố sự giữa hắn cùng Bạch Tảo từ lâu truyền khắp đại lục.
Phải biết nơi này chính là Vân Mộng Sơn, hai người rốt cục lại muốn gặp lại sao?
“Ai nha! Tỉnh Cửu ngươi rốt cục đến rồi!”
Một đạo âm thanh lanh lảnh ở trong sơn cốc vang lên.
Đi kèm tiếng chuông đồng dạng lanh lảnh, một thiếu nữ như nhũ điểu đầu lâm hướng về bên dưới vách núi lao đi, chính là Huyền Linh Tông thiếu chủ Sắt Sắt.
Phương xa dưới một gian sơn lư, một vị Quả Thành Tự tăng nhân muốn ngẩng đầu, cuối cùng lại cúi đầu, bóng người có chút cô đơn.
......
......
Tỉnh Cửu ngẩng đầu lên, nhìn Sắt Sắt một chút, ý tứ rất rõ ràng.
Sắt Sắt thân hình hơi đổi, như con chim giống quay lại trong vách núi, có chút căm tức hừ một tiếng.
Cố Thanh ở trên sơn đạo đón hắn, không kịp hành lễ, hạ thấp giọng, dùng tốc độ nhanh nhất bắt đầu nói chuyện.
Chỉ là trong sơn cốc quá nhiều người, hơn nữa như Phương Cảnh Thiên, Nam Vong các sư trưởng cảnh giới sâu không lường được, tuyệt đối có thể nghe được hắn, vì lẽ đó hắn không thể nói quá nhiều.
Hắn bồi tiếp Tỉnh Cửu đi tới trên núi, nói xong phải nói, liền lùi tới phía sau.
Tỉnh Cửu hướng về Thanh Sơn mọi người đi đến.
Hắn là Thanh Sơn đệ tử, lẽ ra nên là chuyện rất bình thường.
Nhưng không biết tại sao, bao quát Quá Nam Sơn, Cố Hàn đám người ở bên trong, rất nhiều Thanh Sơn đệ tử sắc mặt trở nên hơi kỳ quái.
Trên núi dần dần sinh ra một loại không khí lúng túng cùng sốt sắng.
Nhìn hình ảnh này, cảm thụ bầu không khí như thế này, người tu hành phái khác cảm thấy không rõ.
Sau đó bọn họ nhớ tới đến, Trác Như Tuế xuất quan liền thắng Triệu Tịch Nguyệt.
Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt quan hệ không cần phải nói.
Hắn là kiếm đạo kỳ tài được công nhận, đã từng đứng đầu đạo chiến, hơn nữa nghe nói...... Thù rất dai?
Lẽ nào tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì?
......
......
Tỉnh Cửu đi tới trước người Thanh Sơn mọi người.
Rất nhiều người đều dùng dư quang chú ý phản ứng của Trác Như Tuế.
Trác Như Tuế nhìn Tỉnh Cửu một cái, sau đó trở lại dáng dấp trước kia, rủ xuống mí mắt, có vẻ cơn buồn ngủ mười phần.
Rất rõ ràng, hắn cảm thấy người này không đáng để chính mình nhìn nhiều.
Có mấy người chú ý tới, Trác Như Tuế kỳ thực xem không phải Tỉnh Cửu, mà là thiết kiếm phía sau Tỉnh Cửu.
Thiết kiếm vẫn còn, điểm này nói rõ rất nhiều vấn đề.
Mọi người không khỏi sinh ra rất nhiều cảm khái.
Năm đó ở trong tuyết nguyên cứu Bạch Tảo, Tỉnh Cửu cảnh giới đình trệ, đến nay đã mười năm, đến hiện tại vẫn không có đột phá.
Lẽ nào vị kiếm đạo kỳ tài này thật sẽ vẫn lạc như thế?
Tỉnh Cửu không biết mọi người đang suy nghĩ gì, xoay người nhìn phía Phương Cảnh Thiên cùng Nam Vong, ôm quyền, rất tùy tiện hành rồi một lễ.
Nam Vong nhíu mày nói: “Ngươi tới làm gì?”
Tỉnh Cửu nói: “Bạch Tảo bảo ta tới, ta tới tham gia vấn đạo đại hội.”
Chỉ nghe nửa câu đầu, bầu không khí tựa hồ có hơi ám muội.
Nhưng theo nửa câu nói sau, bầu không khí trở nên càng thêm lúng túng, càng căng thẳng hơn.
Trác Như Tuế ở bên trong thử kiếm thắng rồi Triệu Tịch Nguyệt, đã trở thành ứng cử viên duy nhất của Thanh Sơn tham gia vấn đạo lần này.
Tỉnh Cửu ý tứ, lẽ nào là muốn khiêu chiến Trác Như Tuế?
Nam Vong nói: “Đã tuyển ra rồi, đừng phá nữa.”
Tỉnh Cửu nói: “Người thắng là ai?”
Rất nhiều Thanh Sơn đệ tử rất tự nhiên nhìn phía Trác Như Tuế phía sau.
Tỉnh Cửu nhìn Trác Như Tuế một cái.
