Đạo điện trước sườn núi.
Bích Hồ phong chủ Thành Do Thiên cùng hai vị trưởng lão đang nghị sự, bỗng nhiên nghe đệ tử thông truyền, không khỏi giật mình.
“Tùy tiện dạo chơi?”
Một vị trưởng lão thanh âm hơi lạnh nói: “Coi Bích Hồ Phong chúng ta như hậu hoa viên của Thần Mạt Phong ư, muốn tới thì tới? Thực sự quá mức thiếu tôn kính?”
Thanh Sơn tu đạo cực kì khắc khổ, trừ phi có việc, có rất ít đệ tử sẽ đi ngọn núi khác đi dạo ngắm cảnh, ngoại trừ những nữ hài tử ở Thanh Dung Phong.
Đương nhiên nếu quả thật muốn đi dạo cũng được, không có ai cản ngươi, vấn đề ở chỗ Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu cũng không phải là đệ tử phổ thông, nhất là Triệu Tịch Nguyệt là Thần Mạt Phong chủ, chưa thông truyền, ngay cả chào hỏi cũng không nói một câu đã đi ngọn núi khác, thật sự có chút phạm vào kỵ húy.
Thành Do Thiên nhìn vị trưởng lão kia một chút, hơi châm chọc nói: “Sư huynh đến cùng muốn nói điều gì? Bởi vì Bảo Thụ Cư bị Thần Mạt Phong cầm mất, tâm tình vẫn không tốt ư?”
Hắn năm trước mới từ Du Dã cảnh nhập Phá Hải, có thể nói là một người yếu nhất bên trong Thanh Sơn Cửu Phong trừ Triệu Tịch Nguyệt ra.
Hai vị trưởng lão nhiều năm trước cũng đã là Phá Hải cảnh, cảnh giới so với hắn cao hơn, đối mặt với sự châm chọc của lại không có phản ứng gì.
Vị trưởng lão còn lại cười khổ nói: “Mất Bảo Thụ Cư tiến hiến, các đệ tử tu hành xác thực nhận ảnh hưởng không nhỏ, phong chủ chớ trách sư đệ nổi nóng.”
“Hiện tại bên trong Thanh Sơn Cửu Phong, coi như Bích Hồ Phong ta thảm nhất, nhưng chuyện này có thể trách ai? Ai bảo hắn phạm vào sai lầm không thể tha thứ?”
Thành Do Thiên tự giễu cười một tiếng nói: “Lúc trước ta vẫn là Du Dã cảnh đã được bổ nhiệm làm phong chủ, sự tình hoang đường như thế đều có thể phát sinh, cho thấy chưởng môn chân nhân cùng kiếm luật chính là muốn chúng ta ngậm miệng, muốn chúng ta trung thực một chút, nếu các ngươi không đồng ý, vậy thì đi Ẩn phong mời vị trưởng bối ra kiện cáo bọn họ đi.”
Vị trưởng lão kia cười khổ nói: “Các vị sư trưởng kia cũng sớm đã biến thành xương khô, mời ra được hay sao?”
Thành Do Thiên nói: “Vậy còn nghĩ gì thế? Cố chịu đựng đi, sống qua trăm năm lại nói, chớ nói chỉ đến dạo chơi, làm cái gì ta cũng coi như không nhìn thấy.”
Vị trưởng lão lúc trước nổi nóng nói: “Vậy muốn nhịn đến lúc nào? Càng nhịn càng yếu, nếu như gặp chuyện, chúng ta làm sao chống đỡ được?”
Thành Do Thiên thở dài nói: “Phục thị lão tổ quan trọng hơn tất cả, chỉ cần có nó, chưởng môn chân nhân cũng nên cho Bích Hồ Phong chút mặt mũi.”
......
......
Đỉnh núi Bích Hồ có tòa cấm trận cực kỳ mạnh mẽ, nước hồ nhìn thanh mỹ, lại không biết ẩn giấu bao nhiêu hung hiểm.
