Triệu Tịch Nguyệt ngự kiếm ra khỏi Thanh Sơn đại trận, liền có thể nhìn thấy cây đước trên mặt đất trông như ngọn lửa.
Càng đi về phía bắc, màu sắc đại địa càng thêm phong phú, rừng cây đan xen.
Nhưng tiếp tục đi về phía bắc hơn, màu sắc lại dần dần trở nên đơn điệu, cảnh vật cũng dần dần hoang vu.
Thu ý cũng theo đó dần sâu hơn.
Đi tới biên giới cánh đồng tuyết, Bạch Thành đã biến thành một toà thành trắng xóa, bị tuyết bao phủ hoàn toàn.
Nàng không đáp xuống trong thành, mà là đi tới mảnh đình viện ngay biên giới cánh đồng tuyết.
Hơn một trăm năm trước, Tuyết quốc nữ vương mang thai hài tử, cánh đồng tuyết hỗn loạn vô cùng, rất nhiều người tu hành trẻ tuổi tham gia Mai Hội bị giam cầm trong đó, bao gồm cả Bạch Tảo cùng Tỉnh Cửu hai người.
Cường giả các tông phái đến cứu viện, trong một đêm ở đây xây dựng một mảnh đình viện, sau đó những đình viện này đều được lưu lại, cho tới hôm nay.
Những đình viện này cách một đoạn thời gian sẽ được tu sửa một phen, vì lẽ đó cũng không trở nên hoang phế, ở trong tuyết thỉnh thoảng vẫn thấy điểm chút hoa mai với thanh tùng, rất là thanh mĩ.
Triệu Tịch Nguyệt đáp xuống trong một gian đình viện, Hà Triêm ra đón, nhìn nàng khẽ mỉm cười.
Trăm năm không gặp, những thiên tài trẻ tuổi năm xưa, cũng đã trưởng thành biến thành cường giả chân chính.
Triệu Tịch Nguyệt bước vào Phá Hải thượng cảnh, Hà Triêm ở trong tuyết nguyên khổ chiến trăm năm, kiêm tu công pháp Thủy Nguyệt Am cùng Quả Thành Tự hai đại thánh địa, cũng không kém nàng bao nhiêu.
Phòng bếp sau viện bỗng nhiên vang lên thanh âm bát đũa vỡ tan, Triệu Tịch Nguyệt biểu hiện hơi kinh ngạc, nhìn Hà Triêm một chút.
Hà Triêm ôm mặt nói: “Nàng gần đây đang học nấu cơm.”
......
......
Đối với đại tiểu thư Huyền Linh Tông như Sắt Sắt, nấu cơm quả thực là chuyện khó nhất thế gian này, so với luyện chế thanh tâm linh khó hơn vô số vạn lần.
Nhưng nếu như nấu lẩu, miễn cưỡng còn có thể ăn ăn một lần.
Làn khói nóng lan tỏa trong sân, sau đó bị gió lạnh thổi tan.
Ba người chia ba góc mà ngồi, trong đĩa đều là chút thịt dê, đậu hũ tầm thường, chân chính quý giá lại là mấy đĩa rau xanh từ Cư Diệp Thành ngàn dặm xa xôi chuyển đến.
Sắt Sắt từ trong vui mừng vì cùng Triệu Tịch Nguyệt gặp lại mà bình tĩnh lại, nhìn nàng quan tâm hỏi: “Hắn hiện tại thế nào?”
Triệu Tịch Nguyệt cúi đầu đem trong thịt trong đĩa ăn xong, mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Ta không đi Triều Ca thành.”
Sắt Sắt cùng Hà Triêm liếc mắt nhìn nhau, có chút giật mình, nghĩ thầm chuyện gì vậy?
Với phân tình giữa Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu, sau khi nàng xuất quan lại không ngay lập tức đến thăm hắn mà lại đến cánh đồng tuyết, chuyện này nhìn thế nào đều có chút vấn đề.
Nói vậy hẳn là có ẩn tình, chuyện này cũng không tiện hỏi, Sắt Sắt cúi đầu bắt đầu ăn thịt, bầu không khí quanh bàn trở nên hơi quái dị.
Triệu Tịch Nguyệt biết bọn họ đã hiểu lầm, hỏi: “Cánh đồng tuyết tình hình gần đây thế nào rồi?”
Hà Triêm nói: “Sau trận đại chiến kia, nữ vương hẳn là cũng chịu thương tổn, phái không ít thân vệ tuyết quái đến phía nam, nếu như tiến vào sâu trong cánh đồng tuyết, áp lực sẽ rất lớn, nhưng Bạch Thành cùng biên giới tình hình so với trước đây tốt hơn không ít, đã hơn trăm năm không có thú triều, bây giờ nhìn lại, mấy chục năm nữa ắt hẳn cũng sẽ không sao.”
