Việt Thiên Môn là Luyện Hư cảnh trưởng lão xếp hạng thứ mười của Trung Châu Phái.
Hắn có cảnh giới tu vi cao nhất ở đây, bối phận cũng là cao nhất, chỉ có Độ Hải tăng có thể đánh đồng, lúc hỏi khí thế tự nhiên mười phần.
Lộc Quốc Công biểu hiện không thay đổi, nói: “Bất luận là ai đều không được đi vào Trấn Ma Ngục, dù cho thẩm vấn cũng phải do khôi lỗi phụ trách mang ra.”
Trên thực tế tù phạm được đưa vào Trấn Ma Ngục đã sớm bị Thanh Thiên ty cùng các tông phái thẩm vấn cực kỳ triệt để, có rất ít tình huống cần phải thẩm vấn lại xuất hiện.
Chỉ có một số tà tu cảnh giới quá cao, yêu tu quá mạnh, trực tiếp giết chết tương đối khó khăn, vì lẽ đó đem bọn họ đưa vào bên trong Trấn Ma Ngục chờ chết mà thôi.
Việt Thiên Môn cười lạnh nói: “Ngày đó tình hình gấp gáp như thế, lẽ nào cũng không thể ngoại lệ?”
“Quy củ chính là quy củ, không cần nói là ngươi và ta, cho dù là Đàm chân nhân đích thân tới, cũng không thể vào Trấn Ma Ngục.”
Lộc Quốc Công mặt không hề cảm xúc nói: “Trên thực tế nếu như không phải nhiều năm như vậy đều không có ai tiến vào Trấn Ma Ngục, thế nhân sao lại không biết Thương Long đã ăn nhiều người như vậy?”
Câu hỏi ngược này nhìn có vẻ tầm thường, kỳ thực không phải vậy.
Mọi người nghĩ thầm Quốc Công không hổ là tâm phúc thân cận nhất trước mặt Thần Hoàng, đối đáp với Trung Châu Phái cũng cứng rắn như thế.
Việt Thiên Môn quát lên: “Long thần vì an bình cho đại lục hi sinh nhiều như thế, ăn chút tà vật có đáng là gì? Huống chi đây vốn là nội dung trong hiệp nghị.”
“Năm đó trong hiệp nghị cũng không có điều khoản là ăn người sống, không phải vậy triều đình cùng Quả Thành Tự còn có Thanh Sơn Tông ai dám đáp ứng?”
Lộc Quốc Công lẳng lặng nhìn hắn nói: “Chính là Trung Châu Phái ngươi...... Cũng không dám ký tên chứ?”
Việt Thiên Môn trầm mặc một chút, nói: “Xin mời quốc công không nên vòng vo, chuyện này chung quy phải có câu trả lời.”
“Sự tình còn không rõ ràng lắm ư? Còn muốn bàn giao cái gì?”
Lộc Quốc Công nói: “Thương Long vi phạm thỏa thuận năm đó muốn ăn Minh Hoàng, kết quả bị Minh Hoàng khống chế thần hồn, cuối cùng song phương đồng quy vu tận.”
Tất cả mọi người đều biết, đây là lời giải thích của Minh Hoàng trước khi chết, cũng là sự thực duy nhất có thể nhìn thấy.
Việt Thiên Môn giận dữ mà cười, nói: “Thực sự hoang đường, Minh Hoàng mà các ngươi cũng tin ư? Vậy người đào tẩu kia là chuyện gì?”
Độ Hải tăng bỗng nhiên nói: “Trấn Ma Ngục chi biến tất nhiên cùng người ban đầu trốn thoát có quan hệ, không biết phương diện Thái Thường Tự có biết điều gì không?”
Lộc Quốc Công có chút bất ngờ, không nghĩ tới Độ Hải tăng lại giúp đỡ Trung Châu Phái nói chuyện.
Việt Thiên Môn nói: “Không sai, Long thần trước khi chết, Bạch chân nhân phát hiện có người từ dưới lòng đất bỏ chạy, người kia là ai? Minh Hoàng có thể là do hắn thả ra hay không?”
“Người thoát khỏi Trấn Ma Ngục kia cảnh giới tuy cao, nhưng làm sao có khả năng ở bên trong Trấn Ma Ngục không bị Thương Long phát hiện, còn có thể tìm ra Minh Hoàng bên trong Thái Thường Ngục chứ?”
