Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 122: Chương 122: Quyết định




Nhìn Đan Ngữ Yên dung nhan diễm lệ bên trong Băng Quan, hắn cũng không ngờ mình chân chính bắt gặp được hóa thạch sống chân chính, nàng là người của vài ngàn năm trước, cho tới bây giờ thân thể vẫn nguyên vẹn không một tý sứt mẽ.

Nếu cố gắn cảm nhận rõ thì nàng còn có một tí sinh cơ, nhưng nó đã rất yếu ớt có thể tắt bất cứ lúc nào,

Trần Phong lại nhìn ngọn cỏ trong tay nàng, chắc chắn nó là một phần giữ gìn thân thể nàng qua mấy ngàn năm không hư hại, quả thật thần kỳ.

Theo hắn biết đó là Sinh Sinh Cửu Dương Thảo, cũng là một bảo vật hiếm có, tác dụng sưởi ấm thân thể không cho khí âm hàn xâm nhập vào trong huyết dịch, bảo vệ lục phủ ngũ tạng.

Hắn lại nhìn chiếc chìa khóa cùng bản công pháp Đế Cấp trong cái hộp, nội tâm cũng không khỏi một hồi cảm thán, quả thật Đan Tông cực kỳ cường đại, bảo vật nhiều vô số kể.

Công pháp Đế Cấp hiện tại đối với Trần Phong cũng quá xa vời, đây là đẳng cấp cao nhất vị diện Hạ Giới, kể cả lên Tiên Giới thì công pháp Đế Cấp này cũng có vô số người thèm thuồng.

Vĩnh Hằng Hệ Thống hiện tại chỉ tạo ra được vật phẩm Tông Cấp, nhưng xác xuất ra cực kỳ thấp, còn có Tôn Cấp rồi mới tới Đế Cấp, xem ra quảng đường hắn đi còn khá xa.

Lại nhìn về chiếc chìa khóa kia, nếu Đan Tông nhiều đồ vật như vậy, thì tích xúc bảo tàng một đời của cường giả Độ Kiếp là kinh khủng cỡ nào.

Nhưng mà nói thì dễ, chứ bảo tàng này nằm dưới tổng bộ của Đan Tông, thế lực cường đại nhất Thiên Nguyên Đại Lục, ai mà ngại sống lâu mò vào bên dưới mà cõng đi bảo tàng.

Chắc lúc sắp chết Đan Dương Tử cũng hết hi vọng, để lại tất cả bí mật cùng chìa khóa bảo tàng là chỉ nắm lấy một cơ hội ai đó có thể cứu giúp nữ nhi lão.

Lão cũng không cần biết những thứ này rơi vào tay kẻ tốt hay kẻ xấu, bởi vì lão chỉ vì một đường sinh cơ cho Đan Ngữ Yên, cầu một cơ hội người nhận được, có thể xuống đáy biển Nam Hải tìm về Cửu Chuyển Thủy Sinh Liên về cứu giúp Đan Ngữ Yên sống lại.

Sau khi suy nghĩ xem xét cùng với lời cầu xin của chúng nữ, hắn cũng quyết định xuống đáy bển một chuyển tìm Cửu Chuyển Thủy Sinh Liên, rồi một ngày nào đó có cơ hội, trà trộn vào Đan Tông cõng đi bảo tàng bên dưới.

Trong nháy mắt hắn đã có quyết định, dù gì cũng tới đây rồi thuận tiện lịch lãm một phen, nếu có thể cứu lấy Đan Ngữ Yên tỉnh lại, nàng lại là thể chất Luyện Dược trời sinh, cứu nàng trăm lợi không có một hại.

- Chúng ta an tán cho vị tiền bối này thôi.!

Các nàng đều gật đầu đồng ý Trần Phong đóng nắp Hàn Băng Quan lại thu vào Cửu Tôn Tháp.

Trần Phong ôm lên bộ hài cốt của Đan Dương Tử, hắn có cảm giác như sức nặng của một ngọn núi đang đè lên hắn, thì ra cái Pháp Bảo này không nặng, nhưng nặng chính là bộ hài cốt này.

