Hôm sau khi Trần Mộng Kỳ tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau, nàng nhìn khuôn mặt anh tuấn đang ngủ say nhưng tay vẫn không quy củ đặt trên ngực nàng của hắn khiến nàng thẹn thùng không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lan đến tận cổ ngọc nhưng trong lòng nàng lại tràn đầy mật ngọt.
Cuối cùng đến hôm nay nàng cũng có thể nằm trong vòng tay ấm áp của hắn, hoàn toàn thành nữ nhân của hắn, trong lúc linh hồn và tâm linh cả hai giao hòa, nàng cũng biết những gì hắn trải qua.
Đang lúc nàng ngập trong hạnh phúc, Trần Phong bỗng dưng hắn mở bừng mắt nhìn nàng, hai bàn tay bắt đầu nắm lấy hai con thỏ mà xoa nắn cười hỏi.
- Tiểu Kỳ Kỳ có phải sáng đói rồi, muốn ăn phu quân hay sao mà nhìn ta đến chảy cả nước dãi rồi kìa.
- Hừ.. ai thèm nhìn chứ, mà còn chãy nước dãi.
Nàng nói xong quay mặt qua một bên đầy giận dỗi nhưng đã đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu. Hắn sao không biết nàng đang thẹn thùng chứ, bàn tay rời khỏi hai tiểu meo meo mềm mại trượt xuống chiếc eo nhỏ kéo một cái.
Vì hai người đang nằm trên giường mà hắn kéo nàng một cái trực tiếp đem thân thể mềm mại kia kéo lên người mình, nhìn vào khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng kia ôn nhu nói.
- Hay chúng ta tập luyện buổi sáng nha, ta cho nàng ăn no tới trưa luôn.
- Chàng tên sắc quỷ này,mau bỏ ra....ưm
Nàng đang định mắng hắn nhưng lời chưa nói hết thì cái miệng nhỏ nhắn đã bị môi hắn bịt kín, ban đầu nàng còn có chút chống cự nhưng rất nhanh đã hoà nhịp cùng hắn khiến cho căn phòng nhất thời xuân sắc nhập tràn.
Đến hơn ba tiếng sau mây mưa mới tan đi hai người lại ôm nhau chìm vào giấc ngủ, khi hai người tỉnh lại đã là xế chiều, Trần Mộng Kỳ vì vừa mới phá thân, lại bị Trần Phong hành hạ gần một ngày nên cả ngươi vô lực
Trần Phong đành cho nàng vào Cửu Tôn Tháp nghỉ nghơi thuận tiện có nàng bên người lúc nào cũng có thể dễ dàng chăm sóc.
Trần Phong trở lại Trần gia tìm Vũ Linh Lung nhưng nàng đã đi rồi, hắn rất buồn bã vì không biết khi nào hắn mới có thể gặp lại nàng.
Sau bao nhiêu năm cô độc, mới tìm được tình thân vừa được vài ngày nàng đã bỏ đi không từ biệt, may mắn là nàng còn để lại một ngọc giản truyền tin, Trần Phong nhanh chóng rót nguyên lực vào.
- Phong nhi, mẫu thân xin lỗi vì không gặp ngươi lần cuối, ngươi cũng đã trưởng thành, có con đường của mình hãy nhớ lúc nào ta cũng dõi theo từng bước chân của ngươi, nay Mộng Kỳ đã là thê tử ngươi hãy chăm sóc nàng thật tốt, có cơ hội ta sẽ trở lại thăm ngươi.
Tiếng nói của Vũ Linh Lung truyền ra, làm Trần Phong cũng không biết ra sao, hiện giờ hắn phải bắt đầu hành trình của mình, mục tiêu đầu tiên đó là Cự Kiếm Môn.
Đêm đến, Trần Phong đến chỗ Trần Khiếu Thiên gõ cửa.
- Phụ thân mở cửa, là Phong nhi đây ta có chuyện muốn nói.
....Ket...
Trần Khiếu Thiên từ bên trong mở cửa ra, ánh mắt ra hiệu Trần Phong đi vào, rồi ngồi yên vị trên ghế.
