Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 20: Chương 20: Hạ Ức Mộng




- Đệ đệ từ nhỏ đến lớn,trong quãng thời gian ấy, chẳng lẽ thật sự không nhìn ra chút tâm ý nào của ta?

Trần Mộng Kỳ ngước khuôn mặt đẫm lệ mà nhìn hắn, ánh mắt cho chút mong chờ câu nói cũng hắn sẽ khiên mình vừa lòng.

Lúc này Trần Phong cũng không biết là tư vị gì, vừa đến cái thế giới này đã mắc một món nợ tình ngoài ý muốn của Thanh Nguyệt Tâm, còn cả Nguyệt Ảnh hán phải gấp rút tu luyện, rồi đi tìm nàng bù đắp lại cho nàng.

Nhưng giờ đây lại có một người con gái, tha thiết tương tư, lấy hết can đảm thổ lộ tình cảm của mình, ánh mắt ấy dù cho sắt đá cũng phải hòa tan chứ huống chi Trần Phong.

Nhưng Trần Phong cố gắn trấn định, trong lòng nói “không được mềm lòng, nếu như nữ nhân nào cũng yêu chả nhẽ ngươi chấp nhận tất cả, rồi sao mà có đủ thực lực, tình cảm và thời gian dành cho các nàng, chỉ khiến bọn họ thêm liên lụy mà thôi.

Nguyệt Ảnh và còn chưa tìm được hắn cũng không muốn vướng quá nhiều tình cảm trước khi tìm được nàng, huống chi còn ước hẹn với băng sương mỹ nhân Thanh Nguyệt Tâm kia, không biết nàng ta sẽ chém mình thành mấy khối.

Chờ sau có đủ thực tìm được Nguyệt Ảnh đánh cho Băng sương mỹ nhân cầu xin tha thứ mới thôi, hắn quyết định đưa ra chủ ý, nhưng không thể quá vô tình nếu không thì Mộng Kỳ sẽ thương tâm chết.

- Tỷ tỷ ta thề, giờ phút này ta vào Trần gia một khắc này, Trần Phong ta, chỉ có ta mới có thể có được tỷ tỷ, những người khác, Thiên Vương lão tử cũng vậy, ai cũng không thể cướp ngươi từ trong tay ta, ta sẽ chính thức cưới nàng về làm thê tử, nhưng không phải bây giờ.

- Nhưng, chúng ta là tỷ đệ, ngươi làm sao có thể chính thức cưới ta? Ta nguyện cả đời theo cạnh ngươi vĩnh viên nấp sau lưng ngươi, dù ta bị cả thiên hạ chỉ trích,ta cũng không để danh dự của đệ bị hủy hoại được!

Trần Mộng Kỳ trong bụng nở hoa, nhưng vẫn cố ý dò hỏi Trần Phong, nàng không quan trọng bây giờ hay là khi nào dù có đợi trăm năm, ngàn năm nàng cũng cam lòng.

- Tỷ tỷ, ta làm sao nỡ để tỷ ủy khuất như vậy, tỷ biết không khi chúng ta có thực lực thì mọi rao cản sẽ tiêu tán, họ chẳng những không chỉ trích còn khen chúng ta vì yêu mà vượt qua mọi khó khăn ấy chứ!. Xem kìa tiểu thư cao quý như nàng cũng biết khóc, mà còn khóc đến hoá thành mèo con mít ướt.

Trần Phong dịu dàng vuốt ve lau khô nước mắt của Mộng Kỳ nhẹ nhàng an ũi.

- Vậy... vậy hôm nay để tỷ tỷ chính thức làm nữ nhân của đệ được không.

Mộng Kỳ e thẹn cuối đầu, lắp bắp mà ngượng ngùng nói, khuôn mặt hồng như quả táo.

Trần Phong nuốt nước miếng cái “ực” biểu cảm này của nàng thật là quá mê người a, phải biết Trần Phong cũng không phải là chính nhân quân tử gì, hắn có tiềm chất trở thành một đại sắc lang, nhưng trong tình hình hiện giờ hắn phải cố gắn áp chế xúc động mà nói.

