Tỉnh Cửu là Cảnh Dương chân nhân hay là Vạn Vật Nhất Kiếm, bên trong Thanh Sơn hai phái người sau chiếm cứ ưu thế áp đảo.
Lưỡng Vong Phong đệ tử cũng muốn đưa ra lựa chọn của mình.
Quá Nam Sơn cảm thấy Tỉnh Cửu là yêu kiếm, nhưng nếu vạn nhất hắn thực sự là Cảnh Dương sư thúc tổ thì phải làm sao? Phải biết Tỉnh Cửu hiện tại là Thiên Quang Phong phong chủ, người Thần Mạt Phong đều theo hắn đi rồi, Thiên Quang Phong một cái đều không đi, thấy thế nào đều cảm giác không đúng, Trác Như Tuế đi theo, không chắc đã là việc xấu, chí ít tương lai còn có cơ hội vãn hồi.
Hắn thấp giọng dặn dò: “Chớ để quá nhiều người nhìn thấy.”
Trác Như Tuế ân một tiếng.
......
......
Ngoại trừ A Phiêu bị đông cứng thành bảo thạch màu lam, đỉnh Thiên Quang Phong lúc này làm cho người ta chú ý nhất còn có một người.
Người trên Thần Mạt Phong còn lâu mới nhiều được bằng viên hầu, Triệu Tịch Nguyệt cùng Nguyên Khúc theo Tỉnh Cửu đi rồi, Bình Vịnh Giai ở kiếm phong, liền chỉ còn lại mình Cố Thanh.
Không biết tại sao, hắn không cùng nhau rời khỏi Thanh Sơn.
Có vị trưởng lão Tích Lai Phong nhìn hắn biểu hiện hờ hững nói: “Ngươi còn ở lại nơi này làm cái gì?”
Cố Thanh ôn hòa nói: “Thần Mạt Phong vẫn cần có người quản lý, hơn nữa nếu có sự vụ khẩn cấp gì cần chưởng môn xử lý, ta cũng có thể truyền đạt kịp thời.”
Nghe lời này, mọi người cảm thấy rất buồn cười, nghĩ thầm Tỉnh Cửu rời khỏi Thanh Sơn, mất đi che chở, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị người khác âm thầm giết chết, chỉ sợ đời này cũng không còn cơ hội trở lại Thanh Sơn, hắn nói mình vẫn là Thanh Sơn chưởng môn, ngươi cho rằng hắn thật còn có thể tiếp tục làm ư?
Cố Thanh không cảm thấy hoang đường.
Tỉnh Cửu đi rồi, chung quy phải có người bảo vệ Thần Mạt Phong cùng Thanh Sơn.
Trước khi Triệu Tịch Nguyệt rời đi liếc mắt nhìn hắn, chính là ý này.
Đây chính là ăn ý.
Năm đó Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt nhập thế du lịch, chính là Cố Thanh bảo vệ Thần Mạt Phong, khi đó hắn ngay cả đệ tử thân truyền đều không phải, chỉ là một khách qua đường.
“Thực sự là hoang đường!”
Trong thiên không truyền đến âm thanh hàn lãnh của Hà Vị.
“Ngươi là đệ tử của cái kiếm yêu kia, làm sao có tư cách ở lại Thanh Sơn!”
Chuyện của Thanh Sơn khi nào đến phiên Côn Lôn phái tới quản?
Quá Nam Sơn các đệ tử Lưỡng Vong Phong nơi nào quan tâm người này là Côn Lôn chưởng môn, tầm mắt sắc bén như kiếm nhìn qua.
Phương Cảnh Thiên cũng nhíu mày.
Cố Thanh cười cười, không để ý.
Hắn biết mình ở lại Thanh Sơn sẽ chịu đựng điều gì, đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu nhục mấy chục năm.
Vừa lúc đó, Trác Như Tuế đi tới bên cạnh hắn, nói: “Cùng đi đi, hà tất phải ở lại chỗ này làm phận cô thần, không có ý nghĩa.”
Cố Thanh trầm mặc một chút, nói: “Có lý, ta chung quy là người tu đạo.”
Trác Như Tuế trào phúng nói: “Xuống thang thật là nhanh, muốn đi ngươi cứ nói ra, hà tất phải diễn vở kịch này.”
Cố Thanh nghĩ thầm chính mình nào dám cùng Tịch Nguyệt sư cô nói chuyện này, nói: “Ta cũng không có kiếm.”
Trác Như Tuế triệu ra Thôn Chu Kiếm, nói: “Đây là lần thứ hai đi nhờ kiếm rồi.”