Lộc Quốc Công mặt không hề cảm xúc nói: “Chư vị tiên sư có lẽ không biết bên trong Thái Thường Ngục có cấm chế tiên nhân lưu lại, trừ phi Thông Thiên cảnh cường giả ai có thể phá tan?”
Việt Thiên Môn nói: “Nhưng người đào tẩu kia tất nhiên có vấn đề, quốc công vì sao kiên trì không đồng ý bắt đầu tra xét từ tù phạm trong Trấn Ma Ngục?”
Lộc Quốc Công nói: “Vô số năm qua, triều đình cùng các tông phái không biết đưa bao nhiêu người vào bên trong Trấn Ma Ngục, lẽ nào tất cả mọi người đều phải tra ư?”
Việt Thiên Môn cười lạnh nói: “Vì sao không thể tra? Từ những ngày gần nhất, vẫn tra tới mấy trăm năm trước, bất kỳ đối tượng nào có hiềm nghi đều không thể buông tha.”
Lộc Quốc Công trầm mặc một chút, nói: “Nếu Việt trưởng lão kiên trì muốn tra, vậy thì tra đi.”
Việt Thiên Môn đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, muốn hỏi cẩn thận chút, Độ Hải tăng đã lên tiếng để Thái Thường Tự bắt đầu tra hồ sơ trước đây.
Trong Trấn Ma Ngục chi biến Thái Thường Tự bị trực tiếp phá hủy thành phế tích, cũng may những hồ sơ kia cũng không phải viết trên giấy, hoàn hảo bảo tồn.
Đó là một cái pháp khí giống như ngọc quyết, hết thảy tù phạm bị đưa vào Trấn Ma Ngục đều sẽ đi qua Thanh Thiên ty cửa ải này, song phương giao tiếp danh sách liền gửi ở nơi đó.
Thanh Thiên ty phương diện cũng đưa tới rất nhiều hồ sơ để đối chiếu.
Quan viên cùng đại biểu các tông phái , nhìn những văn tự trên màn sáng hướng phía dưới lưu động, biểu hiện rất chăm chú.
Muốn tra người chạy khỏi Trấn Ma Ngục, tự nhiên nên từ cuối tra lên.
Không cần thời gian bao lâu, rất nhiều người đã phát hiện một phần hồ sơ có chút vấn đề.
Thái Thường Tự u tĩnh bỗng nhiên có thêm rất nhiều âm thanh.
Không phải xì xào bàn tán, là tiếng ma sát chân ghế cùng mặt đất khi di động ghế, là tiếng va chạm đáy bát cùng mặt bàn khi thả xuống bát trà.
Tên tù phạm kia gọi là Tống Tin, danh sách ghi chép hẳn là cố vấn Bất Lão Lâm nơi nào đó, nhưng hồ sơ liên quan tới người này rõ ràng có chút vấn đề.
Độ Hải tăng truyền gọi Thanh Thiên ty quan viên, bắt đầu hỏi dò chi tiết Thanh Thiên ty truy bắt người này.
Thanh Thiên ty quan viên rất là căng thẳng, hắn căn bản không rõ ràng những chuyện này, chỉ biết tên tù phạm này được trực tiếp đưa vào Thanh Thiên ty, do chỉ huy sứ tự mình thẩm lí.
Nghe đến mấy câu này, Thái Thường Tự mới vừa có chút náo nhiệt lần thứ hai trở nên yên tĩnh, yên lặng như tờ.
Lúc này Thái Thường Tự từ bên trong huyền kim khôi lỗi lấy ghi chép cũng đưa đến trong viện, Lộc Quốc Công trực tiếp giở tài liệu tương quan, khẽ nhíu mày.
Hòa Quốc Công hỏi: “Có vấn đề?”
“Tên tù phạm gọi là Tống Tin này, tù thất đã từng mở ra.”
Lộc Quốc Công đem khôi lỗi tinh hạch trong tay đưa tới trong tay Độ Hải tăng.
Độ Hải tăng dùng thần thức thăm dò, biểu hiện cũng dần nghiêm nghị, nói: “Xin mời Trương chỉ huy lại đây.”
Trong viện trở nên càng thêm yên tĩnh, Trấn Ma Ngục không người có thể đi vào, ngoại trừ khôi lỗi ra còn ai có thể mở ra tù thất?
Có người chú ý tới, từ khi tra được tên tù phạm gọi là Tống Tin kia, Việt Thiên Môn trưởng lão liền trầm mặc, không cứng rắn giống lúc bắt đầu nữa.
