Triệu Tịch Nguyệt biết Cố Hàn muốn hỏi điều gì, nhưng nàng không định trả lời, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
“Đứng lại!”
Cố Hàn trầm giọng nói.
Hắn hít sâu một hơi, khống chế tâm tình, nhìn bóng lưng của nàng nói: “Chư phong đã quá già cỗi rồi, tương lai của Thanh Sơn, chỉ ở chúng ta...”
Triệu Tịch Nguyệt không để cho hắn nói cho hết lời.
“Ngươi sai lầm rồi, tương lai của Thanh Sơn là ở chỗ ta, mà không ở chỗ các ngươi.”
Nói xong câu đó, nàng tiếp tục hướng Kiếm Phong mà đi, rất nhanh đã biến mất trong gió tuyết.
Cố Hàn nhìn điểm đen càng ngày càng nhỏ trong gió tuyết, mặc nhiên nghĩ tới: “Vậy Tỉnh Cửu thì sao? Nguyên nhân ngươi chú ý đến hắn rốt cuộc là cái gì?”
Gió tuyết đột nhiên loạn, phi kiếm phá không mà đến, hắn cất bước đi đến trên thân kiếm, ngược gió mà đi, hóa thành một đạo khói trắng.
Phiêu diêu mà lên, Cố Hàn rất nhanh đã tới đến một ngọn núi xinh đẹp phía tây nam.
Ngọn núi xinh đẹp tuyệt trần, nhưng bên trên nhai bình, khắp nơi đều có thể thấy kiếm quang bén nhọn, sát ý mười phần, ý tứ thiết huyết vô cùng nồng đậm, dù là bông tuyết từ trên trời giáng xuống cũng bị hóa thành khói xanh.
Nơi này chính là Thanh Sơn đệ nhị phong Lưỡng Vong phong.
Nơi này đều là các đệ tử ưu tú nhất đến từ chư phong, phần lớn cũng đã tu tới Vô Chương cảnh giới, thậm chí có một số rất ít đã tiến vào Du Dã cảnh.
Cố Hàn rất thích cảm giác như vậy.
Tựa như phần lớn đệ tử trẻ tuổi Lưỡng Vong phong, hắn cũng không thích cách làm việc của chư phong còn lại, bao gồm cả thừa kiếm đại hội. Theo bọn họ, những chuyện này chẳng qua là cử chỉ nhàm chán chư phong vì kéo dài truyền thừa của mình mà cướp đoạt nhân tài thôi, trừ tạo thành nghiêm trọng hao tổn, không có bất kỳ ý nghĩa.
Kiếm quang biến mất ở trong động phủ trên đỉnh Lưỡng Vong phong.
“Không thể tiếp tục bàng quan như vậy mãi được, không biết tại sao Tịch Nguyệt đối với chúng ta có chút mâu thuẫn.”
Cố Hàn nhìn bóng lưng kia nói.
“Sư muội chỗ đó để ta đi nói, ngươi chỉ cần bảo đảm Thanh Nhi cùng Thập Tuế không xảy ra vấn đề gì.”
Người kia không xoay người, hỏi: “Mặt khác, ta muốn biết ngươi bây giờ rốt cuộc thấy Tỉnh Cửu thế nào?”
Cố Hàn trầm mặc chốc lát, nói: “Ta không thích hắn.”
Người này xoay người, dung nhan thanh tú, vẻ mặt ôn hòa.
Hắn là Thanh Sơn Chưởng môn thủ đồ Quá Nam Sơn, còn có một thân phận khác là thủ tịch đệ tử của Lưỡng Vong phong.
“Mã Hoa đã chứng minh cách nhìn của hắn là đúng.”
Quá Nam Sơn mỉm cười nói: “Nhưng ta vẫn ủng hộ cách làm của ngươi, nếu như không chịu được mài dũa, thiên phú dù cao tới đâu cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, hài tử kia bị ngươi luân phiên nhục nhã, nhưng ngay cả kiếm cũng không dám rút, tương lai hàng ma vệ đạo, xuất lực cho Thanh Sơn như thế nào?”
Cố Hàn vẻ mặt hờ hững nói: “Tên kia ngay cả kiếm còn không có, làm sao có thể rút kiếm?”
...
...
Tuyết từng đợt từng đợt đi qua, sau đó dần dần biến mất, cỏ cây khô vàng một lần nữa hóa màu xanh, lại một mùa xuân nữa đã tới.
Thừa kiếm đại hội sắp sửa bắt đầu.
Nghe nói Triệu Tịch Nguyệt kết thúc khổ tu ở Kiếm Phong, trở về lần nữa, nhưng không ai thấy thân ảnh của nàng, bao gồm cả Tỉnh Cửu ở trong động phủ.