Cố Thanh bình tĩnh nói: “Ngươi đem thịt dê bò, rau dưa, cây cỏ còn có thiên địa linh khí đều phun ra đi.”
Bốn năm trước Tỉnh Cửu đi cực bắc hàn hải truy sát Thái Bình chân nhân, bọn họ về Thanh Sơn trước, khi đó Cố Thanh không có kiếm, cùng Trác Như Tuế ở trên Thôn Chu Kiếm cùng đi một đường.
Thôn Chu Kiếm như con cá muôid, thực sự không đủ rộng, nhưng bọn họ mấy vạn dặm đồng hành, đúng là có thể thuần thục an bài vị trí của nhau.
Nhìn cái kia...... Không, đạo phi kiếm màu xám chậm rì rì hướng về ngoài Thanh Sơn bay đi, các trưởng lão cùng đệ tử các phong Thanh Sơn đều kinh ngạc đến ngây người.
Rất rõ ràng, đạo phi kiếm màu xám kia đuổi theo Tỉnh Cửu đám người.
Trác Như Tuế là đệ tử quan môn mà Liễu Từ chân nhân sủng ái nhất, hắn lại cũng muốn đi ư?
Quá Nam Sơn cười khổ không nói gì, nghĩ thầm không phải nói đừng để cho nhiều người thấy hay sao?
......
......
Trác Như Tuế rời đi tựa như là một ngọn lửa, rơi vào bên trong thùng dầu.
Yêu Tùng Sam, Lôi Nhất Kinh hầu như không phân trước sau từ trong đám người đi ra, đi tới trước mặt Nguyên Kỵ Kình quỳ xuống, thỉnh cầu rời đi.
Tiếp theo càng ngày càng nhiều đệ tử trẻ tuổi, có ít nhất hơn mười mấy tên, đều biểu đạt nguyện vọng tương đồng.
Ngọc Sơn sư muội mở to hai mắt, nghĩ thầm còn có thể như vậy hay sao, theo bản năng liền nhìn phía sư phụ của mình Trì Yến.
Trì Yến làm sao có thể không biết quan hệ giữa nàng cùng Thần Mạt Phong, như thế nào sẽ đoán không được nàng muốn làm gì, sắc mặt hơi trầm xuống nói: “Về phong đem tù tâm lục chép lại...... Hai lần!”
Ngọc Sơn sư muội có chút oan ức ặc một tiếng, đàng hoàng đứng trở lại.
Những Thanh Sơn đệ tử trẻ tuổi kia cũng không thể được đãi ngộ như Trác Như Tuế.
“Ta đã nói gì? Không cho phép sinh sự nữa!”
Nguyên Kỵ Kình lạnh giọng khiển trách, mệnh lệnh các phong sư trưởng đem những đệ tử trẻ tuổi này dẫn trở về.
......
......
Tỉnh Cửu cứ như vậy rời khỏi Thanh Sơn.
Mang theo Thừa Thiên Kiếm, Minh Hoàng chi tỉ, Triệu Tịch Nguyệt, Nguyên Khúc, Cố Thanh, Trác Như Tuế cùng với ngóng trông của rất nhiều đệ tử trẻ tuổi.
Chân chính cùng hắn rời đi chỉ có mấy người trẻ tuổi như vậy, nhưng đó là tương lai của Thanh Sơn.
Sau đó đại biểu Đại Trạch, Huyền Linh Tông các tông phái cũng đều đi rồi, mang theo rất nhiều cảm khái.
Mặc kệ vị Thanh Sơn chưởng môn trẻ tuổi kia là Cảnh Dương chân nhân chuyển sinh, hay là Vạn Vật Nhất Kiếm yêu vật, đều là tồn tại tốt nhất Thanh Sơn.
Hắn rời đi có thể dẫn đến Thanh Sơn phân liệt, thậm chí...... Phân đình hay không?
Đương nhiên điều này xây dựng ở trên cơ sở hắn có thể tiếp tục sống, hơn nữa hắn còn nhất định phải sống thêm một số năm tháng.
......
......
Thanh liêm kiệu nhỏ hướng về ngoài núi bay đi, Thủy Nguyệt Am đôi thầy trò cũng đi theo ở phía sau.
Nguyên Kỵ Kình đại khái cũng biết Tỉnh Cửu đã làm những gì, đương nhiên sẽ không đem món nợ A Phiêu tính tới trên người của Thủy Nguyệt Am.