- Phụ thân, ta xin lỗi hôm sau ta và Mộng Kỳ phải rời đi,xin lỗi ngài ta không thể theo như ý người chấp chưởng Trần gia.
Trần Phong cũng biết, trong một ngày ba người quan trọng nhất của cuộc đời Trần Khiếu Thiên bỏ hắn mà đi thì hắn sẽ đau khổ ra sao.
- Phong nhi,đừng xin lỗi con cũng không có lỗi, tất cả chuyện này ta đều biết, chỉ là ta không muốn nói ra, nhưng ngày này cuối cùng cũng đến.
Trần Khiếu Thiên thở dài nói, kỳ thật hắn đã biết tất cả sự việc, từ 18 năm trước khi trở về Trần gia hắn đã thấy lạ lạ, thê tử hắn lúc trước ôn nhu, quan tâm chăm sóc hắn.
Từ khi trở về hắn cảm thấy Hạ Thanh Thanh đối với hắn hơi lạnh nhạt, không còn quan tâm chăm sóc như trước, dù gì hắn với Hạ Thanh Thanh đã sống với nhau vài năm, những điểm đặc biệt trên cơ thể nàng hắn cũng rõ đôi phần.
Hạ Thanh Thanh sau gáy có một nốt ruồi, còn thê tử này của hắn hoàn toàn không có một khuyết điểm nào, vì vậy hắn đã âm thầm điều tra đến những hộ vệ hay người hầu trong Trần gia, cuối cùng hắn cũng đã tìm thấy được mộ của Hạ Thanh Thanh sau núi.
Kèm theo đó là tin tức từ bà đỡ đẻ cho Hạ Thanh Thanh khi trước, nói ra hai mẫu tử nàng đã ra đi, còn Hạ Thanh Thanh hiện tại là người phụ nữ nàng cứu trên đường trở về Trần gia, và cũng từ miệng một tên nha hoàn vô tình nghe được cuộc đối thoại cua Hạ Thanh Thanh và Vũ Linh Lung trước khi nàng chết.
Từ đó Trần Khiếu Thiên cố nén đau lòng, nhưng vì nỗi khổ của thê tử hắn không đành lòng vạch trần cho đến hôm nay, lần trước hắn cũng định nhờ vào Huyết Ngọc Thạch để nói ra việc này ai ngờ không biết Trần Phong dùng thủ đoạn gì cũng đã kích hoạt trận pháp nên hắn cũng đành thôi.
- Yên tâm đi, dù con không phải là nhi tử thân sinh của ta, nhưng ta cũng coi con là con ruột, con phải có tiền đồ của mình, nếu tiếp tục ở lại thế tục giới sẽ hạn chế con phát triển, còn có ta cũng còn trẻ cưới thêm vài người sinh ra thêm vài cái nhi tử không phải được rồi sao!
Trần Khiếu Thiên cười vui vẻ mà nói, nhưng trong lòng cũng đau xót, tình cảm gần hai mươi năm chung một mái nhà nói muốn quên sao mà quên được.
- Cái này, tất cả người đều biết sao?
Trần Phong cũng giật mình, hắn cũng không ngờ mình vừa nói vậy Trần Khiếu Thiên đã biết, hay là hắn đã biết từ trước.
- Haha, chuyện này phụ thân đã biết từ khi ngươi còn nhỏ, nhưng dù sao đây cũng là nơi ngươi lớn lên, dù đi phương nào hãy nhớ nơi này cũng có phụ thân chờ ngươi trở về, còn có mẫu thân ngươi dù không có phu thê chi thực nhưng đã sống cùng một mái nhà trong gần hai mươi năm, còn Mộng Kỳ hãy chăm sóc tốt cho nó, khi nào rảnh thì về thăm ta.
Trần Khiếu Thiên nói xong hai mắt đỏ hồng, nhưng cố nén bi thương không cho nước mắt rơi xuống.
- Phụ thân, nữ nhi có lỗi với ngươi hic hic..
Trần Mộng Kỳ xuất hiện bên cạnh Trần Phong chạy lại ôm Trần Khiếu Thiên mà khóc nức nở.