Triệu Tịch Nguyệt hỏi: “Đao Thánh hiện tại thế nào rồi?”
Hà Triêm lắc lắc đầu, nói: “Thương thế của hắn rất nặng, dưỡng mấy chục năm cũng chưa thể hoàn toàn khôi phục, trong thời gian ngắn vẫn không cách nào ra tay, mùa xuân sang năm, Thiền Tử sẽ từ Triều Ca thành tới nơi này.”
Liên Tam Nguyệt đã chết, một đạo đao quang sáng như tuyết rời khỏi gian miếu nhỏ phía sau Bạch Thành, giết vào nơi sâu nhất trong cánh đồng tuyết.
Trận chiến giữa Đao Thánh cùng Tuyết quốc nữ vương, trực tiếp đánh đến mười năm.
Trận chiến này đúng là kinh thiên động địa, lừng lẫy vô song.
Vô số người đều tới phụ cận cánh đồng tuyết quan chiến, tuy rằng bọn họ không nhìn thấy hình ảnh chân thực ở sâu trong cánh đồng tuyết, nhưng có thể nhìn thấy hắc sơn sụp xuống, có thể nhìn thấy tuyết vụ phóng lên trời, trực chống cả bầu trời.
Ở trong thời gian mười năm đó, cánh đồng tuyết địa chấn chưa từng đình chỉ.
Đao Thánh ở trong trận chiến này, thể hiện ra lực lượng mạnh mẽ khó mà tin nổi cùng với chiến ý gần như điên cuồng.
Đại khái chỉ có trận chiến cuối cùng của Liễu Từ cùng Liên Tam Nguyệt trước lúc rời khỏi nhân gian có thể sánh ngang cùng.
Khác biệt duy nhất chính là Đao Thánh không chết, kéo thân thể sau khi trọng thương, trở lại trong gian miếu nhỏ phía sau Bạch Thành.
......
......
Bắc Thần Vệ quân Chỉ huy sứ năm đó bị Tỉnh Cửu giết trong hoàng cung tại Triều Ca thành, Trung Châu Phái vẫn còn nắm giữ sức ảnh hưởng cực mạnh cùng cực sâu trong quân đội.
Đao Thánh sau khi trọng thương mấy chục năm, Phong Đao Giáo chịu áp lực cực lớn đến từ Thần Vệ quân, phạm vi khống chế trong quá khứ đã bị thu hẹp không ít.
Đặc biệt là Côn Lôn Phái được Trung Châu Phái ủng hộ thanh thế lớn dần, ở bên trong Lãnh Sơn cùng Phong Đao Giáo phát sinh nhiều trường xung đột, tạm thời không thể phân ra thắng bại.
Song phương ước định mùa xuân sang năm tại nơi cũ của Liệt Dương Hạp, tiến hành một hồi so đấu, lấy kết quả quyết định quyền khống chế Lãnh Sơn.
Trận so đấu này lấy năm trận phân thắng bại, rõ ràng là học Thanh Sơn Tông cùng Trung Châu Phái trăm năm trước tại Triều Ca thành tranh tài.
Còn tại sao lại định qua mùa xuân sang năm, tự nhiên bởi vì khi đó Thanh Sơn Tông mới chọn ra tân chưởng môn.
Đây cũng là chuyện mà Hà Triêm không nghĩ ra.
Tỉnh Cửu vẫn chưa tỉnh, chức chưởng môn Thanh Sơn mắt thấy sắp sửa thay chủ, tại sao Triệu Tịch Nguyệt lại đến cánh đồng tuyết?
“Cảnh giới của ta có chút bất ổn, cần một chút chiến đấu.”
Triệu Tịch Nguyệt đưa ra lời giải thích của chính mình, Hà Triêm cùng Sắt Sắt lại cảm thấy nguyên nhân không chỉ dừng lại tại đây.
......
......
Triệu Tịch Nguyệt không phải lần đầu tiên đến cánh đồng tuyết, nhưng là lần thứ nhất tiến vào cánh đồng tuyết.
Trước khi tiến vào cánh đồng tuyết, nàng trước tiên đi tới gian miếu sau Bạch Thành.
Năm đó nàng cùng Quá Đông ở trong miếu chờ Tỉnh Cửu thời gian rất lâu, Quá Đông đi rồi, nàng còn chờ thời gian rất lâu, cho đến khắp thành nở trắng hoa lê, mới cắt tóc rời đi.
Nàng đi tới trong miếu, đứng ở trước tôn tượng phật kia, tóc ngắn bị gió thổi tựa như cỏ dại.
