Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 393: Chương 393: Thích Tần




Vô số người xông vào hoàng cung, nhìn toà cung điện bị ngọn lửa nuốt chửng kia nhưng không cách nào làm gì, lúc này coi như trời mưa xối xả cũng không có tác dụng.

Thái giám cùng các cung nữ hồn bay phách lạc đứng chung quanh, có mấy người đã khóc rống thất thanh, có vài tên thái giám biểu hiện rất mờ mịt, nghĩ thầm mình đời này giỏi làm nhất chính là cọ rửa máu mà bệ hạ ngài lưu lại trong tòa cung điện này, hiện tại cung điện đã cháy rụi không còn, ngài đi như thế rồi, vậy chúng ta còn có thể làm gì đây?

Trận lửa này rất lớn, căn bản không có cách tiêu diệt, đốt ròng rã ba ngày ba đêm mới ngừng lại, bọn quân sĩ ngay lập tức lao vào bên trong phế tích bắt đầu tìm kiếm, phát hiện trên cột nhà nạm kim ngân đều bị thiêu đốt đọng thành từng mảng, nơi nào còn tìm được thi thể Sở hoàng.

Trong một đêm, vô số cờ tang được treo lên trong dân trạch, cả tòa đô thành tựa như đổ xuống một trận tuyết.

Bạch hoàng đế biết được việc này, hạ chỉ lấy quốc quân chi lễ hậu táng.

Chu đại học sĩ trọng bệnh một hồi, sau khi khỏi bệnh ngay lập tức từ quan, từ đây không biết tung tích.

Trước đó, Thái Thường Tự khanh cũng đã mang theo cả nhà cố học sĩ phủ trở về quê nhà.

Không còn ai nhẫn tâm trách hoàng đế bệ hạ ngu ngốc vô năng cùng nhu nhược.

Quốc quân chết vì nước, ngươi còn có thể yêu cầu hắn điều gì?

Rất nhiều bách tính dần dần nhớ tới tình hình khi hoàng đế bệ hạ cùng Trương đại học sĩ chấp chính, càng sinh ra vô số hoài niệm.

Có mấy vị hoàng đế như bệ hạ chưa bao giờ xuất cung, cũng chưa bao giờ sinh sự?

Đối với quá khứ hoài niệm rất nhiều lúc đồng nghĩa bất mãn đối với hiện tại.

Không có ai nguyện ý tiếp thu thống trị thô bạo mà cứng rắn của Tần quốc.

Rất nhiều văn nhân thư sinh xoay đầu bút lông một cái, viết xuống rất nhiều thơ bi thiết, thương tiếc bệ hạ ở trong đại hỏa từ trần. Dân gian rất nhiều bách tính kiên trì cho rằng, hoàng đế bệ hạ căn bản không chết, mà là dựa vào trường đại hỏa kia bỏ chạy, lúc này đang ẩn cư nơi nào đó, hoặc là làm tăng nhân, hoặc là trong bóng tối xoay xở thế nào khôi phục cố đô.

......

......

Hàm Dương thành cung điện đều là màu đen, ở phương xa có thanh sơn làm nền, có vẻ rất túc sát.

Bốn phía chủ điện không có bất kỳ thanh âm gì, những binh giáp cầm trường mâu màu đen tựa như không có hô hấp như vậy, càng làm người ta cảm thấy sợ hãi.

Bên trong cung điện màu đen có một vệt màu trắng bắt mắt, kia chính là nam tử tối có quyền lực trên thế gian hiện nay, Bạch hoàng đế.

Bạch Tảo đi tới trên điện, rất tự nhiên phân đi rất nhiều màu sắc, bởi vì nàng mặc cũng là váy trắng.

“Ngươi biết rõ hắn còn chưa chết, vì sao vẫn trở về?” Bạch Thiên Quân nhìn chằm chằm vào mắt của nàng hỏi.

Bạch Tảo bình tĩnh nhìn lại hắn nói: “Ngươi đang chất vấn ta?”

