Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 120: Chương 120: Kém một bước




Đây là một hòn đảo cũng không quá lớn, xung quanh cây cối xanh tốt dưới ánh nắng ấm áp, xung quanh bốn phía là được bao bọc bởi hải dương mênh mông không thấy đường chân trời, dĩ nhiên đây là một hoang đảo, ít người đặt chân lên đây.

Bao quanh khí hậu càng mát mẻ sảng khoái, hơn nữa cảnh sắc cũng dịu dàng êm đềm vô cùng, Thủy hệ lực lượng tràn ngập trong không khí, xung quanh cũng có không ít Yêu Thú nhưng đẳng cấp không đáng nhắc tới.

Trần Phong cùng chúng nữ đi ra khỏi hang động, đứng dưới những bóng cây, trước những bãi cát vàng chạy dọc bờ biển, hít thở từng ngụm không khí trong lòng, trong lòng phiêu phiêu mang lại cảm giác thật là yên bình.

Nếu đây là một thế giới bình thường, hắn lại không có trách nhiệm trên người thì chắc chắn sẽ cùng chúng nữ tại đây xây nhà ở lại, khoái khoái lạc lạc cùng nhau tiêu dao suốt quảng đời còn lại.

Hồ Ngọc Mị cứ như hướng dẫn viên du lịch, dẫn chúng nữ đi tham quan khắp hòn đảo của mình, sau đó hái về vô số loại trái cây đầy đủ màu sắc gom thành một đống lớn để trên một bãi cỏ.

Trần Phong thì cũng mặc kệ các nàng dạo chơi, hắn liền thả gần ngàn tộc nhân Tinh Linh Tộc bên trong Cửu Tôn Tháp ra, đây là lần đầu tiên các tộc nhân Tinh Linh chân chính đi ra khỏi thế giới của mình, hòa nhập vào một thế giới mới.

Mọi người đều vui vẻ hoan hô, cùng nhau đi gom lấy nhánh cây lập thành lều trại dựng lại, nhìn ngắm hải dương bao la.

Chúng nữ lần đầu nhìn thấy đại dương bao la, không kềm được kích động cùng tò mò trong lòng, liền cởi phăng y phục chỉ còn lại nội y trên người liền lao xuống nước đùa giỡn.

Trong nhất thời cả một cái đảo hoang vắng liền tràn ngập anh thanh oanh oanh yến yến, tất cả đều là nữ nhân, mà chỉ có riêng Trần Phong là nam nhân, tràng cảnh này khiến hắn cũng không quá thích ứng.

Trần Phong nhìn về dưới một bóng cây to, một thân hình nóng bỏng thướt tha đang đứng yên tĩnh, một bộ ngực căng đầy nhựa sống, tuy dáng người thành thục mê người nhưng dung nhan nàng nhìn qua chỉ như một tiểu nữ hài vừa mới lớn, trái lập cực kỳ tương phản.

Nàng thất thần đưa đôi mắt đẹp nhìn về phía hải dương xanh biếc vô tận kia, không biết trong lòng suy nghĩ gì.

Trần Phong nhìn Sở Diệu Y đứng đó mà không tham gia cùng chúng nữ, có chút nghi hoặc liền tiến lại cạnh nàng, hỏi.

- Đang có tâm sự sao?

Sở Diệu Y cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái, vẫn chằm chằm nhìn về phương xa nói.

- Ta nhớ mẫu thân, không biết hiện tại nàng thế nào!

Sở Diệu Y là đang nhớ về mẫu thân ở Tây Đại Lục, lúc trước nàng tiến vào Tây Mạc Bí Cảnh đã an bài cho mẫu thân một nơi ở khác, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.

Lúc trước lại nghe cố sự của Hồ Ngọc Mị, lại nghĩ về bản thân mình vẫn còn mẫu thân thì cũng rất là may mắn, dù cả gia tộc không quan tâm nàng, nhưng còn có mẫu thân là người luôn yêu thương che chở nàng.

- Được rồi, ngày mai ta cùng nàng đi tìm địa phương có Truyền Tống Trận, ta đưa nàng trở về gặp mẫu thân nàng.

Trần Phong cũng nhìn về phương xa, hắn cũng chưa chắc có tình cảm gì với Sở Diệu Y, chỉ là lòng tham của một nam nhân nên mới chộp nàng tới bên cạnh từ từ bồi dưỡng tinh cảm sau.