Tượng phật này vốn là kim phật, không biết là do thời gian đã qua trăm năm, hay là nguyên nhân nào khác, lớp màu vàng loang lổ tróc ra rất nhiều mảng, lộ ra đất bùn bên trong màu đỏ nhạt, nhìn có chút thảm đạm.
Chuôi thiết đao dài ba trượng trước tượng phật cũng có chút loan chiết, đáng sợ nhất chính là ở giữa có một đạo lỗ hổng rất lớn.
Có thể tưởng tượng trận chiến giữa Đao Thánh cùng Tuyết quốc nữ vương đánh kịch liệt bao nhiêu, nữ vương lại đáng sợ dường nào.
Nàng ở ngưỡng cửa của gian miếu này ngồi một năm, song phương cũng coi như người quen, trực tiếp hỏi: “Ngươi thế nào?”
Đạo thanh âm tròn trịa rồi lại có khuyết chậm rãi vang lên: “Không chết được.”
Triệu Tịch Nguyệt nghĩ thầm khuyết tổn trong thanh âm này rõ ràng so với năm đó đã thêm rất nhiều, mặc dù chết không được, chỉ sợ cũng rất khó chữa lành.
Đao Thánh hỏi: “Ngươi muốn vào cánh đồng tuyết?”
Triệu Tịch Nguyệt đem lý do đã nói với Hà Triêm, Sắt Sắt lặp lại một lần.
“Không muốn cùng nàng tranh.”
Âm thanh kia biến mất một lúc sau đó mới lại vang lên.
Triệu Tịch Nguyệt nhíu mày nói: “Ta không hiểu ý của ngươi.”
“Ngươi chừng ấy tuổi cũng đã Phá Hải thượng cảnh, xác thực thiên phú tuyệt vời, ý chí kinh người, tuyệt không dưới nàng năm xưa, nhưng muốn giết chết Tuyết quốc nữ vương, chấm dứt họa lớn cho Nhân tộc, không phải chuyện một mình ngươi có thể làm được, nàng không được, ngươi cũng không được.”
Đao Thánh nói: “Nàng năm đó kiên trì muốn làm chuyện này, chỉ là muốn cùng Cảnh Dương tranh, sự thực chứng minh đây là sai, chúng ta không muốn cùng người khác tranh, mà muốn cùng trời tranh.”
Triệu Tịch Nguyệt bình tĩnh nói: “Ta không ngu ngốc như vậy, ta không phải Liên Tam Nguyệt, cũng không muốn trở thành nàng.”
Tiếng cười chất phác bên trong gian miếu nhỏ vang vọng, tựa như là tiếng chuông.
Đao Thánh hiểu được ý của nàng.
Nàng không muốn trở thành Liên Tam Nguyệt thứ hai, dù có chút giống, bởi vì nàng không muốn trở thành người thay thế trong lòng Tỉnh Cửu.
Đại khái chính vì nguyên nhân này, nàng mới cắt tóc của mình.
“Năm đó nàng muốn tập hợp một nhóm cường giả tiến vào cánh đồng tuyết giết nữ vương, ngay cả Thanh Sơn ẩn phong cùng Vân Mộng hậu sơn đều từng có ý đồ, nhưng ngoại trừ ta cùng Bùi Bạch Phát, không người nào để ý đến nàng.”
Đao Thánh nói: “Cảnh Dương trả lời là tuyệt nhất, cũng chính sau lần đó, bọn họ tựa như người dưng nước lã, cho đến kiếp này.”
Triệu Tịch Nguyệt hỏi: “Hắn đáp thế nào?”
Đao Thánh nói: “Đừng quấy rầy ta phi thăng.”
......
......
Miếu nhỏ trở nên yên tĩnh.
Cho dù là Triệu Tịch Nguyệt, đều cảm thấy năm đó Cảnh Dương trả lời quá mức lạnh lùng vô vị.
Đao Thánh than thở: “Người như Cảnh Dương như vậy, kiếp này lại liều mạng vì nàng, có lẽ nàng sẽ rất vui vẻ.”
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Nhưng nàng đi rồi, hắn làm sao có thể thoải mái được? Ngươi và ta vẫn phải sống sót.”
Đao Thánh nói: “Không hổ là truyền nhân chân chính của Cảnh Dương, ý nghĩ đều rất giống nhau.”
“Vì lẽ đó không cần lo lắng cho ta.”
Triệu Tịch Nguyệt nói xong câu đó, ngự kiếm hướng về sâu trong cánh đồng tuyết bay đi.
Phất Tư Kiếm thu lại huyết quang, bởi vì nàng không muốn kinh động quá nhiều người, cũng không muốn kinh động vị kia ở sâu trong cánh đồng tuyết.