Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 147: Chương 147: Phối hợp




Hạt bụi bám được vào không hạm, Trần Phong từ trong Cửu Tôn Tháp đi ra, vô thanh vô tức lấy ra Vô Cực Phá Thiên Kiếm gác lên cổ Kim công tử, trên mặt cười đắc ý.

Kim công tử bộ dáng tươi cười cứng lại, một thanh sắc bén kiếm dán tại trên cổ, thấu phát hơi thở lạnh như băng, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn lại nở nụ cười.

- Ha ha.. vị bằng hữu này, có chuyện gì có thể từ từ thương lượng.!!

Ba mỹ nữ cường hãn cùng sáu tên cường giả ma đạo giao thủ ngày càng kịch liệt, hoàn toàn không biết đã có người lẽn thành công vào trong Không Hạm.

Với thực lực của bọn họ, dù trong chiến đấu, tâm thần vẫn tập trung xung quanh cảnh giác nguy hiểm, một ngọn gió thổi cỏ lay họ cũng phát hiện.

Nhưng với Trần Phong thì không có biện pháp, Cửu Tôn Tháp cùng Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết quá nghịch thiên, có thể làm được ẩn nấp hoàn mỹ, muốn bị bọn họ phát hiện là phi thường khó khăn.

Huống hồ, đám người căn bản cũng không suy nghĩ tới, có người dám đi vào trong khu vực trận chiến, cả đám đều là cường giả Đại Thừa, một luồng kình phong thôi cũng khiến cho cường giả cấp thấp hơn khó chịu nổi.

Cả đám cùng nhau giao thủ, pháp tắc lực lượng, nguyên lực ba động, từng cỗ sóng xung kích bay đầy trời, sóng sau cao hơn sóng trước.

..Vù...hưu hưu...!!

Cùng lúc này, Không Hạm dừng tại chỗ bỗng nhiên khởi động, xuyên qua khu vực giao chiến, chuẩn bị bay đi.

Ba nàng đang đánh thống khoái thì ngạc nhiên, dùng toàn lực đánh lui cả sáu tên hắc y nhân, bật thốt lên hỏi.

- Như thế nào lại đi!?

Đúng vào lúc này, bên trong Không Hạm truyền đến âm thanh của Kim công tử.

- Đám người này các ngươi lo liệu, ta đi trước, tránh lãng phí thời gian.

Kim công tử nói xong, Không Hạm cũng hóa thành một đạo lưu quang, xoát cái biến mất tại chỗ.

- Thì ra là thế!!

Ba nữ nhân làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, trong mắt lộ ra vẻ mỉm cười.

Không suy nghĩ nhiều, bộc phát lực lượng càng mạnh mẽ hơn, cùng sáu tên hắc y nhân giao chiến, muốn nhanh chóng giải quyết đối thủ để còn đi xem náo nhiệt.

Nhưng các nàng lại không biết, khi Kim công tử nói ra lời này,nguyên nhân là vì bị một thanh kiếm lạnh lẽo gác ở trên cổ.

- Hắc hắc... bằng hữu, ta đã làm theo ý ngươi, giờ có thể hảo hảo để phóng hạ đồ đao rồi chứ?

Kim công tử nụ cười vẫn không thu liễm, nhìn Trần Phong như là hảo hữu bình thường, không hề lo sợ cho cái mạng nhỏ của mình.

Trần Phong cũng cười, đem Vô Cực Phá Thiên Kiếm thu hồi, gác ra sau lưng, thõa mãn nói.

- Ha ha.. ta rất thích cùng loại người thông minh như Kim công tử nói chuyện.

Kim công tử vuốt vuốt lại mái tóc của mình, chỉnh sửa y phục, rót cho hắn một chén trà, lại rót cho Trần Phong một chén trà.

- Mời, đây là trà do ta đặc chế, đảm bảo thơm ngon bổ dưỡng, mà lại cam đoan không có độc.!!

Kim công tử đưa qua chén trà cho Trần Phong.

Trần Phong không khách khí, ngồi xuống cầm lên chén trà cũng hớp thử một ngụm, nước trà vừa vào miệng cảm thấy hương thơm lan tỏa, vừa vào bụng cảm thấy lực lượng chạy khắp thân thể, thoải mái không nói nên lời.

- Trà ngon!!

Kim công tử chỉ cười, hắn cầm lấy chén trà của mình, nhấp một ngụm, ra vẻ tiêu sái nhất có thể, lạnh nhạt nói.

- Bằng hữu chắc là vị huynh đài trong buổi đấu giá kia a.!

Trần Phong, sửng sốt, hắn hiện tại đã cải biến hình dáng tướng mạo, kể cái khí tức trên người mà tên này vẫn nhận ra, xem ra không đơn giản.

