Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 141: Chương 141: Gặp mặt




Cả đám công tử ca bị đánh bay đi không rõ tung tích, không gian tĩnh lặng chỉ còn lại hai người.

- Tiểu Ảnh, thật khổ cho nàng rồi.

Trần Phong vuốt ve đầu nàng nói, hắn không ngờ tới mình chưa đi tìm nàng, mà nàng đã cất công đi tìm hắn, và nàng cũng không ai khác là Nguyệt Ảnh của hắn.

- Không cực khổ, cái tên đó chỉ là quá khứ, hiện tại chúng ta đã bắt đầu cuộc sống mới, hiện tại thiếp là Thiên Nguyệt Cầm.

Nàng lắc lắc đầu,, giọng nói nhỏ nhẹ mà ôm chặt hắn, một phút cũng không muốn rời.

Cả hai kéo nhau ngồi xuống, nàng dựa vào ngực Trần Phong mà bắt đầu kể chi tiết về nhưng gì nàng trải qua khi tới thế giới này.

Kiếp trước sau khi nàng chết đi, trước mặt nàng là một mảnh tối tăm vô tận, có một giọng nói vang lên trong đầu nàng, cho nàng một lần nữa và có cơ hội gặp lại Trần Phong.

Nàng vui mừng quá đổi, không do dự, chỉ cần sống lại và ở bên cạnh Trần Phong thì cái giá nào nàng cũng có thể trả.

Cũng từ đó, linh hồn nàng xuyên vào Thiên Nguyên Đại Lục, nhập vào thân thể vừa chết của Thánh Nữ Thiên Thánh Cung, và trở thành Thiên Nguyệt Cầm hiện tại.

Nàng cũng kế thừa tất cả ký ức và tu vi của Thiên Nguyệt Cầm, một thân thực lực đạt đến Đại Thừa sơ kỳ đỉnh, cảnh giới Linh Hồn Lực đồng dạng là Bát Hoang Cảnh.

Mới đầu nàng còn rất lo sợ về cái thế giới xa lạ này, biết đi đâu để tìm tình lang bây giờ, chỉ biết ở trong phòng một mình ngẩn người.

Suy nghĩ từ từ thông suốt, nàng quyết định lên đường tìm Trần Phong, qua vài tháng du hành, nàng đã đi khắp toàn bộ Trung Châu nhưng vẫn chưa tìm được.

Cuối cùng đi tới Nam Hải, cơ duyên tác hợp lại cho hai người gặp lại trong tình huống tình cờ này.

- Chậc chậc! không ngờ lão bà ta lại có tu vi thông thiên a.

Trần Phong sau khi biết nàng tu vi là Đại Thừa Kỳ liền hâm mộ lẫn ganh tỵ, nhưng cũng mừng thầm cho nàng.

Ai như hắn, vừa đến thế giới này đã bị xiên cho chục lỗ trên người, đúng là người so với người tức chết người.

- Yên tâm, sau này ta sẽ bảo vệ chàng.

Thiên Nguyệt Cầm cười khúc khích, đưa một bàn tay véo má Trần Phong, đây cũng là hành động mà nàng thích nhất khi ở bên người yêu.

Trần Phong cũng mặc kệ, hắn cũng bắt đầu kể về những kinh lịch của mình, những chuyện vui buồn trải qua.

- Xin lỗi, hiện tại bên cạnh ta cũng có rất nhiều nữ nhân.

Khi nhắc tới chúng nữ, Trần Phong hơi ngượng ngùng, Thiên Nguyệt Cầm nghe vậy, xa xầm nét mặt xuống, nụ cười trên môi liền tắt.

- Ngươi, đồ háo sắc này, mau nói có bao nhiêu người.

Thiên Nguyệt Cầm liền đẩy Trần Phong ra, hai mắt bừng lửa giận nhìn hắn, nàng biết đây là thế giới chủ nghĩa nam tử, cường giả có nhiều thê thất là chuyện bình thường.

Nhưng nàng là người hiện đại, đương nhiên không có khái niệm cùng chia sẻ người mình yêu.

Khi nghe Trần Phong không chỉ có nữ nhân mà còn rất nhiều, điều này làm nàng phi thường tức giận.

Trần Phong không nói, triệu hồi ra Vạn Thiên Kim, Nhan Như Ngọc, Sở Diệu Y, Hồ Ngọc Mị từ bên trong Tháp ra ngoài.

