Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 14: Chương 14: Lại một năm nữa




Đêm khuya vắng người, tiểu viện của Tỉnh Cửu nghênh đón người khách đầu tiên trừ Liễu Thập Tuế ra.

Hắn biết đối phương sẽ đến, vì vậy đã đứng sẵn ở trong sân chờ.

Không phải là muốn tỏ vẻ tôn trọng, mà bởi vì hắn không quen để người khác tiến vào động phủ của mình, mặc dù hiện tại động thất mà hắn đang ở xa xa chưa thể coi là động phủ.

Lữ Sư không biết những điều này, có chút vui mừng vì sự thông tuệ cùng lễ số của hắn.

“Sáng sớm ngươi giải thích cho đồng môn đều rất chính xác.”

Lữ Sư từ trong tay áo lấy giấy ra, nói: “Chẳng qua vấn đề cuối cùng này ngươi giải sai rồi.”

Tỉnh Cửu có chút không giải thích được, nghĩ thầm làm sao mình có thể sai, nhận lấy tờ giấy kia xem lại một chút, mới đại khái hiểu được chuyện gì.

“Giải có trước sau, ngươi không hiểu được đoạn văn này trong pháp quyết, đoạn văn này cách giải đối với bản sách mới.”

Lữ Sư nhìn hắn vẻ mặt ôn hòa nói: “Dĩ nhiên chuyện này cũng không trách ngươi, trên thực tế nhiều năm qua Thanh Sơn Tông cũng hiểu sai vấn đề này.”

Tỉnh Cửu nói: “Không, tông môn trước kia không hiểu sai, mà là cách giải này sai thôi.”

Lữ Sư mỉm cười nói: “Đây là năm đó sư thúc tổ tự mình đưa ra cách giải, làm sao có thể sai được?”

Hiện tại Thanh Sơn Tông nhập môn pháp quyết cùng năm đó có hai nơi sửa đổi, đều do một tay của Cảnh Dương.

Tỉnh Cửu dĩ nhiên biết chuyện này, biết chắc trong đó có một chỗ sửa đổi là sai.

“Ai cũng có thể phạm sai lầm, bất kể hắn là ngoại môn đệ tử hay là sư thúc tổ.”

Tỉnh Cửu nói.

Lữ Sư vẻ mặt khẽ biến, nghĩ thầm lời này hoang đường đến cỡ nào.

Hắn lại nhớ tới lúc sáng sớm, Tỉnh Cửu nói phương pháp giáo dục của tông môn đối với ngoại môn đệ tử không đúng, quy củ nên đổi...

“Ngộ tính, thiên phú của ngươi quả thật vô cùng không sai, suy nghĩ lại càng kín đáo, nhưng đây không phải lý do để ngươi có thể càn rỡ được.”

Lữ Sư nhìn hắn trầm giọng nói: “Phải biết đệ tử Thanh Sơn kiếm tông ta không thể không ngông nghênh, nhưng tuyệt đối không thể có ngạo khí.”

Ngạo khí sao?

Nghĩ tới hai nơi sửa đổi trên nhập môn pháp quyết, Tỉnh Cửu có chút cảm khái.

Năm đó Cảnh Dương đúng là người có ngạo khí cao nhất thế gian, cho nên hắn mới phạm vào sai lầm như vậy.

Thấy hắn trầm mặc, Lữ Sư cho là hắn đã hiểu lời mình, lời nói thấm thía nói: “Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, kiếm rời Cửu Phong, tất nghênh gió lớn, muốn ở trên đại đạo tu hành đi được xa hơn, cần học cách thu liễm kiêu ngạo của mình như thế nào, cho dù muốn trợ giúp đồng môn, cũng có thể dùng phương pháp khác, không thể phá hư quy củ.”

“Nhưng quy củ này quả thật rất ngu ngốc.” Tỉnh Cửu nói: “Vị kia ở Thanh Dung phong xuất thân Nam trại, không thông văn tự hoàng triều, năm đó ở ngoại môn căn bản không hiểu được nhập môn pháp quyết, nếu không có người dạy nàng biết chữ, chẳng phải Thanh Sơn Tông sẽ bỏ qua vị thiên tài này ư?”