Đối với Thanh Sơn Tông mà nói thừa kiếm đại hội là chuyện vô cùng trọng yếu, tự nhiên khắp mọi mặt cũng cực kỳ coi trọng.
Cuối suối Tẩy Kiếm đã bố trí chỗ ngồi từ trước, trên thạch bích mấy trăm trượng còn có Tích Lai phong tiên sư dụng thần thông dời tới mấy khối cự thạch làm đài, cự thạch cực kỳ rộng lớn, có thể dung nạp mấy ngàn người, còn có mây trắng cùng thác nước bên cạnh làm bạn, càng thêm cảm giác như tiên cảnh.
Bên khe suối đệ tử bình thường trầm mặc mà khẩn trương tu hành công khóa, thỉnh thoảng không nhịn được sẽ hướng lên bầu trời nhìn một cái.
Lưỡng Vong phong sư huynh trên thế gian hàng yêu trừ ma còn có các sư trưởng chư phong tại Triều Ca thành, cũng đã lần lượt chạy về.
Làm cho người ta chú ý nhất chính là các đại biểu tông phái khắp nơi tới đây xem lễ. Quả Thành Tự có hơn mười tăng nhân tới, Triều Ca thành có mấy vị hoàng triều quan viên, Thủy Nguyệt Am, Huyền Linh Tông cùng Thanh Sơn Tông giao hảo như vậy, lại càng phái ra nhân vật trọng yếu như trưởng lão, nghe nói ngay cả Phong Đao Giáo tại bắc địa xa xôi cũng phái người tới.
Nội môn đệ tử ở bên khe suối tẩy kiếm nhiều năm, chỉ cần có tự tin, đều đã ghi danh tham gia đại hội lần này.
Trời sanh đạo chủng Triệu Tịch Nguyệt cùng Liễu Thập Tuế, tự nhiên là đối tượng mà mọi người chú ý, nghe nói ngay cả một vị trưởng lão Huyền Linh Tông cũng hỏi thăm tình hình của Liễu Thập Tuế, về phần Triệu Tịch Nguyệt lại càng là nhân vật tiêu điểm vạn chúng chú mục, nếu như không phải là không tiện, chỉ sợ Thủy Nguyệt Am sớm đã đi tìm nàng.
Tất cả mọi người muốn biết Triệu Tịch Nguyệt sẽ lựa chọn ngọn núi ở trên thừa kiếm đại hội.
Đáp án này nếu được vạch trần, đồng thời cũng sẽ giải khai một bí ẩn khác khốn nhiễu Thanh Sơn Tông rất nhiều năm.
Năm đó trước lúc Triệu Tịch Nguyệt mới ra đời, Thanh Sơn Tông cũng đã biết trước nàng là trời sanh đạo chủng, vẫn âm thầm bảo vệ cho đến hiện tại, đây tột cùng là thủ bút của vị đại nhân vật nào?
Trừ Triệu Tịch Nguyệt cùng Liễu Thập Tuế, còn có hơn mười vị đệ tử giống như trước được chú ý.
Những đệ tử này đều ở trong quá trình tẩy kiếm biểu hiện cực kỳ ưu dị, trong đó có ba người lại càng giống như Liễu Thập Tuế được Lưỡng Vong phong nhìn trúng, từ năm trước bắt đầu một mực giáp khóa do Cố Hàn tự mình giáo dục, trong đó có một gã đệ tử tên là Cố Thanh cảnh giới cao cường nhất, rất được môn phái coi trọng.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đệ tử tên là Cố Thanh này, khẳng định có thể thuận lợi thừa kiếm.
Cố Thanh cũng không nổi danh, bởi vì hắn vẫn lấy thân phận kiếm đồng ở Lưỡng Vong phong học kiếm, rất ít xuất hiện bên khe suối Tẩy Kiếm, cho nên lộ vẻ có chút thần bí.
Ở trong mắt những người biết nội tình, cảnh giới thực lực của Cố Thanh thậm chí mơ hồ vượt qua Triệu Tịch Nguyệt một bậc, hẳn coi là người mạnh nhất trong hàng đệ tử tẩy kiếm thế hệ này.
Bởi vì hắn là kiếm đồng của Lưỡng Vong phong thủ tịch đệ tử Quá Nam Sơn, hơn nữa, hắn còn là thân đệ đệ của Cố Hàn.
...
...
Trước khi thừa kiếm đại hội bắt đầu, Thanh Sơn Tông có một chuyện vô cùng trọng yếu cần phải giải quyết.
Đó chính là truyền thừa vị trí Phong chủ Bích Hồ phong.
Tiền nhiệm Bích Hồ phong chủ Lôi Phá Vân tử vong rất bí ẩn, hơn nữa đây là chuyện của Thanh Sơn Tông, cho nên tiến hành vô cùng khiêm tốn.
