Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 270: Chương 270: Về núi




Sương mù che phủ quần phong, thanh sơn tú thủy đều là cảnh đẹp, đi ở bên trong, giống như đang dạo bước nơi tiên cảnh.

Tiểu Hà dần dần bình tĩnh, Liễu Thập Tuế đã có chút khẩn trương, bởi vì Nam Tùng Đình ngay ở phía trước.

Dưới thanh tùng trên núi nơi nơi đều là ngoại môn đệ tử khoanh chân mà ngồi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sương trắng tỏa ra, nhìn thấy hình ảnh quen thuộc này, hắn rất tự nhiên nhớ tới chuyện nhiều năm trước —— khi đó hắn mỗi ngày đều ở dưới thanh tùng khắc khổ tu hành, sau đó đi gian tiểu viện rời xa suối nước ồn ào náo động trải giường dọn chiếu, châm trà đun nước.

Nghĩ đến chuyện này, gương mặt hắn lộ ra nụ cười chân thành tha thiết mà hoài niệm.

Sơn môn không có người canh gác, cho đến khi đi vào Nam Tùng Đình, mới có nghi trượng ngăn đường bọn họ, hỏi lý do.

Liễu Thập Tuế báo lên tính danh, tên nghi trượng kia khiếp sợ không nói gì, sau một hồi lâu nói không ra lời, tay phải theo bản năng cầm lấy chuôi kiếm.

Một lát sau, tên nghi trượng kia tỉnh thần lại, biết chính mình thất thố, nhanh chóng chạy đi thông tri Nam Tùng Đình tiên sư.

Vị tiên sư kia cũng rất khiếp sợ, không biết nên cùng Liễu Thập Tuế nói cái gì, chạy nhanh đưa hắn vào nội môn.

Đi vào bên bờ suối tẩy kiếm, ánh mặt trời chính ngọ dừng trên mặt nước, chiếu sáng thành vô số phiến kim tệ lấp lánh, nhìn thấy hình ảnh đồng dạng quen thuộc này, Liễu Thập Tuế lại nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Bên bờ suối có vài tên đệ tử tuổi trẻ đang tẩy kiếm, hẳn là là vừa từ Vân Hành Phong lấy được phi kiếm của mình, theo vẻ mặt cùng động tác có thể nhìn ra được bọn hắn phi thường quý trọng.

Nam Tùng Đình tiên sư kia mang theo Liễu Thập Tuế cùng Tiểu Hà đi vào nơi đây, sau đó đem bọn họ giao cho tẩy kiếm các sư trưởng.

Nghe tiếng nghị luận, vài tên đệ tử tuổi trẻ bên bờ suối xoay người lại, nhìn về phía Liễu Thập Tuế, đoán được thân phận của hắn, khiếp sợ há miệng.

Tin tức rất nhanh đã truyền đi, càng nhiều đệ tử từ tẩy kiếm các, từ ngọn núi đối diện chạy lại đây.

Bọn họ đứng cách hơn mười trượng nhìn thấy Liễu Thập Tuế, không dám tới gần, cũng không dám thấp giọng nghị luận, có vẻ phá lệ tò mò, lại có chút ẩn ẩn sợ hãi.

Ở trong câu chuyện bọn họ trước kia biết đến, Liễu Thập Tuế là một gã Thanh Sơn phản đồ, ăn trộm yêu đan, tu hành tà công của Huyết Ma Giáo, ở thử kiếm đại hội trọng thương đồng môn, bị trục xuất sơn môn, sau đó hắn cư nhiên âm thầm gia nhập Bất Lão Lâm, sát hại không biết bao nhiêu người tu hành chính đạo, thật có thể nói là là không chuyện ác nào không làm.

Ai có thể ngờ những chuyện này là giả.

Chính đạo tu hành giới có thể diệt trừ Bất Lão Lâm, hủy diệt Vân Đài, hắn là công thần lớn nhất không thể nghi ngờ, những chuyện đã từng phát sinh, đều là thủ đoạn mà hắn dùng để lấy sự tín nhiệm của Bất Lão Lâm. Những tội ác từng không thể tha thứ, hiện tại đều trở thành căn cứ xác minh thể hiện sự nhẫn nhục, lấy đại cục làm trọng, kiên nghị của hắn.

