Đỉnh núi, Hòa Quốc Công dựa vào lan can, thân thể nghiêng về phía trước vô cùng lợi hại, tựa hồ muốn đem hình ảnh trong đình nhìn càng thêm rõ ràng chút ít.
Quan viên nhìn hình tượng này rất lo lắng, vội vàng tiến lên đỡ, nhưng thấy được cảm xúc trên mặt hắn tràn đầy khiếp sợ cùng bất khả tư nghị.
Xem ra ván cờ này đã phân ra thắng bại, nhưng đến tột cùng là ai thắng?
...
...
Tam Thanh quan, Thiền Tử đứng trước cánh cửa, nhìn cảnh vật sau cơn mưa, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.
Sau lưng hắn, vị đạo nhân kia đã đặt xong quân cờ, chỉ là không thấy rõ vị trí đặt xuống cuối cùng.
...
...
Trong hoàng cung không khí có chút khẩn trương, bọn thái giám đang đối với ngự liễn tiến hành kiểm tra lần cung.
Từ trong cung đến Kỳ Bàn Sơn thời gian không bao lâu, nhưng thánh giá xuất hành chuẩn bị quá phiền toái.
Càng phiền toái chính là, đêm qua Trọc Hà hạ du cửa khẩu bỗng nhiên sụp đổ, Bệ Hạ triệu tập triều hội tạm thời, trì hoãn đã rất lâu.
Cửa điện mở ra, Tể tướng cùng với Công bộ Thượng thư bị vội vàng triệu nhập cung còn không đi ra ngoài, một đạo màu vàng sáng đã hiện lên ở trước mắt mọi người.
Ngự liễn yên lặng lơ lửng trên mặt đất nửa thước nhẹ nhàng trầm xuống, bọn thái giám biết Bệ Hạ đã ngồi xong, thở phào nhẹ nhỏm, chuẩn bị lên đường.
Trong ấn tượng của bọn hắn, ký đạo cao thủ đánh cờ tốn thời gian từ trước đến giờ rất nhiều, lúc này chạy tới Kỳ Bàn Sơn, hẳn là vẫn kịp.
Phương xa cửa cung bỗng nhiên có động tĩnh, một vị thái giám chân mang khói nhẹ chạy tới, quỳ rạp xuống trước ngự liễn, thấp giọng nói mấy câu nói.
Ngự liễn truyền ra một đạo tiếng cười ý vị thâm trường, ngay sau đó vang lên một âm thanh trong trẻo.
“Nếu thắng bại đã phân, vậy thì đi cung quý phi sao.”
...
...
Trong cung từng phong bốn vị quý phi, trong đó hai vị quý phi thọ nguyên đã hết, an nghỉ ở Đông lăng, còn có vị quý phi tuổi tác đã cao, rất ít xuất hiện.
Bây giờ nói đến quý phi nương nương, tự nhiên chính là Hồ quý phi rất được Thần Hoàng sủng ái.
Hồ quý phi đã sớm kết thúc trang điểm trang phục, tùy thời chờ ý chỉ lên đường.
Bệ Hạ không quên chuyện đã đáp ứng nàng, quyết định đi Kỳ Bàn Sơn xem cờ, liền bảo người ta báo cho nàng.
Bực này sủng ái trong hoàng cung quả thật hiếm thấy, nhưng trên mặt của nàng cũng không có đắc ý cảm xúc, ngược lại có chút lo âu.
Bệ Hạ đi Mai Hội xem cờ vốn là nàng khuyên, bởi vì nàng rất muốn thấy Tỉnh Cửu bị Đồng Nhan hoặc là kỳ đạo cao thủ khác nhục nhã.
Chuyện phát triển so với nàng tưởng tượng còn muốn tuyệt đẹp, Tỉnh Cửu vừa bắt đầu đã gặp được Đồng Nhan.
Chuyện phát sinh kế tiếp, lại vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng.
Nàng ở phía trước cửa sổ không ngừng đi tới, căn bản không có tâm tình đi xem chút ít hoa hải đường ngoài cửa sổ, lầm bầm lầu bầu nói: “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, làm sao còn không thua?”
