Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 464: Chương 464: Tuyết Cơ tới Thanh Sơn




Bên trong hư cảnh không có không khí, Vũ Trụ Phong bay nhanh hơn nữa cũng không có gió, nhưng Thanh Nhi vẫn cảm thấy rất lạnh, có thể là bởi vì nơi này không có âm thanh, tĩnh mịch tựa như phần mộ.

Nàng có chút sợ sệt, muốn trò chuyện, nhưng liếc nhìn phía trước, nghĩ thôi quên đi.

Tuyết Cơ ngồi ở phía trước nhất của kiếm, bao phủ trong chăn, nhắm mắt lại, không biết là đang tu hành hay là nghỉ ngơi.

Tỉnh Cửu nhìn bóng lưng của nàng, không biết đang suy nghĩ gì, trong mắt không có bất kỳ tâm tình gì.

Thanh Nhi nhìn gò má của hắn, nghĩ thầm lá gan của Thanh Sơn kiếm tông thật sự rất lớn, nhân vật như Tuyết Cơ mà cũng muốn mang trở về.

Nhưng chuyện này thật sự không phù hợp với tính cách của Tỉnh Cửu, với sự hiểu biết của nàng về hắn ở bên trong Thanh Thiên Giám ảo cảnh, hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy.

Phàm nhân có câu nói là tranh ăn với hổ, muốn hợp tác với Tuyết Cơ, thậm chí thu phục nàng, vậy hẳn là dự định làm gì đó? Lẽ nào Tỉnh Cửu không sợ có chuyện sao?

Đúng, nếu như Thanh Sơn Tông có thể thu phục Tuyết Cơ, như vậy thì sẽ nghênh đón một vị trấn thủ mạnh mẽ nhất trong lịch sử, nhưng sinh mệnh tầng giai cao như Tuyết Cơ làm sao có khả năng cam tâm làm người giữ nhà cho kẻ khác?

Vũ Trụ Phong ngừng lại, cảnh vật trên mặt đất xa xôi có thể thấy được mơ hồ, trái lại phía trước Thanh Sơn quần phong bị mây mù bao phủ lại càng thêm rõ ràng một ít.

Tuyết Cơ mở mắt ra, lẳng lặng nhìn bên kia.

Tỉnh Cửu nói: “Nơi đó chính là nơi ngươi sau này sinh hoạt trưởng thành, nếu như ngươi đồng ý điều kiện của ta, vậy chúng ta sẽ đi bên đó.”

Lúc Đồng Nhan nhìn vị Lý công tử kia rời đi, Tỉnh Cửu cùng Tuyết Cơ đã từng có một đoạn giao lưu ngắn ngủi, hơn nữa không hề né tránh Thanh Nhi.

Thỏa thuận trọng yếu như vậy, vô cùng có khả năng ảnh hưởng đến thế cuộc tu hành giới tại Triêu Thiên đại lục, thậm chí là tương lai của Nhân tộc, chí ít cần một vị Thiên Bảo chân linh chứng kiến.

Nội dung đại khái của hiệp nghị này chính là Tỉnh Cửu đồng ý cung cấp đầy đủ nguồn hàn ý cấp độ phù hợp, để Tuyết Cơ tồn tại, Tuyết Cơ lại phải đáp ứng đi Thanh Sơn, không cho phép gây sự, hơn nữa chưa được phép sẽ không được rời đi.

Thanh Nhi rất hồi hộp, nhìn Tuyết Cơ đang phủ kín trong chắn, trong lòng không biết nên hi vọng nàng đồng ý hay là từ chối.

Ở bên trong Lãnh Sơn phát hiện Tuyết Cơ, Tỉnh Cửu không thông báo cho Thanh Sơn hoặc là Bạch Thành bên kia đến giết chết nàng, chính là dùng vận mệnh của Nhân tộc để đánh bạc.

Sau khi Tuyết Cơ trưởng thành dù cho chỉ khủng bố bằng một nửa của Tuyết quốc nữ vương, cũng không phải đối tượng mà tu hành giới có thể khống chế.

Càng đáng sợ chính là, hiện tại nàng đã đến phía nam của Triêu Thiên đại lục, cũng chính là khu vực hạch tâm của Nhân tộc, nếu như nàng bỗng nhiên trở mặt, đại sát tứ phương, hậu quả sẽ nghiêm trọng đến cỡ nào?

