Mạ non xanh xanh đều tăm tắp, khoảng cách giữa mỗi gốc mạ chính là tuyệt đối, hoàn mỹ đến cực điểm.
Vô luận từ góc độ nào quan sát, mạ non đều thành thẳng tắp một đường, ngay cả cái bóng trên mặt nước cũng không có bất kỳ một điểm sai lầm.
Trong sơn thôn nông phu tài năng nhất, cũng không làm được đến tiêu chuẩn này.
Nhìn hình tượng này, Liễu Thập Tuế thật lâu vẫn không thể khép miệng lại.
Gió nhẹ nhẹ phẩy, mạ non chập trùng, rất là đẹp mắt.
Thiếu niên áo trắng đứng bên trên ruộng, khẽ gật đầu, có chút hài lòng về thủ đoạn của chính mình, quay người đi đến phía sau, nằm xuống trên ghế trúc, nhắm mắt lại.
Liễu Thập Tuế mắt nhìn sắc trời, nói: “Công tử, sau đó còn phải đi đốn củi.”
Bởi vì thiếu niên áo trắng không thừa nhận mình là tiên sư, sau khi các thôn dân thương lượng một phen, quyết định dùng công tử để xưng hô đối phương.
“Chỉ đến thế thôi.” Thiếu niên áo trắng nhắm mắt lại nói.
Liễu Thập Tuế không rõ ý tứ của hắn, hỏi: “Hay là nấu cơm trước?”
Thiếu niên áo trắng không để ý tới hắn.
Liễu Thập Tuế giờ mới hiểu được ý tứ của hắn, nhưng không rõ vì sao hắn đổi chủ ý nhanh như vậy.
“Ta chỉ muốn học, cũng không thích làm.”
Thiếu niên áo trắng nói ra: “Coi như hóa phàm thật sự có đạo lý, cũng không thích hợp với ta.”
Liễu Thập Tuế nghe không hiểu được, chỉ đành hỏi tiếp: “Vì sao thế?”
Thiếu niên áo trắng nói ra: “Bởi vì ta lười, lại không am hiểu.”
Liễu Thập Tuế có chút kích động, hỏi: “Vậy công tử ngươi am hiểu cái gì?”
Tại trong truyền thuyết ở tiểu sơn thôn, tiên sư bên trong Đại Thanh Sơn đều là thần nhân có thể phất tay dẫn lôi, phi kiếm nhập không.
Thiếu niên áo trắng nói ra: “Chặt đứt.”
Thế gian bất kỳ sự vật gì, đều có điểm yếu của mình.
Hắn am hiểu nhất chính là tìm ra những điểm yếu kia, sau đó cắt ra.
Tỉ như pháp bảo, tỉ như sơn phong, hoặc là bất cứ thứ gì khác.
Liễu Thập Tuế không ngờ mình sẽ nghe được đáp án như vậy, không khỏi có chút thất vọng, vò đầu nói ra: “Khó trách ngài thái thịt tốt đến như vậy.”
Có gió nổi lên, có phiến lá cây rơi xuống, vết rách phi thường bóng loáng, giống như bị kiếm thật chặt đứt vậy.
Có tiếng ve vang lên.
Đây cũng là tiếng ve kêu đầu tiên trong thôn năm nay.
Thiếu niên áo trắng mở to mắt, nhìn về phía quần phong phương xa giấu ở trong mây mù.
Liễu Thập Tuế nhặt phiến lá rụng kia lên, nhìn bên mặt hắn, hỏi: “Công tử ngươi đến cùng tên gọi là gì a?”
Thiếu niên áo trắng an tĩnh một lát, nói ra: “Tỉnh Cửu.”
“Tỉnh Cửu?”
“Giếng nước (Tỉnh), thứ chín (Cửu).”
“Giếng trong nước giếng không phạm nước sông, chín trong sự tình không như ý thường tám chín?”
“Từng đọc sách ư?”
“Trong thôn đã từng có một vị tiên sinh, năm ngoái đã rời đi, nghe nói là muốn đi trong huyện thi đồng sinh.”
“Ta cũng từng đọc.”
“Ừm?”
“Không hiểu cứ đến hỏi ta.”
“Đa tạ công tử.”
“Ừm.”
