Người không thể bước vào cùng một con sông.
Chó không thể nào theo hai chủ nhân.
Nếu như xuất hiện tình huống đó vậy phải làm thế nào?
Thi Cẩu không đưa ra được đáp án.
Tỉnh Cửu cũng không.
Hắn trầm mặc một chút, nói: “Đây là vấn đề của chúng ta, không liên quan gì tới ngươi.”
Thi Cẩu nhắm mắt lại.
Tỉnh Cửu xoay người đi vào trong thông đạo sâu thăm thẳm, rất nhanh đã biến mất.
Nơi này chính là kiếm ngục.
Tù thất hai bên thông đạo đều giam cầm Minh bộ cường giả, tà tu tàn nhẫn, đại yêu vực sâu.
Trong lối đi u ám không có bất kỳ thanh âm nào cả, yêu ma khí tức âm uế mà khủng bố ở sau tường như ẩn như hiện, như sơn hải trong sương.
Những khí tức kinh khủng kia chỉ cần từ trong gian phòng kia tiết ra một chút, sẽ ô nhiễm thậm chí hủy diệt đạo thụ của người tu đạo .
Tỉnh Cửu không để ý đến những chuyện này, bởi vì đám yêu ma bên trong tù thất căn bản không nhận ra hắn đến.
Đi qua gian tù thất nào đó, hắn dừng bước lại liếc mắt nhìn.
Gian tù thất này giam cầm chính là Thái Lô sư thúc.
Năm đó Thái Lô sư thúc là phong chủ Mạc Thành Phong, cũng đã là Phá Hải đỉnh phong.
Thời điểm Thanh Sơn nội loạn, Thái Lô sư thúc bị hắn trọng thương, nhưng không muốn đầu hàng, cũng không muốn lập lời thề vào Ẩn phong bế quan tu hành, vì lẽ đó bị giam vào nơi này.
Mạc Thành Phong đã biến thành Thanh Dung Phong hiện tại.
Sáu trăm năm hay là bảy trăm năm rồi?
Hắn vẫn còn sống sót?
......
......
Tỉnh Cửu tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Thông đạo dần rộng, cho đến khi biến thành một gian phòng khách, mặt đất đặt vô số tảng đá, bốn phía lơ lửng ngọn đèn, nhìn không âm u đáng sợ giống như phía trước.
Tay phải của hắn có thêm một lối đi, đượcđèn đuốc chiếu rọi đi tới chỗ cực sâu, ở cuối có một gian tù thất lẻ loi.
Tỉnh Cửu đứng xa xa nhìn nơi kia, chưa từng có ý định đi.
Bốn phía thông đạo cùng tù thất phủ kín kiếm ý bén nhọn đáng sợ nhất trên Triêu Thiên đại lục.
Chỉ cần tới gần một ít, sẽ bị kiếm ý chém thành vô số mảnh.
Tỉnh Cửu cũng không cách nào tới gần bên đó.
Bởi vì đây là kiếm ý năm đó hắn tự tay bày xuống.
Năm đó sau khi sư huynh bị hắn cùng Liễu Từ, Nguyên Kỵ Kình liên thủ trấn áp, vẫn luôn bị nhốt tại nơi này.
Thái Bình chân nhân bế tử quan.
Thanh Sơn tám trăm dặm cấm.
Đương nhiên đều là giả.
Khi đó Cảnh thị hoàng triều binh lâm Lãnh Sơn tự nhiên cũng không phải vì hộ giá hộ tống cho Thái Bình chân nhân, mà là theo yêu cầu của hắn kinh sợ cứu viện của sư huynh ở bên ngoài.
Bế quan, chính là bị giam cầm.
Sau đó Thượng Đức Phong trấn áp Lôi Phá Vân, cũng dùng danh nghĩa như thế.
Lại như hắn đã nói với Triệu Tịch Nguyệt như vậy: lịch sử chính là không ngừng lặp lại, như con đường lên núi vậy.
......
......
Tỉnh Cửu trầm mặc nhìn gian tù thất phía xa.
Kiếm ý do hắn tự mình bố trí vẫn còn như cũ, ác liệt không hề thua năm đó, tự nhiên không ai có thể từ bên trong đào tẩu.