Bạch Thiên Quân lấy tay phẩy, nói: “Xin lỗi, trẫm lo liệu quốc sự, hơi mệt chút.”

Mấy năm trước hắn đã từng nói muốn quên một số chuyện.

Bạch Tảo nghĩ ra, mi mắt hơi rủ xuống, lông mi dài nhỏ không rung động.

Bạch Thiên Quân nói: “Cũng không thể để hắn sống như thế, nhất định phải tìm ra tung tích của hắn, xác nhận sự sống chết của hắn. Đem thái giám cung nữ trong hoàng cung Sở quốc, còn có những đại thần kia đều bắt lấy, nghiêm hình tra hỏi, tất có thu hoạch, trẫm không tin hắn không lưu một điểm dấu vết.”

Bạch Tảo nói: “Động tác này không thích hợp, nếu đại thế đã định, hà tất lưu ý những việc nhỏ không đáng kể này, ngược lại sẽ lại sinh sự cố.”

Bạch Thiên Quân nói: “Vân Tê danh vọng tuy cao, nhưng thư sinh nói suông cũng vô dụng, không cần phải để ý tới, Hà thái giám xác thực khó đối phó, nhưng dù sao cũng là thái giám, chờ Triệu hoàng lớn chút nữa, Triệu quốc tất nhiên xảy ra vấn đề, chúng ta chỉ cần chờ đợi là được, nhưng sở hoàng bên kia, ngươi đã từng nói mấy lần muốn coi trọng hắn, vì sao hiện tại không hề để ý?”

Bạch Tảo nói: “Vô quốc chi quân, chính là bèo không rễ, thế gió to lớn hơn nữa, cũng chỉ có thể nước chảy bèo trôi, một người làm sao có thể dao động thiên hạ?”

Bạch Thiên Quân trầm mặc một chút, nói: “Lời ấy có lý.”

“Ta đi nghỉ ngơi trước đã.”

Bạch Tảo hướng về đi ra ngoài điện.

Ngoài điện Cao công công nhìn thấy nàng, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Nàng không liếc mắt nhìn người này một cái, cũng không để ý đến những quân sĩ mạnh mẽ túc sát đứng đầy ngoài điện.

Đi tới trước thềm đá, nàng bỗng nhiên dừng bước, nghĩ đến điều gì đó, nhưng không xoay người, mà tiếp tục đi xuống phía dưới.

......

......

Cao công công đi tới sâu trong hắc điện, quỳ gối trước người hoàng đế, hai tay dâng cao một phần danh sách.

Bạch Thiên Quân cầm lấy danh sách nhìn qua loa một chút, sắc mặt hơi trầm xuống, rõ ràng không hài lòng.

“Cơ bản có thể xác nhận, Sở hoàng không phải theo sứ đoàn đào tẩu, chỉ là rất nhiều chuyện không cách nào hỏi được quá mức chi tiết......”

Cao công công cúi đầu nói, thanh âm có hơi run.

Làm Đại tổng quản Hàm Dương hoàng cung, hắn là một trong số ít những người biết được địa vị chân thật của công chúa điện hạ ở Tần quốc, cũng như sức ảnh hưởng đối với hoàng đế bệ hạ.

Hắn không dám đắc tội với công chúa điện hạ, tự nhiên không tiện sử dụng thủ đoạn đối với người trong sứ đoàn.

Bạch Thiên Quân thanh âm lạnh lùng nói: “Đem tất cả mọi người trong sứ đoàn đều đưa tới Thiên điện, trẫm muốn đích thân nhìn ngươi thẩm vấn.”

......

......

Thiên điện cũng tương tự toàn là màu đen, hơn nữa ánh sáng càng ít, có vẻ càng thêm âm u.

Quan viên cùng chấp sự trong sứ đoàn lần lượt được áp giải vào điện, tiếp thu câu hỏi của Cao công công, căn bản không phát hiện hoàng đế bệ hạ ngồi ở nơi sâu trong đại điện.