Liễu Thập Tuế nhìn về phía thiếu niên áo trắng, gương mặt này hắn đã nhìn chín ngày rồi, đã có sức chống cự, vẫn cảm thấy có chút loá mắt, trong vô thức dụi dụi con mắt của mình.
“Ngài có phải... Tâm tình không tốt hay không?”
Thiếu niên áo trắng nhìn quần phong phía xa trong sương mù trầm mặc thời gian rất lâu, bỗng nhiên nói ra: “Không ngừng làm một chuyện giống nhau, rất khó để không thấy chán.”
Liễu Thập Tuế nghĩ nghĩ, nói ra: “Nếu như... chuyện đó là ăn thịt chắc sẽ không đâu.”
...
...
Thời gian một năm trôi qua rất nhanh, cuối xuân lại đến.
Đối vị thiếu niên áo trắng tự xưng Tỉnh Cửu kia, các thôn dân chia làm hai phái, một phái kiên trì cho rằng hắn chính là tiên sư đến từ Đại Thanh Sơn, một phái khác lại cho rằng hắn xác thực không phải tiên sư, mà hẳn là đến từ phủ thành, thậm chí có thể là quý tộc công tử ở đô thành Triều Ca gặp rủi ro, nhưng có một điểm mà cách nhìn của người trong hai phái hoàn toàn thống nhất, đó chính là bọn họ từ trước tới nay chưa từng gặp phải người lười đến thế.
Một năm nay, các thôn dân rất thích đi phụ cận Liễu gia đi dạo —— không quản Tỉnh Cửu đến tột cùng có thân phận gì, bọn hắn luôn luôn thích nhìn hắn. Nhưng vô luận mọi người lúc nào đi tới, đều sẽ nhìn thấy Tỉnh Cửu đang ngủ, nếu có mặt trời, hắn sẽ nằm trên ghế trúc trong sân mà ngủ, nếu như thời tiết âm trầm, hắn sẽ nằm trên giường trong phòng ngủ, nếu như thời tiết quá nóng, hắn sẽ đem ghế trúc đến bên hồ nước dưới cây mà ngủ, nếu như tuyết rơi, hắn sẽ lại chuyển về phòng, đem cửa sổ mở ra.
Sau chín ngày ban đầu, không còn bất luận kẻ nào nhìn thấy Tỉnh Cửu làm gì cho dù là việc nhà đơn giản nhất, trải giường chiếu xếp chăn, mặc quần áo ăn cơm hiện tại cũng là do Liễu Thập Tuế phục thị, ngay cả ghế trúc chính hắn nằm ngủ, cũng là do Liễu Thập Tuế chuyển đến dọn đi.
Bất quá các thôn dân y nguyên đối với Tỉnh Cửu duy trì tôn kính phát ra từ nội tâm, bởi vì bọn nhỏ trong thôn đọc sách, hắn thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm vài câu, dựa theo lời của bọn nhỏ, học thức của tiên sư công tử so với vị tiên sinh trước kia uyên bác hơn ba trăm lần.
Mấu chốt nhất là, Tỉnh Cửu phi thường có tiền, lại phi thường hào phóng, mặc dù lúc ban đầu, các thôn dân căn bản không dám lấy tiền của hắn. Trong làng sửa chữa từ đường cùng tiên miếu, toàn bộ dùng bạc của hắn, hiện tại ngay cả đường mới từ sơn thôn thông hướng huyện thành, cũng đã sửa xong hơn phân nửa, các thôn dân đối với hắn làm sao không cảm kích, làm sao không tôn kính?
“Công tử, lúc ngươi ngủ cần để ý chút, cẩn thận đừng lại rơi vào trong hồ nước.”
Liễu Thập Tuế vác nhánh cây từ trên núi nhặt về, nhìn xem Tỉnh Cửu nằm tại trên ghế trúc, có chút bận tâm.
Chuyện như vậy đã từng phát sinh một lần, hắn bị phụ thân hung hăng giáo huấn một trận, mắng hắn không phục thị tiên sư được tốt.
Tỉnh Cửu nằm tại trên ghế trúc ừ một tiếng, không biết là đáp lại hắn, hay là nguyên nhân tại dưới bóng cây nghỉ ngơi quá mức thoải mái.
Hẳn là cái sau, ngón tay thon dài của hắn gõ nhẹ ghế trúc, tiết tấu rất tán loạn, không có bất kỳ quy luật, để cho người ta cảm giác được một loại uể oải.