Triệu Tịch Nguyệt đã đoán được Tỉnh Cửu muốn dẫn mình tới nơi nào, nhưng tòa cung điện giữa hồ kia chính là cấm địa của Thanh Sơn, cho dù nàng là Thanh Sơn phong chủ, chưa cho phép cũng không thể tiến vào.
Nàng bỗng nhiên cảm giác được Tỉnh Cửu bước đi, quay người nhìn lại lại phát hiện hắn còn ở chỗ cũ, chỉ là đã không có bất cứ khí tức gì.
Nơi này nói khí tức không chỉ là hô hấp, bao quát lỗ chân lông thư giãn, huyết dịch lưu động.
Tỉnh Cửu tựa như biến thành một khối đá không có sinh mệnh.
Triệu Tịch Nguyệt biết hắn có loại năng lực này, không lấy làm lạ.
Ban đầu ở trên kiếm phong, Tả Dịch muốn giết nàng, hắn đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện như vậy.
Nhưng nàng không có loại năng lực này, như thế nào mới có thể thông qua toà cấm trận này, còn không kinh động người bên trong Bích Hồ phong?
Tỉnh Cửu đưa cho nàng một vật.
Đó là cái trúc bài nhỏ màu xanh biếc, lớn cỡ quân bài mạt chược, nhìn rất bình thường, không phát ra bất kỳ khí tức gì.
Thần kỳ chính là, khi Triệu Tịch Nguyệt tiếp nhận mảnh trúc bài nho nhỏ này, cấm trận bốn phía Bích Hồ đột nhiên biến mất, hoặc là nói ở trước mặt nàng mở ra một cái thông đạo.
Triệu Tịch Nguyệt nghĩ đến một loại nào đó khả năng, thất kinh hỏi: “Chẳng lẽ đây là lệnh bài của chưởng môn?”
Ngoại trừ lệnh bài chưởng môn còn có thứ gì có thể để cấm trận bên trong Thanh Sơn mất đi hiệu lực?
Tỉnh Cửu nói: “Không phải.”
Triệu Tịch Nguyệt đưa tấm trúc bài kia nhìn, phát hiện bên trên vẽ một con gà cảnh.
Nàng hiếu kì hỏi: “Đây là cái gì?”
Tỉnh Cửu nói: “Yêu kê.”
Triệu Tịch Nguyệt cảm thấy có chút quen tai, danh tự này giống như đã nghe ở nơi nào.
......
......
Mặt trời chói chang trên không, hồ phẳng lặng không gió.
Hồ nước trong veo bỗng nhiên có chút nhấp nhô, tràn lên bãi cát màu bạc, sau đó lui về.
Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt từ trong hồ nước đi ra, trên người xuất hiện hơi nước, đi mấy bước, quần áo đã khô.
Đỉnh núi Bích Hồ chính là linh nhãn của Thanh Sơn đại trận, mây mưa thường tập, lôi điện không ngừng, thời tiết như lúc này cực ít.
Đám mèo hoang đều từ trong rừng cây, trong cung điện chui ra, nằm bên bờ hồ trên bờ cát phơi nắng, hình ảnh nhìn thật sự hùng vĩ.
Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt hướng cung điện đi đến, đám mèo hoang híp mắt, cũng không để ý tới.
Triệu Tịch Nguyệt cảm thụ được phía trước truyền đến uy áp, nghĩ đến tin đồn, tâm tình có chút khẩn trương.
Cách cung điện càng gần, đạo uy áp kia càng rõ ràng.
Chỉ là đạo uy áp này rốt cuộc đến từ nơi nào?
Tỉnh Cửu đi đến trên thềm đá trước điện ngồi xuống.
Một con mèo trắng nằm ở chỗ này, phía trên bộ lông dài xốc xếch khắp nơi đều là bụi.
Triệu Tịch Nguyệt nghĩ thầm chẳng lẽ chính là vị này?
Nhìn bộ lông bẩn của mèo trắng, nàng nhớ tới tóc của mình trước kia, tâm tình khẩn trương giảm đi đôi chút, đi tới, nhìn Tỉnh Cửu một chút.
