Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 118: Chương 118: Linh hồ




Biểu hiện của nàng lại để cho Trần Phong càng thêm kích động, côn th*t lớn giống như đóng cọc không ngừng cắm sâu vào trong tiểu dâm huyệt của nàng, mỗi một lần đều nặng nề đụng tới hoa tâm kiểu nộn của nàng, Nhan Như Ngọc sung sướng đến mức lớn tiếng chuyển rên rĩ thành kêu gào.

Nhan Như Ngọc rốt cuộc thỏa mãn dã tâm trở thành nữ nhân của Trần Phong, còn Trần Phong thì cũng bị tiểu yêu tinh này thi triển thủ đoạn làm cho tiêu hồn thực cốt.

Hai người giống như cùng điên cuồng, chỉ biết truy cầu khoái cảm vô hạn, rốt cuộc chẳng quan tâm đến những thứ khác, trong lúc nhất thời trong phòng chỉ còn lại âm thanh hai bộ phận va chạm bành bạch vang vọng, xen lẫn còn có tiếng rên rỉ thoải mái đến cực điểm của Nhan Như Ngọc.

Trải qua hơn một ngàn lượt điên cuồng cắm vào, cơ thể hai người gần như đồng thời thẳng tắp thân thể, tiểu dâm huyệt của Nhan Như Ngọc mạnh mẽ hút chặt lấy côn th*t của hắn, tầng tầng ngàn vạn cái xúc tu li ti bám vào như muốn ăn luôn đại bảo bối của Trần Phong.

Sau đó một cỗ âm tinh nóng bỏng điên cuồng tiết ra, toàn bộ xối tại đầu côn th*t của Trần Phong đang đỉnh lên tử cung của nàng, mà Trần Phong bị kích thích như vậy, cũng là rùng mình một cái, tinh hoa nồng đặc điên cuồng bắn ra, rót đầy bên trong Nhan Như Ngọc.

Huyết mạch trong cơ thể hai người như muốn nổ tung, đồng thời một tiếng Long ngâm và một tiếng Phượng minh vang lên, xuất hiện hư ảnh Long Phượng đang xoay tròn phía trên.

Huyết Mạch Phượng Hoàng của Nhan Như Ngọc cùng Thương Long của Trần Phong hòa hợp vào nhau, tu vi hai người cũng không ngừng kéo lên.

Mà trong lúc hai người vận động thì công pháp của cả hai cũng đã tự động vận chuyển không ngừng hút lấy nguyên âm của nàng bổ sung cho hắn, sau đó tạo thành Nguyên Lực thuần khiết thông qua chỗ hai người kết hợp trả lại cho nàng.

Cả quá trình này tạo thành một chu thiên hoàn mỹ theo từng đợt hai người vận động không ngừng luân chuyển khiến tu vi hai người nhanh chóng bay vọt.

Nhanh Như Ngọc chính thức bước vào Luyện Hư viên mãn, còn Trần Phong thì được lợi ích từ cực phẩm thể chất song tu là Huyền Âm Thể, cùng với Thuần Âm Chi Khí và huyết mạch của Nhan Như Ngọc, chính thức phá vỡ bình chướng, chỉ cần bế quan cảm nhận có thể tiến vào Luyện Hư

Nhưng trong giờ khắc này không ai trong hai người quan tâm đến biến hóa bên trong, bởi vì cả hai hiện tại đang đắm chìm trong khoái cảm như thủy triều không ngừng tràn tới. Cả hai linh hồn không ngừng phiêu đãng trong biển khoái cảm bất tận không ai có ý định thoát ra.

Cuối cùng sau khi trải qua cả nữa ngày mây mưa, không biết cả hai người đã trèo lên đỉnh vu sơn bao nhiêu lần thì sau một trận cao trào cực độ cả hai người đồng loạt ôm lấy nhau vẫn giữ tư thế kết hợp gắt gao mà chìm vào trong mộng đẹp, trận chiến như vậy mới chịu kết thúc.