Hắn dùng hết khí lực toàn thân, chúng nữ cũng nhao nhao hỗ trợ đem Đan Dương Tử đi nhập thổ vi an, lập lên cho lão một tấm mộ bia, bên trên viết “Đan Tông-Tông Chủ -Đan Dương Tử Chi Mộ”

Mọi người đều cung kính làm lễ trước mộ Đan Dương Tử, không chỉ vì tu vi của lão là cường giả Độ Kiếp, mà là vì lão là một người phụ thân tốt.

- Đan tiền bối, ngươi trên trời cứ yên tâm, chúng ta sẽ đem Ngữ Yên cứu sống, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ngươi.

Trần Phong nghiêm trang nói, nhưng là tuyên ngôn ra một lời thề.

Cả đám sau khi chôn cất Đan Dương Tử liền ngồi phịch xuống đất, thở ra từng ngụm lớn, quả thật cường giả Độ Kiếp là độ cao hiện tại họ không thể với tới.

Dù cho xương cốt cường giả Độ Kiếp là một bảo vật, nhưng Trần Phong cũng không muốn sử dụng, hắn tôn trọng tình cảm rộng lớn của Đan Dương Tử dành cho Đan Ngữ Yên.

...

Đêm xuống, từ cơn gió mát mang theo hương vị mặn mặn của nước biển thổi lên hòn đảo, từng tiếng sóng ào ạt vào bờ tạo ra một âm thanh của tự nhiên.

Trên đảo chảy dài trên những bờ cát là từng đống lửa đỏ hồng đang cháy rừng rực, xung quanh là những tộc nhân Tinh Linh vui đùa ca hát.

Trần Phong nằm trên mặt cát, tứ chi giang rộng nhìn lên bầu trời tối đen nhưng lấp lánh những vì sao, một vầng trăng tròn treo cao lơ lững giữa trời, kích thước còn lớn gấp mấy lần mặt trăng trên Trái Đất.

Trần Phong yên tĩnh hưởng thụ từng cơn gió, một bàn tay giữ lên chộp vào mặt trăng rồi siếc tay lại, hắn có cảm giác mình đang đi du lịch nghỉ mát trên một bờ biển, nhưng trong đầu là vô số ý nghĩ phức tạp.

Hắn có cảm giác là mình có phải hay không đang mơ một giấc mơ, những chuyện xảy ra đều không phải là thật, nếu một lúc nào đó khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ tan biến mãi mãi.

Hắn còn nhớ cái cảm giác này, nằm bất động nghe tiếng gió vi vu thổi qua, đó cũng là một đêm ở trên bờ biển vào rất lâu trước, lâu đến nỗi hắn không biết thời gian cụ thể.

Lúc ấy hắn vừa hoàn thành một nhiệm vụ, cùng Nguyệt Ảnh đi nghỉ mát cũng tại một hòn đảo, hai người cũng yên tĩnh nằm trên bãi cát vàng, tâm sự với nhau những điều trong cuộc sống, về tương lai sau này.

Nhưng giờ phút này cũng là cảm giác yên bình hạnh phúc, xung quanh cũng đều là những người mà hắn xác định bảo hộ cả cuộc đời, nhưng hắn vẫn cảm giác có một loại trống vắng nào đó.

Hắn hiểu, đó là vắng đi bóng dáng của Nguyệt Ảnh, tuy hiện tại bên cạnh hắn đều là nữ nhân hắn lựa chọn để cùng các nàng suốt cuộc đời, đều xem các nàng như bảo bối hết lòng yêu thương, nhưng trong lòng hắn, phải nói người hắn dành nhiều tình yêu hơn là Nguyệt Ảnh của kiếp trước.

Không chỉ Nguyệt Ảnh, mà còn có Thanh Nguyệt Tâm, hai người nữ nhân đầu tiên trong hai kiếp của hắn, nhớ lại từng tình cảnh từng trải qua với các nàng, bất tri bất giác khóe mắt hắn rơi ra một giọt lệ.

- Tiểu Ảnh, nàng đang ở đâu? Còn có nữ nhân Thanh Nguyệt Tâm này, khi ta đến Bắc Vực phải hung hăn đánh cái mông của ngươi..!