Đối với những quan viên cùng chấp sự kia đã trả lời câu hỏi, vẫn không có phát hiện bất cứ vấn đề gì, tiếp theo đến phiên vài tên quản sự cửa hàng.

Tần quốc sứ đoàn bí mật tiến vào Sở đô mượn dùng danh nghĩa một gian cửa hàng, vì lẽ đó điều động vài tên quản sự tới để hiệp trợ.

Một tên quản sự cửa hàng đi tới trong Thiên điện, đi tới trước người Cao công công, thân thể hơi khom, tựa như chuẩn bị hành lễ.

Sâu trong đại điện, Bạch Thiên Quân đang trong bóng tối chợp mắt bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn về phía người kia.

Tên quản sự cửa hàng kia nhìn có chút thon gầy, âm thanh bước chân rơi vào trên sàn nhà cho thấy thân thể của hắn còn gầy hơn.

Bạch Thiên Quân không kịp nghĩ kĩ, quát lên: “Ngăn hắn!”

Cao công công biểu hiện đột nhiên biến hóa, không chút do dự che trước người tên quản sự cửa hàng kia.

Tên quản sự thân thể hơi khom, cũng không phải chuẩn bị hành lễ, mà là súc thế, tựa như cung cứng từ từ được kéo cong.

Bước chân của hắn đạp ở trên tầng tầng sàn nhà, đạp ra mấy vết nứt, cả người như mũi tên rời cung lao ra.

Cao công công là cao thủ trong hoàng cung Hàm Dương, ở trước uy thế như lôi đình của đối phương, lại không có sức đánh trả chút nào, trên mặt toát ra vẻ kinh hãi.

Tê rồi một tiếng nứt vang, thân thể của hắn biến mất, đã biến thành huyết nhục cùng y vật mảnh vỡ bay múa đầy trời!

Một đạo phi kiếm xuyên phá mưa máu, trong nháy mắt đi tới trước người Bạch Thiên Quân.

Bạch Thiên Quân kêu to một tiếng, hai tay giao nhau hợp lại, pháp khí trên cổ tay tỏa ra khí tức sát phạt, chặn lại đạo phi kiếm kia.

Kiếm sắc cùng pháp khí liên tục ma sát, tóe ra vô số đốm lửa.

Ở bên kia đốm lửa, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người, giống như mãnh hổ đánh tới.

Bạch Thiên Quân ngã ngồi trên đất.

Một đạo thiết bản thật dày từ trên điện hạ xuống, đập ầm ầm bên trong mặt đất, tóe lên vô số bụi mù, phát sinh nổ vang, biến thành cửa sắt không thể vượt qua.

Hơn mười tên cao thủ Tần quân, đã đi tới trước người Bạch Thiên Quân, dựng thẳng thiết thuẫn, hộ đến gió thổi không lọt.

Trước sau hai đạo phòng ngự mạnh mẽ rốt cục để Bạch Thiên Quân yên lòng, trên mặt sinh ra nổi giận vẻ.

Bỗng nhiên vẻ mặt hắn lần thứ hai phát sinh biến hóa, bởi vì tên thích khách ngự kiếm ám sát kia đã đi tới trước cửa sắt—— cửa sắt dày hơn hai tấc, coi như là công thành nỏ đều không thể bắn thủng, theo đạo lý mà nói không cần lo lắng, nhưng không biết tại sao hắn vẫn còn có chút bất an, theo bản năng lui về phía sau hai bước.

Ầm một tiếng nổ vang!

Tựa như lôi đình lẽ ra ở trên không trung ở trong đại điện nổ tung, vừa giống như hai cây chuỳ sắt nặng mấy vạn cân chính diện đánh vào nhau.

Trong Thiên điện sóng khí dâng trào, bụi mù mãnh liệt.

Những cao thủ Tần quân cầm trong tay thiết thuẫn, bị chấn động hất ngã ở trên mặt đất, máu tươi phun mạnh, càng chết hơn một nửa.