Gương mặt đó rất tầm thường không có gì lạ, nhưng không giống Quá Đông tầm thường không có gì lạ.
Tỉnh Cửu biết đây là tu một loại đạo pháp nào đó, cũng không để ý, thu tầm mắt lại đối với Nam Vong nói: “Ta thắng hắn không phải là được?”
Nam Vong ảo não nói: “Hắn dựa vào cái gì muốn tiếp thu sự khiêu chiến của ngươi?”
Thanh Sơn thử kiếm đã kết thúc, Trác Như Tuế là người thắng cuối cùng.
Nếu như sau đó còn có thể bất cứ lúc nào hướng về người thắng khởi xướng khiêu chiến, Thanh Sơn thử kiếm còn có ý nghĩa gì?
Tỉnh Cửu không nói gì.
Nếu như Trác Như Tuế không chịu tiếp thu khiêu chiến, hắn cũng không có cách nào.
Cố Thanh bỗng nhiên đi về phía trước mấy bước, đi tới trong đám người, nhìn phía Trác Như Tuế nói: “Tiếp thu đi.”
Sư phụ không tiện làm, chỉ có thể để hắn tới làm.
“Ngươi điên rồi sao!”
Cố Hàn nhìn đệ đệ của mình, khắp khuôn mặt là thần tình không thể tin.
Chỉ bằng cảnh giới bây giờ của Tỉnh Cửu cũng muốn thắng tiểu sư đệ?
Thần Mạt Phong tất cả mọi người đều cuồng vọng như vậy sao!
Cố Thanh không để ý đến hắn, chỉ là lẳng lặng nhìn Trác Như Tuế.
Ánh mắt càng bình tĩnh, càng có áp lực.
Ý của hắn phi thường rõ ràng, nếu như ngươi không sợ thua, vậy ngươi tự mình đi ra cùng sư phụ ta chiến đấu một hồi.
Trác Như Tuế vẫn như cũ rủ xuống mắt, không để ý đến hắn.
Không có ai cho rằng hắn sợ Tỉnh Cửu, mới không chịu tiếp thu kích tướng của Cố Thanh.
Hắn biểu hiện hờ hững, sẽ chỉ làm người cảm thấy hắn là bởi vì Tỉnh Cửu quá yếu, cảm thấy đề nghị này quá hoang đường, mới không có thời gian để ý.
“Ngươi không có tham gia thử kiếm đại hội, cũng đã mất tư cách, bất luận ngươi có thể thắng Trác Như Tuế hay không, cũng không thể đại biểu Thanh Sơn tham gia vấn đạo đại hội lần này.”
Phương Cảnh Thiên thanh âm bỗng nhiên vang lên lên.
Quá Nam Sơn đám người thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm Phương sư thúc vì để tránh cho đồng môn tranh chấp, xuất hiện hình ảnh khó coi, mới làm ra quyết định như vậy.
Tỉnh Cửu lại biết cũng không phải là như vậy.
Phương Cảnh Thiên không biết hắn vì sao muốn nắm trường sinh tiên lục, nhưng không muốn cho hắn cơ hội này.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Tỉnh Cửu bỗng nhiên xoay người hướng về phía ngoài đoàn người đi đến.
Mọi người có chút giật mình, nghĩ thầm lẽ nào là nổi giận rời đi?
Ai cũng không nghĩ ra chuyện phát sinh kế tiếp.
Tỉnh Cửu đi tới vị trí của các đệ tử Thủy Nguyệt Am, đứng ở trước chiếc kiệu nhỏ màu xanh.
Thủy Nguyệt Am Thái Thượng trưởng lão ở trong kiệu.
Những các thiếu nữ kia có chút sốt sắng, càng nhiều không rõ, nghĩ thầm ngươi đến chúng ta nơi này làm cái gì?
Đây là chuyện của Thanh Sơn Tông các ngươi, coi như Thái Thượng trưởng lão cũng không thể giúp ngươi a.
Các nàng cũng không biết, ngay ở trước đây không lâu Tỉnh Cửu còn ở trong am.
Tất cả mọi người cũng không biết Tỉnh Cửu muốn làm gì.
Phương Cảnh Thiên khẽ cau mày.
Tỉnh Cửu đối với kiệu nhỏ nói: “Ta đến đi.”
Nghe lời này, bên trong Nghênh Tiên Cốc tất cả xôn xao.
Hắn lại muốn tiêu chuẩn tham gia vấn đạo đại hội của Thủy Nguyệt Am?
Một vị thiếu nữ Thủy Nguyệt Am biểu hiện trở nên hơi quái dị, bởi vì nàng mới là người được chọn lựa.
Sự tình liên quan đến trường sinh tiên lục, Trác Như Tuế đều xuất quan đến tranh, ai lại dễ dàng đem tiêu chuẩn đưa cho đệ tử phái khác?
Trong con mắt của mọi người, Tỉnh Cửu hoàn toàn là ý nghĩ kỳ lạ, mơ hão, Thủy Nguyệt Am đương nhiên sẽ không đáp ứng điều thỉnh cầu này.
Chẳng ai nghĩ tới, một thanh âm từ trong kiệu nhỏ truyền ra.
“Như vậy cũng tốt.”