Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 277: Chương 277: Ngận yêu nhất vấn




Nhiều năm trước Tỉnh Cửu đã biết chuyện này, cùng bọn họ tự mình nói tới, vì lẽ đó tâm tình cũng vẫn tốt, nếu ngày đó thực sự đến chung quy còn phải vài năm.

Triệu Tịch Nguyệt đi tới bên cạnh hắn, nhìn phía ngọn núi cao nhất trong biển mây xa xa, âm thanh hơi thấp nói: “Đại khái còn thời gian bao lâu?”

Tỉnh Cửu nói: “Thời hạn trăm năm.”

Triệu Tịch Nguyệt đã hiểu được ý của hắn, yên lặng tính toán tuổi tác của Quá Nam Sơn một chút, phát hiện đã không còn mấy chục năm.

......

......

Mấy ngày sau, Trung Châu Phái Việt Thiên Môn trưởng lão cùng Tích Lai Phong chủ Phương Cảnh Thiên bàn xong công việc, liền dẫn đệ tử đi theo cưỡi vân chu quay về.

Có một việc nằm ngoài dự liệu của Thanh Sơn đệ tử chính là, Tỉnh Cửu không đi, Bạch Tảo cũng không ở lại.

Tiếp theo lại có lời đồn truyền lưu ở Cửu Phong, mọi người mới biết nguyên lai Tỉnh Cửu không chút lưu tình trực tiếp từ chối đề nghị của Trung Châu Phái .

Bên trong tin đồn hai từ trọng điểm nhất là không chút lưu tình cùng trực tiếp từ chối rõ ràng là có người ra sức thêm vào.

Người này khẳng định có mặt ở Thần Mạt Phong lúc đó, như vậy rất đơn giản, hắn không phải họ Cố chính là họ Nguyên.

Thanh Sơn đệ tử có chút giật mình, hơi suy nghĩ lại cảm thấy chuyện này đương nhiên phải vậy, đây mới là phong cách hành sự của Tiểu sư thúc.

Các cô nương trên Thanh Dung Phong rất vui vẻ, dựa vào lý do nắng nóng đã tiêu tan mà mở một hồi bách hoa yến.

Các chấp sự từ Thích Việt Phong lấy về hai trăm thùng trân nhưỡng lâu năm cùng hơn mười khay sơn quả tươi ngon.

Màn đêm buông suống, ánh sao chiếu sáng vách núi, thanh phong theo thu ý mà tới lướt qua đình đài.

Các cô nương ăn trái cây, uống rượu ngon, cười cười nói nói, hoặc ca hoặc múa, rất khoái hoạt.

Rượu qua ba mươi tuần, các cô nương ra sức không sử dụng kiếm nguyên xua tan cảm giác say dần dần ngà ngà, không còn hứng thú hát ca, bắt đầu bày tỏ tâm sự cùng cố sự.

Tâm sự là những chuyện phiền lòng trong tu hành, cố sự là những chuyện trong tu hành giới hoặc Cửu Phong, năm xưa hoặc là gần đây mới có.

Nội dung các nàng tán gẫu chủ yếu đương nhiên vẫn là chuyện giữa Tỉnh Cửu cùng Bạch Tảo, nghĩ ngày đó Bạch Tảo nhìn có vẻ bình tĩnh, kì thực bóng dáng có chút cô đơn, chẳng biết vì sao vui mừng lúc trước dần dần biến thành cô đơn, dưới đình trên vách núi dần dần trầm mặc.

Một nữ đệ tử đã uống nhiều rồi sắc mặt đỏ chót, mồm miệng không rõ nói: “Thực sự là...... Một khang tình nghĩa...... cuối cùng về không.”

Một nữ đệ tử thở dài nói: “Cảnh xuân đã bị phụ lòng.”

Một nữ đệ tử khác nhắc nhở: “Hôm nay là thu đến.”

Tên nữ đệ tử kia buồn buồn nói: “Sắc thu có thể phụ lòng sao?”

Trong không khí tràn ngập mùi vị thất vọng.

Các nàng nhìn phía ngọn núi gần nhất.

Bên dưới ánh sao, Thần Mạt Phong có vẻ càng thêm cô thanh.

Nam Vong cũng đang uống rượu.

Nàng ở đỉnh Thanh Dung Phong, lưng dựa vào tảng đá lớn bóng loáng như gương, phía sau là một cây hoa thụ.