Bạch Thiên Quân bị bảo vệ đến cực nghiêm, vẫn là chịu ảnh hưởng, máu me khắp người, bị cao thủ Tần quân lần thứ hai chạy tới đỡ lùi tới phía sau hơn.

Mười mấy tên Tần quân cao thủ ở trước người của hắn bố trí lên một tầng lại một tầng thuẫn trận, vô số cung tên nhắm ngay bên kia bụi mù.

Bụi mù dần tan, hình ảnh bên trong điện dần dần rõ ràng.

Mọi người mới phát hiện đạo cửa sắt kia lại bị nổ ra một lỗ thủng to!

Có người đứng bên kia bụi mù, cúi đầu, nhìn uể oải.

Hắn tay trái đã vỡ nát, lộ ra cánh tay sắt đã nghiêm trọng biến hình, tóc ngổn ngang phấp phới, ẩn hiện mấy sợi tóc bạc.

Chính là Trác Như Tuế.

Một chiêu kiếm chém nát cao thủ của Tần quốc cung đình cao thủ, một quyền xuyên thủng thiết bản, đánh giết hơn mười tên Tần quân cường giả, trọng thương Tần Hoàng, sức chiến đấu cỡ này thực sự mạnh mẽ đáng sợ, đương nhiên hắn cũng vì thế phải trả cái giá rất lớn, trước ngực tràn đầy vết máu, uể oải cũng không chỉ bởi vì buồn ngủ, mà là vì kiệt sức.

Tần quốc cao thủ chạy tới càng nhiều, trực tiếp dỡ xuống một góc Thiên điện, dựng lên vô số thiết thuẫn, nhưng không có người dám tiến lên.

Bạch Thiên Quân được nâng dậy, cách thuẫn trận nhìn Trác Như Tuế, sắc mặt tái nhợt nghĩ, quả nhiên là tiểu quái vật của Thanh Sơn Tông, ở bên trong ảo cảnh cũng lợi hại như vậy, không tới bốn mươi năm đã tu đến Du Dã cảnh!

Phải biết Du Dã hoặc là Sơ Anh chính là giới hạn cao nhất bên trong Thanh Thiên Giám ảo cảnh.

“Cho dù ngươi mạnh hơn thì lại làm sao?”

Hắn đối với Trác Như Tuế nói: “Ngày hôm nay ngươi vẫn như cũ chỉ có một con đường chết.”

Trác Như Tuế chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt hắn nói: “Chớ nói nhảm, có bản lĩnh, một mình đấu.”

Bạch Thiên Quân châm chọc nói: “Đây là thiên hạ tranh bá, không phải tranh đấu tàn nhẫn, mưu toan lấy sức một người đối kháng một cái quốc gia, đó là việc làm của kẻ ngu.”

Trác Như Tuế nói: “Ngươi đại biểu Trung Châu vấn đạo, bị đệ tử Thanh Sơn làm cho cả đời chỉ dám trốn trong mai rùa, chẳng lẽ không sợ mất mặt ư?”

Bạch Thiên Quân cười lạnh nói: “Ngươi ngốc, lẽ nào nghĩ ta cũng ngốc ư?”

Nơi đến đây ngừng lại, cung tên như mưa bắn ra.

Mấy trăm tên Tần quân cao thủ không sợ sinh tử nhào tới, giống như thuỷ triều nhấn chìm Trác Như Tuế.

Thủy triều nhìn khủng bố, nhưng muốn trong nháy mắt nuốt chửng đá ngầm, cũng là sự tình rất khó làm được.

Trác Như Tuế tựa như là một phương đá ngầm, thủy triều ở trên người hắn đập thành bọt biển màu máu, tình cờ hắn sẽ biến mất, nhưng cuối cùng lại sẽ xuất hiện.

Trận vây công máu tanh mà tàn khốc này kéo dài thời gian ròng rã nửa ngày.

Trong điện đâu đâu cũng có thi thể cùng cung tên gãy lìa.

