Lại nói, hiện tại trước cửa một căn phòng Phượng Hoàng Cung. vô số cường giả công kích lên cấm chế của một căn phòng lớn trên lầu hai Phượng Hoàng Cung.
Lúc này cánh cửa hoàng kim đã mở toang, nhưng họ nhìn vào bên trong tản phát ra Hỏa Diễm Chi Lực nồng đậm, nhìn vào bên trong căn phòng là một đoàn sương mù.
Các cường giả tới trước, liền mạnh mẽ lao vào nhưng bị một lực phản chấn bắn ngược ra sau, hiển nhiên là có cấm chế bảo vệ, họ cố gắn dùng Hồn Lực thăm dò thì cứ như một giọt nước mưa tan vào biển cả mênh mông.
Những căn phòng dọc hai bên hành lang thì cũng đều bị sức mạnh mở tung, đồ vật có bên trong đều bị đám người thu vào túi, đi tới cuối hành lang thì thấy căn phòng này, mà có cả cấm chế, nên họ nghĩ bên trong đó một bảo bối vô thượng.
Đám người trong mắt xuất hiện tia sáng tham lam mãnh liệt, dùng hết sức mạnh toàn thân công kích lên cấm chế.
- Các vị, bên trong chắc có một bảo vật nghịch thiên, nên mới bày ra cấm chế vững chắc như này, chúng ta cùng nhau dùng toàn lực, đừng che dấu con bài của mình.
Một tên Hóa Thần viên mãn lớn tiếng gào, những người khác cũng không do dự, khí thế bùng nỗ, những đòn đánh như phô thiên cái địa đánh tới.
Trong khi mọi người đang dùng hết sức bú sữa mẹ để công kích căn phòng mà Trần Phong cùng Nhan Như Ngọc đi vào, thì lúc này Nhan Như Ngọc đang trong mộng cảnh.
Trần Phong đứng trước mặt nàng chỉ vài bước chân, Nhan Như Ngọc hiện tại chỉ còn lại gần như là một khung xương chỉ còn vài khối huyết nhục trên người, nhờ ý chí và chấp niệm, đầu lâu nàng vẫn nguyên vẹn, trong đôi mắt bùng phát ý chí mãnh liệt.
Cả người nàng đều bị hỏa diễm thiêu đốt, Nhan Như Ngọc gầm thét một tiếng không biết phát ra từ đâu, nàng dùng hết tất cả ý chi lực của mình, đôi chân bạch cốt sáng lóa dậm một phát, cả người liền lao về phía Trần Phong.
- Cố lên, nàng gần làm được rồi!.
Trần Phong vươn một tay ra, hắn cũng kinh hoàng với ý chí của Nhan Như Ngọc, biến thành bộ dáng này mà không lui bước, vẫn kiên cường hoàn thành những bước cuối cùng, tâm hồn của hắn có một bộ phận tương liên với Nhan Như Ngọc, nên những gì nàng chịu đựng, hắn cũng bị ảnh hưởng một phần nào.
Nhan Như Ngọc lao lên, đưa bàn tay chỉ còn là hài cốt của mình ra, Trần Phong liền đưa tay nắm lấy, kéo cả người Nhan Như Ngọc ôm lại, lúc này nàng cũng đã nhắm lại đôi mắt, mệt mõi.
Trần Phong biết nàng đã vượt qua khảo nghiệm, liền thoát ly trạng thái tâm hồn tương liên trở về hiện tại, hắn mở mắt ra nhìn gương mặt Nhan Như Ngọc đẹp tựa thiên tiên gần trong gang tất.
Nàng hiện tại nhắm mắt mê mang, lông mi dài mà cong vút không ngừng giật giật, hiển nhiên là đang trải qua một loại trạng thái nào đó.
Trần Phong dò xét cả cơ thể nàng, phát hiện các kinh mạch nàng dần dần mở rộng, máu huyết trong người bắt đầu sinh ra biến hóa, lấy tốc độ kinh khủng vận hành khắp cơ thể nàng.
Trong phút chốc, khí tức cả người Nhan Như Ngọc hoàn toàn biến đổi, từ người nàng phát ra một khí thế kinh khủng chấn cho Trần Phong phải lùi ra sau, trong không gian quanh quẩn tiếng Phượng minh chói tai.
- Thành công rồi.!
Thiên Phượng Thần Nữ cùng Phượng Kim Linh nhìn cảnh tượng này, hai mắt tỏa sáng, nhất là Thiên Phượng Thần Nữ, nàng cũng đã tìm ra một người truyền thừa y bát của mình.
Nhan Như Ngọc được truyền thừa của nàng là những thần thông, bí thuật của Phượng Hoàng Tộc trong đó có Không Gian Pháp Tắc.