Trần Phong thì thầm nói rồi lộ ra một nụ cười, giọt nước mắt cũng theo nụ cười hắn lăn dài trên gò má rồi rơi vào khóe miệng, cảm giác mặn mặn khiến hắn cũng thanh tỉnh một chút.

- Phu quân ca ca, cá nướng xong rồi, qua ăn thôi!!!

Cổ Cẩn Huyên gào giọng hét lớn, các nàng cả ngày nay cũng bắt khá nhiều động vật biển sau đó tối đến liền đem lên giá nướng.

- Ân, Ta tới đây!

Trần Phong hồi phục tinh thần, lau khóe mắt vừa rơi lệ của mình, ném hết suy nghĩ phiền não ra sau đầu, đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ vì chưa tới lúc thương tâm mà thôi.

Hắn vừa tiến lại gần đã nghe một mùi thơm ngào ngạt, từ khi tu luyện hắn cũng rất ít khi ăn uống, trong lòng nhủ sau này phải tìm lại cảm giác này mới được, đó mới là lạc thú của con người.

Lúc này hắn thấy toàn bộ nữ nhân đều tụ tập đủ vây xung quanh đống lữa đang bập bùng theo gió, bên trái là Trần Mộng Kỳ, Cổ Cẩn Huyên, Hạ Ức Mộng, Ninh Cung Như, Mộc Tinh Linh.

Bên phải có Sở Diệu Y, Diệp Chỉ Hân, Tiêu Ngọc Sương, Nhan Như Ngọc, Hồ Ngọc Mị cùng với tiểu thí long Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch vài ngày nay vừa mới đột phá tới Tam Cấp Thần Thú, ngưng tụ ra nội đan, vừa vặn xuất quan, hình dáng nàng hiện tại cũng chỉ xem chừng vẫn là bộ dáng 4-5 tuổi, nàng gặp Trần Phong liền không nhịn được bổ nhào lên người hắn mà ôm hôn loạn.

Trần Phong cũng hết cách, ngồi xuống bên cạnh chúng nữ, để Tiểu Bạch ngồi trong lòng mình, nhìn xem một lượt thì thấy Hồ Ngọc Mị đang cầm lấy một con cá nướng, liên tục ăn như hổ đói, không quan tâm gì tới hình tượng.

- Phu quân ca ca, ăn cá của Huyên Huyên nè.!!

Cổ Cẩn Huyên nướng một con cá khá to, đưa sát miệng thổi phì phò rồi dâng lên trước mặt Trần Phong, hắn cười cười cầm lấy con cá, há mồm cắn xuống một cái bắt đầu nhăn mặt, yết hầu như muốn phun ra lửa.

- Làm sao, ngon không?

Nàng mở to đôi mắt, trông chờ Trần Phong trả lời, cho ra lời bình luận hợp lý.

Trần Phong nhìn các nàng khác cũng đôi mắt giống vậy, trong lòng lại nhớ đến Nguyệt Ảnh, nàng ta làm đồ ăn cũng cực kỳ khó nuốt, nhưng hắn vẫn vui vẻ ăn vào, vì đó là tình cảm của các nàng.

- Ừ, nàng bỏ cái gì trên nó vậy?

Trần Phong cố gắn nhai chậm, nuốt kỹ tỏ vẻ rất ngon, hắn cảm giác trên con cá có một loại gì đó tạo ra hương thơm, nhưng một khi ăn vào cảm giác cay không thể tả.

- Ngon là đương nhiên, trên đó là Hương Hỏa Thảo, có tác dụng tạo ra hương thơm mà còn mang lại cảm giác ấm áp khi ăn vào.

Cổ Cẩn Huyên ngẩn đầu ưỡn ngực nói, đây là sáng tạo mang bước đột phá của nàng, từ những kiến thức về dược liệu mà gia gia nàng dạy, lại thấy trên đảo có Hương Hỏa Thảo liền áp dụng vào món ăn, trong cái gió biển se se lạnh, lại có đồ ăn ấm áp vào bụng thì còn gì bằng.

Hắn xém tý mà sặc chết, cái này mà ấm áp, ngay cả hắn đều có cảm giác bỏng rát muốn phun cả đầu lưỡi ra ngoài.