Chẳng biết tại sao, nàng bỗng nhiên có chút không muốn đi Kỳ Bàn Sơn.
Một vị cung nữ vội vã đi đến, nói: “Bệ Hạ đã tới rồi.”
Hồ quý phi vẻ mặt giật mình, nói: “Không phải muốn đi Kỳ Bàn Sơn sao?”
Vị cung nữ kia có chút do dự nhìn nàng một cái, nói: “Ván cờ kia đã kết thúc...”
Hồ quý phi lấy ngây thơ chân chất nổi tiếng, nhưng cũng cực kỳ thông tuệ, thấy thần tình cung nữ đã đoán được kết quả, không khỏi kinh thanh hô: “Điều này sao có thể?”
...
...
Quân cờ trắng của Đồng Nhan cuối cùng cũng không rơi vào trên bàn cờ, mà là nhẹ nhàng đặt lại trong hũ.
Thắng bại đã phân.
Một mảnh an tĩnh.
Nước mưa từ trên mái hiên tích lạc thanh âm, đều có chút kinh tâm động phách.
Ông một tiếng, đám người nổ ra.
Không phải tiếng nghị luận, bởi vì mọi người không biết nên nói cái gì, cũng không biết nên phê bình ván cờ này cùng với kết quả cuối cùng như thế nào.
Thanh âm cũng là thán từ hoặc là nghĩ thanh từ.
Đồng Nhan được công nhận là đương thời kỳ đạo người mạnh nhất, thậm chí trong mắt rất nhiều người bao gồm Quách đại học sĩ, hắn đã là từ cổ chí kim kỳ đạo người mạnh nhất.
Hôm nay hắn lại bại bởi Tỉnh Cửu.
Ai có thể không khiếp sợ?
Nhìn hai người trong đình, Hà Triêm cảm xúc có chút phức tạp, sau đó hắn thu liễm tâm thần, nghiêm nghị khom mình hành lễ.
Tước Nương cùng Thượng Cựu Lâu cũng tùy theo hành lễ.
Tại chỗ mọi người ước chừng nửa số cũng hướng về phía tòa đình nhìn như tầm thường hành lễ.
Bọn họ đang biểu đạt tôn kính cùng với cảm tạ của mình.
Cảm tạ Tỉnh Cửu cùng Đồng Nhan đã đánh ván cờ này.
Cốc Nguyên Nguyên lúc này rốt cục tỉnh lại, nhìn bốn phía động tĩnh, có chút mờ mịt hỏi: “Kết quả có chưa? Người nào thắng?”
Không đợi người khác trả lời, hắn phối hợp lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Ai có thể thắng bọn họ a...”
Hắn lúc này tinh thần có chút hoảng hốt, nhưng trong lòng có ý nghĩ xác định.
Tỉnh Cửu cùng Đồng Nhan người như vậy ở trên bàn cờ là không thể chiến thắng.
...
...
Đồng Nhan gương mặt non nớt không có bất kỳ thần sắc, lộ ra vẻ rất đờ đẫn, không biết hiện tại tâm tình như thế nào.
Tỉnh Cửu vẫn bình tĩnh như vậy, tựa hồ cũng không coi chuyện này quá quan trọng.
Chú ý tới những chi tiết này, trong mắt Bạch Tảo lộ ra vẻ vẻ kinh dị, sau đó có chút ngoài ý muốn phát hiện, Quả Đông chẳng biết lúc nào đã rời đi.
Trung Châu Phái đệ tử bên cạnh Bạch Tảo rất là mất mác, bọn họ chưa từng nghĩ tới, Đồng Nhan sư huynh thất bại.
Nhưng mà thắng bại trên bàn cờ minh xác như vậy, sư huynh đã buông xuống quân cờ trắng kia.
Không có bất kỳ lấy cớ, không có bất kỳ nguyên nhân khác, chính là thua.
Hướng Vãn Thư cảm thấy khó chịu nhất.
Trên danh nghĩa hắn là sư đệ Đồng Nhan, trên thực tế, vô luận tu hành vẫn là kỳ đạo, hắn cũng là Đồng Nhan đích thân dạy dỗ.