Sở Diệu Y từ khi bị hắn phi lễ ở trong Tiểu thế giới của Tinh Linh Tộc thì cũng luôn né tránh ánh mắt hắn, hắn cũng không có thời gian bên cạnh nàng bồi đắp cảm tình, thôi thì để nàng đi về với mẫu thân vậy.

Trần Phong cũng không muốn bắt buộc một người ở bên cạnh minh, mà trong tâm họ không thuộc về hắn, nhưng sau này có thể thay đổi, hắn đang là dùng lạc mềm buộc chặt a.

- Ngươi đành lòng cho ta đi sao?

Sở Diệu Y cũng không quá tin tưởng, trong mắt nàng Trần Phong là một tên sắc lang, hắn bắt nàng ở lại là để chiếm đoạt nàng làm của riêng, làm sao dễ dàng để nàng rời đi, đối với việc này Sở Diệu Y cũng chấp nhận, dù sao nàng cũng không còn chỗ nào để đi, chỉ lo lắng mẫu thân có sống tốt hay không mà thôi.

- Ừm, ta cũng không ép buộc ai, chuyện tình cảm không nên miễn cưỡng.

Trần Phong xác định nói.

- Ngươi không sợ sau khi ta rời khỏi, ta liền đi nói ra tất cả bí mật trên người ngươi sao!

Sở Diệu Y như cười như không, đối với những bí mật của Trần Phong nàng thông qua chúng nữ đều nắm hết cũng vài phần, nào là bảo vật hình thành một thế giới, cả một cái Tinh Linh Tộc, còn những công pháp vũ kỹ cấp cao nữa.vv...

- Không sợ, bởi vì ngươi đã bị ta đánh dấu chủ quyền, hiện giờ mặc dù chưa có gì,nhưng ta tin một ngày nào đó ngươi cũng không chạy thoát khỏi ta.

Trần Phong tự tin cười, cả người toát ra một loại mị lực không nói nên lời để cho Sở Diệu Y cũng mê mẩn.

Sở Diệu Y nhớ lại ngày đó Trần Phong nhảy vào trong nước, cường hôn lấy nàng, một tay mò lấy đôi đại bạch thỏ của nàng, một tay thì xém chạm được nơi tư mật.

Còn có những ngày này chúng nữ bàn ra tán vào những việc xấu hổ, nghĩ tới đó đôi má Sở Diệu Y càng thêm ửng đỏ mê ngườ,i nhưng cố gắn trấn định nói.

- Ngươi quá tin người, ở thế giới này thì không nên tin tưởng vào ai kể cả chính mình.

Trần Phong im lặng một lúc, quay đầu sang chăm chú nhìn nàng khẳng định.

- Ta không tin người, cũng không tin vào mình, mà là tin vào trực giác. ta tin tưởng trước sau gì ngươi cũng là nữ nhân của ta.

- Tin tưởng ta, ta sẽ dùng cả đời để bảo hộ các ngươi, cùng các ngươi tiêu dao sống hết một đời.

Khuôn mặt Sở Diệu Y có chút ửng hồng, nghe lời nói của hắn trong lòng đập rộn lên, thầm nghĩ hắn là đang tỏ tình với mình sao, nhưng cái này có hơi thô thiển thì phải.

Mỹ nữ bất kể dưới tình huống nào đều là một bức tranh đẹp mắt vui lòng, Trần Phong thưởng thức người ngọc trước mặt này, trong lòng dâng lên kinh diễm mãnh liệt.

Mặc dù nàng hiện tại nhan sắc không thể so sánh với yêu tinh Hồ Ngọc Mị kia, nhưng dưới tình huống ở chung cùng chúng nữ, Sở Diệu Y vẫn nở rộ mị lực riêng, một dáng người trưởng thành chín mọng nhưng gương mặt thì non nớt thanh thuần, mang cho hắn một cảm xúc muốn ôm vào lòng mà yêu thương.

Tuy hiện tại nói là chưa có tình cảm gì đáng nói, nhưng đối mặt với một mỹ nhân như Sở Diệu Y thì Trần Phong cũng động tâm không ngớt, để nàng rời đi về với mẫu thân là kế hoạch thả dây dài mà câu cá lớn mà thôi, để cho sau này nàng can tâm tình nguyện mà đi theo hắn.

