Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 76: Chương 76: Hắc Ám Tà Long




Nhan Như Ngọc đã được giải độc, đôi mắt to tròn đen nhánh liền trở nên trong sáng, không còn mông lung như trước nữa, Trần Phong liền rời môi nàng rồi đứng dậy, lấy bộ y phục của nàng đã cỡi ra đưa cho nàng.

Nhan Như Ngọc dâm đuộc được giải trừ gượng gạo chống lấy thân hình đứng lên, một tay che ngực, một tay tiếp lấy y phục mà Trần Phong đưa qua, trong đôi mắt là lệ châu rơi xuống.

- Vì sao?, Vì sao ngươi không muốn ta, ta có chỗ nào không tốt?

Nhan Như Ngọc ủy khuất nói, nàng đã giở ra đủ trò để hắn động tâm, mà hắn cứ như một tên đầu gỗ không hề quan tâm đến nàng, khiến nàng nghĩ bản thân mình thật kém cỏi, đến cả làm cho một nam nhân động tâm cũng làm không được.

- Khục..cái này... Nhan cô nương mặc y phục vào rồi nói.

Trần Phong ho khan vài tiếng, thật sự nàng cũng thật sự hấp dẫn, nhan sắc thì không chỗ nào để chê, thân hình thon dài cân đối không chỗ nào không đẹp, hắn không dám nhìn tiếp quay sang chỗ khác, đợi nàng mặc xong y phục hắn định rời đi nhưng bị Nhan Như Ngọc gọi lại.

- Đợi đã, ngươi phải trả lời ta, vì sao ngươi lại từ chối ta.

Nhan Như Ngọc muốn biết rõ lý do, đây là lần đầu tiên nàng chủ động với một nam nhân, nhưng lại bị từ chối thẳng thừng, phải biết người theo đuổi nàng có thể xếp hàng dài, nhưng nàng không thèm để vào mắt.

Nhưng lần đầu nàng động tâm và muốn mượn cơ hội này bày tỏ mà bị cự tuyệt, tầm mắt cao ngạo như nàng làm sao chịu nổi.

- Đó là vì ta là một người tốt a!

Trần Phong ngượng ngùng nói, thật sự hôm nay hắn đã làm một người tốt a, không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, có thể nói là một Chính Nhân Quân Tử.

- Không phải! đây không phải là lý do.!

Nhan Như Ngọc không vừa lòng vói câu trả lời của hắn.

- À thì, lúc trước Môn chủ của chúng ta dặn gặp được nhau thì phải giúp đỡ, còn nữa!

Trần Phong suy nghĩ một chút rồi nói.

- Còn nữa gì?

Nhan Như Ngọc nhìn chòng chọc vào hắn.

- Còn nữa, ta không muốn phát sinh quan hệ với nữ nhân, mà trong khi ta chưa có tình cảm gì với đối phương.

Trần Phong thành thật trả lời, quả thật cũng đúng là như vậy, hắn cũng không muốn gánh lấy trách nhiệm với người hắn chưa có phát sinh tình cảm.

Các nữ nhân của hắn đến hiện nay, đều làm cho trong lòng Trần Phong có cảm giác đó là chiếm đoạt và yêu thương che chở, còn về Nhan Như Ngọc lần đầu gặp cũng đã làm cho hắn không thoải mái, huống chi lại ở trong môn phái chủ tu là nam nữ hoan ái.

Cũng không phải hắn ghét bỏ môn phái lấy Song tu chi đạo làm chủ yếu tu luyện, nhưng nếu là nữ nhân hắn thì phải thuộc về một mình hắn mà thôi, nên hắn nghĩ nàng cũng giống các đệ tử khác thường xuyên đổi đạo lữ song tu, nên cũng không chắc có tình cảm với Nhan Như Ngọc dù nàng có tuyệt sắc khuynh thành.

- Là vậy sao?hay là ngươi chê ta không trong sạch, yên tâm, ta vẫn còn tấm thân trong trắng.

Nhan Như Ngọc không dám tin nhìn hắn, đưa ra một câu khẳng định, nam nhân bình thường thấy nàng là như muốn đem nàng lột sạch rồi thoải mái chà đạp, nhưng Trần Phong lại khác, dâng tới tận miệng mà còn không ăn, làm sao nàng tin tưởng được.

Trần Phong cũng hơi xấu hổ, quả thật trong lòng hắn nghĩ vậy, nhưng xem biểu hiện của nàng hình như là không giả, chắc là hắn đã hiểu lầm nàng.