- Nha đầu ngoan, lớn rồi còn khóc nhè, chuyện con và Phong nhi chắc đã thành rồi chứ, ta không có gì hơn là chúc các co hạnh phúc, hãy nhớ nơi này vẫn là nhà của các con.
Trần Khiếu Thiên hòa ai cười cười, xoa đầu Trần Mộng Kỳ an ũi xong nhìn về Trần Phong hung tợn nói.
- Còn Phong nhi, nếu ta biết ngươi khi phụ nàng, ta có liều cái mạng cũng phải lột da ngươi ra.
- Ặc, haha cái này nhạc phụ yên tâm, nếu có lúc đó ta cũng sẽ không buông tha cho chính mình.
Trần Phong lúng túng gãi đầu cười haha nói, ba người nói chuyện đến tối thì tất cả ra về.
Ngày thứ hai, Trần Phong mở ra biệt viện đại môn Trần gia, mang theo Cổ Cẩn Huyên cùng Trần Mộng Kỳ bắt đầu hành trình, Trần Mộng Kỳ ra khỏi Thương Minh Thành, nước mắt rơi như mưa nhìn về phương hướng Trần gia.
- Phu quân, sau này chúng ra sẽ về thăm phụ thân chứ, ta cảm thấy rất đau lòng a!
- Yên tâm, sau này chúng ta sẽ trở về còn có mẫu thân nữa,còn có hài tử của chúng ta nữa chứ.
Trần Phong vỗ về nàng trấn an, khi nghe tới hài tử Trần Mộng Kỳ thẹn thùng đấm hắn một phát, rồi ba người bắt đầu hướng đi Cự Kiếm Môn.
Bên ngoài Hoành Vân sơn mạch, một nam hai nữ hướng về Cự Kiếm Môn mà đi, nam toàn thân bạch y bồng bềnh theo gió, tuấn lãng bất phàm, hai đầu lông mày lộ ra một khí tức thượng vị giả.
Hai thiếu nữ một lớn một nhỏ đi bên cạnh, một cái linh tinh đáng yêu, một cái ôn nhu như nước cả hai đều là mỹ nữ vạn người có một. Dù sao gần một tháng nữa mới mở khảo thí đệ tử mới, nên cả ba không vội vừa đi đường vừa ngắm cảnh.
Sau khi ra khỏi Hoành Vân sơn mạch, bọn họ đã chính thức ly khai thế tục giới, bước vào tu luyện giới.
Một bên Trần Mộng Kỳ ôm lấy cánh tay Trần Phong nép sát vào người hắn như là một chú chim nhỏ, vẻ mặt tươi cười hạnh phúc nhìn qua Cổ Cẩn Huyên bên cạnh nói nhỏ vào tai Trần Phong.
- Phu quân, có phải chàng định nuôi Huyên Huyên lớn tí nữa rồi thu vào luôn phải không? có cần Kỳ Kỳ giúp gì không?
Trần Phong buồn cười vỗ mông nàng một cái, giả bộ đứng đắn nói.
- Tiểu quỷ nói linh tinh cái gì, nàng xem phu quân nàng là ai chứ!
- Phi..không có ý nghĩ đó mới là lạ, một mình ta sao đấu được với đại sắc quỷ như chàng.
Trần Mộng Kỳ không tin bĩu môi nói, rồi cả ba cười cười nói nói tiếp tục hành trình của mình.
Lại qua hai ngày, cả ba chính thức ra khỏi Hoành Vân sơn mạch đi đến một tòa thành,thuộc quản chế của một trong thất đại môn phái đứng đầu Tây đại lục đó là Kim Hà Tông,
Đi vào một tòa thành có tên Minh U Thành, cả hai nữ than đói bụng cũng hai ngày toàn ăn những thứ bắt gặp trên đường, không có gì ngon nay tìm được một nơi phải nhét đầu cái bụng mới được.
Trần Phong nhanh chóng kéo lại một người đi đường mở miệng hỏi.
- Vị huynh đài này cho hỏi, Minh U Thành này địa phương nào món ăn ngon nhất?