Các nàng mỗi người đều đem lên cá tự mình nướng để Trần Phong cho ra bình luận, chỉ riêng con Hồ Ly ngốc Hồ Ngọc Mị không tim không phổi cặm cụi mà gặm từng con cá, không quan tâm đến những việc xung quanh.

Nàng trước giờ chỉ ăn trái cây trên đảo, nào có cơ hội được ăn thịt nướng, hôm nay mới nhắm nháp tư vị dĩ nhiên là lang thôn hổ yết.

Sau khi ăn xong, cả đám trò chuyện vui vẻ, Trần Phong chợt nhớ tới điều gì, hít sâu một hơi, đã là những nữ nhân của hắn, hắn cũng không cần thiết phải giấu diếm cái gì.

- Ta có chuyện muốn nói.!

Trần Phong vẻ mặt nghiêm túc, chúng nữ nhìn hắn cũng thôi vui cười, yên lặng lắng nghe điều hắn sắp nói.

- Thật ra, ta không phải người của thế giới này, từ vài tháng trước, Linh hồn của ta từ một thế giới khác, nhờ người trợ giúp đến được thế giới này, rồi dung nhập linh hồn với thân xác hiện tại.

Lời vừa dứt, toàn bộ đám nữ nhân há miệng kinh ngạc, không dám tin tưởng nhìn lấy Trần Phong.

- Nói như vậy, đệ đệ của ta đã chết, chàng đã trọng sinh lên thân xác của hắn.

Trần Mộng Kỳ thông minh liền đoán ra được ngọn nguồn.

- Đúng là như vậy, ta cùng tên Trần Phong của thế giới này đã dung hợp lại làm một, hiện tại ta là ta, mà ta cũng là Trần Phong của thế giới này.

Trần Phong gật đầu xác nhận, chúng nữ không còn gì để nói, quả thật trên thế gian còn có chuyện thần kỳ như vậy.

- Chả trách, đệ đệ ta lúc trước như một tên đầu gỗ, mà chàng vừa trở về Trần gia liền tiếp nhận ta, nhưng điều này không quan trọng, chỉ biết hiện tại chúng ta có một phu quân hoàn hảo là được rồi.

Trần Mộng Kỳ mỉm cười nói, không quan tâm Trần Phong từ đâu tới,, mấy nữ nghe thế cũng đều đồng ý, mặc kệ hắn đến từ nơi nào, chỉ cần được ở bên cạnh hắn là được.

Trần Phong cũng liền nhất nhất nói ra những gì mình trải qua, về các nữ nhân khác, từ tiền kiếp Nguyệt Ảnh, rồi Thanh Nguyệt Tâm còn có Vạn Thiên Kim đang không có ở đây.

Chúng nữ đều lườm nguýt hắn, không ngờ tới còn có ba vị tỷ muội thất lạc bên ngoài, các nàng cũng cạn lời với sự háo sắc của hắn, đến thế giới này chưa được nửa năm đã có hơn mười nữ nhân, không biết thời gian sau này còn đông tới mức nào.

- Chàng quả thật là một đại sắc lang, hôm nay không thể tha thứ.

Các nàng cảm thấy được sự uy hiếp, liền thống nhất ý kiến dạy dỗ hắn một bài học, không nên tìm thêm tỷ muội cho bọn họ, mấy nữ nhân dịu dàng ôn nhu liền hóa thân thành mẫu bạo long lao lên cấu véo hắn, người thì nắm lỗ tai, người thì cắn, người thì véo làm hắn rên lên những tiếng kêu thảm thiết.

Không thể chịu nổi các nàng hành hạ, trong lòng Trần Phong chợt nghĩ tới vài thứ, cầu xin chúng nữ khoan hồng, các nàng cũng buông tha cho hắn ngồi lại vị trí, trên mặt mỗi người đều là nụ cười đắc ý.

- Ta kể một vài chuyện xưa của chỗ ta.

- Được đó!

Cả đám nữ nhân nổi lên hứng thú, hai mắt mở to nhìn chòng chọc Trần Phong, chờ hắn kể chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.