Sư huynh quả nhiên đã dùng lôi hồn mộc chuyển qua trên người một gã Minh bộ yêu nhân bị giam cầm khác, sau đó rời khỏi kiếm ngục.
Toàn bộ mọi chuyện đã phi thường rõ ràng.
Tỉnh Cửu không dừng lại, xoay người hướng về thông đạo phía trước phòng khách đi tới.
Bên trong lối đi này cũng có chiếu sáng, không quá sáng sủa, khí tức cũng rất phổ thông.
Tù thất nơi này giam giữ chính là Minh bộ yêu nhân phổ thông cùng với Thanh Sơn đệ tử vi phạm môn quy nghiêm trọng.
Tỉnh Cửu đi tới trước gian nhà đá nào đó, tầm mắt rơi vào trên khóa.
Đó là một đạo kiếm tỏa rất phức tạp, cần phải chắc chắn trình tự kiếm ý của người thi kiếm lúc trước cùng cường độ khác biệt mới có thể mở ra.
Đối với Tỉnh Cửu mà nói chuyện này tự nhiên không có khó, hắn đưa tay nắm chặt kiếm tỏa, chỉ nghe một trận tiếng ma sát cực nhỏ vang lên, kiếm tỏa đã mở ra.
Cửa đá mở ra, Liễu Thập Tuế ngồi trên một cái giường cỏ.
Hắn đứng dậy nhìn Tỉnh Cửu, có chút uể oải.
Tỉnh Cửu lẳng lặng nhìn hắn.
“Đây rốt cuộc là tại sao?”
Liễu Thập Tuế thật sự không nghĩ ra, hơn nữa lần này thật sự có chút khổ sở.
Những năm trước lần đầu tiến vào kiếm ngục cùng lần này hoàn toàn khác biệt.
Hắn không hiểu vì sao chính mình thật vất vả mới trở lại Thanh Sơn, nhưng lại phải chịu đựng những chuyện này.
Nếu như là bình thường, Tỉnh Cửu sẽ mang theo hắn rời khỏi rồi mới nói, nhưng hôm nay hắn có mấy lời muốn nói với Liễu Thập Tuế.
Những lời này hắn vẫn chưa từng nói với Liễu Thập Tuế, dù cho năm đó biết hắn chuẩn bị đi Bất Lão Lâm làm nội ứng, cũng chưa từng nói.
Nơi này là kiếm ngục kinh khủng nhất Thanh Sơn Cửu Phong, cũng tương tự là nơi an toàn nhất, nói chuyện không cần lo lắng bị người khác nghe được.
Tỉnh Cửu nói: “Có người muốn nhằm vào ta, ngươi mới phải chịu liên lụy.”
Liễu Thập Tuế nhìn hắn chăm chú nói: “Nhưng cho đến tận hiện tại, ngươi cũng không chịu nói cho ta biết tại sao muốn giết Tả Dịch sư thúc.”
Tỉnh Cửu nói: “Không nói chuyện lý do, chỉ nói tình hình lúc đó, là hắn muốn giết Triệu Tịch Nguyệt, vì lẽ đó chúng ta liền giết hắn.”
Liễu Thập Tuế suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, lý do này đã đủ rồi.”
Tỉnh Cửu nói: “Coi như không có chuyện này, ngươi ở bên trong Thanh Sơn cũng sẽ không có tiền cảnh quá mức quang minh.”
“Vì sao chứ?”
Liễu Thập Tuế không phải tức giận mà thật sự không rõ.
Tỉnh Cửu nghĩ năm đó sư huynh từ Minh bộ trở về, công lao so với Liễu Thập Tuế càng to lớn hơn nhiều, nhưng vẫn như cũ bị giam ở kiếm ngục thẩm vấn rất lâu.
Nếu không phải Thượng Đức Phong vốn là địa bàn của bọn họ, chỉ sợ sẽ có đại sự.
“Bởi vì ngươi từng đi trong bóng tối, bây giờ lại có vẻ càng thêm quang minh, tự nhiên có mấy người sẽ nhìn ngươi không hợp mắt.”
Nghe được câu nói này, Liễu Thập Tuế trầm mặc.
Lần này trở lại Thanh Sơn, hắn đã cảm nhận được một số biến hóa, tỷ như Giản Như Vân sư huynh.