Trải qua một triền miên, lúc này hắn mới từ trong mộng đẹp tỉnh dậy, đập vào mắt hắn lại là một khuôn mặt tinh xảo mặt dù tóc có hơi chút tán loạn nhưng vẫn mang theo nét xinh đẹp đầy mê người.

Mà hiện tại khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo kia đang gục lên người hắn mà ngủ ngon lành, thậm chí khóe môi còn vương chút nước dãi nữa chứ. Nhưng lại vô cùng xinh đẹp, không những vậy hắn còn cảm nhận được một cái thân thể mềm mại nhu nhuyễn đang nằm lên người hắn.

Không những vậy bên dưới hắn còn đang bị một nơi hết sức ấm áp cùng ẩm ướt bao lấy khiến cho hắn rất nhanh có phản ứng.

- Ưm…

Hạ thân của hắn vừa ngóc đầu dậy lập tức khiến cho người ngọc kêu khẽ một tiếng, nàng ngước khuôn mặt ngáy ngủ nhìn hắn nhưng trong ánh mắt to tròn kia lại mang theo một tia u oán, dù tu luyện giả không cần ăn uống ngủ nghĩ, nhưng quả thật một khi ân ái liền không chịu được mệt mỏi cùng sung sướng.

- Sắc quỷ, hành hạ nhân gia cả đêm giờ còn muốn gì nữa hả, lần đầu của người ta mà cũng không chịu thương hoa tiếc ngọc nữa.

Nhan Như Ngọc nói xong mặt dù là khuôn mặt vô cùng đáng yêu lại quăng cho hắn hẳn một cái ánh mắt u oán như chưa được ăn no vậy.

Hôm qua vì phát tiết, hắn cũng không quan sát kỹ thân thể của Nhan Như Ngọc, bây giờ nhìn lại cảm thấy nàng không khác gì yêu tinh hại người.

Hai cánh môi đỏ hồng chín mọng như hai quả trái cây khiến cho người ta chỉ muốn cắn lên một cái, cái cổ thiên nga cao cao trắng tinh khôi, xương quai xanh tinh xảo, đặc biệt trước ngực là một đôi thỏ trắng tròn lẳng vểnh cao không chút rủ xuống.

Hai hạt đậu đỏ kiều diễm như khiêu khích thị giác người khác, không những vậy có lẽ do trận đấu kinh hãi tối qua nên hiện tại trên đôi thỏ trắng kia vẫn còn lưu lại không ít vết đỏ đặt biệt nổi bật trên nền trắng muốt của da thịt.

Bên cạnh đó là tiểu phúc trơn nhẵn không lưu chút mỡ thừa, hơn nữa còn điểm xuyến lên một chiếc rốn nhỏ xinh xinh. chân ngọc thon dài phối hợp với hai đùi ngọc tinh xảo vô cùng hoàn mỹ.

Giữa hai chân là một dải đất trống vô cùng dụ hoặc, bởi vì nàng giống với Tiêu Ngọc Sương, đều là trơn bóng không một ngọn cỏ.

Một vùng da thịt trắng tuyết đang che đậy đào nguyên màu mỡ khiến người hắn như bị hút hồn, không nhịn được mà cúi xuống nếm thử hai cánh hoa nữa mở nữa khép.

Ân…tiểu bại hoại cho…cho ta!

Nghe Nhan Như Ngọc cầu xin, hắn cũng không để nàng tiếp tục khó chịu bắt đầu vác thương ra trận, côn th*tthô to nhắm thẳng mật huyệt xinh đẹp mà cắm vào, mặc dù hôm qua hai người đã đánh nhau thiên hôn địa ám nhưng mà hoa huyệt của nàng vẫn thập phần bó chặt khiến cho hắn vô cùng thoải mái.