Sư huynh thua, điều này làm cho hắn trong lúc nhất thời căn bản không cách nào tiếp nhận.
Hắn nhớ tới Hải Châu thành một năm trước.
Ở đây một lần tứ hải yến, hắn nói mấy câu nói, sau đó đưa tới thiếu nữ mang nón lá phản bác.
Tại sao lại có một ván cờ như vậy? Phải là từ một khắc kia bắt đầu a.
Nghĩ đến điểm này, hắn cảm thấy rất xin lỗi, càng thêm khổ sở, trong vô thức hướng một nơi ngắm tới.
Triệu Tịch Nguyệt đứng ở nơi đó.
Tầm mắt của nàng rơi vào trong đình.
Hướng Vãn Thư biết, nàng nhất định là đang nhìn Tỉnh Cửu.
Nàng thái dương hơi ướt, khẽ mỉm cười.
Lê hoa đái vũ, làm người ta thương tiếc.
Lúm đồng tiền cười yếu ớt, vừa có thể nào không làm người ta yêu thích?
Hướng Vãn Thư ở trên mặt của nàng thấy được ngưỡng mộ, thấy được thân cận.
Hắn càng thấy khó chịu hơn.
Trừ Triệu Tịch Nguyệt, còn có rất nhiều người đang nhìn Tỉnh Cửu.
Hắn ngồi yên lặng, thần tình lạnh nhạt, tóc đen hơi ướt nhìn như có chút xốc xếch, lại làm cho dung nhan thêm một loại mỹ cảm, phảng phất tiên nhân.
Mọi người sinh ra một loại cảm giác.
Hắn ngồi ở chỗ nầy, nhưng đang ở ngoài trần thế.
...
...
Đồng Nhan đứng dậy, đi tới bên lan can.
Hắn nhìn về phong cảnh ngoài núi, lẳng lặng nhìn một lát.
Sau đó, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên.
Nhắm mắt lại, tự nhiên không phải mắt cao hơn đầu.
Lông mày của hắn có chút thưa thớt.
Nước mưa từ từ trôi xuống, lướt qua khóe mắt của hắn cùng gương mặt non nớt hơi có vẻ tái nhợt.
Mọi người tầm mắt từ trên người Tỉnh Cửu dời đi, nhìn bóng lưng Đồng Nhan, trầm mặc không nói.
Đồng Nhan thua, nhưng đánh ván cờ làm thiên địa biến sắc, hắn đáng giá để bất luận kẻ nào tôn kính.
Mọi người chờ hắn nói cái gì đó.
Ván cờ hôm nay, nhất định sẽ trở thành ván cờ nổi danh nhất, truyền kỳ nhất trong lịch sử.
Lúc này mỗi câu nói, mỗi động tác của hắn cùng với Tỉnh Cửu, cũng sẽ được ghi lại.
Không biết qua thời gian bao lâu, Đồng Nhan rốt cục mở miệng nói chuyện.
Hắn không xoay người, cũng không mở mắt, câu văn không có âm điệu chập chùng từ đôi môi nói ra, mang theo cảm giác cứng nhắc khó có thể hình dung.
“Có thể đánh ra một ván cờ như vậy, cuộc đời này đã không tiếc nuối, còn có thể có cái gì chưa đủ chứ?”
...
...
Nghe được câu này, mọi người sinh ra rất nhiều kính nể.
Không hổ là Đồng Nhan công tử, phong độ cùng ý chí đều như vậy, đối với kỳ đạo nhiệt tình yêu thương cùng tôn kính vẫn làm lòng người ngưỡng mộ.
Nhưng mọi người không nghĩ tới, lời Đồng Nhan muốn nói ở phía sau.
“Nhưng thế nào có thể thỏa mãn chứ?”
Đồng Nhan thanh âm cực kỳ khó khăn phát hiện khẽ run.
Ở trong đó ẩn chứa thống khổ dùng thật lớn nghị lực đè nén xuống.
Đây mới thực sự là thống khổ.
“Ta vẫn thua a.”
...
...