Tỉnh Cửu không gõ cửa, đưa tay đem một viên gạch đẩy sâu vào mặt tường nửa tấc.
Thì ra là một cái cơ quan.
Phía sau cửa mơ hồ truyền đến thanh âm sự vật cứng rắn nào đó chuyển động —— tầm mắt của hắn không cách nào xuyên thấu qua cửa gỗ, nhưng hắn biết đó là một viên thạch cầu bóng loáng dọc theo quỹ đạo cố định đi về phía trước, sẽ đi qua khoảng cách rất xa mới có thể rơi xuống, đập vỡ một cái bát sứ lớn.
Qua thời gian rất lâu, cửa gỗ còn chưa mở ra.
Hắn đứng chờ trên thềm đá, ánh mắt yên tĩnh như thường.
Mưa hơi lớn, rơi vào trên nón lá, từ ngoài rìa rơi xuống, giống như thác nước mùa khô.
Bởi vì mưa rơi, người ngoài hẻm cước bộ vội vã, không ai chú ý tới hắn.
Một tiếng vang nhỏ, cửa viện rốt cục mở ra, xuất hiện là một vị lão giả.
Vị lão giả này gương mặt ngay ngắn, mày thẳng mắt sáng, gương mặt ửng đỏ, không biết là uống rượu hay là có chút kích động, mặc áo đơn màu xám, nút áo còn chưa gài, hẳn là tùy tiện mặc lên, xem ra có chút vội vàng, ánh mắt nhìn Tỉnh Cửu tràn đầy nghi vấn cùng xem xét.
Tỉnh Cửu lấy ra một tấm mộc bài đưa tới.
Vị lão giả kia không dám nhận, khom người sát vào nghiêm túc quan sát một hồi lâu.
Cho đến xác nhận là vật thật, hắn không chút do dự hai đầu gối quỳ xuống, hoàn toàn bất kể mặt đất đã sớm bị nước mưa làm ướt đẫm.
“Đứng lên đi.” Tỉnh Cửu nói.
Lão giả đứng dậy, thần thái khiêm cung đem hắn nghênh đón vào tiểu viện, theo hành lang bên cạnh hướng nơi sâu hơn đi tới.
Trong tiểu viện có người, nói đúng ra, có người một nhà.
Trong khách sãnh, người nhà kia đang dùng cơm, trẻ có già có, nữ có nam có, đầy đủ vô cùng.
Tầm mắt của những người này cũng ở trên bàn, thấp giọng trò chuyện với nhau gì đó, phảng phất căn bản không thấy Tỉnh Cửu cùng vị lão giả kia.
Hình ảnh này không khỏi có chút quỷ dị.
Hài tử ba bốn tuổi bỗng nhiên thoát khỏi vòng tay của mẫu thân, chạy đến trước cửa, tò mò nhìn Tỉnh Cửu, vẫy tay chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị phụ thân vội vàng ôm về.
Trong khách sãnh vang lên tiếng khóc của hài tử.
Hành lang, Tỉnh Cửu gỡ nón lá, nhìn thoáng qua bên kia.
Tiểu hài tử thấy mặt của hắn, không khỏi ngây người, quên cả khóc.
...
...
“Đây chính là người của Tỉnh gia ư?”
“Đúng vậy, bọn họ mấy đời làm việc ở Thái Thường tự, coi như là thần thuộc của nhà ta.”
Vị lão giả mặt vuông kia nhìn Tỉnh Cửu một cái, nói: “Ta có thể bảo đảm với ngài, bọn họ cũng không biết cái gì, nhưng những thứ nên nhớ kỹ tuyệt đối sẽ không quên.”
Tỉnh Cửu hiểu những người đó là cha mẹ trên danh nghĩa của mình, còn có tổ phụ già nua cùng với anh trai chị dâu, về phần tiểu hài tử kia là cháu trai hay là cháu gái? Đây đều là năm đó an bài, hắn không hiểu, nhưng trong triều đình có rất nhiều người am hiểu chuyện như vậy.