- Sự thật là như vậy, hiện tại tại ta cũng bắt đầu xao động với Nhan cô nương đấy, biết đâu ngày sau ngươi cũng sẽ trở thành nữ nhân ta.

- Đến đây, ta dạy ngươi một ấn quyết, khi nào thấy nguy hiểm thì cứ việc vận dụng.

Trần Phong cũng không keo kiệt dạy nàng ấn quyết của Không Gian Truyền Tống Trận Pháp, hắn cũng bắt đầu có cảm giác với nàng, ánh mắt nàng nhìn hắn, hắn cảm nhận đều là thật tâm.

Nên dạy cho nàng cách sự dụng Không Gian Truyền Tống Trận, lần này may mắn hắn đi ngang qua, nếu không nàng cũng bị Cao Viễn Chí làm nhục rồi, và không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, hắn cứu được nàng lần này cũng chưa chắc cứu được lần tiếp theo.

- Được rồi, Nhan cơ nương bảo trọng, ta có việc cần làm, nhớ là đừng đi theo nam nhân, trừ ta là một nam nhân tốt mà thôi!

Trần Phong nói, rồi bay lên không trung dặn dò Nhan Như Ngọc thoáng phát, sử dụng Khinh Vân Tế Nguyệt nhanh chóng bay đi mất tích.

- Trần Phong ngươi chờ, ngươi là của ta!.

Nhan Như Ngọc nhìn xem bóng dáng hắn rời đi, đưa hai tay trước miệng hô lớn, nàng cũng đã quyết tâm Trần Phong phải thuộc về nàng, không để hắn chạy thoát khỏi lòng bàn tay nàng được.

...........................................

Sau khi chia tay Nhan Như Ngọc, Trần Phong một đường tiếp tục đi về hướng Đông tìm kiếm nơi có Hỏa chi lực lượng nồng đậm nhất tìm kiếm Địa Hỏa Chi Linh.

Hắn cũng thật bội phục mình, trong tình thế ấy mà cũng có thể không làm ra hành động cầm thú, thật quá bất khả tư nghị, Trần Phong cũng cảm thấy hắn là một nam nhân tốt nhất trên đời này.

- Uy, uy tiểu tử, mau mau xuống cứu Bản Hoàng.!

Trần Phong đang hài lòng về việc làm chính nghĩa của mình, thì bên dưới một tiếng gọi cực kỳ buồn nuôn truyền đến, làm hắn xém chút ngã xuống đất.

- Là ai?

Trần Phong ngừng lại giữa không trung, Hồn Lực lập tức bao phủ một phạm vi nhưng không thấy thân ảnh của người nào làm hắn nghĩ hoặc không thôi.

- Là ta, ta ở dưới tấm bia đá màu đen, nếu ngươi có thể cứu ra Bản Hoàng, ta sẽ cho ngươi vô số tiền tài cùng mỹ nữ.

Âm thanh kia lại vang lên lần nữa, Trần Phong nghe nó nói mới quan sát xung quanh, thấy dưới mặt đất có một tấm bia đá màu đen, đang cắm sừng sững trên mặt đất, Trần Phong cũng tò mò từ trên không đáp xuống trước tấm bia đá.

- Ta ở chỗ này!

Trần Phong nhìn tấm bia đá này, uy áp của nó tỏa ra cũng làm cho Trần Phong cảm thấy một loại áp lực vô hình, tuyệt đối là bảo vật, Trần Phong theo thanh âm nhìn xuống dưới, phát hiện tấm bia đá đang đè lên một con vật nhỏ, không biết là con gì nhưng chỉ lộ ra mỗi cái đầu.

Cái đầu của nó toàn một màu đen, được bao phủ bởi lân phiến nhìn rất là cứng cáp, trên đầu lồi ra hai cái sừng màu trắng, đôi mắt to tròn long lanh, đông tử nó màu xanh lá đang dùng ánh mắt cầu khẩn mong chờ nhìn Trần Phong.

- Ngươi đang nói chuyện sao?

Trần Phong nhìn con vật không biết là gì hỏi, hắn cũng hiếu kỳ một con vật có cái đầu to bằng con chó, làm sao chịu đựng được một tấm bia đá cao chừng 10 trượng đè lên chứ., bất ngờ hơn là nó biết mở miệng phun tiếng người.

- Đúng là Bản Hoàng, tiểu tử ta cảm nhận trong người ngươi có Huyết Mạch Long Tộc nên mới nhờ ngươi giải cứu ta, sau đó ta sẽ báo đáp ngươi.