Không cần thời gian bao lâu, Trương Di Ái tại trong thành phụ trách tổ chức các tông phái trùng tu công việc đã được mời đến Thái Thường Tự.
Nghe được câu hỏi của Độ Hải tăng, Trương Di Ái trầm mặc một chút, nói: “Tên tù phạm gọi là Tống Tin kia ta có ấn tượng, hắn đúng là Bất Lão Lâm dư nghiệt, còn việc tù thất tại sao lại mở ra, nên hỏi Thái Thường Tự.”
Lộc Quốc Công tầm mắt từ bên trong bát trà thu hồi, nhìn hắn nói: “Thanh Thiên ty hồ sơ liên quan tới người này có vấn đề.”
Trương Di Ái nhìn vào mắt của hắn, nói: “Ta không hiểu ý của quốc công.”
Lộc Quốc Công không tiếp tục nói nữa, cúi đầu tiếp tục xem nước trà trong chén.
Độ Hải tăng bình tĩnh hỏi: “Người này bị bắt ở nơi nào, qua tay Thanh Thiên ty quan viên là ai?”
Thế gian vạn sự vạn vật sợ nhất là hai chữ chăm chú, bố cục dù kín đáo làm sao, chỉ cần tra xét đủ kỹ, luôn có thể tra ra vấn đề, luôn có điểm nào đó bất thường.
Huống chi lúc trước Trung Châu Phái đưa người này vào Trấn Ma Ngục vốn là bị Bất Lão Lâm uy hiếp, sự tình làm rất gấp, tự nhiên có rất nhiều sơ hở chưa kịp xử lý.
Việt Thiên Môn sắc mặt có chút âm trầm, nói: “Đại sư, vì sao không hỏi trước đã......”
Độ Hải tăng nhấc tay ra hiệu hắn trước tiên không cần nói chuyện, nhìn Trương Di Ái, trong bình tĩnh mang theo nghiêm khắc nói: “Thương Long chết thảm, Triều Ca đại loạn, đây tuyệt đối không phải việc riêng của Trung Châu Phái, nếu việc này thật sự có ẩn tình, kính xin đại nhân không nên ẩn giấu.”
Việt Thiên Môn nói thầm một tiếng gay go, nhìn về phía Trương Di Ái, chỉ hy vọng sư đệ có thể nghĩ ra phương pháp ứng đối.
Trương Di Ái hơi cúi đầu, nhìn gạch xanh mới dưới chân, không biết đang suy nghĩ gì.
Hòa Quốc Công châm chọc nói: “Tên tù phạm kia gọi là Tống Tin...... Đây thực sự là cái tên thú vị, lẽ nào là có người phái hắn truyền tin vào Trấn Ma Ngục ư?”
Nhìn hình ảnh trong viện, bất kể là Thái Thường Tự cùng Thanh Thiên ty quan viên hay là đại biểu các tông phái đều có chút căng thẳng.
Thanh Thiên ty Chỉ huy sứ Trương Di Ái chính là đại nhân vật trong triều đình, lúc này lại bị hỏi không lời nào để nói.
Trương Di Ái bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Tên tù phạm kia là Lương Thái phó đưa tới, những chuyện khác thì ta không biết.”
Nói xong câu đó, trong mắt của hắn xuất hiện một vòng tâm tình thoải mái cùng thả lỏng .
Việt Thiên Môn nhìn chằm chằm phía sau lưng của Trương Di Ái , ánh mắt lạnh lùng.
......
......
Thái Thường Tự hoàn toàn tĩnh mịch, không có bất kỳ thanh âm gì.
Quần điểu từ ngoài Triều Ca thành bay trở về tân Mai Viên ở trên trời lướt qua, tiếng hót từng trận.
Trấn Ma Ngục có chuyện lại có quan hệ với phủ Cảnh Tân hoàng tử?
Độ Hải tăng trầm mặc chốc lát, nói: “Kính xin Trương đại nhân tạm thời ở bên trong Thái Thường Tự dừng lại chốc lát.”
Sau đó hắn nhìn phía Lộc Quốc Công nói: “Hôm nay thẩm tra đến đây đã?”
Lộc Quốc Công gật gù, đứng dậy cùng mọi người trong đường hỏi thăm một chút, sau đó hướng về Thái Thường Tự đi ra ngoài.
Tất cả mọi người đều biết, Lộc Quốc Công chính là vội vã tiến cung bái kiến.