Phượng Hoàng Tộc có một loại Thần Thông đó la Hư Không Xuyên Toa, giúp Phượng Hoàng Tộc có thể tự do khi chuyển giữa không gian loạn lưu, không bao giờ gặp hư không phong bạo.
Cường giả Luyện Hư Kỳ cũng có thể xuyên qua không gian, nhưng nếu không may gặp phải không gian không ổn định, có thể mắc kẹt lại bên tren không gian hư vô.
Có thể nói loại Thần Thông này dừng lại ở đó, nhờ có Trần Phong trợ giúp, làm Nhan Như Ngọc có thêm động lực vượt qua mộng cảnh, thức tỉnh Phượng Hoàng Huyết Mạch.
Cả người Nhan Như Ngọc bùng ra uy áp kinh thiên, tu vi từ Hóa Thân viên mãn liền phá vỡ bích chướng tiến vào Luyện Hư Kỳ.
- Luyện Hư sơ kỳ.
- Luyện Hư trung kỳ.
- Luyện Hư hậu kỳ.
Qua vài phút đồng hồ, khí tức trên người Nhan Như Ngọc ổn định lại Luyện Hư hậu kỳ đỉnh, Trần Phong xem mà quai hàm muốn rơi xuống đất, mất đi nhân sinh quan, người ta chỉ trong vòng vài phút đột phá vài tiểu cảnh giới.
Cũng bất ngờ là trong Phượng Hoàng Cung này là một thế giới độc lập, không bị áp chế cảnh giới như bên ngoài, trong này cũng có thể xuất ra toàn lực lượng của mình mà không bị bài xích.
Trần Phong lại nhìn qua Trần Mộng Kỳ đang nhắm mắt, vẻ mặt cũng nhăn lại, chắc hắn cũng đang tới thời khắc cuối cùng, thầm nghĩ sau khi Mộng Kỳ thành công tiếp nhận truyền thừa Tử Viêm Kim Ô, liệu thực lực nàng có viễn siêu hắn.
Nhan Như Ngọc lơ lửng giữa không, cả người toát ra khí tức cao quý lãnh ngạo, nàng nhẹ nhàng mở đôi mắt yêu mị, có thể thấy trong đôi đồng tử đang bập bùng tử sắc hỏa diễm, làm cho người ta nhìn vào có cảm giác kinh tâm động phách, kèm theo một nỗi sợ hãi khó nói nên lời.
Nàng cả người trần trụi, có thể thấy rõ được vóc người ngạo nhân, từng đường cong hoàn mỹ, hai con thỏ trắng vừa vặn không lớn không nhỏ, bờ eo tinh tế, cặp mông nhô cao và phí trước có thể thấy rõ một thảm cỏ rậm rạp mà mượt mà.
Trên người nàng bao phủ tử sắc hỏa diễm, giờ cũng đã yếu bớt, lúc trước Trần Phong dùng Lôi Đình Chân Hỏa mới miễn cưỡng tiếp cận mà cùng nàng tâm tư tương thông.
Hỏa Hỏa cũng ở tại đây,thấy hỏa diễm trên người Nhan Như Ngọc yếu bớt, Hỏa Hỏa liền lao vào phụ cận há ra cái miệng nhỏ nhắn, hút lấy một ít hỏa diễm hi lực vào người, nhằm gia tăng thực lực của nàng.
Nhan Như Ngọc hấp thu tất cả hỏa diễm đang bao phủ quanh người vào cơ thể, nhưng tụ trên cánh tay tạo thành một đám lửa nhỏ, nhưng từ đám lữa nhỏ này có thể cảm nhận ra nhiệt độ và sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Nàng nắm lại bàn tay trắng như phấn, cảm nhận sức mạnh trong cơ thể, cùng với một loại huyết mạch cao quý đang chảy trong cờ thể, nàng đưa ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo dò xét xung quanh.
Khi nhìn thấy Trần Phong đôi mắt lạnh lẽo cao quý ấy lại biến mất, thay vào đó là một đôi mị nhãn ầng ật hơi nước, nhu tình không thể che dấu phát ra, khóe miệng câu lên một nụ cười khuynh đảo chúng sinh, kết hợp lại tất cả thì nàng là một vưu vật trời sinh, hại nước hại dân.
Thân hình có thể so sánh với Vạn Thiên Kim nhưng dung nhan tuyệt đối cao hơn một bậc, Trần Phong nhìn cũng hoa mắt thần mê, không thể rời khỏi tiểu hồ ly tinh này.
