Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 211: Chương 211: Làm việc như thế ai có thể sống?




Món pháp khí âm độc kia đã bị chém thành hai đoạn, rơi trên mặt đất, như rắn độc bị chém giết.

Hai tên đệ tử Tam Thanh Phái kinh sợ dị thường, nhìn tên tán tu kia hô: “Trần đạo huynh, ngươi muốn làm gì!”

Vị tán tu họ Trần kia sắc mặt tái nhợt, nhìn Liễu Thập Tuế chấn kinh không hiểu hỏi: “Vì sao ngươi lại ngăn ta?”

Liễu Thập Tuế nói: “Giết chết hai tên đồng đạo diệt khẩu, sau đó lại giúp ta che đậy, thuận tiện đem chuyện giết người vu oan đến trên người ta?”

Tên tán tu kia lo lắng giải thích: “Như thế ngươi mới có thể tin tưởng ta, không phải sao?”

“Từ đạo lý mà nói, ta xác thực nên tiếp nhận.”

Liễu Thập Tuế nhìn hắn nói: “Nhưng ta không thích như vậy.”

Nói xong câu đó, sâu trong đồng tử của hắn bỗng nhiên dấy lên hai điểm yêu hỏa, đỏ tươi dị thường, khí tức phát ra trở nên dị thường cuồng dã.

Tên tán tu kia kinh hô một tiếng, gọi ra pháp khí, đang muốn ngự không đào tẩu.

Ầm ầm ầm ầm!

Hơn mười đạo quang quyền sinh ra quanh người Liễu Thập Tuế, hướng về tên tán tu kia đánh tới.

Những nắm đấm kia cũng không phải chân thực, hai màu đỏ đen hỗn tạp, chính là huyết ma công dùng lực lượng yêu hỏa thôi động!

Đầy trời đều là yêu hỏa ma quyền, tên tán tu kia còn nơi nào trốn được.

Chỉ nghe một trận thanh âm dày đặc như đánh vào bao cát vang lên, phía ngoài thân thể tán tu xuất hiện hơn mười vết lõm, trùng điệp ném tới mặt đất, lập tức không còn sinh cơ.

Liễu Thập Tuế nhìn về phía hai tên đệ tử Tam Thanh Phái.

Tam Thanh Phái đệ tử sắc mặt tái nhợt, nhưng không có ý tứ đào tẩu, tay bấm kiếm quyết nói: “Mặc dù không rõ vì sao vừa rồi ngươi muốn cứu chúng ta, nhưng bây giờ xin động thủ đi!”

Liễu Thập Tuế hỏi: “Vì sao các ngươi muốn giết ta?”

Tam Thanh Phái đệ tử nói: “Yêu nhân phản môn nhập ma, sát hại chính đạo tiền bối giống như ngươi, đương nhiên người người có thể tru diệt!”

Liễu Thập Tuế nói: “Nói có lý, các ngươi cũng không phải yêu nhân, vậy vì sao ta phải giết các ngươi?”

......

......

Liễu Thập Tuế về tới trên trấn, hai tay mang theo hai tên Tam Thanh Phái đệ tử hôn mê, tựa như xách theo hai con gà.

Thông qua chiếc xe ngựa đã tổn hại nghiêm trọng kia, hắn tìm được khách sạn mà gia đình kia ở, để chưởng quỹ mặt mũi tràn đầy hoảng sợ mang theo tới gian phòng.

Cửa phòng mở ra, tên nam tử kia dụi dụi mắt, phát hiện là vị tiên sư vừa rồi cứu tính mệnh cả nhà mình, mặt lộ vẻ kinh hỉ, trực tiếp quỳ đến trên mặt đất.

Vị phụ nhân kia cũng tranh thủ thời gian quỳ xuống, đỡ gáy hài tử, càng không ngừng nói cảm tạ.

“Làm phiền các ngươi giúp đỡ để ý một chút, chờ bọn hắn tỉnh lại, nói cho bọn hắn biết chuyện gì xảy ra.”

Liễu Thập Tuế đem hai tên Tam Thanh Phái đệ tử hôn mê để tới trên sàn nhà, lưu lại chút bạc vụn, quay người rời đi.

......

......

Không thể ngự kiếm, kiếm quang quá dễ thấy.

Cũng không thể đi bộ, như thế quá chậm.

Không thể đi chỗ quá náo nhiệt, dễ bị người phát hiện.

Cũng không thể đi vách núi quá u tĩnh hiểm trở, nơi đó rất dễ gặp phải người tu hành.

Cho nên Liễu Thập Tuế lựa chọn tại trong núi rừng cách quan đạo không xa chạy thật nhanh.

Nhưng hắn không ngờ chính là ở loại địa phương này rất dễ dàng gặp phải một loại người: đạo tặc.

Hắn dừng bước, nhìn xem mười mấy tên đạo tặc đang vây quanh đống lửa nhậu nhẹt, thần sắc giật mình.

Sau lưng đám đạo tặc có một chiếc xe, không nhìn thấy thi thể, nhưng có mùi máu tươi rất rõ ràng.

Hơn mười tên đạo tặc thần sắc hoảng sợ nhìn hắn, không nói gì, bọn hắn rất rõ ràng, tại bên trong rừng sâu núi thẳm dám một mình tiến lên, tuyệt đối không phải hạng người phàm tục.

Liễu Thập Tuế hỏi: “Các ngươi cướp của giết người?”

Một tên đạo tặc phản ứng cực nhanh, liên thanh hô: “Không có! Không dám! Chúng ta chỉ đoạt xe vải tơ này, thương nhân bị thương, không chết!”