Liễu Thập Tuế do dự một lát, đem nhánh cây trên lưng để xuống.
Hắn dựa vào đại thụ ngồi xuống, ôm hai đầu gối, nhìn chằm chằm chiếc ghế trúc kia, một khắc cũng không dám buông lỏng.
Hắn hiện tại đã mười một tuổi, nhưng vẫn gọi là Thập Tuế, Tỉnh Cửu tựa như không có ý tứ đổi tên cho hắn, tại hắn nghĩ đến, nguyên nhân hẳn là công tử quá lười.
Mặc kệ tên gọi là gì, hắn vẫn thành thật có thể tin như thế, đã đáp ứng phụ thân muốn đem công tử chiếu cố tốt, vậy nhất định phải làm bằng được.
Mà thanh âm Tỉnh Cửu công tử gõ ghế rất thú vị, hắn không biết nên dùng ngôn ngữ ra sao để hình dung, chẳng qua là cảm thấy tâm càng ngày càng tĩnh.
Gió núi nhẹ phẩy mặt nước, ánh nắng dần dần phai nhạt, bóng đêm càng ngày càng đậm.
“Hai lần cuối cùng, thở hơi sớm.”
Liễu Thập Tuế nghe vậy khẽ kinh ngạc, sau đó liền thanh tỉnh, nói ra: “Vâng.”
Tỉnh Cửu mở to mắt, nhìn về phía hồ nước.
Gió đêm biến mất không còn tăm tích, mặt nước hoàn toàn yên tĩnh, tựa như một tấm gương.
Nhìn gương mặt mình trên mặt nước, thời gian rất lâu hắn cũng không nói gì.
Gương mặt này rất đẹp.
Gương mặt này rất hoàn mỹ.
Nếu như nói mặt mày như vẽ, vậy người họa sĩ tất nhiên là người xuất sắc nhất ngàn vạn năm qua.
Cho dù hắn ở trong giới tu hành vô số tuấn nam mỹ nữ cũng chưa từng gặp qua gương mặt dễ nhìn như vậy.
Tinh quang rơi vào trên gương mặt này, rơi vào trên mặt nước, tia sáng khẽ nhúc nhích, để cho gương mặt này nhiều thêm chút cảm giác tựa như ảo mộng.
Đây không phải lần thứ nhất hắn nhìn vào gương mặt của mình.
Lúc ấy tại bên hồ nước nhìn thấy gương mặt này, hắn mới hiểu được vì sao ngày ấy mới tới sơn thôn, các thôn dân lại có loại phản ứng kia, sau đó lại kiên định cho rằng hắn là tiên sư như vậy.
Có thể có được khuôn mặt dạng này, ai cũng không thể không hài lòng, dù cho hắn là Tỉnh Cửu.
Hắn chẳng qua cảm thấy có một điểm hơi kỳ quái.
Nhìn gương mặt mình trên mặt nước, hắn giơ tay sờ lên lỗ tai.
Đó là một đôi tai chiêu phong, nhìn tròn trịa, thú vị chính là, phối hợp với gương mặt này cũng không khó nhìn, ngược lại tăng thêm mấy phần đáng yêu.
Hắn hiểu được tại sao lại thế, chỉ là vẫn còn có chút không quen.
Gió đêm tái khởi, xua tan gương mặt hoàn mỹ trên mặt nước, cũng xua tan ý nghĩ trong lòng của hắn.
Hết thảy như mộng huyễn như bọt nước, tựa như là Liên sư muội ở Thủy Nguyệt am từng nói.
Tỉnh Cửu nằm lại trên ghế trúc, muốn uống nước, nhưng phát hiện ấm nước ở trước ghế dựa, cần ngồi lên lần nữa, thế là hắn nhìn Liễu Thập Tuế một cái.
Liễu Thập Tuế ngồi xổm ở gốc cây, đang cầm sợi cỏ trêu chọc mấy con sâu, cảm nhận được ánh mắt rơi vào trên người mình, ngẩng đầu lên mới biết được chuyện gì, thở dài, đứng dậy đi đến trước ghế trúc, nhấc lên ấm nước, đưa tới trước mặt Tỉnh Cửu.
Tỉnh Cửu uống chén nước, sau đó lần nữa nhắm mắt lại.