- A?..

Vài tiếng hét bất ngờ vang lên, Thiên Nguyệt Cầm thì bất ngờ vì trước mặt mình tự nhiên xuất hiện bốn người.

Còn tứ nữ thì ngạc nhiên vì trước mắt mình xuất hiện một nữ nhân nhìn chằm chằm mình, mà còn trên mặt là biểu lộ như nhìn thấy quỷ.

- Khụ khụ... đây là Tiểu Ảnh, à không, từ bây giờ nàng là Thiên Nguyệt Cầm, người mà ta đã kể cho các nàng.

Trần Phong ho khan, khi thấy chúng nữ đối mặt nhìn nhau.

- Là ngươi?...

Hai nàng Thiên Nguyệt Cầm cùng Vạn Thiên Kim đồng thanh hô lên, dường như cả hai đã từng quen biết.

- Ngươi không phải là đại tiểu thư Vạn Kim Các sao?

Thiên Nguyệt Cầm hồ nghi hỏi.

- Đúng, là ta, Nguyệt Cầm a di, người là Thánh nữ Thiên Thánh Cung sao, tại sao lại ở nơi này?

Vạn Thiên Kim cũng kinh ngạc hô, dĩ nhiên cả hai đều biết được thân phận đối phương.

- Oa haha, không ngờ tiểu nha đầu khi đó đã lớn lên xinh đẹp như này.

Thiên Nguyệt Cầm cười khanh khách, nàng lúc trước gặp Vạn Thiên Kim, lúc ấy Vạn Thiên Kim chỉ là tiểu nha đầu, hồi nhỏ còn theo đuôi nàng, ngọt ngào gọi A di.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, tuy hiện tại Thiên Nguyệt Cầm không phải là Thiên Nguyệt Cầm trước kia, nhưng trí nhớ vẫn còn, lần nữa gặp lại Vạn Thiên Kim nàng không khỏi vui vẻ, đưa lên bàn tay xoa đầu Vạn Thiên Kim, ra dáng trưởng bối.

- Phi, người ta lớn rồi.

Vạn Thiên Kim tránh qua một bên, né lấy ma trảo của Thiên Nguyệt Cầm, không cho nàng xoa đầu, biểu cảm trên mặt rất là đáng yêu.

- Các nàng quen nhau sao?

Trần Phong hứng thú hỏi.

Hai nàng vừa nghe đều chuyển dời lực chú ý sang hắn, Thiên Nguyệt Cầm mở miệng nói.

- Thiên Kim là nữ nhi của sư muội ta ở Thiên Thánh Cung, sư muội ta trong một lần gặp mặt Các chủ Vạn Kim Các liền kết tóc se tơ, từ đó sinh ra Thiên Kim.

Mẫu thân của Vạn Thiên Kim là người của Thiên Thánh Cung, cũng là sư muội của Thiên Nguyệt Cầm, khi gả vào Vạn Kim Các làm thê tử của Vạn Kim Thành, từ đó mà sinh ra Vạn Thiên Kim.

Trần Phong nghe thông tin này cũng chấn động, nhìn về phía Vạn Thiên Kim, nói vậy nàng là thiếu chủ Vạn Kim Các, chứ có phải cái gì là nha hoàn như nàng nói.

Trần Phong lúc trước chỉ nghe Vạn Thiên Kim nói mình là nha hoàn, Trần Phong cũng không tin, nhưng cũng không hỏi nhiều về thân phận nàng, giờ này mới biết được.

Vạn Thiên Kim gật đầu phụ họa, ánh mắt ra vẻ khó tin nhìn vào Thiên Nguyệt Cầm rồi nhìn Trần Phong, quét tới quét lui.

- Không phải Nguyệt Cầm a di cũng là nữ nhân của hắn chứ?

Vạn Thiên Kim nhìn Thiên Nguyệt Cầm, rồi ngón tay run run chỉ vào Trần Phong.

Hai người nhìn nhau đồng loạt gật đầu, Vạn Thiên Kim nhìn vào hai người khẳng định, ánh mắt càng thêm sùng bái nhìn vào Trần Phong, phải nói là bội phục đầu rạp xuống đất, ngay cả Thánh nữ Thiên Thánh Cung cũng lừa gạt tới tay.