Hôm nay từ đầu tới cuối, Thủy Nguyệt Am chủ đều không nói gì, cho đến khi rời khỏi Thanh Sơn, nàng mới bỗng nhiên nói với Chân Đào: “Có thời gian ngươi cũng đến xem một hồi.”
Chân Đào biết sư phụ nói chính là đi nơi nào, nhưng không hiểu tại sao muốn chính mình đi, có chút hồ đồ gật gật đầu.
......
......
Trung Châu Phái vân thuyền là cuối cùng rời khỏi Thanh Sơn.
Trước lúc ly khai, Bạch chân nhân phi thường trực tiếp nói với Nguyên Kỵ Kình: “Hiện tại ai cũng biết người từ trong Trấn Ma Ngục đi ra là hắn, Vân Mộng tự nhiên không cách nào giả bộ làm ngơ, chung quy phải vì Thương Long làm vài việc, nếu như hắn rời khỏi Thanh Sơn, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp giết chết hắn, dù sao...... Hắn chỉ là cái yêu vật.”
Nguyên Kỵ Kình không hề nói gì.
Vân thuyền đón thiên quang mà lên phía bắc, tiến vào địa giới Dự quận không lâu, Hướng Vãn Thư liền quỳ đến trước mặt Bạch chân nhân, căng thẳng nói: “Sư tỷ không thấy.”
Bạch chân nhân phản ứng rất quái dị.
Bởi vì nàng rất bình tĩnh.
......
......
Nguyên Kỵ Kình trở lại Thượng Đức Phong, mang theo khối băng màu xanh lam đi tới đáy giếng, tiện tay ném vào bên trong góc.
Khối băng màu xanh đụng vào trên vách đá, nảy mấy lần mới ngừng lại, phát sinh âm thanh lanh lảnh, tựa như là kim thạch như vậy, có thể suy ra cứng rắn cỡ nào, lại là lạnh giá thế nào.
A Phiêu bị đông cứng ở bên trong khối băng, từ đầu tới chân, nhìn cực kỳ chật vật, nhưng hào quang trong đôi mắt mở to lại chưa biến mất, xem ra hẳn là không ảnh hưởng tới tính mạng.
Dưới đáy Thượng Đức Phong có một cái hàn mạch cuồn cuộn không dứt, nếu như khối băng màu xanh lưu giữ ở đây, mãi mãi cũng sẽ không tan.
Cũng không biết hắn sẽ ở bên trong khối băng đông cứng thời gian bao lâu.
“Để hắn sống sót, sau đó có thể sẽ có người muốn.” Nguyên Kỵ Kình nói với Thi Cẩu.
Thi Cẩu ánh mắt vẫn như vậy ấm áp rồi lại lãnh đạm, nhìn như bình tĩnh nhưng có thể nói ra vô số ý tứ.
Nó đối với tên tiểu Hoàng tộc Minh giới này không có bất cứ hứng thú gì, chỉ quan tâm một chuyện, Tỉnh Cửu rốt cuộc là người hay là kiếm?
“Không biết.” Nguyên Kỵ Kình trầm mặc một chút, nói: “Có thể chính hắn cũng không biết.”
Hắn căm hận nhất là sư phụ của chính mình, nhưng không thừa nhận cũng không được câu nói mà Thái Bình chân nhân cuối cùng để A Phiêu nói có thể là đúng.
Thi Cẩu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về đạo thiên quang phía trên.
“Nhưng coi như hắn là Vạn Vật Nhất, kế thừa thần hồn cùng ký ức của sư thúc...... Dưới cái nhìn của ta cũng chính là sư thúc thứ hai, chỉ cần sư thúc không phải bị nó giết.”
Nguyên Kỵ Kình nói: “Dù sao cũng đỡ hơn phải gọi là tổ tông.”
Thi Cẩu thu tầm mắt lại, lẳng lặng nhìn hắn biểu thị tán thành.
Một trấn thủ ở Thanh Sơn sinh hoạt vô số năm, chợt phát hiện trên đầu xuất hiện một cái thần vật năm tháng càng lâu, địa vị càng cao hơn, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nguyên Kỵ Kình thở dài, nói: “Nhưng mặc kệ hắn là sư thúc hay là Vạn Vật Nhất, chung quy vẫn là đi rồi.”
Thi Cẩu nhãn thần khẽ động, biểu thị áy náy.
Nếu như không phải nó tỏ vẻ không quan tâm, Phương Cảnh Thiên làm sao có khả năng đem Thái Lô chân nhân mang ra khỏi kiếm ngục?