- Tiểu huynh đệ chắc ngươi là người mới tới, liền Kim Hà Lâu cũng không biết, ngươi đi dọc con đường này tầm mười phút sẽ phát hiện, bất quá chổ đó tiêu phí khá cao, người bình thường không có đủ linh thạch cũng khó mà đi vào.
Người kia chỉ một con đường dài giới thiệu, cũng tốt bụng khuyên nhủ một câu.
- Tốt, vậy liền đi Kim Hà Lâu, hôm nay Huyên Huyên và Tiểu Bạch Long phải quét sạch đồ ăn nơi này, nó nhiều ngày không ăn chắc cũng đói rồi.
Cổ Cẩn Huyên vui sướng mà hoàn hô, vuốt ve cái đầu nhỏ của Hiên Viên Bạch Long, không biết từ bao giờ nó đả trở thành sủng vật của nàng.
Ba người nhanh chóng theo còn đường mà tiến về phía trước, tiểu nha đầu tung tăng mà dẫn đường hai người theo phía sau chỉ âm thâm lắc đầu “đúng là tiểu hài tử”
Tại Kim Hà Lâu này, có thể lấy tên Kim Hà, thì có thể hiểu đây là sản nghiệp của Kim Hà Tông, và thành phủ chủ ở đây cũng là một trưởng lão ngoại môn trong Kim Hà Tông, tên là Minh Mạc U có tu vi Hóa Thần trung kì, được Kim Hà Tông cử ra trông coi tòa thành này và toàn bộ sản nghiệp ở đây nên nó mới có tên là Minh U Thành.
Bên trong Minh U Thành này, Thành Chủ là nhất gia độc đại, lớn nhỏ tất cả các thế lực đều phải nghe theo hắn, như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Không bao lâu, ba người Trần Phong đã đi vào Kim Hà Lâu, một tòa tửu lâu vàng son lộng lẫy phía trên có treo ba chử kim sắc tực rỡ “Kim Hà Lâu” có tất cả ba tầng phát ra một cổ cao quý khi tức.
Lúc này đã khoản giữa trưa, cũng là lúc sinh ý tốt nhất, lui tới không ít tu sĩ hào hoa phú quý, tu vi thì cũng đa dạng tấp nập ra vào.
- Các vị đại gia, các vị tiểu thư mới vào bên trong, Kim Hà Lâu có rượu tốt nhất Tây đại lục này, mời vào mời vào.
Một tên tiểu nhị bộ dang khá trẻ tuổi, cuối đầu khom lưng, lớn tiếng giới thiệu với từng khách nhân đi vào, mỗi cái tiểu nhị phục vụ đều có tu vi Trúc Cơ, quả thật thế tục giới không thể nào so sánh.
Tên tiểu nhị kia nhìn thấy ba người Trần Phong bước vào vội vàng tiến lên nghênh đón
- Vị đại gia này cùng hai vị tiểu thư xinh đẹp chắc là lần đầu tới Kim Hà Lâu, mơi vào bên trong.
Tiểu nhị ở đây cũng đều có nhãn lực, phàm khác quen bọn họ đếu nhớ mặt, khi hắn nhìn đến ba người dáng vẻ bất phàm, nhất định là người có tiền nào dám thất lễ.
Trần Phong tùy tiện gật đầu, nắm tay hai nữ đi vào bên trong,lúc Trần Phong tiến vào Hồn lực tỏa ra hắn phát giác có người đang theo dõi mình, hắn theo ánh mắt nhìn lên cửa sổ tầng hai.
Chỉ thấy nơi đó có một thanh niên lam y, người này tuổi tầm 20 cũng đã có tu vi Nguyên Anh trung kì, hắn một chân đặt trên ghế lưng dựa vào tường, cầm chén rượu lên uống sạch nhìn qua Trần Phong lộ ra vẻ mỉm cười.
Trần Phong cũng nghi hoặc, nhưng cũng mỉm cười đáp lại, xem như một cái chào hỏi.
- Ba vị khách quan mời tới bên này.
Tên tiểu nhị kia ân cần chào đón, đem ba người đến một cái bàn lớn.
- Ba vị khách quan muốn ăn hay uống chút gì?
