Trần Phong một đường bay nhanh, cố gắn bỏ xa Hắc Ám Tà Long nhưng hắn thi triển tất cả thủ đoạn cũng không thể tách ra con Tà Long này.
- Uy uy, con rắn nhỏ đáng chết, ta và ngươi không nợ nhau còn theo ta làm gì.?
Hiện tại Trần Phong rất là buồn bực, con tiện Long này sau khi lụm hết nhẫn trữ vật của đám người Thiên Kiếm Phái liền bỏ vào mồm nuốt xuống.
Trần Phong cũng không thèm để ý một tý đó, nên bỏ đi thật nhanh để tránh xa con Tà Long này mà nó cứ như keo da chó, dính mãi không buông.
- Bản Hoàng đã quyết định ở đây theo ngươi tìm bảo vật, khi nào ra ngoài ta mới rời đi.!
Hắc Ám Tà Long vừa theo sát vừa nói, bộ dáng cực kỳ nhàn nhã.
Trần Phong thật là biệt khuất muốn chết, rõ ràng tên này thực lực rõ ràng không bằng mình, mà tốc độ bỏ chạy thì phải nói là tốc độ bàn thờ a.
- Được rồi, ngươi biến về bản thể đi, có thể thu nhỏ thì nhỏ lại một chút, bộ dáng nhân loại của ngươi làm ta cực kỳ ghê tởm, hận không thể hung hăng đánh một hồi.
Trần Phong cũng hết cách, đành đưa ra thỏa hiệp cho nó theo cùng, nhưng thật sự khuôn mặt của Hắc Ám Tà Long tuy có chút anh tuấn tà dị, nhưng pha lẫn vào đó là biểu cảm cực kỳ hèn mọn lúc nào cũng ở trên mặt, làm Trần Phong hắn cũng có xúc động muốn đánh đập một trận.
- Móa, sao không nói sớm, Bản Hoàng cứ tưởng ngươi thích dáng vẻ đẹp trai của ta, lần đầu khi ta hóa hình người, ngươ đã ngắm nhìn say mê, nên ta mới dùng mị lực của mình để từ từ thuần phục ngươi làm người hầu của ta.
Hắc Ám Tà Long không biết xấu hổ nói, hắn còn tưởng Trần Phong thích bộ dáng nhân loại của nó nên nó không biến về nguyên hình, quả thật duy trì trạng thái hình người đối với hắn cũng tiêu hao năng lượng.
Trần Phong nghe hắn nói xém tý nữa hộc máu, chưa gặp ai không biết xấu hổ như con Tà Long này, dù là lúc trước Đế Thiên Quân cũng bị bỏ xa mười vạn tám ngàn dặm.
Hắn hóa thành một con tiểu Long một màu đen được phủ bởi Long lân óng ánh, dài tầm 20cm rồi bám vào bờ vai Trần Phong, một đôi mắt to trong sáng màu lục bảo thạch không ngừng chuyển động, trên đầu nhú ra hai cái sùng nho nhỏ, trông cực kỳ đáng yêu.
Nếu ai chỉ nhìn bề ngoài thấy nó đáng yêu mà nâng niu, thì xác định người đó sắp bị nó đem bán, mà còn vui vẻ chấp nhận nữa.
- Quả thật duy trì bộ dáng nhân loại khiến ta khôi phục thực lực chậm hơn tý, biến về thời ấu sinh kỳ vẫn là khôi phục tốt hơn.
Hắc Ám Tà Long biến về một con tiểu Long ưỡn ẹo thân hình cảm khái vài tiếng.
- Ồ, phía trước có người, hình như là tiểu bò sữa bị vây công.
Hắc Ám Tà Long cười khặc khặc, danh hiệu tiểu bò sử là hắn đặt cho Sở Diệu Y, vì hai đôi nhũ phong của nàng vừa trắng vừa tròn, nhìn vào đã biết là căng đầy sữa.
