Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 95: Chương 95: Kiếm hành vô chương




Vô số tầm mắt rơi vào phía trên thạch lâm.

Liễu Thập Tuế đứng ở trên cột đá áo cũ rách, tóc ngắn như cỏ, nhìn tựa như dã quỷ.

Kiếm của hắn lại công chính bình thản như vậy.

Tựa như tam thế vương công, Trụ quốc đại tướng, đầu bạc thư sinh.

Giản Như Vân còn không xuất kiếm.

Hắn lẳng lặng nhìn Liễu Thập Tuế kiếm.

Rất nhiều người giống như hắn, cũng đang đợi kiếm của Liễu Thập Tuế bay qua cột đá.

Khi đó, hắn mới có tư cách để cho Giản Như Vân xuất kiếm.

Thời gian trôi đi.

Kiếm của Liễu Thập Tuế bay qua cột đá.

Nơi đó vừa lúc ở giữa hai cây cột đá hắn cùng với Giản Như Vân đang đứng.

Qua trăm trượng, kiếm ý của hắn vẫn không tan biết, vô cùng tinh khiết.

Không có tiếng kinh hô vang lên, bởi vì mọi người đã chấn kinh thành im lặng.

Hình ảnh nhìn như vô nghĩa này, đã công bố một cái chân tướng để cho Thanh Sơn chấn động.

Liễu Thập Tuế đã tấn nhập cảnh giới Vô Chương.

...

...

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Rất giỏi.”

Bất kể chuyện này có ẩn tình gì, trong hai năm qua Liễu Thập Tuế tương đương bị giam cầm, lại có thể phá cảnh vào Vô Chương, dĩ nhiên có tư cách nhận được lời khen ngợi như vậy.

...

...

Thanh Dung phong chủ hỏi: “Bao tuổi?”

Có đệ tử không xác định nói: “Mười bảy hoặc là mười tám?”

Thanh Dung phong chủ nhìn Triệu Tịch Nguyệt cách đó không xa một cái, không nói gì.

...

...

Cửu Phong sư trưởng cũng rất khiếp sợ.

Sau Cảnh Dương chân nhân, Vô Chương cảnh trẻ tuổi nhất của Thanh Sơn chính là Triệu Tịch Nguyệt cùng Trác Như Tuế, Liễu Thập Tuế xếp thứ ba.

Nếu như hai năm qua hắn có thể tu hành bình thường, có thể nhanh hơn hay không?

Nếu không phải do hắn làm chuyện như vậy, còn có hiềm nghi về một kiện án mạng khác, thiên tài như thế, Thanh Sơn sẽ đối đãi thế nào?

Có sư trưởng thậm chí đang suy nghĩ, nếu như Liễu Thập Tuế mới vừa nói là thật, thật là tốt biết bao.

...

...

Có gió từ bên kia núi thổi qua, không có động tình ấm áp, chạm vào mặt thật là lạnh lẽo.

Gió rơi vào trên thân kiếm của Liễu Thập Tuế, thân kiếm hơi chấn động, bỗng nhiên tán xuất bốn đạo thanh quang.

Bốn đạo thanh quang cũng không phải là ảo ảnh, mà là chân thật tồn tại, đây chính là kiếm cương.

Phi kiếm chợt tiến lên, mang theo bốn đạo kiếm cương, hướng Giản Như Vân ngoài trăm trượng đánh tới.

Liễu Thập Tuế rốt cục chân chính xuất thủ, xuất thủ chính là thủ đoạn mạnh nhất.

Nhìn đạo kiếm quang sáng ngời kia còn có bốn đạo kiếm cương, Giản Như Vân vẻ mặt không thay đổi, khẽ phất ống tay áo.

Một đạo phi kiếm màu xám phá không lao ra, trong nháy mắt đi tới trước kiếm của Liễu Thập Tuế.

Nhanh như tia chớp, chỉ là một loại hình dung.

Kiếm của Giản Như Vân thật giống như là một đạo thiểm điện, nhanh đến mức căn bản không cách nào thấy rõ.

Liễu Thập Tuế một kiếm tụ thế đã lâu chưa kịp triển lộ phong mang, đã bị ngăn cản.

Hai đạo phi kiếm ở bầu trời của thạch lâm gặp gỡ.

Một tiếng kiếm minh vang dội cả sơn cốc.

Hai đạo phi kiếm tách ra, gặp nhau lần nữa.