- Làm sao ngươi biết.?

Trần Phong cũng không phủ nhận, thống khoái thừa nhận, dù sao hắn tới vì mục đích ăn cướp, hắn không dùng diện mạo thật thì ai làm gì được hắn.

- Cảm giác!!

Kim công tử cười, lại nói.

- Thế nhân có người cười ta, nói ta ngu ngốc, tiền sài như rác, nhưng lại không biết, ta có tiền quá nhiều, tiêu không hết cũng là một loại thống khổ a.

Kim công tử than thở, kém điều nước mắt sắp rơi xuống, lại hớp một ngụm trà.

Trần Phong da mặt co giật, kém điều muốn chữi mẹ nó, thằng này thổi da trâu đã đạt đến trình độ đăng phong tạo cực, thanh thoát tươi mát, không chê vào đâu được.

Trần Phong đè nén xúc động trong lòng, cười ha ha nói.

- Kim công tử, chi bằng để loại thống khổ này cho ta, ta cũng muốn thể nghiệm thể nghiệm loại thống khổ này một lần.

Kim công tử lại không để ý, tiếp tục rót trà rồi uống, một lát sau mới nói.

- Không phải bằng hữu đi theo là muốn đánh cướp bổn công tử sao! Nói đi, muốn bao nhiêu, bổn công tử đều đáp ứng.!

Kim công tử hào sảng đi thẳng vào vấn đề, không có quanh co lòng vòng.

- Ngươi có bao nhiêu, ta muốn bấy nhiêu, kể cả Linh Dược mà ngươi có được trong đấu giá...

- Không được.!

Kim công tử lắc đầu cự tuyệt.

- Tại sao?

Trần Phong khó hiểu, nhưng chưa kịp hắn suy nghĩ, Kim công tử lại nói.

- Nhiều quá, ta nghĩ ngươi chứa không nổi.!

Kim công tử chém đinh chặt sắt khẳng định.

- Vậy sao?

Trần Phong không tin, nếu Cửu U Long Giới không chứa đủ, thì Cửu Tôn Tháp của hắn hình thành một tiểu thế giới, còn có không gian Hệ Thống, hắn không tin có thể chứa không nổi.

Thấy Trần Phong dáng vẻ tự tin, Kim công tử lắc đầu, nói.

- Ngươi có thể trước mắt mấy cái cường giả Đại Thừa Kỳ mà tiếp cận bổn công tử, xem ra thực lực không tồi, theo ta lăn lộn, thế nào?

Trần Phong cũng lắc đầu, nói.

- Ta chính là thiếu một ít tiền, cùng mấy cái Linh Thảo mà ngươi đấu giá được, hiện tại đến tìm Kim công tử mượn dùng, không có ý định đi làm thủ hạ cho kẻ khác.

Kim công tử thoáng cái thất vọng, nhưng chưa từ bỏ, nói tiếp.

- Ta nói rồi, tiền của ta có thể lấp đầy cả Nam Hải, ta có bao nhiêu ngươi muốn bấy nhiêu là không thể nào.!

- Như vậy đi, ta có một nữ nhi xinh đẹp như hoa, nếu ngươi nguyên ý có thể lấy nàng, đến lúc đó,tiền của bổn công tử tùy tiện ngươi.

Trần Phong lại sửng sốt lần hai, hắn cảm thấy nói chuyện với thằng này thà đi chiến một trận với đám cường giả Hợp Thể Kỳ còn hơn.

Trần Phong chỉ là ôm ý tưởng cướp sạch thằng này, vậy mà nói một hồi hắn lại đem cả con gái ra bán, Trần Phong cũng hết lời để nói.

Thấy Trần Phong cũng không có phản ứng, Kim công tử cũng tiếc nuối, bất đắc dĩ, sảng khoái lấy ra hơn chục cái không gian giới chỉ ném trên bàn.

- Hi vọng về sau gặp lại ngươi đừng hối hận, đây là toàn bộ của cải bổn công tử đem theo lần này, đủ cho ngươi tiêu phí trên trăm năm.

Trần Phong không khác khí nhận lấy, hồn lực tiến vào trong từng cái giới chỉ, đây đều là những không gian giới chỉ rộng lớn, nhưng chưa là gì so với Cửu U Long Giới của hắn.

Hồn lực quét qua, chứng kiến bên trong là Linh Thạch chồng chất như núi, Trần Phong lại thấy có gần trăm viên phát ra linh khí nồng đậm, mang một loại lực lượng tối nghĩa nào đó, Trần Phong khẳng định đó là Cực Phẩm Linh Thạch.