- Khụ, cái này tỷ tỷ ta nói hiện giờ nàng chưa thể là nữ nhân của ta được, hiện tại ta có việc phải làm đợi sau này khi xong việc, chúng ta sẽ chính thức bái đường đến lúc đó ta sẽ cho tỷ một đêm động phòng đáng nhớ, rồi sau đó sinh cho ta một đống hài tử không phải tốt đẹp hơn sao?

Trần Mộng Kỳ thoáng chút thất vọng nhưng nội tâm vẫn vui mừng, vì nàng đợi cái ngày chân chính thành nữ nhân của Trần Phong đã lâu nhưng bị hắn từ chối, vui mừng hơn là Trần Phong nghĩ đến cảm thụ của nàng, hắn muốn lần đầu tiên của nàng là một đêm tân hôn đáng nhớ.

- Phu quân, thiếp yêu chàng! Trần Mộng Kỳ nói xong đôi chân nhón lên, hai tay ôm chặt lấy cổ Trần Phong, không đợi cho hắn phản ứng, đôi môi kiều diễm của nàng đã ấn chặt vào môi hắn, chiếc lưỡi đinh hương vụn về mà cạy khớp hàm Trần Phong ra tìm cách xâm nhập

Trần Phong âm thầm kêu khổ, sao lúc nào hắn cũng là người bị chiếm tiện nghi trước vậy, mà thôi cứ tận hưởng trước đã để sau rồi tính.

Trần Mộng Kỳ không còn giữ được bình tĩnh khi nhìn sát khuôn mặt của hắn, nhãn thần chìm đắm trong mê li, rùng mình nhè nhẹ khép chặt nhãn tình, chiếc lưỡi nhỏ nhắn tinh xảo của nàng vương ra tìm đến Trần Phong cả hai quấn quít lấy nhau trao cho nhau những giọt mật tình ái.

Một lúc sau Mộng Kỳ cảm thấy khó thở rời khỏi môi hắn, hai tay ôm chặt lấy hông, đầu tựa vào ngực Trần Phong thì thầm nói.

- Phu quân, Kỳ Kỳ mệt mỏi, ngươi có thể bồi ta ngủ được không?

Hôm nay nàng đã hoàn thành mơ ước đã đến lúc nghĩ ngơi rồi.

Trần Phong không nói gì, khom người xuống bế bổng nàng lên đặt lên chiếc giường trúc trong phòng, hắn ngồi cạnh giường một tay vuốt nhẹ mái tóc đẹp của nàng, một tay vỗ nhẹ sau lưng động tác cực kỳ ôn nhu

Không biết quá mệt mỏi vì mong nhớ hắn, hay là tâm nguyện được hoàn thành, dưới sự vỗ về chăm sóc của Trần Phong nàng nhanh chóng đi vào giấc ngủ, trên môi còn nở một nụ cười hạnh phúc.

Trần Phong thở dài, dù hắn đã cố gắn không muốn mắc thêm nợ tình nhưng vẫn không thể nhẫn tâm cự tuyệt nàng, có lẽ nên tùy tâm sở dục vậy, vạn sự tùy duyên thôi.

Thấy nàng đã ngủ, hắn kéo tấm chăn đắp lên cho nàng nhẹ nhàng hôn một cái vào trán nàng, coi như hắn đã quyết tâm cả đời phải bảo vệ nữ tử si tình, nhu nhược này rồi ly khai khỏi căn phòng trở về Trần gia.

Nhìn bóng lung hắn dần dần biến mất, Trần Mộng Kỳ mở đôi mắt ra, ngồi dậy nhìn về phương hướng Trần Phong khóe mắt chảy ra hai giọt lệ hạnh phúc thì thầm nói.

- Tiểu đệ đệ, có được hứa hẹn của ngươi dù cho có chết đi ta cũng sẽ không hối tiếc.!

Trần Phong sau khi rời khỏi chổ ở của Trần Mộng Kỳ hắn trở về Trần gia tìm mẫu thân hắn hỏi ít việc, nhưng vừa vào cửa Trần Phong không khỏi ngẩn người.

Đập vào mắt Trần Phong lúc này là một tuyệt sắc mỹ nữ, đang nắm tay cười cười nói nói với mẫu thân hắn Hạ Thanh Thanh.