Một mực duy trì đến thời điểm ngày hôm sau, Nhan Như Ngọc bị hắn đưa lên đỉnh cuồng tiết không dưới bảy tám lần, không còn một tia khí lực, mà Trần Phong tuy rằng xa xa không đến cực hạn, nhưng ở trong tiểu dâm huyệt của nàng bắn ra ba lượt, hắn coi như là vẫn rất thỏa mãn.

Hai người triền miên gần một ngày, liền nghĩ đến chúng nữ bên ngoài, liền mặc quần áo bước ra khỏi gian phòng.

Trong thời gian này, các nàng bên trong Cửu Tôn Tháp trợ giúp Tinh Linh Tộc xây dựng nơi ở, khiến cả tiểu thế giới này thay đổi nghiên trời lệch đất.

Lúc trước chỉ toàn là những mảnh đất trống, giờ đây những nơi phụ cận đều mọc lên những mái nhà to to nhỏ nhỏ, từng tiếng người trò chuyện vui vẻ, những con yêu thú nhỏ chạy nhảy khắp nơi, chân chính như một thế giới thật, nhưng chỉ thiếu mỗi Nhật, Nguyệt.

Trần Phong cùng Nhan Như Ngọc vừa ra khỏi cửa, hít thở lấy không khí bên ngoài, liền nhìn thấy một đám nữ nhân đang ngồi xoay quanh một bàn gỗ đặt giữa trời trò chuyện.

Ninh Cung Như cũng gia nhập phái đoàn, cười nói vui vẻ với Hạ Ức Mộng, xem ra hai người đều không để ý chuyện vừa rồi, làm Trần Phong cảm thấy mình thật là may mắn.

Thấy hai người rốt cuộc đi ra, cả đám nữ nhân nhìn về phía này, ánh đều hiện lên một tia mập mờ.

Trần Mộng Kỳ tiến sát bên tai Nhan Như Ngọc nói.

- Có phải đệ đệ rất lợi hại, làm cho ngươi rất thoải mái phải không.!

Nàng hiển nhiên là trêu chọc Nhan Như Ngọc, tuy nói là lặng lẽ nói, nhưng thanh âm cũng lớn đến mức cho các nàng khác toàn bộ nghe được rõ ràng, để chúng nữ đều che miệng cười khẽ.

Nhưng Mộng Kỳ đã là đánh giá thấp năng lực thừa nhận của Nhan Như Ngọc, nàng bước ra từ môn phái lấy nam nữ ân ái tu luyện, cái tiết mục gì chưa từng nghe qua, mắt không hề có chút xấu hổ lúc này cười hi hi ha ha nói.

- Ân, cũng chả có gì lợi hại, chỉ lăn qua lộn lại một ngày làm sao để cho bản cô nương thoải mái.!

Dù nàng bị Trần Phong cho lên đỉnh không biết bao lần, có khi cả người không còn sức lực, nhưng trước mặt chúng nữ phải chứng tỏ một phen.

Chúng nữ đều hoảng sợ nhìn nhau, đây mới là nữ lưu manh chân chính, các nàng chỉ có thể cam bái hạ phong, chuyện tình này cũng có thể ưỡn ngực kiêu ngạo.

Nhan Như Ngọc cũng như không có chuyện gì, đối với nàng nam nữ hoan ái là chuyện bình thường, không có gì phải xấu hổ, chỉ là chọn đối tượng thích hợp mà thôi.

Chúng nữ ở chung hoa hợp như thế, Trần Phong vui vẻ cũng không nhúng tay, hắn nhìn quanh một lượt khung cảnh bên trong Cửu Tôn Tháp, có thể thấy được Phượng Hoàng Cung hắn ném vào đang ở phía xa xa, đột nhiên nói.

- Hiện tại chúng ta đang ở Nam Hải, ta dẫn các nàng ra ngoài ngắm khung cảnh mới.