Nghe câu nói trước của hắn, Lữ Sư rất tức giận, đang chuẩn bị khiển trách mấy câu, chợt nghe câu nói kế tiếp, không khỏi kinh ngạc.

“Ngươi làm sao mà biết được?”

Đoạn chuyện này nói chính là đương kim Phong chủ Thanh Dung phong, không tính là bí văn, chỉ coi là chuyện ẩn, nhưng Tỉnh Cửu chỉ là ngoại môn đệ tử, lại từ nơi nào nghe tới?

Tỉnh Cửu nghĩ thầm chính mình nhìn tận mắt nha đầu kia hàng đêm khổ luyện chữ cũng phải nói cho ngươi ư?

Lữ Sư nghĩ thầm chẳng lẻ thiếu niên này giống Trác Như Tuế còn có đám đồng môn tuổi trẻ trên Lưỡng Vong phong, đều là con cờ do tông môn bố trí ư?

Lần này hạ cờ, đến tột cùng là sư bá sư thúc trên ngọn núi nào đây?

...

...

Thời gian như nước.

Đảo mắt chính là một năm.

Lại là xuân ý dần sâu.

Liễu Thập Tuế đi ra khỏi kiếm đường, theo con đường bằng đá hướng sâu trong rừng cây để đi tới.

Mười mấy tên ngoại môn đệ tử trên nhai bình đã nhìn quen cảnh này, biết hắn muốn đi đâu, không lấy làm lạ, rối rít cùng hắn chào hỏi.

Liễu Thập Tuế gật đầu mỉm cười đáp lễ.

Hắn hiện tại đã mười hai tuổi, từ ý nào đó mà nói, có thể gọi là thiếu niên.

Hình dạng của hắn vẫn chất phác dễ thân như vậy, chẳng qua ánh mắt càng thêm bình tĩnh, khí chất thay đổi là lớn nhất, mỉm cười đi lại, vô cùng thong dong.

Nhìn Liễu Thập Tuế đi vào gian tiểu viện kia, các đệ tử tụ cùng một chỗ, lần nữa nghị luận.

Làm đối tượng Thanh Sơn Tông trọng điểm bồi dưỡng, mọi cử động của Liễu Thập Tuế đều được người chú ý đến.

Vừa qua một buổi tối, tất cả mọi người biết hắn đã xin khảo hạch vào nội môn.

Chỉ có Bão Thần cảnh giới viên mãn, mới có thể cùng kiếm thai cảm ứng, có tư cách tiến vào nội môn.

Vấn đề là, Liễu Thập Tuế tiến vào Thanh Sơn Tông mới một năm.

Vô số năm qua, chỉ có sư thúc tổ trong truyền thuyết đã phi thăng, chỉ dùng nửa năm đã tiến vào nội môn.

Trác Như Tuế là quan môn đệ tử của Thanh Sơn Tông Chưởng môn, hôm nay đang ở Thiên Quang phong bế quan, hắn năm đó từ Bắc Hạc hiên tiến vào nội môn, dùng một năm rưỡi thời gian.

Thiên tài như Triệu Tịch Nguyệt, cũng dùng suốt một năm.

Không có ai cảm thấy Liễu Thập Tuế có thể thông qua nội môn khảo hạch lần này, mặc dù hắn cũng là trời sanh đạo chủng vạn trung không một, nhưng ở trong mắt các đệ tử, hắn còn thua kém sư tỷ nhiều.

Có một loại đánh giá chính là, nếu như Liễu Thập Tuế không phải bởi vì việc khác mà phân tâm quá nhiều, có lẽ cơ hội thành công của hắn hẳn là lớn hơn nhiều.

Nếu nói việc, tự nhiên chính là trong viện của Tỉnh Cửu.

Bởi vì những chuyện này, rất nhiều người đối với Tỉnh Cửu vô cùng bất mãn, cảm thấy hắn làm trễ nãi Liễu Thập Tuế tu hành, hoàn toàn không biết nặng nhẹ, thậm chí cảm thấy hắn ghen tỵ với Liễu Thập Tuế nên cố ý như thế.

Dĩ nhiên, cũng có chút người không nhìn như vậy, đối với Tỉnh Cửu rất cảm kích, bởi vì Tỉnh Cửu không nghe theo ý kiến của Lữ Sư, vẫn sẽ thỉnh thoảng giúp những đệ tử kia giải quyết một chút nghi nan.