Thấy Trần Phong đi vào đôi mắt đẹp đối diện với nhau, làm cho Trần Phong trong lòng phanh phanh nhảy loạn, thật cũng không khác gì cảm giác như lần đầu gặp Thanh Nguyệt Tâm đó là hung hẵn đi cưỡng gian nàng một phen

Trần Phong say mê ngắm nhìn dung nhan nhan tuyệt thế của nàng, dưới hàng lông mi dài mà uốn cong tự nhiên là con mắt sáng ngời thâm thúy càng thêm sinh đẹp, phối hợp với hai lúm đồng tiền trên gò má luôn tràn đầy tiếu ý, vai như đao tước, eo thon bó sát vào thân rất phù hợp, khiến không ai không bị đoạt mất hồn phách

Toàn thân băng cơ ngọc cốt, tỏa sáng lấp lánh, lộ ra thần thái càng uyển chuyển, tư dung mỹ tuyệt, xuất trần thoát tục.

Trần Phong trong lúc nhất thời ngơ ngác nhìn xem vị tuyệt sắc mỹ nữ mà đứng ngốc tại cửa, làm nàng vội vàng đỏ mặt quay đầu đi hắn không dám nhìn hắn nữa.

Hạ Thanh Thanh thấy tình hình xấu hổ, vội ho một tiếng để cảnh tỉnh con trai.

- Phong nhi còn đứng ngây ra đó làm gì? còn không mau qua đây gặp Ức Mộng nàng là chỉ phúc vi hôn từ nhỏ của ngươi nha.

Nói đến đây, Hạ Thanh Thanh cũng tỏ ra vẻ mừng rỡ, nàng sắp có được một con dâu xinh đẹp như thiên tiên, nhưng Trần Phong thì giật cả mình, hắn nhớ lúc nhỏ cả hai tầm 4-5 tuổi, Hạ Ức Mộng là một tiểu nữ oa cũng khá dễ thương, tóc cột thành cái đuôi ngựa suốt ngày nghịch bẩn làm mặt mũi lấm lem, cứ theo sau Trần Phong mà đòi làm nương tử.

Không ngờ, lâu ngày gặp lại nàng đã trưởng thành đến nổi Trân Phong cũng phải thèm nước dãi chảy ba thước. Thấy mẫu thân nháy mắt ra hiệu hắn mới, vội thi lễ một cái.

- A! Xin chào Ức Mộng cô nương!

- Tiểu tử thúi, nàng là Hạ Ức Mộng là con gái của đường muội ta, nàng là vị hôn thê của ngươi ở đó mà cô nương cái gì ở đây.!

Hạ Thanh Thanh bất mãn mắng Trần Phong một cái rồi quay sang Hạ Ức Mộng nói.

- Mộng nhi ngươi và Phong nhi đều là người trẻ tuổi, các ngươi cứ việc trò chuyện ta ra sau bếp lo cơm nước.

Nói xong nàng quăng cho Trần Phong một ánh mắt cổ vũ rồi xoay người bước đi.

Đối mặt một cái đại mỹ nữ không thua gì Thanh Nguyệt Tâm, hắn cũng cảm thấy không biết làm sao mở miệng bắt chuyện, dũng khí tán gái khi hắn đối diện các nữ nhân biến đâu mất sạch, thấy nàng vẫn đang đứng đó đỏ mặt, hắn nín nữa ngày mới phun ra một câu.

- Mời Ngồi!

Hạ Ức Mộng khóe môi giật giật, tên này chả nhẽ là “ đầu gỗ “, nhưng nàng vẫn nhẹ lắc đầu, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp nói.

- Ta có chuyện muốn nói với ngươi, chúng ta chuyển sang nơi khác được không?

Trần Phong hơi sững sờ, nhưng cũng gật đầu một cái, hai người nhẹ nhàng bước ra hỏi Trần gia tìm một địa phương hẻo lánh.

Lúc này mặt trời chuẩn bị nghĩ nghơi sau một ngày mệt mỏi, ánh tà dương đỏ rực chiếu rọi cả Thương Minh Thành, tạo thành một tranh tranh thật là mỹ lệ. . Ngôn Tình Hay

Hai người đứng ở trên đỉnh núi, ngắm mặt trời từ từ chìm xuống ai cũng không nói chuyện, Trần Phong nhìn xem nàng, hắn cũng đã đoán ra được điều gì đó.

- Trần Phong..ta! Do dự nữa ngày Hạ Ức Mộng cắn môi khó khăn nói.