Sở Diệu Y trong lòng cũng vừa thẹn vừa mừng, nàng bị Trần Phong nhốt lại bên trong Cửu Tôn Tháp ở cùng với chúng nữ, nghe các nàng thúc giục mai mối cho nàng, nhưng tâm tư của nữ nhân lại làm sao có thể cân nhắc chứ.

Mỹ nữ yêu anh hùng, Trần Phong là một tuyệt thế thiên tài, chiến lực lại nghịch thiên, nàng nhìn ở trong mắt, làm sao có thể không bội phục, còn nữa tình cảm hắn dành cho các nữ nhân đều như nhau, thương yêu hết lòng.

Chỉ là lần trước bị hắn phi lễ, qua mấy ngày chờ hắn nói gì đó nhưng lại thủy chung không tỏ vẻ gì với nàng, điều này khiến cho nàng rất là không phục.

Nàng không đủ đẹp sao, chiếm tiện nghi của người ta rồi không để ý tới, cứ phải muốn nàng ăn nói khép nép chủ động lấy lòng mà bắt chuyện sao.

Trần Phong đã chủ động thổ lộ ra ý tứ, nàng không thể rụt rè nữa, dù sao nàng cả đời nàng ngoài mẫu thân thì chỉ có hắn cùng chúng nữ là ở bên cạnh, không chọn hắn thì chọn ai.

Sở Diệu Y mặt ngọc đỏ hồng, nén ngượng ngùng mãnh liệt, khẽ nâng mắt đẹp ném cho Trần Phong một cái mị nhãn, nói.

- Thế ngươi cảm thấy ta thế nào?

Trần Phong biết nàng nội tâm xao động, liền đánh gia một hồi từ trên xuống dưới, hết sức khẳng định nói:

- Hơi mập!

- Cái gì,?

Sở Diệu Y suýt nữa nhảy dựng lên, nàng thon thả như vậy, mập ở chỗ nào, nàng đang muốn nổi giận, lại thấy ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao vút của mình.

Sở Diệu Y lập tức thân thể mềm nhũn, khuôn mặt thoáng hòa hoãn đôi chút rồi lại đỏ lên như muốn chảy ra máu, chỉ cảm thấy ánh mắt của Trần Phong như là thực chất, vuốt ve bộ phận hài lòng nhất trên thân thể nàng, nhưng chỗ này mập nàng có thể chấp nhận.

- Hừm, sắc lang đáng chết!

Tuy trong miệng mắng chữi, nhưng Sở Diệu Y lại kín đáo kiêu ngạo ưỡn ngực, làm cho bộ ngực đồ sộ của nàng đã căng tròn sau lớp y phục lại muốn có xu thế như muốn phá áo mà ra.

Trần Phong nhìn hoa mắt thần mê kém tý phun máu mũi, thật sự không thể nhịn được một trảo đi qua nắm vào một bên thỏ ngọc mềm mại đàn hồi bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.

Sở Diệu Y cả người như có dòng điện chạy qua yếu đuối dựa vào vai Trần Phong, mặc cho ma trảo cho hắn hí lộng bộ ngực qua lớp y phục.

- Thoải mái sao?

Trần Phong trong lòng đắc ý dào dạt, hắn biết Sở Diệu Y đã quy tâm, hắn nắm bắt một bên mà xóa nắn cười tà hỏi, quả thật quy mô ngực của nàng còn hơn cả Tiêu Ngọc Sương, chả trách lúc trước Hắc Ám Tà Long gọi nàng bằng tiểu bò sữa.

- Ưm, ngươi thật xấu xa!

Sở Diệu Y bị một khoái cảm tê dại từ ngực truyền đến, rên lên một tiếng, hai tay cũng nhẹ nhàng ôm ngang hông Trần Phong đầu tựa nhẹ vào vai hắn, dùng giọng oán trách nói, một bộ lão nương mặc ngươi bài bố.

Trần Phong không khỏi líu lưỡi, mọi người đều nói nữ nhân không nói đạo lý, quả nhiên không sai

Nàng nhắm mắt tận hưởng hắn xoa tiểu meow meow, hơn nữa hai tay ôm ta chặt hắn như vậy, đây là cố ý không cho hắn rời đi, không ngờ còn nói hắn xấu xa, quả thật không thể nói lý.