Trải nghiệm như vậy quá mức truyền kỳ, biến chuyển như vậy quá mức kịch liệt, thế cho nên khi hắn trở lại Thanh Sơn, các đệ tử trẻ tuổi không biết nên dùng thái độ dạng gì đến đối mặt, cảm xúc rất phức tạp.

Suối tẩy kiếm chậm rãi chảy xuôi, bên suối rất nhiều người, nhưng không có thanh âm, không khí có chút quỷ dị.

Tiểu Hà có chút bất an, lặng lẽ liếc mắt nhìn Liễu Thập Tuế một cái.

Trong đám người bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm, phá vỡ trầm mặc bên khe suối.

“Sư huynh, ngài đã trở lại?”

Không ai biết những lời này là đệ tử trẻ tuổi nào đó nói ra.

Liễu Thập Tuế nhìn về chỗ kia, trên mặt dần dần lộ ra tươi cười, nói: “Đúng vậy, ta đã trở về.”

Theo những lời này, bên suối nhất thời trở nên náo nhiệt.

“Hoan nghênh sư huynh về núi!”

“Sư huynh vất vả!”

“Sư huynh uy vũ!”

Vô số tiếng ân cần thăm hỏi chân thành tha thiết, ở bên suối tẩy kiếm vang lên.

Phía trước tẩy kiếm các, Thanh Dung Phong Mai Lý sư thúc cùng Thiên Quang Phong Lâm Vô Tri liếc nhau, lộ ra nụ cuoiwf vui mừng.

Các phong đệ tử đều nghe tin mà đến, trong lúc nhất thời kiếm quang chiếu sáng vách núi.

Nhìn thấy Liễu Thập Tuế bị đám người vây ở giữa, các phong đệ tử cao hứng rất nhiều, cảm xúc lại có chút phức tạp. Đám đệ tử trẻ tuổi bên suối tẩy kiếm chỉ biết là Liễu Thập Tuế kinh lịch truyền kỳ, cũng không rõ rất nhiều chi tiết năm đó, nhưng chút sự tình này bọn họ lại là tự mình trải qua, thậm chí còn là người tham dự. Nghĩ tới năm đó Liễu Thập Tuế ở Thanh Sơn chịu bao gian nan, bọn họ cảm thấy thật sự có lỗi, tuy rằng đó là cục do Lưỡng Vong Phong sắp đặt, nhưng chút lạnh lùng cùng trào phúng chung quy là xuất từ chính bọn họ.

Về phần Thiên Quang Phong đệ tử, nghĩ tới gian nhà đá trên núi không người hỏi đến, lại cảm thấy rất hổ thẹn.

Có kiếm quang từ Lưỡng Vong Phong mà đến, dừng ở bên khe suối.

Đám người tách ra, Quá Nam Sơn đi đến trước người Liễu Thập Tuế, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, khó nén kích động nói: “Trở về là tốt rồi.”

Cố Hàn đứng phía sau Quá Nam Sơn, mỉm cười không nói.

Liễu Thập Tuế nhìn hắn thật tình hỏi: “Sư huynh, ngươi gần đây thế nào?”

Cố Hàn thật lòng hồi đáp: “Tốt lắm.”

Liễu Thập Tuế nhìn phía Mã Hoa, cười nói: “Sư huynh ngươi vẫn béo như vậy sao.”

Nghe lời này, Mã Hoa cười híp mắt, nhưng nếu có thể xuyên thấu qua cái khe kia nhìn tới sâu trong đáy mắt, sẽ có thể phát hiện ý cười của hắn có chút miễn cưỡng.

Liễu Thập Tuế lại chuyển sang Giản Như Vân nói: “Gặp qua Tứ sư huynh.”

“Về phong trước đi, có một số việc phải thương nghị một chút, sau đó sẽ đi bái kiến chưởng môn chân nhân.”