Nhan Như Ngọc mạnh dạn, là người đầu tiên đi tới bên cạnh Thiên Nguyệt Cầm, nắm tay của nàng lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt mỹ phát ra khí tức thành thiện của nàng, nhìn trái nhìn phải một hồi, cứ như thể đang nhìn bảo vật vậy, nhỏ giọng nói.

- Ân, không tệ, không tệ… phu quân thật sự là hồng phúc tề thiên.. mỹ nhân của hai thế lực đứng đầu đại lục cũng chộp tới tay.

Nhan Như Ngọc nghe qua thân phận hai nàng đều khiếp sợ tột đỉnh, lúc trước nàng chỉ biết Vạn Thiên Kim xuất thân từ Vạn Kim Các, nào biết nàng là đại tiểu thư của Vạn Kim Các.

Mà còn một bên là cái gì Thánh nữ Thiên Thánh Cung, là thế lực Hồn tu đứng đầu đại lục a, ai nấy đều có tạo nghệ âm luật và hồn lực cực kỳ cường đại.

- Xin Chào!.

Thiên Nguyệt Cầm cũng không thích ứng Nhan Như Ngọc nhiệt tình lôi kéo, chỉ miễn cưỡng nở nụ cười, cứng ngắc nói.

Nhan Như Ngọc kéo tay của Thiên Nguyệt Cầm, trên mặt không vì có thêm một người tỷ muội mà mất hứng, ngược lại, lúc nhìn thấy tư sắc của Thiên Nguyệt Cầm thì nàng lại vui mừng thay cho Trần Phong.

- Nghe phu quân kể, thì chúng ta phải xem ngươi là đại tỷ a.

- Đại tỷ, giới thiệu cho ngươi biết.

Nhan Như Ngọc lại nhiệt tình kéo qua Sở Diệu Y cùng Hồ Ngọc Mị bên cạnh bắt đầu giới thiệu.

- Tự giới thiệu, ta là Nhan Như Ngọc, là nàng dâu xinh đẹp đã bị phu quân lừa tới tay.

- Ân, còn đây là Sở Diệu Y, lúc trước là một yêu tinh dụ người phạm tội, từ khi bị phu quân bắt về liền ngoan ngoãn, bất quá còn chưa lừa tới tay được.

- Còn đây là Hồ Ngọc Mị, nàng rất ngốc, ai nói gì nghe nấy, đặc biệt rất nhát gan, cũng chưa bị phu quân lừa tới tay, nhưng trước sau gì tất cả cũng không thoát khỏi ma trảo của hắn.

Nhan Như Ngọc nhiệt tình giới thiệu cho Thiên Nguyệt Cầm, nàng biết sau này chắc Thiên Nguyệt Cầm sẽ chiếm vị trí đại tỷ, nên phải nhanh chóng lấy lòng, ôm lấy bắp đùi nàng, kéo về trận doanh mình.

- Còn vài người nữa, sau này gặp ta sẽ giới thiệu cho Nguyệt Cầm tỷ.

Nhan Như Ngọc cắn ngón tay nói, suy nghĩ hiện nay không có mặt những nàng khác không nên giới thiệu.

Nghe Nhan Như Ngọc giới thiệu kiểu đó, Trần Phong liền nghẹn họng, hắn nào có lừa ai, chỉ là các nàng tình nguyện đầu hoài tống bảo a, nhưng chỉ là than thở trong lòng, hắn cũng không nói gì hết.

- Còn vài người nữa sao?

Thiên Nguyệt Cầm ánh mắt sắt bén, liếc nhìn Trần Phong, phun ra từng chữ.

Tên này thật quá đáng, khó khăn lắm mới gặp lại được hắn, vậy mà nghe tin hắn đã có nữ nhân, mà không chỉ có một người, hiện tại trước mắt đã có bốn, không biết phía sau còn bao nhiêu người.

Nhan Như Ngọc cũng không quản đến tâm tình của Thiên Nguyệt Cầm, tiếp tục nói.

- Ừm, còn có Mộng Kỳ, Chỉ Hân, Ngọc Sương, Cẩn Huyên, Ức Mộng, Tinh Linh Nữ Vương, Cung Như, hình như còn có Thanh Nguyệt Tâm ở Bắc Vực phu quân còn chưa tìm về được.

Nhan Như Ngọc xòe ra bàn tay đếm từng ngón, tương ứng với từng người, rồi chốt lại.