Một tên đạo tặc khác run giọng nói: “Thương nhân ngay trên quan đạo cách đây mười dặm, tiên sư cũng có thể đi xem!”

Ánh mắt Liễu Thập Tuế rơi vào trên đao đám đạo tặc dùng để cắt thịt dê.

Trên đao đều có chút máu.

Hai tên đạo tặc kia lo lắng gân xanh đều lộ ra, liên thanh nói: “Máu dê! Tuyệt đối là máu dê!”

Hai tên Tam Thanh Phái đệ tử cùng tán tu đã chết kia, còn chưa kịp thông tri nơi khác, chỉ cần mình không làm ra động tĩnh gì, hẳn là sẽ an toàn.

Chí ít trước ngày mai hai tên Tam Thanh Phái đệ tử kia tỉnh lại.

Liễu Thập Tuế nghĩ như vậy, chuẩn bị rời đi, bỗng nghĩ đến nếu như người nhà bên trên tiểu trấn kia tại trên đường gặp phải bọn đạo tặc này, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.

Hắn hỏi: “Ai là đại ca dẫn đầu?”

Bọn đạo tặc lo sợ bất an, không có người đáp lời, nhưng mấy người đều lặng lẽ nhìn phía một hán tử mặt mũi tràn đầy dữ tợn.

Tên hán tử kia hung tợn nhìn về, từ bên trên giá nướng thịt dê gỡ xuống đao sắt, tuyệt vọng hô một tiếng, hướng Liễu Thập Tuế bổ tới.

Một tiếng vang giòn, tên thủ lĩnh đạo tặc kia đã mất đầu, thẳng tắp ngã xuống đất.

“Về sau không được làm đạo phỉ nữa, như thế không tốt, mà lại nguy hiểm.”

Liễu Thập Tuế chỉ vào cỗ thi thể không đầu trên mặt đất, đối với bọn đạo phỉ nói: “Các ngươi nhìn, tựa như dạng này.”

Hắn vốn chuẩn bị nói thêm gì đó.

Bọn đạo phỉ phát ra tiếng thét hoảng sợ, như chim muông tản ra, trốn hướng nơi núi rừng sâu.

Liễu Thập Tuế suy nghĩ, không đi truy sát.

Hành tung của hắn sắp bại lộ.

Hắn không thể tiếp tục tới điểm liên lạc của Bất Lão Lâm.

Trời cao mây nhạt.

Yêu hỏa từ dưới chân hắn sinh ra.

Gió nổi lên, giữa rừng núi xuất hiện một đạo tàn ảnh.

Mấy tức sau, hắn đã biến thành một cái chấm đen nhỏ trên ngọn núi tiếp theo.

......

......

Hai ngày sau.

Phía dưới ngọn núi vô danh nào đó có đạo khê cốc, thế núi cực dốc, thủy thế cực hung.

Trong lòng suối trải đầy tảng đá hoặc lớn hoặc nhỏ, sóng nước đánh vào phía trên, phát ra thanh âm ầm ầm như sấm.

Bên trong tiếng nước như sấm bỗng nhiên truyền đến một tiếng va đập ngột ngạt, tựa như là bao tải đổ đầy gạo, từ trên tường trực tiếp rơi vào trên phố.

Một lát sau, Liễu Thập Tuế từ bên trong dòng nước chảy xiết nổi lên, có chút khó khăn đem thân thể giấu trong khe đá, bảo đảm sẽ không bị người hoặc dị cầm trên bầu trời phát hiện.

Hắn toàn thân ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, trên quần áo còn vương vết máu, ngực hơi hãm, rõ ràng là thụ tổn thương cực nặng.

Bộ ngực hắn lõm xuống không phải bị tảng đá bên trong khê cốc đụng vào, mà là bị một kiện pháp bảo đánh trúng.

Đêm qua hắn bị mấy tên cường giả tán tu đuổi kịp, song phương triển khai chiến đấu kịch liệt, cuối cùng hắn bị ép vào tuyệt cảnh.

Mắt thấy thời điểm sắp bị vây giết, hắn cắn răng nhảy vào một đầu sông ngầm trên núi.

Những tán tu cường giả kia không dám ở bên trong hoàn cảnh hắc ám như vậy tiếp tục đuổi giết, đành phải tìm cách khác.

Sông ngầm xuyên qua dãy núi, phân vô số đầu, trong đó một đầu từ trong vách đá của ngọn núi vô danh này rơi xuống.

Hắn tin tưởng những tán tu kia hẳn là không cách nào xác định vị trí của mình.

Mặc dù may mắn sống tiếp, nhưng cũng không đại biểu an toàn, hắn có thể cảm giác được nguy hiểm vẫn còn ở đó.

Ánh mắt hắn xuyên qua khe đá, rơi vào trong bầu trời.

Nơi xa ẩn ẩn có thể thấy được kiếm quang.

Không biết là Thanh Sơn Tông hay là Vô Ân Môn, nơi này cách Hải Châu cũng không xa, Tây Hải kiếm phái cao thủ khả năng cũng rất lớn.

Nếu như lúc này hắn bị cao thủ những tông phái này phát hiện, hẳn phải chết không nghi ngờ.

Một lão thư sinh bỗng nhiên xuất hiện bên trong khê cốc.

Hắn nhìn Liễu Thập Tuế trong khe đá cảm khái nói: “Thật không rõ người giống như ngươi làm thế nào sống đến bây giờ.”

Liễu Thập Tuế cười vui vẻ, răng rất trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.