Không đợi cho hắn phản ứng, Nhan Như Ngọc liền thi triển Thần Thông của Phượng Hoàng Tộc, biến mất tại chỗ, sau đó đã xuất hiện bên cạnh Trần Phong, cả thân hình mềm mại trơn bóng ôm cứng lấy hắn, tứ chi cũng bám chặt không buông.
- Hi..hi..cám ơn, cám ơn.. nhờ ngươi ta mới có động lực tiếp thu truyền thừa, bây giờ thực lực ta đã cao hơn ngươi, ngươi đừng hòng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của bản tiểu thư.
Nhan Như Ngọc hưng phấn reo hò, tuyên bố chủ quyền.
- Được rồi ngươi thắng, nhanh mặc y phục lại, đừng cố ý câu dẫn ta, ta là một chính nhân quân tử.
Trần Phong vỗ vỗ cặp mông nàng, chính khi lẫm nhiên nói, tuy là nói vậy nhưng từ hạ thân hắn lại bốc lên một luồng dục hỏa.
- Làm sao phải mặc y phục? Hôm nay bản tiểu thư phải cưỡng hiếp ngươi, thứ gì Nhan Như Ngọc này muốn, thì có chạy đằng trời cũng không khỏi nắng.
Nhan Như Ngọc phát ra tiếng cười tao mị tận xương, cắn lỗ tai hắn cường thế uy hiếp, mặc kệ những người xung quanh.
- Ngươi xem, bên cạnh có người đang nhìn, còn không mau mặc y phục, vả lại ai cưỡng hiếp ai cũng chưa chắc.
Trần Phong dùng lực vỗ một tát vào cặp mông trắng muốt mà đàn hồi kia, phát ra một tiếng phát thanh thúy, lưu lại dấu năm ngón tay trên mông ngọc.
Nhan Như Ngọc bị đau đớn kích thích, mới định thần lại chú ý tới hoàn cảnh xung quanh, quả thật phía dưới đất có hai mỹ nhân đang nhìn chăm chú vào họ, dù chỉ là một đạo Thần Hồn, nhưng phương diện này nữ nhân không tránh khỏi cảm giác nóng mặt.
Nàng lúng túng buông bỏ Trần Phong ra, tìm kiếm trong giới chỉ một bộ y phục màu hồng khoác lên người, hận không thể lao xuống đất mà độn thổ, quá mất mặt.
Chưa kịp có hành động gì, Trần Mộng Kỳ trong cơ thể cũng tỏa ra khí tức nóng rực, tu vi cũng dần dần kéo lên Hóa Thần trung kỳ, không cần trải qua Hồng Trần Kiếp, vì đã nhận trọn vẹn truyền thừa, áo nghĩa chân ý, pháp tác đại đạo các loại, chỉ cần tăng trưởng tu vi là có thể lĩnh hội ra.
Trần Mộng Kỳ cũng đã đều trải qua thống khổ dày vò tiếp nhận truyền thừa, vì quyết tâm muốn mạnh lên, và nàng cũng đã thành công.
Nàng cũng một dạng như Nhan Như Ngọc, nhào tới kích động ôm lấy nam nhân của mình.
- Chúc mừng các ngươi, cũng đã tới lúc chúng ta ly khai khỏi đây, hi vọng sau này chúng ta có thể chân chính gặp mặt, còn nữa tòa Phượng Hoàng Cung này tặng cho ngươi, xem như là lễ gặp mặt đi.
- Đúng rồi, còn nữa đại suất ca này, cố gắn lên, không chừng sau này tỷ muội chúng ta cũng sẽ hợp sức hầu hạ ngươi nha.
Thiên Phượng Thần Nữ cùng Phượng Kim Linh cùng nhau nói, rồi trong nháy mắt hóa thành ánh sáng tiêu tán, trước khi đi Thiên Phượng Thần Nữ cũng truyền vào đầu Trần Phong cách khống chế Phượng Hoàng Cung.
Trần Phong nhắm mắt cảm nhận, Hồn Lực tản ra, từng ngõ ngách trong Phượng Hoàng Cung đều bị hắn nhìn rõ ràng, các căn phòng đều bị mở tung, có phòng là bên trong là dược điền, đan dược, bảo bối đều bị vơ vét sạch sẽ.
Kinh ngạc hơn là hiện tại chỉ cách hắn vài chục bước, có một đám cường giả không ngừng ngưng tụ tuyệt học, oanh kích lên cấm chế hòng phá vỡ nó, nhân số không quá trăm người, chắc là do lúc tranh đoạt bị chém giết, hiện tại còn lại tất cả là tinh anh.
Trần Phong nở ra một nụ cười ác độc, cũng đã đến lúc đi thu lại lợi tức, hôm nay những người này phải nằm lại tại đây, dù cho thực lực thông thiên cũng không tránh khỏi bị diệt sát.