Hắn ngồi trên ghế, hỏi: “Những năm qua có bao nhiêu người tới điều tra?”
Lão giả đứng hầu phía trước, nói: “Sớm nhất là bảy năm trước, Thanh Sơn Tông Thượng Đức phong tới điều tra, theo đạo lý dùng thủ đoạn của bọn hắn, sẽ có thể nhìn ra chút ít vấn đề, cho nên sau chuyện đó ta nhanh chóng bổ túc, nhưng kỳ quái chính là, bọn họ không tới nữa, điều này làm cho ta vẫn có chút bất an.”
Tỉnh Cửu tự nhiên biết vì sao Thượng Đức phong không tiếp tục điều tra nữa, nói: “Chuyện này không cần phải để ý đến.”
“Sau đó còn có hai lần động tĩnh lớn, theo thứ tự là bốn năm trước cùng một năm trước.”
Lão giả nói: “Tổng cộng hai mươi mốt nhà tông phái tới lặng lẽ hỏi thăm, trong cung Hồ quý phi cũng phái người tới.”
Bốn năm trước, Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu thừa kiếm Thần Mạt phong, khiếp sợ tu hành giới, tầm mắt tuyệt đại đa số tu hành tông phái cũng đặt trên người Triệu Tịch Nguyệt, nhưng sẽ thuận tiện tra Tỉnh Cửu một chút. Một năm trước lại là Tây Hải kiếm phái tứ hải yến hành trình cùng với sau đó Thanh Sơn thử kiếm. Tỉnh Cửu chiến thắng Cố Hàn, bẻ kiếm của Quá Nam Sơn, Thanh Sơn sư trưởng ý nghĩ cố ý khiêm tốn, đem hắn biến thành kì binh tự nhiên tan thành bọt nước, Cảnh Dương chân nhân tái thế truyền nhân, một vị kiếm đạo kỳ tài chân chính, có thể nào không để cho người ta chú ý?
Lão giả biết những chuyện này, tự nhiên cũng biết người trẻ tuổi này chính là Tỉnh Cửu.
Tỉnh gia được đưa đến tiểu viện này ở hai mươi năm, chính là vì người này.
“Ta tới tham gia Mai Hội, trong khoảng thời gian này sẽ ở lại đây.”
Tỉnh Cửu nói: “Ngươi đưa phong thư cho Triệu phủ, nói cho đối phương biết một tiếng.”
Lão giả biết thân phận của hắn, tự nhiên biết hắn nói Triệu phủ là đâu, thấy hắn không còn những lời khác phân phó, liền từ bí đạo sau nhà rời đi.
Bí đạo thông tới một tòa viện khác bên ngoài hơn mười trượng.
Gian nhà kia chiếm diện tích vô cùng rộng rãi, rường cột chạm trổ, toàn bộ đều là xa hoa ẩn ở chỗ sâu.
Lão giả ngồi trong thư phòng trầm mặc không nói, thời gian rất lâu cũng không bình tĩnh được.
Rất nhiều năm trước, phụ thân từng vô cùng nghiêm túc dặn dò hắn, gia tộc có thể phát triển và duy trì đến cảnh tượng hôm nay, là bởi vì làm được hai chuyện, một là ủng hộ Thần Hoàng Bệ Hạ vô điều kiện, thứ hai là tuyệt đối nghe theo tất cả phân phó của người giữ mộc bài.
Nếu như hai người này trái ý nhau thì làm sao bây giờ? Lúc ấy hắn còn rất trẻ tuổi không nhịn được hỏi.
Phụ thân nói, ý chí của Thần Hoàng Bệ Hạ cùng ý chí của người giữ mộc bài tất nhiên sẽ thống nhất.
Người trẻ tuổi khó tránh khỏi có chút quật cường, hắn vẫn kiên trì hỏi, vạn nhất thì sao?