Sau đó liền gặp nhau vô số lần.

Chỉ trong nháy mắt, hai thanh kiếm ở trong bầu trời giao kích vô số lần.

Kiếm ngân thanh thúy liên miên không dứt, tựa như mưa rào.

Vô số tia lửa tóe lên, như cây bạc nở rộ ngay trước núi, chiếu thạch lâm vô cùng sáng ngời.

Trong bầu trời vầng mặt trời cũng trở nên ảm đạm mấy phần.

Hai đạo phi kiếm ở trong bầu trời giao chiến.

Liễu Thập Tuế cùng Giản Như Vân đứng trên cột đá của riêng mình, hai tay chắp ở phía sau, cách hơn ba trăm trượng cự ly bình tĩnh nhìn nhau.

Không biết qua bao lâu, kiếm quang xám minh đột nhiên biến mất.

Hai đạo phi kiếm chia ra trở lại trước người Liễu Thập Tuế cùng Giản Như Vân.

Phía dưới thạch lâm các đệ tử Thanh Sơn rất khiếp sợ.

Rõ ràng Giản Như Vân sư huynh kiếm đạo tu vi so với Liễu Thập Tuế thâm hậu rất nhiều, vì sao song phương có thể chiến cân sức ngang tài?

Hai đạo phi kiếm khẽ rung động, trên thân kiếm cũng xuất hiện mấy trăm vết nứt rất nhỏ, xem ra chất liệu cũng vô cùng tương tự.

Giản Như Vân nhìn kiếm của mình một cái.

Liễu Thập Tuế nhìn cũng không nhìn, trực tiếp hướng bước về phía trước một bước.

Cột đá chỉ có chỗ đứng cho một người.

Hắn bước một bước chính là rơi vào khoảng không.

Phi kiếm đã sớm chờ ở nơi này.

...

...

Từ đầu tới cuối, thạch đài của Lưỡng Vong phong đệ tử rất an tĩnh.

Vô luận là Giản Nhược Sơn chỉ tên khiêu chiến Tỉnh Cửu, bị Liễu Thập Tuế lấy kiếm cương trọng thương, hay là Liễu Thập Tuế chỉ tên Giản Như Vân.

Nhất là Quá Nam Sơn, Cố Hàn cùng Mã Hoa, vẫn duy trì tuyệt đối trầm mặc.

Nhìn hình ảnh trên bầu trời thạch lâm lúc này, Cố Hàn nghĩ đến năm đó ở trên Kiếm Phong Liễu Thập Tuế hướng lên không trung bước ra một bước kia, có chút vui mừng, vừa có chút áy náy.

...

...

Hai đạo kiếm quang lần nữa chiếu sáng thạch lâm.

Lúc này Liễu Thập Tuế cùng Giản Như Vân ngự kiếm mà chiến, so với lúc trước hung hiểm không biết bao nhiêu lần.

Hai đạo kiếm quang thỉnh thoảng rơi vào mây mù, thỉnh thoảng bay lên trời cao, lúc cao nhất thậm chí sắp nhích tới gần đỉnh Thiên Quang phong.

Mây mù bị khuấy động, phảng phất nước sôi, trên vách đá dựng đứng xuất hiện từng đạo vết kiếm, trên cột đá thỉnh thoảng có mảnh đá rơi xuống.

Hai đạo kiếm quang quá nhanh, bình thường đệ tử căn bản không cách nào thấy rõ được hình ảnh.

Chỉ có những đệ tử cảnh giới cao hơn cùng Cửu Phong sư trưởng, mới biết được trận đấu kiếm này tiến hành kịch liệt, hơn nữa hung hiểm như thế nào.

...

...

Sưu sưu hai tiếng.

Hai đạo kiếm quang lần nữa tách ra.

Hai người đáp xuống riêng mình cột đá.

Liễu Thập Tuế khóe môi tràn ra một đạo huyết thủy.

Giản Như Vân ống tay áo có một vết rách.

Ngự kiếm mà chiến, cho tới bây giờ cũng không phải là đơn giản ngự kiếm.

Ngự kiếm rời cột đá nguyên nhân là muốn biến hóa phương vị, để ngừa bị phi kiếm của đối phương thoát khỏi phi kiếm của mình dây dưa sau bỗng nhiên công kích bản thân. Như thế tự thân phòng ngự tương đối tốt hơn chút ít, nhưng bởi vì muốn đạp kiếm mà đi, phi kiếm công kích tự nhiên sẽ giảm yếu rất nhiều.