- Những năm qua đều có người đi ngang nhưng không ai làm được gì, có tên còn định cắt đầu Bản Hoàng xuống để về ngâm rượu, mẹ nó lũ hỗn đãn đáng chết, cũng may thân thể Bản Hoàng là vô địch chứ không thì thảm rồi.

Con vật nhỏ nhìn Trần Phong thương tâm kể, nước mắt trong hốc mắt xém tý rơi ào ào mà xuống.

- Đinh! phát động nhiệm vụ phụ Giải Cứu Hắc Ám Tà Long.

- Thập Tam Hoàng Tử của Tà Long Nhất Mạch thuộc Hắc Long Tộc, bị trấn áp dưới Trấn Long Bi, cần công tử giải cứu.

- Thưởng, 10,000exp, một lần tự chọn rút thưởng vũ kỹ, một lần rút thưởng tự chọn công pháp, 20,000 Danh Vọng.

Thanh âm Hằng nhi vang lên trong đầu Trần Phong, hắn cũng hiểu thì ra đây là một con Hắc Long, tên là Hắc Ám Tà Long, đây cũng là lần đầu tiên hắn được gặp sống sờ sờ một con rồng a, mà sao nhìn nó có vẻ dỡ dỡ ương ương làm sao ấy, không uy mãnh bá đạo như Long trong truyền tuyết.

- Con rắn nhỏ, ngươi tại sao lại bị đè ở đây?

Trần Phong hỏi.

- Rắn em gái ngươi, cả nhà ngươi đều là rắn, Bản Hoàng đường đường là vĩ đại Hắc Ám Tà Long, do đã bị Trấn Long Bi trấn áp vài vạn năm nên mới thành ra bộ dáng này, ngươi tưởng ta muốn chắc.

Hắc Ám Tà Long giận giữ gào rú, hắn là Hắc Long Tộc vĩ đại, nay bị người nói thành một con rắn, bảo sau không giận.

- Khụ...xin lỗi vĩ đại Tà Long đại nhân, vì sao ngươi bị ở đây.?

Trần Phong cười khà khà nói, không ngờ con rồng này cũng nóng tính, đùa một câu đã bị mắng cho không ngốc đầu lên được.

- Ngươi cũng biết, Long Tộc chúng ta đều rất thích sưu tầm bảo vật, hình như là vào vài vạn năm trước, lúc Thiên Đình cùng sinh linh Minh Giới khai chiến, ta đã tranh thủ cơ hội lẻn vào phủ đệ của Nhị Lang Chân Quân mà trộm bảo vật,

- Ai ngờ bị hắn phát hiện, rồi ta cùng hắn đánh nhau trời long đất lở suốt vài ngày, cuối cùng bị thua một chiêu, rồi bị cái Đế Cấp Tiên Khí Trấn Long Bi này trấn áp lại, thời gian cũng qua vài vạn năm a, ta cũng không còn nhớ rõ, Trấn Long Bi những năm qua không ngừng ăn mòn lực lượng của ta nên mới trở thành cái bộ dáng này.

Hắc Ám Tà Long có chút xấu hổ nói, nhưng nhanh chóng ngẩn lên đầu lâu kiêu ngạo của mình, phải biết đâu phải ai cũng có thể đánh ngang tay với Nhị Lang Chân Quan đâu.

Trần Phong nghe nó kể mà u mê, Nhi Lang Chân Quân hình như hắn nghe qua đâu đó, còn cái gì Đế Cấp Tiên Khí, còn có cả Thiên Đình, Trần Phong sửng sốt một hồi nhìn lên tấm bia đá màu đen kia, rồi nhớ ra cái gì giật mình hỏi.

- Ngươi nói là Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân-Dương Tiễn.

Hắc Ám Tà Long nghi ngờ nhìn Trần Phong một tý, kiểu như ngươi mới biết à.

- Không phải hắn thì còn ai, ngươi từ đâu chui ra mà ngay cả hắn cũng không biết.

Trần Phong hơi sửng sốt một tý, kiếp trước trên Địa Cầu hắn cũng biết Nhị Lang Chân Quân a, nhưng đó chỉ là trong truyền thuyết, không ngờ lại cho thật, hèn gì nghe cái tên quen quen.

- Vậy..chúng ta đang ở đâu đây.?

Trần Phong nghi ngờ hỏi, hắn cảm thấy nơi này không bình thường, có khả năng là hắn đang ở Tiên Giới a, vì trong truyền thuyết Nhị Lang Chân Quân thuộc thế lực của Thiên Đình do Ngọc Hoàng Đại Đế cầm đầu, mà con Hắc Long này bị trấn áp ở đây rất có thể đây là Tiên Giới.