Nàng dùng hai ngón tay mang một cái bầu rượu, biểu hiện lười biếng, ánh sao rơi vào trên thân thể đầy đặn cùng gương mặt xinh đẹp, đặc biệt mê người.

Nàng cũng đang nhìn Thần Mạt Phong, trong mắt không có bất kỳ tâm tình gợn sóng, hờ hững nói: “Vô tình vô nghĩa như vậy, ngược lại thật sự cực kỳ giống tên sư phụ ma quỷ của hắn.”

......

......

Thần Mạt Phong xác thực cô thanh, chẳng khác mấy so với thời Cảnh Dương chân nhân còn ở nơi này.

Mặc kệ là mùa xuân hoa tươi nở rộ, tiết thu kết thành sơn quả, mùa hè mưa rơi xối xả, ngày đông tuyết lớn đổ xuống, đều không để cho ngọn núi này phát sinh bất kỳ thay đổi nào cả, cùng người sinh sống nơi này tựa hồ cũng không có bất cứ quan hệ gì.

Nếu như có ai hỏi Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt, bọn họ sẽ nói, đã có Thanh Sơn đại trận, vốn sẽ không có xuân hạ thu đông, hà tất phải làm điều thừa.

Làm điều thừa chính là nói Thanh Dung Phong.

Hàng năm sẽ có mấy thời khắc đặc biệt, Thanh Dung Phong sẽ cầu Thanh Sơn đại trận mở một vết rách, đón xuân phong, hạ vũ, thu ý, đông tuyết.

Tỉnh Cửu đành phải chịu đựng đông tuyết.

Triệu Tịch Nguyệt dù sao cũng yêu thích mưa xuân, sẽ làm cho nàng nhớ tới Triều Ca thành bị mưa xuân phủ đầy, mái nhà Thái Thường tự giống như sừng thương long .

Cùng với có thể nhìn thấy phong cảnh như Tỉnh trạch.

Trên vách núi có căn nhà gỗ, đó là Cố Thanh năm đó lấy thân phận khách mời ở tại Thần Mạt Phong cùng đám khỉ cùng nhau dựng thành, hiện tại để Tiểu Hà ở trong nơi đó.

Không biết sau này nơi đây có thể trở thành khu vực tạm trú chính thức Thần Mạt Phong hay không.

Cố Thanh đã chuyển tới đỉnh núi.

Trong động phủ có rất nhiều cư thất, bên ngoài đạo điện còn có rất nhiều gian phòng, nhưng Nguyên Khúc có rất nhiều nghi nan phương diện tu hành muốn thỉnh giáo, vì lẽ đó muốn hắn làm hàng xóm.

Ngoài ra, Thần Mạt Phong tựa như không có bất cứ biến hóa nào cả.

Nhưng không thay đổi chính là vấn đề.

Liễu Thập Tuế đã trở lại Thanh Sơn, cũng đã nhiều ngày không tới nơi này.

Cố Thanh nghĩ thầm khẳng định đã xảy ra vấn đề gì.

Cùng ngày viên hầu từ dưới núi thu hồi tin tức trong tộc giúp đỡ hỏi thăm, hắn mới biết xảy ra chuyện gì.

Là công thần lớn nhất giúp tiêu diệt Bất Lão Lâm, Liễu Thập Tuế đương nhiên nên được tưởng thưởng đầy đủ, nhưng không biết tại sao, phần tưởng thưởng kia từ đầu đến cuối không hề ban xuống. Liễu Thập Tuế muốn giữ Tiểu Hà ở lại Thanh Sơn cũng gặp phải khó khăn rất lớn, Thiên Quang Phong Mặc Trì trưởng lão đích thân viết thư, Quá Nam Sơn tự mình bồi tiếp hắn tới Thiên Quang Phong cũng không có tác dụng.

Mấu chốt nhất chính là, có người ở trong bóng tối điều tra Liễu Thập Tuế.

Thượng Đức Phong Đoạn Liên Điền bỗng nhiên rời Thanh Sơn, điều này làm cho một số người cảm thấy chút mùi vị quỷ dị.

Quá Nam Sơn tính tình ôn hòa như vậy, đều có chút tức giận, cùng phía Tích Lai Phong phát sinh tranh chấp cực kỳ kịch liệt.

Thanh Sơn Tông chấp hành môn quy, đối với đệ tử thực thi thưởng phạt chuyện của Thượng Đức Phong, nhưng tất cả nhân sự đều cần trải qua Tích Lai Phong.

Nhân sự chính là hết thảy.