“Mấy năm qua, hắn trước sau không tìm ta để lấy Thanh Sơn đại trận, lần này lại để chúng ta không làm gì cả, mượn cơ hội này rời đi...... Chung quy vẫn là mệt mỏi hay sao?”
Nguyên Kỵ Kình trầm mặc một chút, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Không đúng, ta thấy hắn lại lười thì đúng hơn.”
......
......
Thôn Chu Kiếm chậm rãi hướng về bên ngoài quần phong bay đi, cũng may Vũ Trụ Phong phía trước bay càng chậm hơn, không bao lâu đã đuổi kịp.
Nguyên Khúc quay đầu lại phát hiện là Trác Như Tuế, cũng không ngoài ý muốn, nói: “Đến rồi?”
Tiếp theo hắn mới nhìn thấy Cố Thanh phía sau Trác Như Tuế, có chút bất ngờ hỏi: “Sư huynh ngươi không giữ nhà sao?”
Triệu Tịch Nguyệt cũng có chút không rõ, nhìn Cố Thanh một cái.
Cố Thanh ân một tiếng, nói: “Thần Mạt Phong đã phong, nên không có đại sự, vẫn là hầu hạ sư phụ quan trọng.”
Tỉnh Cửu không xoay người, ngồi ở phía trước Vũ Trụ Phong, tựa như mục đồng ngồi ở trên lưng trâu, nói: “Chính là như thế, thế gian vốn không có thứ gì không thể buông xuống được.”
Nghe câu nói rõ ràng hai ý nghĩa này, Trác Như Tuế nghĩ thầm ngươi ném nhiều thứ như vậy cho Cố Thanh, hắn nào dám buông ra?
Ngắn gọn đối thoại, ba kiếm năm người đã ở trên trời lướt qua tẩy kiếm khê, dựa vào lệnh bài, rất dễ dàng địa thông qua Thanh Sơn đại trận.
Nơi này là thế giới chân thực, rồi lại có chút không chân thực, bởi vì khí trời quá tốt.
Trời rất xanh, thái dương rất nóng, chiếu vào trên mặt mọi người, ấm áp rất thoải mái, nơi nào giống như mùa đông.
Trác Như Tuế híp mắt nhìn vầng mặt trời đỏ kia, nghĩ sau khi rời Thanh Sơn con đường phía trước không biết, không có lòng sinh ngơ ngẩn, trái lại sinh ra vô hạn hào hùng.
Tựa như năm đó ở Quả Thành Tự, hắn nhìn chiếc vân thuyền kia cùng tà dương tranh huy, dũng cảm nghĩ cùng Trung Châu Phái khai chiến là được, có gì phải lo lắng?
Hắn nhìn phía trước xa xôi, cảm khái nói: “Chính là chân trời góc biển, lại có gì sợ?”
Cố Thanh liếc mắt nhìn hắn, nói: “Vậy thì đến đây đi.”
......
......
Kiếm quang chiếu sáng Vân Tập trấn.
Tỉnh Cửu đám người đi tới trong tửu lâu.
Trác Như Tuế không hiểu được câu nói kia của Cố Thanh, nghĩ thầm quả nhiên là truyền thống của Thần Mạt Phong, trước khi làm đại sự đều muốn ăn lẩu.
Hồng thang cùng thanh thủy trước sau sôi trào, các loại thức ăn như ngã xuống sông nhảy xuống, mọi người trầm mặc ăn hoặc là nhìn, không có ai nói chuyện, bầu không khí có chút ngột ngạt.
Trác Như Tuế nghĩ thầm trước tiên nên xác định tiếp theo sẽ đi nơi nào?
Hắn ăn bảy đĩa thịt dê tươi ngon, tìm ra được mấy phương án khả thi.
Bị trục xuất khỏi Thanh Sơn, đương nhiên phải đi xa một chút, vấn đề nơi nào mới tương đối an toàn chứ?
Hiện tại tu hành giới đã xác định Tỉnh Cửu là kiếm yêu, người mang bảo vật không nói, bản thân chính là một kiện Thiên Bảo.
Coi như rất nhiều tu hành tông phái bởi vì thái độ của Thiền Tử cùng Triều Ca thành không dám làm gì, nhưng chút tà phái yêu nhân cùng Trung Châu Phái cũng sẽ không khách khí.
Đáp án tốt nhất đương nhiên là dị đại lục, nhưng quá xa, hơn nữa Tây Hải Kiếm thần cũng có thể ở bên kia, nếu như hai bên gặp gỡ, đó mới gọi là hạnh ngộ.