Có thể là bởi vì đố kị, có thể là bởi vì nguyên nhân càng thêm phức tạp .
Tỉnh Cửu tiếp tục nói: “Bắt đầu từ khi ngươi đồng ý đi Bất Lão Lâm, đã đoạn tuyệt khả năng trở thành Thanh Sơn chưởng môn, bởi vì đoạn quá khứ này của ngươi trong tương lai sẽ trở thành lý do rất nhiều người phản đối ngươi, cất bước trong đêm tối chung quy sẽ phải ngụy trang thành bóng đêm, đây là tội lỗi không cách nào rửa sạch.”
Năm đó sư huynh muốn tiếp nhận chức chưởng môn, chính là bị các sư thúc, các trưởng lão chư phong còn lại dùng lý do này trực tiếp phủ quyết.
—— ngươi ở Minh bộ nắm giữ nhiều tín đồ như vậy, ai biết ngươi nghĩ thế nào? Ngươi cùng Minh bộ đến cùng có quan hệ hay không? Coi như tất cả những chuyện này cũng không có vấn đề gì, ngươi mang theo Minh bộ cao thủ giết nhiều đệ tử chính đạo tông phái như vậy, nếu như ngươi trở thành Thanh Sơn chưởng môn, để các chính đạo tông phái kia nghĩ như thế nào?
Cuối cùng sư huynh có thể trở thành Thanh Sơn chưởng môn, vẫn như cũ là dựa vào giết người.
Giết tới khi các ngươi không dám phản đối nữa, như vậy tội lỗi đã từng không cách nào rửa sạch, có thể bị thoả thích lãng quên.
Liễu Thập Tuế không làm được như vậy, chí ít hiện tại còn xa mới làm được, như vậy hắn vĩnh viễn không cách nào trở thành Thanh Sơn chưởng môn.
“Ta không để ý chuyện này, ta xưa nay không nghĩ tới chuyện làm chưởng môn.”
Liễu Thập Tuế nhìn hắn chăm chú nói: “Vì lẽ đó ta sẽ không hối hận.”
Tỉnh Cửu nói: “Ta biết.”
Liễu Thập Tuế rất thỏa mãn.
Công tử biết hắn là người thế nào, tin tưởng hắn sẽ vẫn là người như vậy, đây thực sự là chuyện đáng giá hài lòng.
Hắn nói tiếp: “Ta sẽ kiên trì làm như vậy, nhiều tốt hơn một chút, xấu tự nhiên sẽ giảm bớt.”
“Cái ác trên thế gian sẽ không vì nỗ lực quét sạch của ngươi mà biến ít, bởi vì nó cũng không phải là thực vật.”
Tỉnh Cửu nói: “Thế gian vạn vật đều có trật tự, có cách vận hành, có vị trí riêng, đây chính là thiện, phá vỡ quy tắc, hỗn loạn trật tự, đó chính là ác, ngươi muốn trừ ác, liền cần tiêu diệt thổ nhưỡng sản sinh ra cái ác, mới có thể làm cho cái ác không có cơ hội xuất hiện.”
Liễu Thập Tuế hỏi: “Vậy chúng ta nên làm thế nào?”
Tỉnh Cửu nói rằng: “Thành lập trật tự vững chắc nhất mạnh mẽ nhất thế gian.”
Liễu Thập Tuế hỏi: “Làm sao mới có thể làm được việc đó?”
Tỉnh Cửu nói: “Trở thành người mạnh nhất thế gian.”
Đây không phải khuyến thiện, vẫn như cũ là khuyến học.
Đừng nghĩ những chuyện linh tinh, tu hành mới là chính đạo.
Liễu Thập Tuế trầm mặc suy nghĩ, nếu như mình là Thanh Sơn chưởng môn, vấn đề của Tiểu Hà có thể giải quyết dễ như ăn cháo.
Bởi vì hắn có thể tự mình lập ra quy tắc cùng trật tự.
“Tiếp theo ta nên đi nơi nào?”
“Quả Thành Tự. Khí tức trong thân thể ngươi quá mức hỗn tạp, nơi đó có thể giúp ngươi.”
Tỉnh Cửu đưa cho hắn một phong thư.
Liễu Thập Tuế cẩn thận thu nhận.