- Hết rồi sao?

Thiên Nguyệt Cầm mỉm cười hỏi, nhưng nhiệt độ xung quanh cấp tốc giảm xuống.

- Chắc là hết rồi, nhưng không biết phu quân còn ai bên ngoài nữa không!

Nhan Như Ngọc thành thật đáp, nở một nụ cười nhìn quá Trần Phong, dĩ nhiên là đang chờ xem kịch vui.

- Ừm, đã biết.

Thiên Nguyệt Cầm lại nhìn qua Trần Phong, ánh mắt này làm cho hắn có cảm giác toàn thân bị lột sạch, mồ hôi lạnh cũng bắt đầu lăn trên trán.

- Không ngờ tới, nam nhân ta cực khổ đi tìm kiếm, mà trong lúc đó hắn lại trái ôm phải ấp, say nằm gối mỹ nhân.

Thiên Nguyệt Cầm trên mặt tiếu ý, nhưng trong mắt Trần Phong không khác gì ác ma.

Hắn thừa biết tính cách kiếp trước của nàng, tuy nàng bình thường rất ôn nhu dịu dàng, nhưng một khi nổi giận là rất đáng sợ.

Chưa đợi hắn nói gì, thì cả người cảm giác không thể nhúc nhúc, một phấn quyền nhỏ nhắn đang lớn lên trong đồng tử hắn.

Thiên Nguyệt Cầm không chút lưu tình vung tay đánh tới, Trần Phong sợ toát mồ hôi nhưng không làm ra được né tránh, chỉ nhắm mắt chờ cú đánh của nàng giáng xuống.

Trần Phong nhắm chặt hai mắt, xem như là nhận mệnh, trong lòng nghĩ, xem như là cho nàng phát tiết đi, dù sao cũng là lỗi của mình.

Tưởng chừng sẽ có một trận đau đớn, sau khi nhắm mắt hồi lâu mà không có cảm giác gì, Trần Phong mở ra một con mắt, nhìn thấy Thiên Nguyệt Cầm đối diện mình.

Lúc này hai mắt nàng rưng rưng nhìn hắn, chưa chờ Trần Phong phản ứng, Thiên Nguyệt Cầm nhào vào trong lòng hắn, đôi tay nhỏ bé đánh từng quyền không có chút sức lực lên người hắn, nhỏ giọng khóc nói.

- Ngươi thật quá đáng, vì sao có nhiều người như vậy, vì sao không đi tìm ta.?

Thiên Nguyệt Cầm như một cô nương bị ủy khuất, oa oa khóc lên, làm ướt cả trước ngực áo Trần Phong.

- Xin lỗi, là ta không tốt....ta không thể nhẫn tâm từ chối các nàng.

- Ta hứa từ sau sẽ cứng rắn hơn, trong lòng ta có mấy người các nàng đã thỏa mãn, sẽ không đi trêu hoa nghẹo nguyệt nữa.

Trần Phong vuốt ve lưng nàng, miệng liên tục xin lỗi nói ra những lời buồn nôn.

Khóc lóc một hồi, Thiên Nguyệt Cầm đẩy hắn ra, nhìn qua chúng nữ nói.

- Chúng ta đi.

Tứ nữ cũng không hiểu gì, đi theo sau Thiên Nguyệt Cầm, ai bảo nơi này nàng có nấm đấm lớn nhất.

Trần Phong ngơ ngác không hiểu gì.

- Các nàng đi đâu.?

Tứ nữ cũng khó hiểu nhìn Thiên Nguyệt Cầm, không biết nàng định đưa tất cả đi đâu.

Thiên Nguyệt Cầm liếc xéo hắn, hừ lạnh một tiếng nói.

- Hừ, mặc xác hắn, chúng ta đi mua sắm.

Nàng để lại một câu xoay người cùng chúng nữ bước ra khỏi Minh Nguyệt Lâu.

Trần Phong không nói gì, nhìn bóng các nàng bước đi, xem ra Thiên Nguyệt Cầm đã hết giận, tha thứ tội hoa tâm của hắn, Trần Phong cũng vui mừng thở phào một hơi.

Cũng tới giữa trưa hắn cũng phải đi Càn Long Thương Hội tham gia đấu giá, tìm kiếm một ít Linh Thảo hay tài nguyên quý hiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.