Theo lý mà nói, ở nơi này chiến cuộc Liễu Thập Tuế hẳn là chiếm ưu thế hơn, hắn đã tu thành kiếm cương, mặc dù đạp kiếm mà đi, vẫn có thể lăng không công kích đối thủ. Chẳng qua không nghĩ tới Giản Như Vân ngự kiếm thuật vô cùng cao, ở thời khắc quan trọng nhất tránh né được kiếm cương của hắn, sau đó dùng kiếm thế chèn ép hắn.

“Vì sao bổn môn đệ tử có rất ít người tu hành kiếm cương? Bởi vì đó vốn chính là bàng môn ngoại đạo.”

Giản Như Vân đứng trên cột đá nhìn Liễu Thập Tuế ngoài mấy trăm trượng nói: “Xem ra yêu đan lực cũng chỉ có thể giúp ngươi làm đến mức này.”

Có gió nổi lên, cuộn lên mây mù phía dưới thạch lâm, phất động áo xanh trên người hắn.

Từ trên người của hắn phát ra một đạo khí tức cường đại, phi kiếm sinh ra cảm ứng, xuyên mây mà qua, mang theo một đạo khói trắng, như ẩn như hiện.

Có người kinh hô nói: “Thương Điểu kiếm pháp thức thứ bảy! Tá Vân!”

Trước lúc tới Lưỡng Vong phong, Giản Như Vân vốn là Vân Hành phong đệ tử, lại được Phong chủ thân truyền.

Vân Hành phong chủ kiếm tên là Giai Không, kiếm quyết tên là Thương Điểu, tổng cộng phân mười ba thức.

Vô Chương cảnh đệ tử nếu có thể học được thức thứ năm, cũng đã có thể được xưng tụng thiên phú khá tốt.

Giản Như Vân vậy mà học xong thức thứ bảy Tá Vân!

Nghe nói hai năm trước hắn bị Thượng Đức phong giam cầm trong thạch thất nửa năm lại có đột phá, bây giờ nhìn lại hắn hẳn là nắm giữ Thương Điểu kiếm quyết chân ý!

Nhìn đạo phi kiếm xuyên qua trong mây mù, lúc ẩn lúc hiện, đồng môn bội phục không dứt.

Vân Hành phong đệ tử lại càng cao giọng ủng hộ, các trưởng lão gật đầu lia lịa.

Nhìn đạo phi kiếm mang theo mây mà tới, Liễu Thập Tuế vẻ mặt khẽ biến, lần nữa xuất kiếm.

Tỉnh Cửu từng nói hai hàng lông mày của hắn quá thẳng, thật ra kiếm của hắn càng thẳng hơn.

Phi kiếm sáng ngời chiếu sáng thạch lâm, thẳng tắp một đường bay về phía trước.

Ngay ở thời điểm hai đạo phi kiếm sắp gặp nhau, thạch lâm bỗng nhiên vang lên ông một tiếng vang thật lớn.

Mây mù màu trắng bốc hơi mà lên, khí thế bàng bạc, như thương hải tràn khắp chung quanh, nhất thời đem hai thanh kiếm cũng chôn vùi.

Liễu Thập Tuế cảm giác được liên lạc giữa mình cùng phi kiếm bỗng nhiên yếu đi.

Bỗng nhiên, kiếm của Giản Như Vân xuất hiện, đã đến trước người Liễu Thập Tuế!

Thanh kiếm màu xám phảng phất có thể không để ý cự ly không gian.

Phía dưới thạch lâm vang lên một trận kinh hô.

Mượn mây mù biến hóa, khuy thiên địa chi đạo!

Giản Như Vân chứng minh mình đã có tư cách đi xem một chút phong cảnh Du Dã cảnh.

Thanh kiếm màu xám đâm thẳng vào mặt Liễu Thập Tuế, tựa như không có ý tứ ngừng lại.

Tất cả mọi người cho rằng Giản Như Vân cuối cùng sẽ thu kiếm, cũng không lo lắng.

Chỉ có Liễu Thập Tuế tự mình thể nghiệm mới có thể cảm ứng được sát ý của Giản Như Vân.

Hắn sắc mặt tái nhợt, trong mắt toát ra cảm xúc không cam lòng, còn có một vệt kiên quyết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.