- Là đến tìm ta từ hôn sao? Trần Phong nhìn nàng một chút, xong quay đầu nhìn về Thương Minh Thành được bao phủ trong ánh chiều tà nhàn nhạt nói.

Hạ Ức Mộng nội tâm chấn động, thật không ngờ nàng chưa nói gì hắn đã rõ.

- Ngươi..tại sao ngươi biết?

- Ta đoán! Cảm ơn ngươi! Trần Phong thu hồi ánh mắt một lần nữa nhìn về du nhan tuyệt mỹ của Hạ Ức Mộng.

- Tại sao phải cám ơn ta? Hạ Ức Mộng khó hĩu, chẳng lẽ có hôn sự với mình hắn cảm thấy rất khó chịu.

Trần Phong cũng không quan tâm tới vẽ mặt của Hạ Ức Mộng nhẹ nhàng nói tiếp.

- Cảm ơn ngươi không có ở trước mặt mẫu thân ta, và tất cả mọi người nói với ta từ hôn, cũng là cho Trần gia mặt mũi, cũng là cho ta mặt mũi, cho nên ta mới cám ơn ngươi.

Hạ Ức Mộng nhìn kỹ Trần Phong, lúc còn ở Cự Kiếm Môn, sư phụ nàng nói, nàng là một người tu tiên giả xuất sắc, tuổi thọ kéo dài ngàn năm, vạn năm còn Trần Phong chỉ là một thế gia công tử của thế tục giới.

Làm sao có khả năng ở bên nàng mãi mãi, huống chi những tên đệ tử thiên tài nếu biết nàng có hôn ước với Trần Phong sẽ lén lút đem hắn hạ sát thủ, vì vậy lần này nàng từ Cự Kiếm Môn trở về là muốn từ hôn với Trần Phong đây cũng là tốt cho hắn.

Nàng cũng đã điều tra qua, Trần Phong mấy năm này cũng đã Trúc Cơ thành công, nhưng tâm cảnh của một thiếu niên Trúc Cơ Kỳ sao mà vững chắc cho được, nàng nghĩ nếu nàng nói ra tin tức này hắn sẽ phẫn nộ ra sao, nhưng không ngờ hắn bình tĩnh đến đáng sợ như vậy.

- Ta biết ngươi bằng tuổi ta, một thiên chi kiều nữ cũng vừa đột phá Nguyên Anh, làm sao có thể xứng với một tên Trúc Cơ ở thế tục giới cho được.

Trần Phong tuy nói vậy nhưng hắn đang cười thầm, và đã vạch ra kế hoạch chinh phục nàng, sau này thu vào hậu cung, bước đầu tiên là chiếm được thiện cảm của nữ nhân, rồi sau đó từ từ phát huy ra thực lực chân chính để đánh cắp trái tim nàng, một kế hoạch phải nói là lưỡng toàn thập mỹ.

Hạ Ức Mộng thấy Trần Phong nói mà lộ ra một nụ cười thê lương, phương tâm không khỏi đau xót, vì sao mà hắn phải ở lại thế tục giới còn mình lại bị mang đi từ đó không đến được với nhau.

Nàng trong lòng nghĩ “mình đã vinh quang,còn về đưa ra lời từ hôn, đây sát muối vào vết thương hắn nữa sao để cho hắn thương tích đầy mình,có phải là quá mức tàn nhẫn.

- Cho ta mấy ngày thời gian, ta về thuyết phục phụ thân cùng mẫu thân hủy bỏ cái hôn sự này đi, sẽ cho ngươi một câu trả lời hợp lý nhất.

Trần Phong nói xong xoay người chậm rãi rời đi, ánh tá dương chiếu xuống thân ảnh của hắn cô đơn và thê lương, Hạ Ức Mộng nhìn theo mà nội tâm đau xót không khỏi khóe mắt hồng hồng.

Nếu nàng mà biết Trần Phong đang sử dụng âm mưu quỷ kế, chắc chắn tức chết tại chổ.

Còn về Trần Phong quan sát từng phản ứng và cử động của nàng, hận không thể cười ra thành tiếng, nhưng trong bụng đã trăm hoa đua nở, thầm nghĩ

“sắp có một tiểu cừu non vào bẫy KKK””

-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.