Giản Như Vân thản nhiên nói, sau đó liếc mắt nhìn Tiểu Hà một cái, hai hàng lông mày nhíu lại, toát ra thần sắc chán ghét.

Liễu Thập Tuế không chú ý tới vẻ mặt của hắn, nghe lời này có chút ngoài ý muốn chuẩn bị đáp lại, bỗng nhiên phía ngoài đám người truyền đến một đạo thanh âm.

Thanh âm kia rất ôn nhu, giống như làn gió, nhẹ nhàng phất qua mặt suối, tạo nên một ít gợn sóng.

“Chư vị sư huynh, ta có thể cùng Liễu đạo hữu nói mấy câu hay không?”

Nhìn thấy vị nữ tử áo trắng kia, Thanh Sơn đệ tử có chút giật mình.

Nữ tử áo trắng thực nhu nhược, như cành liễu trong gió, làm cho người ta thấy đã có ý nguyện muốn che chở cho nàng.

Đây là lần đầu tiên Liễu Thập Tuế nhìn thấy Bạch Tảo.

......

......

Thực rõ ràng, Quá Nam Sơn và các Lưỡng Vong Phong đệ tử biết Bạch Tảo muốn cùng Liễu Thập Tuế nói chuyện gì, không ngăn cản, ở bên giòng suối chờ đợi.

Bạch Tảo cùng Liễu Thập Tuế nói chuyện ở một gian phòng học trong tẩy kiếm các.

Phòng học là Lâm Vô Tri chuẩn bị.

Hắn nhìn Tiểu Hà canh giữ ở ngoài cửa, mỉm cười nói: “Ngươi là hồ ly sao?”

Tiểu Hà thực giật mình, hắn không biết Lâm Vô Tri chính là thân truyền đệ tử của Thanh Sơn chưởng môn, nghĩ thầm tùy tiện một cái tiên sinh giảng bài cư nhiên có thể nhìn thấu thân phận của chính mình, Thanh Sơn Tông thật sự là sâu không lường được, có chút bất an hỏi: “Thanh Sơn Tông...... Không thích yêu tộc hay sao?”

Lâm Vô Tri mỉm cười nói: “Ta là tiên sinh dạy học, hữu giáo vô loại, không để ý cái này, bất quá có chút người đầu óc có vấn đề, có thể sẽ có ý kiến.”

Tiểu Hà khẩn trương nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

Lâm Vô Tri hỏi: “Ngươi là Liễu sư đệ......?”

Tiểu Hà do dự một lát, cố lấy dũng khí thấp giọng nói: “Tiểu thiếp?”

Lâm Vô Tri không chút do dự nói: “Không được.”

Tiểu Hà thực thất vọng, nghĩ thầm không phải ngươi nói không để ý chuyện này hay sao.

Lâm Vô Tri nói: “Thanh Sơn Tông ta chính là huyền môn chính phái, đệ tử có thể nào nạp thiếp?”

Tiểu Hà mới biết được nguyên lai hắn có ý tứ này, mở to hai mắt, vẻ mặt khờ dại hỏi: “Ta nên làm gì bây giờ?”

Lâm Vô Tri tán thưởng nói: “Thật sự là hồ ly tinh a......”

Tiểu Hà ủy khuất nói: “Tiên sư thì ra đang muốn giễu cợt ta.”

Lâm Vô Tri cười ha hả, nói: “Các ngươi đã tình đầu ý hợp, kết thành đạo lữ là được, làm gì tới hỏi ta?”

Tiểu Hà thở dài, nói: “Chỉ sợ quý phái quy củ sâm nghiêm, sư trưởng không đồng ý.”

Lâm Vô Tri nói: “Môn quy thật ra không có việc này, về phần sư trưởng...... Sư phụ của Liễu sư đệ trước kia, hiện tại khẳng định không có mặt mũi nào xen vào chuyện của hắn, hẳn là vô sự.”

Tiểu Hà ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng nói: “Vậy...... Tỉnh Cửu tiên sư thì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.