Liễu Thập Tuế không hề rời đi, ngay tại bên cạnh ghế trúc ngồi xổm xuống, dùng tay chống đỡ cằm, nhìn gương mặt của Tỉnh Cửu ngẩn người, nghĩ thầm làm sao lại đẹp mắt như vậy chứ?
Hắn nhìn quá nhiều, cho nên khác biệt với những thôn dân khác, hắn biết một năm qua, kỳ thật gương mặt này đã có biến hóa, không phải mặt mày, mà là... Khí chất?
Công tử không ngây người giống ban sơ nữa, con mắt linh động hơn nhiều, cũng có sinh khí hơn nhiều, trên thực tế nói cũng nhiều hơn rất nhiều so với trước kia.
Tỉnh Cửu nhắm mắt lại, ba tức sau, lại mở to mắt.
Liễu Thập Tuế có chút giật mình, đã qua một năm, công tử mặc kệ là ngủ say vẫn là nghỉ chân hoặc là chợp mắt, chưa từng nhanh như vậy đã mở mắt ra.
“Ngài đang làm gì vậy?”
Tỉnh Cửu nhìn về sao trời phía trong bầu trời đêm, nói ra: “Ta đang thôi diễn chuyện ba năm sau.”
Liễu Thập Tuế gãi gãi đầu, nghĩ thầm vậy ngài bình thường ngủ suốt ngày, lại là đang làm gì đấy?
Tỉnh Cửu tựa hồ biết trong lòng của hắn đang suy nghĩ điều gì, nói ra: “Ta thôi diễn ba ngàn năm sau này.”
Liễu Thập Tuế mở to hai mắt, nói ra: “Ba ngàn năm?”
Tỉnh Cửu hỏi: “Nếu như ngươi minh tư khổ tưởng, hao hết tâm thần, dùng vô số thời gian viết một thiên văn chương cực kỳ tuyệt vời, cảm thấy đời này rốt cuộc không thể viết được văn chương tốt tới mức này, kết quả lại vô ý để bản thảo rơi vào trong lò bếp, bị đốt thành tro bụi, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?”
Liễu Thập Tuế ngẩn người một lát mới phản ứng được, tay phải vuốt ngực nói ra: “Không dám nghĩ, nghĩ đến đã đau lòng.”
“Không phải đau, là nhức nhối.” Tỉnh Cửu an tĩnh một lát, nói: “Rất thống khổ.”
Loại đau khổ này không phải người thực sự trải nghiệm qua không cách nào hiểu rõ.
Đau đến không muốn sống.
Nhưng rút kinh nghiệm, ngoại trừ đem văn chương ngày đó viết một lần nữa, còn có thể làm gì khác?
Liễu Thập Tuế đồng tình nói ra: “Vậy chỉ có thể viết lại.”
Tỉnh Cửu nói ra: “Đúng vậy, ngoại trừ viết lại còn có thể làm sao?”
Liễu Thập Tuế nghĩ đến một việc, lo lắng nói: “Thế nhưng từ ngữ phấn khích bên trong văn chương cũ, còn có những tinh diệu điển cố đều không nhớ gì cả thì phải làm sao?”
“Không nhớ nổi tự nhiên không quan trọng, những từ ngữ điển cố kia làm sao có thể nói chân chính đặc sắc được?”
Tỉnh Cửu nhìn về phía quần phong bên trong dạ vụ, nói ra: “Viết lại một lần, tất nhiên sẽ là một thiên văn chương cẩm tú tốt hơn.”
Liễu Thập Tuế nghĩ nghĩ, cũng không biết câu này có đạo lý hay không, nghĩ đến trước mặt đối thoại, hiếu kì hỏi: “Công tử ngươi thôi diễn ra thứ gì? Sau này ba năm nước mưa kiểu gì?”
Tỉnh Cửu ánh mắt rơi vào trong một rừng cây cách đó không xa, nói: “Ta chỉ suy tính ra là đã đến giờ.”
Ngay tại tối nay.
Gió đêm hơi lên, làm áo bồng bềnh, một người tu hành trung niên rất thoát tục bay xuống mặt đất, sau lưng đeo một thanh trường kiếm.
Liễu Thập Tuế giật nảy mình, trốn đến đằng sau ghế trúc.
Người tu hành trung niên ánh mắt rơi vào trên thân Tỉnh Cửu, mày kiếm chau lên, tựa hồ có chút ngoài ý muốn.