Bạch Thành cũng là địa điểm vô cùng tốt, có Thiền Tử ủng hộ, Đao Thánh thái độ không hỏi cũng biết, ở nơi đó tự nhiên an toàn. Vấn đề là nơi đó quá lạnh, linh khí mỏng manh, mấu chốt nhất chính là cách cánh đồng tuyết quá gần, nếu như Tuyết quốc nữ vương xuôi nam, hoặc là thú triều lại nổi lên chính là phiền phức.
Còn không bằng trực tiếp đi Quả Thành Tự, toà thạch tháp kia đã mấy năm không ôm lấy.
Trác Như Tuế nghĩ những chuyện này, liền trực tiếp nói ra.
Cố Thanh liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm không phải đã nói rồi sao?
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Không đi chỗ khác, chính là ở ngay đây.”
Trác Như Tuế cuối cùng đã hiểu được ý của bọn họ, nhếch miệng nói không ra lời, tựa như là còn chuẩn bị ăn thêm bảy đĩa thịt dê nữa.
......
......
Ở ngoài Vân Tập trấn có tòa núi nhỏ, trong núi phân tán chút nhà dân, còn có chút đất ruộng.
Bốn năm trước những nhà dân cùng đất ruộng này bị một người thần bí nào đó mua lại, sau đó lặng yên không một tiếng động bắt đầu tiến vào cải tạo, cuối cùng tu thành một cái trạch viện thật lớn.
Cái mảnh trạch viện kia tu tạo ban đầu, liền có trận pháp ngăn cách tầm mắt, thêm vào quanh năm mây mù không tiêu tan, càng là tồn tại không có bao nhiêu người biết.
Kiếm quang chiếu sáng trước núi, mây mù tùy theo mà tán, lộ ra chân diện mục mảnh trạch viện kia.
Trong trạch viện có dòng suối nhỏ, bên suối có hoa thụ, sương mù theo nước mà đi, lầu như ẩn như hiện, phảng phất tiên cảnh.
Nhìn cảnh vật trước mắt, Trác Như Tuế con mắt mở rất lớn, nào có ủ rũ mười phần giống bình thường như vậy, khiếp sợ nói: “Bốn năm trước...... Ngài đã chuẩn bị đi rồi?”
Tỉnh Cửu ân một tiếng.
Người trên Thần Mạt Phong đều biết ý nghĩ của hắn, chí ít là đoán được ý nghĩ của hắn.
Bốn năm trước hắn để Cố gia xây dựng toà trạch viện này, lại thông báo Nguyên Kỵ Kình bốn năm sau tổ chức chưởng môn nhập vị đại điển, rõ ràng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi.
Trác Như Tuế không thể nào hiểu được, nghĩ thầm coi như ngươi chủ động sắp xếp, nhưng chung quy là bị đuổi khỏi Thanh Sơn......
Kết quả ngươi rời khỏi Thanh Sơn liền ở tại bên trong Vân Tập trấn, chẳng lẽ không cảm thấy mất mặt hay sao?
Chó nhà có tang ở hẻm bên cạnh trú chân không đi, hình ảnh kia thật sự là quá thảm rồi.
Tỉnh Cửu không cảm thấy mất mặt, Vân Tập trấn cách Thanh Sơn rất gần, ở nơi này là an toàn nhất.
Trác Như Tuế cảm thấy Quả Thành Tự cùng Thiền Tử sẽ che chở cho hắn, nhưng hắn tin tưởng nhất vẫn là Thanh Sơn.
Dù cho hiện tại tuyệt đại đa số trưởng lão cùng đệ tử đều cho rằng là hắn là kiếm yêu hại chết Cảnh Dương, nhưng chỉ cần một ngày Nguyên Kỵ Kình còn sống, sẽ không để Thanh Sơn ra tay với hắn.
Nhưng vừa lúc đó, bọn họ bỗng nhiên cảm giác được nguy hiểm mãnh liệt.
Phất Tư Kiếm không một tiếng động mà ra, ở tại trước người bọn hắn vẽ ra một đạo hồng tuyến thẳng tắp.
Đầu kia hồng tuyến là cửa chính trạch viện.
Trước cửa đứng một nữ tử.
Nữ tử kia váy ngắn khẽ giương lên, cả người chuông bạc nhẹ vang, tuy rằng mặt không cảm xúc, vẫn như cũ khiến người ta cảm thấy ngây thơ, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Tỉnh Cửu lại tràn đầy sát khí.
Nam Vong, xem ra vẫn là ý khó quên.