Trần Phong thấy hứng thú, đôi khi đi trêu đùa mỹ nữ cũng là một loại hưởng thụ, một người một thú dừng thân hình lại nhìn xem, thì thấy lúc này ở phía trước không xa, có hai tên đạo sĩ cùng một tên hòa thượng, tu vi đều là Hóa Thần hậu kỳ, đang liều mạng kịch chiến cùng Sở Diệu Y.
Hiện tại nàng chỉ mặc trên người một cái yếm, và một cái quần ngắn tới đầu gối, mỗi khi nàng đánh ra một đòn, thì bầu ngực sữa lắc lư qua lại, lên xuống, như có xu thế phá áo mà ra, làm con tiện Long này hai mắt đăm đăm có nước miếng đều chảy ra.
Sở Diệu Y đã bị Hắc Ám Tà Long, lột hết đồ đạc bên ngoài, nhẫn trữ vật có chứa Y phục cũng bị lấy đi, cũng may mắn hắn còn lương tâm để cho nàng lại nội y bên trong, cũng có cái để che đậy, không biết vì sao lúc này là bị ba tên tu đạo vây công.
- Yêu nữ, bó tay chịu trói đi, nếu không bần đạo không ngại độ hóa ngươi.!
Một tên đạo sĩ mở miệng nói,rồi một cột sáng nguyên lực hình thành trong lòng bàn tay hắn, nhanh chóng biến thành một chùm sáng lóng lánh, với tốc độ xé rách thiên không bắn thẳng về hướng Sở Diệu Y.
Chùm sáng nguyên lực như rạch tan chân trời, dường như trong chớp mắt đã đến phía trên đầu Sở Diệu Y, thế nhưng, đối mặt với công kích mạnh mẽ như vậy sắc mặt nàng vẫn không hề thay đổi, cũng chẳng có dấu hiệu gì là lui bước.
Nàng là một cường giả Hóa Thần viên mãn, cũng là một thiên tài của Sở gia, ba tên vây công nàng thua kém một tiểu cảnh giới, quả thật nàng cũng không để vào mắt, nghĩ tới ba tên này không nói không rằng, mắng nàng là yêu nữ, còn có cái gì độ hóa các kiểu làm Sở Diệu Y như muốn phát điên.
Khi không rảnh rỗi đi trêu chọc hai tên biến thái kia, trên người cũng chả còn gì, lại gặp phải ba tên dỡ hơi, nàng một bụng hỏa không có chỗ phát tiết, nên khi công kích mỗi chiêu đều độc ác.
Sở Diệu Y bước ra một bước, rồi đánh ra một quyền, quyền của Sở Diệu Y đánh thẳng vào chùm sáng, lập tức một luồng kình phong kinh người cuồn cuộn nổi lên, không gian xung quanh tán ra từng dòng gợn sóng.
- Phá!
Nàng hét lớn một tiếng, một sức mạnh vô hình tụ lại thành những vệt hoa văn đánh thẳng vào công kích của tên đạo sĩ, chùm sáng nguyên lực đủ để đánh bại một cường giả Hóa Thần viên mãn, đã bị quyền của Sở Diệu Y đánh tan tành!
Trong lúc nàng ra quyền, một tên đạo sĩ dáng vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng đôi mắt vẫn không ngừng dán vào cặp ngực đang đung đưa của nàng âm thầm nuốt nước miếng.
- A di đà phật, phật pháp từ bi, Vô Lương huynh xin nhẹ tay cho vị thí chủ này.
Tên hòa thượng kia, một tay chắp trước ngực, nhưng đôi mắt cũng không rời Sở Diệu Y, bộ dáng cực kỳ bỉ ổi, không khác gì tên đạo sĩ kia, nào có dáng vẻ người tu đạo.
- Vô Tâm huynh, ngươi quá từ bi rồi, yêu nữ này giữa ban ngày, mê hoặc chúng sinh, ba người chúng ta phải mạnh tay đem nàng về mà từ từ giảng đạo.
Tên đạo sĩ còn lại tay cầm lên một cái lưới hai tay kết pháp ấn, ném qua muốn bắt Sở Diệu Y vào bên trong, hiển nhiên đây là một cái pháp bảo.