Hắn muốn bắt đầu hành trình mới của mình, vừa tới Nam Hải đã vùi đầu vào ôn như hương chưa kịp biết hiện tại mình đang ở một nơi như thế nào.

Chúng nữ trong mắt hiện lên vẻ khó tin, rồi nhảy lên hoan hô, không ngờ thoáng một phát từ phía Tây nhảy qua tới Nam Hải, môi trường mới, không khí mới các nàng cũng muốn kiến thức thoáng phát.

Đặc biệt là Tinh Linh Nữ Vương, Mộc Tinh Linh nàng từ nhỏ chỉ sống trong tiểu thế giới, lần này được ra ngoài, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ kích động cuồng nhiệt.

Trần Phong liền thôi động ý niệm, tất cả các nàng liền trở lại hang động mà lúc trước Trần Phong vừa đi tới.

Các nàng Trần Mộng Kỳ,Diệp Chỉ Hân, Tiêu Ngọc Sương, Cổ Cẩn Huyên, Nhan Như Ngọc, Sở Diệu Y, Ninh Cung Như, Hạ Ức Mộng vừa xuất hiện, nghe thấy một mùi hương dịu nhẹ, hiếu kỳ đánh giá toàn bộ hang động.

- Oa tiểu thú thật là đáng yêu.

Tiêu Ngọc Sương nhìn thấy Xích Diễm Linh Hồ đang nằm trên bãi cỏ khô, tiến lại gần bế nó lên bắt đầu vuốt ve.

Chúng nữ cũng đều yêu thích mỗi người đều sờ một cái, cảm giác bộ lông nó mềm mịn, không nhịn được xoa nắn liên hồi phát ra những tiếng cười như chuông bạc, Trần Phong liền tay ôm lấy đầu, quá nhiều nữ nhân cũng thật phiền phức.

Bị chúng nữ quấy rầy, Xích Diễm Linh Hồ cũng mở bừng mắt, nhìn tình cảnh trước mặt liền sợ hãi, nhảy xuống đất, thân hình dựa sát vào tường,

- Nhân loại..các ngươi tại sao..ở đây!.

Xích Diễm Linh Hồ cứ như rất là sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói, âm ngữ không được thông thuận, nhưng rất là dễ nghe, nó từ nhỏ được mẫu thân đem tới nơi này, rồi một mình tu luyện chưa từng tiếp xúc với nhân loại.

- Nó còn biết nói chuyện! mà lại là một con cái.

Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, đều nổi lên hứng thú, từng đạo ánh mắt nhìn chăm chăm vào nó.

Trần Phong cũng nổi lên hứng thú, đi lên phía trước tiến về phía Xích Diễm Linh Hồ, lộ ra bộ dáng tươi cười thân thiện, vuốt ve nó.

- Ngươi sợ cái gì a, chúng ta cũng không làm gì ngươi mà.

Trần Phong buồn cười, xem ra nó cũng đã tiến vào Hóa Thần Kỳ, tại sao vẫn còn giữ hình dáng thú đây, mà còn ra vẻ sợ hãi cực điểm với nhân loại a.

Xích Diễm Linh Hồ liền co đầu rụt cổ, khi bị Trần Phong sờ vào cái đuôi, tâm lý hoàn toàn hỏng mất, oa một tiếng khóc lên.

...Cộp cộp..

Nước mắt theo hai trong tròng mắt nâu đen chảy ra, sợ tới cực điểm.

- Đừng! Chớ làm tổn thương ta, ta sẽ không giao ra linh hồn của ta, cầu xin buông tha ta.

- Ngươi cũng không nên đụng vào ta có được hay không, thịt của ta ăn không ngon, ta rất gầy, cả người đều là khớp xương hoàn toàn ăn không ngon.

Giọng của thiếu nữ nức nở vang lên làm Trần Phong cùng chúng nữ nghẹn họng nhìn trân trối, không phải tiểu hồ ly này đầu óc bị hư chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.