- Bên trong có cái gì mang hết ra, Huyên Huyên muốn toàn bộ mỗi thứ một phần, à không mỗi thứ ba phần.
Cổ Cẩn Huyên không khách khí, giơ ba ngón tay nàng cũng không quan tâm Trần Phong có tiền trả hay không, cứ ăn no rồi tính tiếp.
- Cái gì? toàn bộ ba phần
Tên tiểu nhị cũng là sửng sốt, phải biết Kim Hà Lâu cũng là một trong những nơi xa hoa nhất Tây đại lục, đồ ăn cũng tự nhiên rất đắc, toàn bộ đem lên ba phần, cũng tính ra vài trăm khối thượng phẩm linh thạch.
- Làm sao? sợ Huyên Huyên không có tiền trả sao?tiểu Bạch Long còn đang đói không nhanh mang lên ta cho nó ăn ngươi.
Thấy tiểu nhị nghi ngờ, Huyên Huyên lấy ra một túi Linh Thạch đập mạnh lên bàn lớn tiếng nói, cứ như là một cái lưu manh, làm Trần Phong cùng Mộng Kỳ lắc đầu.
Tiểu nhị nào dám lãnh đạm, đụng phải một người có tiền người, hắn cao hứng còn không kịp đây, nhanh chóng chạy đi phân phó nhà bếp.
- Thật mẹ nó là có tiền, đây cũng quá bại gia chi tử đi.
- Thiếu nữ kia thật xinh đẹp, không biết từ nơi nào tới.
Mọi người trong tửu lâu thấy hành vi xa xỉ của Cổ Cẩn Huyên nhao nhao nghị luận, lúc này tiểu nhị bưng một mâm lớn đồ ăn lên, toàn là thịt Yêu thú Tam Cấp trở lên đã được chế biến thành những món ăn bắt mắt, các loại linh dược, linh thảo quý hiếm có lợi cho người tu luyện đều được mang lên.
- Chi nha,...chi..!
Hiên Viên Bạch Long thấy vậy hai mắt sáng rỡ, nhảy khỏi lòng Cổ Cẩn Huyên, nhanh chóng há ra miệng rồng, một hơi ăn luôn cả cái mâm vào bụng, trong chốc lát trên bàn trống không toàn mâm thức ăn cũng biến mất vào bụng Hiên Viên Bạch Long.
Thấy thế, Trần Phong, Trần Mộng Kỳ cùng toàn bộ người trong tửu lâu đều trợn mắt há mồm “mẹ nó ăn cũng có thể như vậy, nuốt luôn cả cái mâm đựng” chỉ có duy nhất Cổ Cẩn Huyên ngồi đó mà cười hì hì.
- Còn không mau mang phần tiếp theo lên, tiểu Bạch Long của ta vẫn chưa no đâu!
Cổ Cẩn Huyên đập bàn, làm ra bộ dáng hung ác trừng mắt quát tiểu nhị.
Tiểu nhị hồi phục tinh thần nhanh chóng, đi bưng một mâm khác lên, Trần Phong cùng Trần Mộng Kỳ hai tay che mặt, ngồi xa Cổ Cẩn Huyên ra, không thể thừa nhận quen biết con nha đầu này quá mất mặt.
Ngày thường nàng hiền diệu ngoan ngoãn nghe lời, không biết sao hôm nay học ai giở ra một mặt lưu manh, ác bá đây nữa, rất nhanh chóng một bàn thức ăn đã được Hiên Viên Bạch Long thu dọn sạch sẽ
- Đậu đen rau muống, một người một thú này cũng là cực phẩm a, con thú này mà đi theo người nào chắc bị nó ăn sạch
- Đúng vậy... theo ta thấy tiểu nữ hài kia đúng là xứng đáng làm chủ nhân nó,không biết là người của thế lực hay gia tộc nào.
Trong lúc mọi người vẫn tiếp tục nghị luận, tiểu nhị đã đem lên một bàn thức ăn khác, Hiên Viên Bạch Long định lao lên, nhưng Trần Phong nào còn nhịn nổi,thu nó vào trong Cửu Tôn Tháp, rồi ba người mới yên ổn mà ăn.