Trần Phong nhìn nàng một mặt say mê hưởng thụ, hắn cũng không còn có cảm giác chân thực khi hành động cách một lớp vải, lập tức thò tay từ cổ áo nàng xuống xuyên qua chiếc yếm đào.

Bàn tay của nam nhân mang theo từng luồng hơi nóng, xuyên qua quần áo chui vào làn da của Sở Diệu Y, tiến vào mạch máu của nàng, khiến máu của nàng cũng sôi trào theo. Trong thân thể dường như thiêu đốt thứ gì, có một loại cảm giác sắp nổ tung.

Cơ thể Sở Diệu Y lập tức mềm nhũn, nàng cũng không làm ra phản ứng mặc cho hắn bày bố, đôi khi từ mũi phát ra từng tiếng hừ hừ đứt quảng, cả hai cứ như vậy dính sát vào nhau cùng một chỗ.

Ma trảo hắn nhanh chóng bắt lấy một đoàn nhục cầu ấm áp, mềm mại mà không kém phần co dãn, bàn tay hắn lướt trên đỉnh nhũ phong đầy đặn cảm nhận được một đầu nhũ hoa nhỏ nhỏ tròn tròn đang dần cứng lên.

Một tay của Trần Phong đã thuận theo hông nàng sờ xuống dưới, lướt qua xương hông, chính là phần mông đẫy đà kia.

Sở Diệu Y vẫn còn là thân xử nữ, mông tự nhiên không đủ mượt mà, nhưng thắng ở chắc nịch, mông rất là căng, hơn nữa còn hơi hơi vểnh lên trên, hình thành một đường cong khoa trương, lại đồng dạng đẹp không sao tả xiết.

- Ưm..Trần Phong..!!

Nàng giờ phút này đã hai mắt mê ly, đôi mắt ầng ậc nước híp thành một cái khe, hai gò má bay lên hai rặng mây đỏ tươi đẹp. cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé, mơ hồ có thể thấy được khóe miệng có tia sáng lóng lánh.

- Trần Phong, về sau ngươi phải tốt với ta!

Sở Diệu Y ôm lấy cổ hắn, hai người đối mặt nhau, trong mắt nàng là vô hạn thâm tình, nàng không biết từ lúc nào nàng đã phải lòng nam nhân này, có lẽ là... lần đầu bị hắn lột sạch đồ rồi cướp lấy giới chỉ, hoặc là lần ở trong hồ nước tại Tinh Linh Tộc.

Hắn dừng lại động tác, rất là nghiêm túc gật gật đầu, sau đó lập tức bắt đầu bận rộn tiếp tục xoa bóp, làm nàng yêu kiều hừ lạnh, quả thật nam nhân đều là suy nghĩ bằng nữa người dưới.

Sở Diệu Y liền nhảy lên người Trần Phong,hai tay ôm lấy cổ hắn hai đùi ngọc của nàng quấn quanh lên hông hắn, nàng dáng người cũng khá cao, hai cái đùi đẹp thẳng tắp thon nhỏ, xinh đẹp tới cực điểm.

Chỉ mới bị nàng quấn lấy Trần Phong cũng có cảm giác mềm nhũn cả xương cốt, một đoàn tà hòa từ dưới bùng lên, không tự chủ được mà tìm tới đôi môi nàng.

Hai người như quên hết thảy tất cả, chìm đắm vào trong nụ hôn ngọt ngào dành cho nhau.

- Các ngươi đang làm gì?

Chính vào lúc này, một thanh âm mềm mại dễ nghe vang lên, nhưng trong tai hai người lúc này thì như sấm giữa trờ quang, giọng nói đó còn mang theo vẻ hết sức mịt mờ và nghi hoặc.

Hai người liền bừng tỉnh thoát khỏi trạng thái, Sở Diệu Y mặt đỏ như máu vội vàng chỉnh đốn lại y phục.

Cả hai đồng thời nhìn lại nơi âm thanh vừa phát ra thì thấy ngốc nữu Hồ Ngọc Mị đang dùng đôi mắt ngây thơ trong sáng nhìn hai người, trên gương mặt đẹp tuyệt nhân gian kia là vẻ ngây thơ vô số tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.