- Ba tên nam nhân khôn kiếp, nếu hôm nay muốn chết bản tiểu thư cũng vui lòng tiễn các ngươi một đoạn đường.
Sở Diệu Y lúc này tức giận đến phổi đều muốn nổ, không muốn tiếp tục dây dưa với bọn hắn, nàng phải mau tìm y phục mặc vào cứ như này mà chạy khắp nơi thì có mà xấu hổ muốn chui xuống đất.
Còn nếu đi trốn không cho ai nhìn thấy dáng vẻ nàng thì lần này vào Tây Mạc Bí Cảnh tìm cơ duyên làm gì, không ngờ nàng đang gấp lại bị ba tên xú nam nhân cản đường, nàng nhất định phải cho bọn hắn một bài học.
Thân hình nàng rung lên, nguyên lực trong người nàng khởi động, linh khí thiên địa lập tức rừng rực cháy, một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ phát ra từ người nàng, cảnh tượng này đã tạo nên cho hai tên đạo sĩ cùng tên hòa thượng,kinh hoàng, họ cũng cảm thấy một áp lực rất lớn, dưới áp lực này dường như nửa bước cũng khó lòng di chuyển.
- Kim Cương Đại Thiên Chưởng.
Khí tức cuồng bạo cuồn cuộn kéo lên, ánh mắt Sở Diệu Y lạnh băng băng, không cho ba tên thời gian suy nghĩ, chỉ thấy hai tay nàng giang ra, một chưởng ấn khổng lồ đã thành hình trên bầu trời, nhanh chóng áp xuống ba người.|
Trần Phong đứng ở phía xa mà quan sát cũng âm thầm toát mồ hôi, nữ nhân này còn mạnh hơn cả tên Hàn Thiên kia quá nhiều, nếu lúc đó nàng cùng Trần Phong liều mạng, thì giờ Trần Phong cũng không dễ chịu gì.
Hắn cũng công nhận, mỗi tên thiên tài tiến vào Tây Mạc Bí Cảnh ai cũng có lá bài tẩy của mình, không phải là đèn cạn dầu, điều này làm Trần Phong cảm thấy hứng thú, đánh như thế này mới gọi là đánh, ai như hắn mỗi khi gặp người ta đều là xuất toàn lực.
- Chậc chậc! tiểu sữa bò của ta quá mạnh, tiểu tử không bằng thu nàng về làm nữ nô đi, ta xem xét thấy nàng còn thân hoàn bích a, nếu là dạng nữ nhân không sạch sẽ, Bản Hoàng cũng khinh thường nhìn, làm bẩn mắt của Bản Hoàng.
Hắc Ám Tà Long đứng trên vai Trần Phong cảm thán, hắn cũng là Long Tộc kiêu ngạo, cần gì phải để ý một phàm nhân, nhưng Sở Diệu Y luận thiên phú cũng xuất sắc hắn mới đùa giỡn, thật sự nói thật nếu hắn với nàng đành một trận thì chắc chắn hắn đã bị ngược thê thảm, chỉ có để cho Sở Diệu Y hành hạ mà thôi.
- Ngươi làm sao biết người ta còn cái kia...khụ.
Trần Phong xấu hổ tra hỏi, quả thật nhìn nàng bộ dáng lẳng lơ, cực kỳ dâm đảng mà sao còn là thân hoàn bích, Trần Phong cũng không tin tưởng, nghe Hắc Ám Tà Long nói cũng không phải không đúng.
- Phì, ngươi đúng là mắt chó coi thường người khác, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, ví dụ như ta, dù ta là Hắc Ám Tà Long, là một mạch Long tộc cực kỳ hung tàn khát máu, nhưng ta là một con Rồng lương thiện, yêu quý sinh linh trong thiên hạ. chưa từng giết người bao giờ, trừ khi có thù lao đầy đủ.
- Ta dù tu vi bị giảm, nhưng đôi mắt của Tà Long vĩ đại nhìn người chưa bao giờ sai, nếu ngươi chịu ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu vài cái, rồi làm người hầu cho Bản Hoàng, ta cũng miễn cưỡng thu ngươi.