Hắc Ám Tà Long nhìn hắn như nhìn một thằng ngu, nhưng vẫn mở miệng giải thích, ai bảo tên này là người có khả năng giải thoát nó ra khỏi Trấn Long Bi.

- Đây là Đông Huyền Châu, một trong Cửu Châu Tiên Giới, tiểu tử, không phải đầu óc ngươi có vấn đề chứ, à mà hình như ta cảm nhận lực lượng trong người ngươi không phải là Tiên Linh Khí.

Trần Phong hết hồn, cái gì là Cửu Châu Tiên Giới, nhưng với tu vi hắn hiện giờ không thích hợp hỏi quá nhiều, nên đành nói.

- Ta đến từ một cái Hạ Giới, xuyên qua một cánh cổng không gian đi vào đây, đi với ta cũng còn có rất nhiều người, nói vậy chúng ta đều đang ở Đông Huyền Châu.

Hắc Ám Tà Long giật mình, vội vàng nói.

- Không thể nào, người Hạ Giới không thể nào đặt chân vào Tiên Giới, trừ phi tại Hạ Giới có tu Độ Kiếp viên mãn trở lên, nếu không thì sẽ bị rào chắn Giới Diện xoắn nát hình thần câu diệt, do pháp tắc vị diện bắt đồng, và nhục thể không thể chịu đựng được.

- Ta tưởng ngươi sinh ra ở Tiên Giới tu vi hiện tại quá yếu nên không có gì, thì ra là đến từ Hạ Giới, hoặc còn một giả thuyết nữa là.

Trần Phong thấy nó ngập ngừng vội hỏi.

- Là Sao?

Hắc Ám Tà Long nhìn thật sâu Trần Phong chậm rãi nói.

- Có lẽ, do trận chiến của Thiên Đình và Minh Giới xảy ra, ai đó đã chém rơi một khối lục địa này xuống Hạ Giới.

- Cái gì?

Trần Phong kinh ngạc há to mồm, nếu quả là như vậy, thì lực lượng gì có thể chém rơi một khối đại lục như vậy.

- Tiểu tử đừng tò mò nữa, nếu ngươi đến từ Hạ giới đối với ngươi không tốt, ta cảm nhận trong người ngươi có Huyết Mạch Long Tộc, cầu ngươi cứu ta, ta sẽ báo đáp, ngươi cứ việc truyền Long Lực vào trên Trấn Long Bi, đến lúc đó ta tự thoát ra được.

Hắc Ám Tà Long vội vàng thúc giục Trần Phong, trong đôi mắt đều là hưng phấn mãnh liệt.

- Khoan..nếu cứu ngươi ta có chỗ tốt gì?

Trần Phong cũng là dạng người không có lợi thì không làm, dù gì hiện giờ thực lực của con Hắc Long này suy giảm chỉ còn là Hóa Thần Kỳ, nhưng hắn từng ở Tiên Giới chắc tài phú không kém, phải kiếm một tý lợi lộc.

- Được rồi, nếu cứu ra ta, cái Trấn Long Bi này là của ngươi, khốn kiếp tên ba mắt, mượn đâu ra cái này trấn áp Bản Hoàng bao năm qua, một ngày nào đó ta sẽ đòi lại món nợ này.

- Chỉ cần ngươi rót Long Lực vào bên trong Trấn Long Bi, thắp sáng Long Văn, nó sẽ tự động thu nhỏ lại và thuộc về của ngươi.

Hắc Ám Tà Long con ngươi lục sắc xoay chuyển, nghiến răng ken két nói.

Trần Phong cũng cảm thấy hứng thú, xem ra tên này rất sợ hãi Trấn Long Bi, nghe hắn nói đây là một kiện Đế Cấp Tiên Khí a, nếu có được nó thì tiện tay ném ra cũng đánh chết một đám cường giả.

Trần Phong cũng không chần chờ, nhanh chóng sử dụng Thương Long Lực rót vào Trấn Long Bi, nhanh chóng các Long Văn trên tấm bia đá được phát sang, rồi nhanh chóng thu nhỏ lại.

Vậy là Trần Phong u mê đánh bừa đã cầm vào trong tay một kiện Tiên Khí, đúng là vận khí a.

...ẦM...ẦM.....

Một tiếng nổ vang lên, tấm bia đá màu đen vừa thu nhỏ nằm gọn trong tay Trần Phong, nhìn nó sơ qua như một cục gạch đen nào giống cái gì Đế Cấp Tiên Khi, sau một đạo hắc ảnh từ dưới đất bay lên.

- Oa ha ha ha! Bản Hoàng rốt cục đi ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.