Tỉnh Cửu ra hiệu nàng không cần sợ hãi, đối với con mèo trắng kia nói: “Nàng là Thần Mạt Phong chủ hiện tại, gọi là Triệu Tịch Nguyệt.”
Mèo trắng không mở mắt, y nguyên lười biếng nằm sấp.
Tỉnh Cửu nói với Triệu Tịch Nguyệt: “Thanh sơn trấn thủ Bạch Quỷ, ngươi cũng có thể gọi nó là Lưu A Đại.”
Triệu Tịch Nguyệt nghĩ thầm quả là thế, liễm thần tĩnh khí, nghiêm túc hành lễ.
Thanh sơn trấn thủ bối phận còn cao hơn chưởng môn chân nhân rất nhiều, có thể nói là căn cơ để Thanh Sơn vạn năm không loạn.
Nàng chẳng qua cảm thấy tên của trấn thủ thật sự là quá mức nông dân.
Bạch Quỷ mở to mắt, nhìn Triệu Tịch Nguyệt một chút, ánh mắt rất hờ hững mà lại lười nhác.
Bỗng nhiên, con mắt của nó khẽ đảo, nghiêng qua Tỉnh Cửu một chút.
——người thừa kế mà ngươi chọn lại là một cô nương, chẳng lẽ rốt cục suy nghĩ rõ ràng phi thăng không có ý nghĩa, muốn vui chơi ở nhân gian rồi sao?
Tỉnh Cửu không biết nó suy nghĩ gì ở trong lòng, nói: “Sau này quan tâm.”
Bạch Quỷ đem đầu đặt bên trên chân trước, mặc kệ hắn, nghĩ thầm hết lần này đến lần khác, ta cũng không phải người trông trẻ.
Tỉnh Cửu nói: “Ta đến có việc.”
Bạch Quỷ trong long nghĩ đều là nói nhảm, không có việc thì ngươi tới làm gì.
Tỉnh Cửu nói: “Dù sao mỗi ngày ngươi cũng chỉ ngủ mà thôi, muốn đi chỗ ta bên kia ngủ hay không?”
Bạch Quỷ nghiêng qua hắn một chút.
Không nói lôi hồn mộc, chỉ nói đỉnh núi Bích Hồ có thể tụ lôi, có thể lạc tinh, ta đi chỗ ngươi chẳng có cái gì cả, ăn cái gì? Uống cái gì?
“Không cần quá lâu, nhanh thì ba năm, chậm thì năm năm, nếu như ngươi nguyện ý, Bảo Thụ Cư trả cho Bích Hồ Phong một nửa.”
Tỉnh Cửu nói: “Bích Hồ Phong nhiều đời phụng dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, nghĩ đến ngươi cũng không đành lòng nhìn bọn hắn chịu khổ.”
Bạch Quỷ nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Tay Tỉnh Cửu rơi vào trên người của nó.
Bạch Quỷ đồng tử lại như châm, lông tóc cũng dựng lên như châm.
Cảm nhận được uy áp kinh khủng mà nó phát ra, Triệu Tịch Nguyệt rất khẩn trương.
Tỉnh Cửu thần sắc không thay đổi, chạm vào nó.
Bạch quỷ nhắm mắt lại, lần nữa nhận mệnh.
Tay Tỉnh Cửu rơi vào cần cổ của nó, bỗng nhiên nắm chặt, đem nó xách lên.
Bạch Quỷ bỗng nhiên mở to mắt, cũng không còn cách nào chịu đựng, ngao một tiếng, chuẩn bị xuất thủ.
Bỗng nhiên, nó phát hiện mình rơi vào một chỗ ấm áp.
Trong ngực Triệu Tịch Nguyệt.
Bạch Quỷ do dự một lát, dùng mặt cọ xát, lại dùng chân trước gãi gãi.
Cảm giác không sai, rất mềm.
Nó mềm lòng, cảm thấy lời của Tỉnh Cửu có chút đạo lý.