Không biết bao lâu sau, Tuyết Cơ rốt cục anh một tiếng, một lần nữa xác nhận thỏa thuận.

Theo đó cho thấy, cái thế giới lạnh giá đến cực điểm của Tỉnh Cửu đối với nàng có sức hấp dẫn thực sự quá to lớn.

......

......

Hiện tại là mùa xuân, phía nam đại lục càng ấm áp đến cực điểm, Thanh Sơn quần phong từ lâu hoa thụ nở rộ, đẹp không sao tả xiết.

Nam Vong ngả người vào tảng đá lớn, dùng ngón tay móc bầu rượu, mắt say hơi nghiêng, tầm mắt xuyên qua hoa thụ rơi vào trên Thần Mạt Phong đối diện, không biết đang suy nghĩ gì.

Nàng bỗng nhiên cảm giác được nhiệt độ bốn phía trở nên thấp hơn. Sự biến hóa này cực kỳ nhỏ bé, xa xa không đủ làm cho cánh hoa điêu tàn, thậm chí tuyệt đại đa số người đều không cảm giác được, nhưng không giấu giếm được sự nhận thức của Phá Hải thượng cảnh cường giả như nàng.

Thanh Sơn đại trận ngăn cách thiên địa trong ngoài, biến hóa đột nhiên như thế khẳng định đã xảy ra vấn đề.

Nàng nhìn về phía Thượng Đức Phong vẫn như cũ bị băng tuyết bao trùm, hơi nhíu mày, không vui nghĩ trận pháp tu bổ còn chưa kết thúc sao? Lại để hàn mạch dưới đất tiết lộ vài tia.

Thượng Đức Phong hàng năm muốn tiêu hao tài nguyên nhiều nhất Thanh Sơn, vậy mà chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, đại sư huynh thực sự là, chỉ lo đấu khí với chưởng môn sư huynh, cũng không biết quản giáo môn nhân.

Thiên Quang Phong bỗng nhiên truyền đến một đạo kiếm thức.

Nam Vong biểu hiện khẽ biến, cong ngón tay búng một cái, kiếm ngân truyền khắp trên dưới Thanh Dung Phong.

Nàng mang theo bầu rượu trở về động phủ, nhìn các nữ đệ tử bị khẩn cấp triệu tập về nói: “Không nên hỏi ta nguyên nhân, bởi vì ta cũng không biết, bắt đầu từ bây giờ tất cả mọi người đều động phủ bế quan, không có lệnh của ta, không cho phép ai đi ra.”

Thích Việt Phong vang lên một đạo tiếng chuông, Tích Lai Phong đại điện bay lên một đạo dụ lệnh, bất kể là trưởng lão hay là đệ tử bình thường, đều bị triệu tập nghị sự, sau đó như Thanh Dung Phong bắt đầu tập thể bế quan.

Trên thạch lương giữa hai phong, sương mù trở nên càng ngày càng đậm, đạo bóng đen như ẩn như hiện kia nhìn phương xa, phát ra một tiếng thở dài tâm tình phức tạp đến cực điểm, sau đó trở về nơi sâu xa nhất trong sương mù.

Tồn tại mà Thanh Sơn trấn thủ Âm Phượng đều không muốn gặp gỡ, nói vậy thế gian không có mấy người đồng ý gặp gỡ.

Đỉnh Thiên Quang Phong từ lâu không có một bóng người, Nguyên Quy nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng ghi nhớ, ta là thạch quy cõng bia đá, không phải vật sống, không phải vật sống, ngươi không nên tới xem ta.

Thần Mạt Phong không có tiếng kêu của hầu tử, con ngựa ở trên sườn núi ăn cỏ cũng không biết trốn đi nơi nào, Lưu A Đại nằm nhoài trên bệ cửa sổ của đạo điện, nhìn chân trời phương xa, trong mắt tràn ngập biểu hiện căng thẳng, cái đuôi theo bản năng thỉnh thoảng đạn động.

Nó không phải đang chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, mà là sẵn sàng chạy trốn.

Bỗng nhiên, một cái tay vươn ra, nắm lấy đuôi của nó, đem nó ôm vào trong ngực, đi vào động phủ.