Hai chuyện liên quan đến Liễu Thập Tuế sở dĩ không làm được, đều là bị Tích Lai Phong cản trở.

Tích Lai Phong an ổn hơn hai trăm năm, thông qua đối lập với Thiên Quang Phong, bỗng nhiên triển lộ phong mang.

Mọi người trong Thanh Sơn cũng rốt cục hiểu ra, Tích Lai Phong chủ Phương Cảnh Thiên nhìn như dong thường vốn là nhân vật số ba Thanh Sơn Tông không thể nghi ngờ.

Cố Thanh không biết vì sao Phương Cảnh Thiên lại làm như vậy.

Nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó toàn bộ Thần Mạt Phong như gặp đại địch...... Không phải lần mà Bạch Tảo tới nơi này.

Lúc đó hắn cùng Nguyên Khúc đã suy đoán, cường giả ẩn giấu ở trong mây có lẽ là một vị sư trưởng bên trong Thanh Sơn.

Lẽ nào người kia chính là Phương Cảnh Thiên?

Cố Thanh có chút bận tâm, cũng không còn cách nào nhịn được, đi tới bên vách đá, đối với Tỉnh Cửu nói: “Sư phụ, ta cảm thấy ngươi nên biết chuyện này.”

Tỉnh Cửu nhìn hạt cát trong đĩa sứ, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Ta biết.”

Cố Thanh choáng váng, nghĩ thầm ta không có ý này.

......

......

Tích Lai Phong.

Liễu Thập Tuế trầm mặc xoay người rời đi.

Ngày hôm nay vẫn không có kết quả như cũ.

Phương Cảnh Thiên căn bản không gặp hắn.

Tích Lai Phong đệ tử đưa hắn đến bên vách đá, nhìn cửa lớn đạo điện đóng chặt, cũng có chút không rõ.

Sâu trong đại điện, Phương Cảnh Thiên chắp tay nhìn ngoài cửa sổ.

Gió núi tới.

Hai bên lông mày màu bạc lướt nhẹ.

Tiên phong đạo cốt.

Sâu không lường được.

Nơi nào còn là dáng vẻ tầm thường trong ngày thường .

Lúc không có ai, hắn không cần che giấu mình.

Hắn đưa ra quyết định, đạp không mà lên, đi tới ngoài cửa sổ, theo gió mà đáp xuống, như một mảnh lá rụng đầu thu.

Phía cuối Tích Lai Phong là vách đá chót vót đến cực điểm, phía dưới là mây mù nồng nặc đến cực điểm.

Phương Cảnh Thiên đáp xuống trong mây mù.

Trong mây mù có một đạo thạch lương.

Có rất ít người biết đạo thạch lương này nối liền Tích Lai Phong với Thích Việt Phong.

Bốn phía thạch lương vẫn là mây mù, sâu không thấy đáy.

Trong mây mù mơ hồ toả ra một đạo khí tức nhàn nhạt.

Đạo khí tức kia không quá mạnh mẽ, lại có một loại cảm giác đặc biệt yêu dị, u mị đến cực điểm.

Chính là Vô Chương cảnh đệ tử ở trong mảnh mây mù này ngự kiếm, tất nhiên sẽ bị đạo khí tức kia xâm phệ kiếm hoàn, rơi xuống mà chết.

Phương Cảnh Thiên lông mày trắng khẽ phiêu, mây mù khẽ động, tản ra một chút, lộ ra mặt đất thạch lương.

Trên mặt đất rải rác hơn mười đạo ngân tích, như lá trúc ghép thành, nhìn như không có quy luật, kì thực hướng về phía nơi nào đó mà đi.

Tầm mắt Phương Cảnh Thiên theo dấu vết lá trúc mà đi, cuối cùng rơi vào nơi nào đó.

Nơi đó trong mây mù mơ hồ xuất hiện một vệt bóng đen.

“Không có một, vậy hai đâu?”

Phương Cảnh Thiên nhìn nơi đó nói: “Lôi Phá Vân trước khi chết vẫn luôn nói câu nói này, ở bên trong kiếm ngục đã nói, trốn ra ngoài cũng vẫn nói.”

Mây mù bỗng nhiên nhanh chóng lưu chuyển, bóng đen không hiển hiện ra thân hình, nhưng rõ ràng rất quan tâm đến việc này.

Phương Cảnh Thiên thần tình lạnh nhạt tiếp tục nói: “Hiện tại chúng ta đã xác định hai ở trên người Liễu Thập Tuế, như vậy ta muốn hỏi, một đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.