Trừ Thanh Sơn Tông Chưởng môn cùng với đứng đầu chư phong, không có bất kỳ ai theo dõi cuộc chiến này, chớ đừng nói chi là sứ giả các tông phái tới đây xem lễ.
Đêm đó, một đạo kiếm quang hàn Cửu Phong.
Kiếm ý tung hoành trong thiên địa, Thanh Sơn đại trận khởi động, bắc trấn thủ mở mắt, nuốt mấy đạo tinh quang, cuối cùng phân ra thắng bại.
Một vị trưởng lão ẩn cư Bích Hồ phong đánh bại Thượng Đức phong Trì Yến, thành công tiếp nhận chức vị Phong chủ.
...
...
Nắng sớm mờ mờ, Thanh Sơn Cửu Phong đã sớm tỉnh lại, cuối con suối, mơ hồ truyền đến vô số tiếng người.
Tỉnh Cửu nhìn thoáng qua bên kia, đi tới bên kia bờ suối, đi tới Tẩy Kiếm Các, gõ cửa.
Tất cả mọi người đã tới thạch bích cuối con suối, Tẩy Kiếm Các an tĩnh dị thường, theo đạo lý hẳn là không có một bóng người mới đúng.
Lâm Vô Tri không đi, tựa như vẫn đang chờ hắn.
“Ta nghĩ ngươi sẽ không tới cơ.”
Hắn nhìn Tỉnh Cửu mỉm cười nói.
Tỉnh Cửu nói: “Ta đã quen là chuyện hôm nay thì để hôm nay làm.”
Lâm Vô Tri mở danh sách đã sớm chuẩn bị, đưa bút tới.
Tỉnh Cửu nhận bút, ở trên danh sách viết xuống tên của mình.
“Mặc sư thúc thật sự rất thưởng thức ngươi, nể tình ta ở nơi này đợi ngươi, ngươi để ý bên hắn nhiều hơn một chút.”
Lâm Vô Tri vỗ vỗ vai của hắn, nói: “Mặc dù... dáng vẻ của hắn quả thật không đẹp mắt.”
Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, nói: “Ta thật sự không quan tâm đẹp xấu.”
Lâm Vô Tri nhìn mặt của hắn thở dài, nghĩ thầm cũng đúng, dù sao cũng không có ai dễ nhìn như ngươi.
Tỉnh Cửu hướng ngoài Tẩy Kiếm Các đi tới.
Lâm Vô Tri thu thập danh sách, chuẩn bị đưa đến Thích Việt phong để lập hồ sơ, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của hắn, bỗng nhiên nghĩ tới một việc.
Kiếm đâu? Làm sao ngươi còn không đi lấy kiếm?
...
...
Đi tới cuối suối Tẩy Kiếm, hai bờ suối đã đứng đầy đệ tử đợi chờ tham gia thừa kiếm đại hội.
Hai bên vách đá cao mấy trăm trượng, còn có rất nhiều thân ảnh, hẳn là đến từ Cửu Phong.
Trên vách đá dựng đứng là một đám mây, không cách nào thấy rõ ràng hình ảnh bên trong, nói vậy các đại nhân vật Thanh Sơn Tông còn có sứ giả các tông phái tới xem lễ, hẳn là ở trong đó.
Không biết năm nay Thủy Nguyệt Am sẽ phái ai tới? Lấy thân phận của Liên sư muội chắc sẽ không tự mình đến, tới sẽ là đồ đệ của nàng sao?
Nhìn mây mù trên núi, Tỉnh Cửu hiếm thấy mà nghĩ tới cố nhân.
Bên khe suối rất náo nhiệt, khắp nơi đều là người.
“Tỉnh sư huynh, nơi này!”
Ngọc Sơn sư muội đứng dậy, hướng hắn vẫy tay, ý bảo mình giữ chỗ cho hắn trước rồi.
Tỉnh Cửu liếc nhìn, phát hiện vị trí kia dùng để xem cuộc chiến quả thật không tệ, nhưng lại quá nhiều người.
Hắn thích thanh tĩnh, không thích náo nhiệt, không muốn đi địa phương nhiều người.
Tầm mắt của hắn rất tự nhiên rơi vào địa phương an tĩnh nhất bên khe suối.
Nơi đó cũng tương đối vắng vẻ, địa phương gần vách đá nhất, là một tảng đá xanh trong suối.
Chỗ đó rất an tĩnh, là bởi vì trên tảng đá có một đạo thân ảnh cô đơn.
Triệu Tịch Nguyệt ở đó.
Không có đệ tử nào dám tới quá gần.
Tỉnh Cửu rất tự nhiên đi tới, rất tự nhiên ngồi xuống bên người nàng.