Tần quốc phương diện trả giá bằng hơn một trăm tên cao thủ chết đi đánh đổi, Trác Như Tuế rốt cục không chịu được nữa.

“Ta không phải không được, chỉ là có chút mệt mỏi, những ngày qua ngủ không được ngon giấc.”

Trác Như Tuế ngồi dưới đất, vừa ho vừa nói.

Mỗi lần ho một tiếng, huyết thủy trên người hắn thì sẽ bắn lên một ít, nhìn rất máu tanh.

Bạch Thiên Quân nhìn hắn trào phúng nói: “Ngươi thật sự coi chính mình là một tên thích khách, coi như ngươi còn nhớ chuyện bên ngoài, vẫn như cũ là mê đồ.”

Trác Như Tuế nói: “Ta đây không tính là gì, nhưng ngươi lại thật coi chính mình là hoàng đế, nhất định ngươi không có bất kỳ tiền đồ gì.”

Bạch Thiên Quân trầm giọng nói: “Thanh Sơn Tông tu hành chỉ ở cá nhân, Trung Châu Phái chúng ta lại đồng ý dẫn dắt cả Nhân tộc đi về phía trước, đây mới thực sự là lãnh tụ, bất luận ở đây hay là ở bên ngoài, lịch sử đều sẽ chứng minh, loại nào mới thật sự là đại đạo.”

Trác Như Tuế nói: “Nếu không phải Thanh Thiên Giám hạn chế giới hạn cảnh giới, ta cũng sớm đã giết ngươi, lẽ nào ngươi muốn đi dẫn dắt Minh bộ bước về phía trước ư?”

Bạch Thiên Quân cười lạnh nói: “Lẽ nào cảnh giới cao có thể muốn làm gì thì làm? Sẽ có thể hiệu lệnh quần hùng?”

“Nếu như ở bên ngoài, ta tu luyện đến Thông Thiên đỉnh phong, tự nhiên là muốn giết ai thì giết, không phải vậy sao Trung Châu các ngươi lãnh tụ đồng đạo, sao không đi giết Kiếm Tây Lai đi?”

Trác Như Tuế trước người phun ra khẩu nước bọt mang theo máu, uể oải hỏi: “Đột nhiên lại hỏi vấn đề thế này, ngươi ngớ ngẩn a?”

Bạch Thiên Quân biểu hiện khẽ biến, mạnh mẽ đè nén tức giận, hỏi: “Nói cho ta Tỉnh Cửu ở nơi nào?”

Trác Như Tuế càng thêm không hiểu, nói: “Hỏi ta vấn đề này, lẽ nào ngươi thực sự là ngớ ngẩn?”

Nói xong câu đó, hắn một chưởng vỗ vào đỉnh đầu, chết đi như thế.

Sau đó, hắn ở một bên Thanh Thiên Giám mở mắt ra, tỉnh lại.

Vừa vặn là lúc hoàng hôn, tà dương có chút đỏ tươi rơi vào trên Thanh Thiên Giám chậm rãi chuyển động, những dòng sông kia phảng phất như đầy máu.

Hơn mười tên vấn đạo giả đem tầm mắt rơi vào trên người hắn, có chút kính nể, có chút căm ghét.

Ở trong thế giới kia, Trác Như Tuế giết người nhiều nhất, sức chiến đấu đáng sợ nhất, chết cũng lừng lẫy nhất.

Trác Như Tuế không để ý đến những ánh mắt này, nhìn huyết hà cùng hồng sơn bên trong Thanh Thiên Giám, trầm mặc một hồi, không biết đang suy nghĩ gì.

Hoặc là có cảm ngộ, hoặc là có không nỡ, hoặc là có tiếc nuối, cuối cùng hắn cái gì đều không biểu hiện ra.

Hắn đứng lên, chống eo hướng về ngoài động đi đến, không ngừng mà oán giận.

“Ngồi lâu như vậy, thật mỏi...... Làm sao không ai nghĩ tới làm chỗ tựa lưng chứ...... A a...... Có hai tay cảm giác thật là kỳ quái a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.