Hắn nhớ rất rõ ràng, phụ thân lúc ấy trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó đưa ra đáp án dĩ nhiên là người sau.
Ngay lúc đó hắn rất khiếp sợ, chỉ sợ cho tới hôm nay vẫn còn như thế.
Hắn không dám cũng không muốn xóa bỏ đám mây bao trùm phía trên gia tộc mấy trăm năm, nhưng khó thoát khỏi tò mò, đáng tiếc chính là hai mươi năm trước đích thân an bài tiểu viện kia, hắn chỉ nhận được một phong thơ, ở trên thư thấy ấn ký của khối mộc bài cùng với mấy yêu cầu đơn giản, vẫn không biết đối phương rốt cuộc là ai.
Cho đến những năm này, lần lượt có tu hành tông phái thậm chí người trong cung đem tầm mắt đưa đến tiểu viện kia, hắn mới biết thân phận của đối phương, còn vận dụng thế lực của mình len lén điều tra, nhưng vẫn không cách nào tin chắc, bởi vì Tỉnh Cửu tuổi còn rất trẻ, coi như là kiếm đạo thiên tài, cùng mộc bài này phân lượng không tương xứng.
Tỉnh Cửu hẳn là người thừa kế mộc bài sao?
Lão giả đang suy nghĩ những chuyện này, ngoài cửa sổ truyền tới quản gia thấp giọng nhắc nhở.
“Lão gia, sắp tới giờ rồi.”
...
...
Mưa xuân liên tục, do trận pháp cùng ngọc lưu ly tạo thành hai đạo bình chướng, lại làm cho tân khách trong viện không lo bị ướt, ngược lại tăng thêm vài phần tao nhã, chẳng qua theo thời gian trôi đi, không khí cuối cùng trở nên có chút cổ quái, tiếng mưa rơi dần bị tiếng nghị luận thay thế.
Hôn sự đang cử hành chợt nghe thanh âm chén vỡ, chủ nhà vội vã rời đi, qua thời gian dài như vậy còn chưa trở lại, tựa như biến mất, đây là chuyện gì?
“Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”
“Nghe nói lão gia tử lúc còn trẻ cũng rất hồ nháo, chẳng lẽ đây là thói cũ?”
“Lão gia tử yêu con nhất, tại sao ở trên hôn sự của hắn làm như vậy?”
“Chớ nghị luận lung tung, đều nói lão gia tử hồ đồ, cùng quý nhân trong cung cũng không chịu thân cận, nhưng những năm qua bất kể phong ba như thế nào, tòa nhà này thủy chung cũng vững vàng, vẫn ngồi yên vị trí Thái Thường tự, thanh quý vô cùng, đây mới gọi là thân thuộc với vua! Người hồ đồ có thể làm được như vậy sao?”
“Nhưng giờ lành sắp qua.”
Các tân khách đang nghị luận, chợt nghe phía trước truyền đến một trận tiếng bước chân.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, vội vàng im tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị, nhất tề khom mình hành lễ.
“Gặp qua Lộc Quốc Công.”
“Xin lỗi, có chút việc gấp.”
Lộc Quốc Công dung mạo ngay ngắn, khí độ bất phàm, tuy là giải thích cũng tự có uy nghiêm, cùng vị lão giả vẻ mặt khiêm cung, bộ dáng quản gia trước mặt Tỉnh Cửu nào giống một người.
Hôm nay là ngày vui đám hỏi ấu tử của Lộc Quốc Công cùng cháu gái Tể tướng.
Nghi thức cử hành một nửa, Lộc Quốc Công đột nhiên biến mất, cho đến lúc này mới xuất hiện.
Đầy viện tân khách không người dám đặt câu hỏi.
Có tân khách mắt tinh chú ý tới, phía dưới lễ phục của Quốc Công ẩn hiện áo xám không hợp lễ chế, hai đầu gối có nước thấm ướt, cảm thấy không giải thích được.