Sâu trong động phủ, Cố Thanh cùng Nguyên Khúc hai người không biết chuyện gì xảy ra, đang hướng về Triệu Tịch Nguyệt hỏi thăm, liền nhìn Bình Vịnh Giai ôm mèo trắng đi vào, không khỏi ngây người.

Mèo trắng lúc này cũng vẫn còn trong trạng thái ngây ngốc, bởi vì nó không nghĩ ra, làm sao ngoại trừ đôi sư huynh đệ kia, còn có người dám trực tiếp nắm đuôi của mình?

“Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng chưởng môn kiếm khiến, tất cả mọi người đều khẩn cấp bế quan...... Ngươi đem nó ôm vào làm gì?”

Triệu Tịch Nguyệt nhìn mèo trắng trong ngực Bình Vịnh Giai, khẽ cau mày.

Dưới cái nhìn của nàng, coi như có cường địch xâm lấn, cũng không cần lo lắng vị trấn thủ đại nhân này sẽ chủ động xuất kích nghênh địch, tuyệt đối sẽ trốn nhanh hơn bất cứ ai.

Bình Vịnh Giai cảm thấy mình vô tội, nghĩ thầm con mèo này bình thường vẫn ngủ ở trong động, ngày hôm nay đã có đại sự phát sinh, lẽ nào lại mặc kệ nó?

......

......

Tầng mây cuồn cuộn, nơi nào đó dần dần biến mỏng, Thanh Sơn đại trận mở ra một đường.

Kiếm quang đem mây bay rọi sáng tựa như chăn bông.

Vũ Trụ Phong trở về.

Lần này không có người nghênh tiếp, cũng không có các đệ tử Thanh Sơn hô to sư thúc uy vũ.

Bên Tẩy Kiếm Khê không có tiếng đọc sách, bốn phía Vân Hành Phong không có kiếm quang xiêu xiêu vẹo vẹo, đỉnh Bích Hồ Phong không có gió, mặt hồ như gương, Thanh Sơn Cửu Phong không thấy một người, yên tĩnh làm người ta sợ hãi.

Nhìn những hình ảnh này, Thanh Nhi lần thứ hai liên tưởng đến từ phần mộ, cảm thấy vô cùng bất an.

Tuyết Cơ không có cảm giác gì, bởi vì nàng không biết Thanh Sơn vốn dĩ thế nào.

Vũ Trụ Phong đáp xuống đỉnh Thượng Đức Phong.

Nơi này cũng không có ai.

Ngay cả vị kiếm luật đại nhân quanh năm đứng sâu trong động phủ, nhìn xuống đáy giếng trầm mặc không nói cũng không biết đã đi tới nơi nào.

Thượng Đức Phong cực kỳ lạnh lẽo, trên vách đá của động phủ đâu đâu cũng có dấu vết tuyết sương.

Tuyết Cơ dùng chăn phủ kín toàn thân, chỉ có con mắt lộ ra bên ngoài, bên trong hắc đồng toát ra thần thái hài lòng.

Tỉnh Cửu rất nhiều năm không tới nơi này, nếu như đổi lại người khác chí ít sẽ có một điểm cảm khái như vậy, nhưng hôm nay hắn chỉ trầm mặc hướng về đáy giếng bay đi.

Thiên quang rọi sáng đáy giếng.

Vũ Trụ Phong theo cột sáng hạ xuống.

Thi Cẩu giống như ngọn núi màu đen, lẳng lặng nằm nhoài ở chỗ này.

Thanh Nhi trong lòng tự nhiên sinh cảm giác kính sợ, không dám nói lời nào.

Tỉnh Cửu cũng không nói gì, tựa như không nhìn thấy nó, tiếp tục hướng về nơi sâu trong kiếm ngục mà đi.

Thi Cẩu chậm rãi mở mắt ra, nhìn bóng người nho nhỏ phủ kín chăn bông kia, trong tròng mắt thâm tĩnh như nước cực kỳ hiếm thấy toát ra tâm tình cảnh giác mãnh liệt.

Tuyết Cơ chậm rãi quay đầu, muốn nhìn một chút vị này khá tiếp cận tầng cấp sinh mệnh của chính mình có ý kiến gì.

Tỉnh Cửu đưa tay cách chăn đem đầu nàng xoay chuyển trở lại, trầm mặc mà dũng cảm ngăn cản hai vị này đối diện nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.