Có tất cả mười hai cái không gian giới chỉ, bên trong đa phần là Linh Thạch, còn có LInh Dược, khoáng thạch, mà những vật phẩm hắn đấu giá trước đó cũng nằm bên trong.

Trần Phong ước tính, tổng cộng Thượng Phẩm Linh Thạch có ít nhất hơn ngàn vạn, Trung và Hạ Phẩm có thể tính ra con số vài ức.

Trần Phong không khỏi sợ hãi than thầm trong lòng, thằng này thật sự có tiền, một lần đi ra ngoài lại đem nhiều tiền như vậy, chứng tỏ trước đó hắn không nói khoác.

Nhưng càng khiến Trần Phong vui vẻ hơn là thằng này quá phối hợp, Trần Phong thu hết trữ vật giới chỉ vào trong Cửu Tôn Tháp, đứng dậy hài lòng chắp tay nói.

- Ha ha.. Kim công tử, thứ lỗi đã làm phiền, từ trước tới giờ chưa thấy ai sảng khoái như công tử, nếu sau này có cơ hội gặp lại, nếu Kim công tử còn cảm giác thống khổ khi tiêu tiền cứ liên hệ tại hạ.

Trần Phong nói là lời nói thật, thằng này tiền sài không hết dẫn tới ưu sầu đau khổ, Trần Phong cũng không ngại cùng hắn chia sẽ nổi thống khổ này.

Mà lại kiếm tiền lại nhẹ nhõm như thế, trước nay chưa từng có, ai nguyện từ bỏ loại thống khổ này.

Kim công tử cười nói.

- Tiền với ta mà nói đơn giản chỉ là vật ngoài thân, bằng hữu có cần, bổn công tử tự nhiên nguyện ý giúp người hoàn thành ước vọng.

Trần Phong lại nhìn quanh, đánh giá chiếc Không Hạm, xấu hổ cười nói.

- Đã như vầy, hiện tại ta còn thiếu một chiếc pháp bảo phi hành, ta thấy cái Không Hạm này không tệ, không biết Kim công tử có thể hay không?

- Được rồi, cho ngươi.!

Kim công tử cũng hào sảng, chưa đợi Trần Phong nói hết câu, liền phi thân ra khỏi Không Hạm, cả hai lơ lửng giữa hư không, Kim công tử phất tay một cái, giải trừ ấn ký trên pháp bảo.

Trần Phong cũng thuận nước đẩy thuyền, không khách sáo, tâm niệm khẽ động thu luôn cả chiếc Không Hạm vào trong Cửu Tôn Tháp.

- Hắc hắc, Kim công tử quả thật là người hào sảng, mong lần sau chúng ta có duyên gặp lại.

Đồ vật đã vào tay, Trần Phong liền hướng Kim công tử ôm quyền cáo từ, bây giờ không đi còn đợi lúc nào.

Trần Phong lần này thu hoạch đầy bồn đầy bát, lại thêm Kim công tử quá phối hợp hắn ăn cướp, tâm tình cũng vui vẻ.

- Cáo từ!!

Trần Phong nở nụ cười như gió mùa xuân, Kim công tử cũng không có tức giận vì việc mình bị cướp, mỉm cười đáp lễ không có ngăn cản.

Trần Phong vừa nói Khinh Vân Tế Nguyệt cùng Sí Diệm Viêm Long Dực cũng triển khai, hóa thành một tia ánh sáng, bay đi xa xa.

Còn lại một mình Kim công tử lẽ loi trơ trọi giữa hư không, nhìn theo thân ảnh Trần Phong rời đi, trên mặt nụ cười không giảm, không biết hắn đang suy nghĩ gì.

..Vù..vù..

Vài tiếng xé gió vang lên, ba cái nữ nhân cũng từ xa xa bay lại nơi này, nhìn xem Kim công tử đứng giữa hư không, nghi hoặc đồng thanh hỏi.

- Không Hạm đâu?

Kim công tử liếc mắt nhìn các nàng, vân khinh phong đạm nói.

- Đã bị cướp!!

Tam nữ trợn mắt, nhìn hắn như một thằng ngu, bị người cướp mà còn ra vẻ ung dung bình thản như vậy, chỉ một mình hắn làm được.

- Nhưng mà, hắc hắc.. đồ vật của nhạc phụ tương lai cũng dám đoạt,. ta xem tiểu tử thật là tiền đồ vô hạn a.

- Đi thôi, ta xem có người để lại truy tung trên người hắn, chúng ta đi xem náo nhiệt.

Kim công tử cười đầy ẩn ý, phất tay một cái, lại một chiếc Không Hạm xa hoa không khác cái lúc trước hiện ra trước mặt mọi người.

Cả bốn người bước vào Không Hạm, thoát cái hóa thành tia sáng, đuổi theo phương hướng Trần Phong rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.