Lữ Sư cũng từ từ bỏ qua chú ý đối với Tỉnh Cửu, không hề cho là hắn là đệ tử mà đại nhân vật nào đó trên núi cố tình lựa chọn nữa.

Bởi vì Tỉnh Cửu thật quá lười.

Hắn chưa từng tham gia ngoại môn đệ tử đối với Thanh Sơn lệ hành tuần tra, thậm chí ngay cả lý do xin phép đều lười tìm, mỗi lần cũng phiền toái Liễu Thập Tuế đi cầu tình.

Càng không có người nào thấy hắn luyện thể tu hành.

Người như vậy, chỉ sợ học thức uyên bác như thế nào, ngộ tính xuất chúng như thế nào, cuối cùng cũng chỉ bỏ đi.

...

...

Đi vào tiểu viện, nhìn Tỉnh Cửu nằm trên ghế trúc, Liễu Thập Tuế trên mặt mỉm cười thong dong biến thành cười khổ bất đắc dĩ.

Trong một năm qua hắn khuyên Tỉnh Cửu rất nhiều lần, nhưng Tỉnh Cửu cũng không nghe, vẫn mỗi ngày nằm ở trên ghế trúc phơi nắng, ngẩn người.

Chẳng qua không biết bắt đầu từ lúc nào, ở bên cạnh ghế có thêm một chiếc đĩa, trong đĩa đựng hạt cát khô.

Liễu Thập Tuế từng nghiêm túc quan sát, cát trong đĩa đã càng ngày càng nhiều, đến bây giờ đã chiếm một phần ba diện tích.

Không biết cái đĩa sứ cùng hạt cát là dùng để làm gì, Tỉnh Cửu không hề giải thích, nhưng nhìn ra được, hắn rất coi trọng vật này, ngay cả Thập Tuế cũng không thể đụng.

“Công tử, đêm qua ta đi cùng Lữ Sư nói... Chuẩn bị tham gia nội môn khảo hạch.”

Liễu Thập Tuế nhìn Tỉnh Cửu có chút khẩn trương nói: “Ta thật sự cảm thấy ta có thể làm được mới đi nói.”

Tỉnh Cửu nhìn hắn một cái, nói: “Hơn một năm mà ngươi còn không thể, đó mới là vấn đề.”

Liễu Thập Tuế giật mình, ban đầu ở trong thôn công tử đã dạy chính mình hô hấp thổ nạp, tương đương trước lúc vào Thanh Sơn Tông đã bắt đầu tu hành. Hắn mơ hồ có chút thất vọng, như vậy coi như mình có thể qua nội môn khảo hạch cũng không coi là nhanh nhất, nhưng ngay sau đó hắn lại vui vẻ, cảm thấy lòng tin mạnh hơn rất nhiều.

Tỉnh Cửu nói: “Cũng là trời sanh đạo chủng, ngươi không thể so với cái gì nhỉ... kém hơn.”

Liễu Thập Tuế có chút bất đắc dĩ nói: “Triệu Tịch Nguyệt sư tỷ.”

Tỉnh Cửu nói: “A.”

Tiểu viện không khí bỗng nhiên trầm mặc.

Không phải bởi vì đề tài không thể tiếp diễn, mà là bởi vì Liễu Thập Tuế nghĩ tới rất nhiều việc.

Đi tới Thanh Sơn Tông đã một năm, tiếp xúc rất nhiều người cùng chuyện ở sơn thôn không tưởng tượng nổi, hắn lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng trưởng thành.

Hắn hiểu được càng nhiều, càng thêm bất an.

Vô luận là trong sơn thôn hô hấp hay là sau này phát sinh rất nhiều chuyện, cũng cho thấy Tỉnh Cửu có rất nhiều bí mật.

Bí mật này có vấn đề sao? Sẽ chỉ là vấn đề của bọn họ hay là vấn đề của Thanh Sơn Tông?

Không biết trầm mặc thời gian bao lâu, Liễu Thập Tuế rốt cục thấp giọng hỏi: “Công tử, ngươi là gian tế của những tông phái khác sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.