Hắc Ám Tà Long chính khí lẫm nhiên nói, nữa câu đầu Trần Phong dù bị mắng nhưng hắn không để trong lòng, còn cảm thấy còn tiên Long này nói có đạo lý, không thể nhìn người bằng vẻ bề ngoài. nhưng nữa câu sau thì làm cho Trần Phong có xúc động muốn hung hăn đập Hắc Ám Tà Long một trận, qua thật không làm tức chết người không thể.
Trên lưng chừng trời, Sở Diệu Y một tay giữ một chưởng ấn khổng lồ tựa bàn tay Phật Tổ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta nghẹt thở.
- Chết đi!
Sát khí dâng trào trong mắt Sở Diệu Y, cánh tay vung lên, cự chưởng được bao bọc bởi Kim hệ lực lượng bén giống như một ngọn núi đổ xuống đầu ba người phía dưới.
....Uỳnh..uỳnh.uỳnh!..
Cự chưởng hoàng kim rơi xuống, bầu không khí lập tức nổ tung, mặt đất nứt ra vô số rãnh lớn nhỏ, sức phá hoại này khiến người ta phải há hốc miệng, quả thật quá khủng bố, lực hủy diệt có thể trọng thương Luyện Hư hậu kỳ.
Hai tên đạo sĩ cùng với tên hòa thượng kia cũng không phải đèn cạn dầu, cả ba nhanh chóng tạo ra một hộ thuẫn bằng nguyên lực bao trùm ba người, tên hoa thượng còn ác hơn, lấy ra một cái bát màu đồng cổ gia cố thêm một tầng phòng ngự.
...ẦM...ẦM...
Cự chưởng hoàng kim rơi xuống, đập vào tầng phòng ngự cùng pháp bảo của tên hòa thượng nhanh chóng nổ mạnh một tiếng, tạo ra khí lãng khếch tán ra xung quanh làm cây cối đổ rạp xuống đất, cát bụi bay đầy trời.
Sở Diệu Y thì tung ra một chưởng kia cũng đã nỏ mạnh hết đà, đó là lá bài tẩy của nàng, một khi dùng sẽ tiêu hao gần như hơn nữa lực lượng, nếu lúc trước cầm nó đi liều mạng cùng Trần Phong thì chắc cũng không ăn thua.
Nàng biết Trần Phong có tấm bia đá kỳ quái có thể cản được tuyệt chiêu của Hàn Thiên, nếu nàng không thức thời mà đánh với Trần Phong một trận, thì nàng cũng hết hơi, huống chi một bên còn có người nhìn chằm chằm, sợ lúc đó mọi người ở đó đều nguy hiểm, nên nàng đã khuất nhục bỏ lại đồ đạc trên người.
Sở Diệu Y lúc này đứng giữa không trung kịch liệt thở dốc, bộ ngực theo hơi thở mà phập phồng lên xuống sau chiếc yếm mảnh mong, Trần Phong đứng phía xa cũng nhìn đăm đăm không khỏi thầm khen, quả thật nàng có bộ ngực trắng trẻo và căng đầy nhìn qua thôi là muốn nắm chúng vào mà chơi đùa.
Cũng không trách, tên Hắc Ám Tà Long kia cứ gọi người ta là tiểu bò sữa, hiện tại Trần Phong càng nhìn càng thích, từ sâu xa trong nội tâm mách bảo phải chiếm lấy nàng, để thoải mái mà chơi đùa.
Quay lại với chiến trường bên này, khi khói bụi tản đi Sở Diệu Y định nhanh chóng quay đầu rời đi, nhưng nhìn xuống thì không thấy ba tên xú nam nhân đâu, thì nàng nghe một tiếng xé gió vang lên sau lưng, quay đầu nhìn lại thì thấy một tên đạo sĩ, một mặc cười bỉ ổi, cầm trong tay cái lưới nhắm nàng mà quăng tới, y như là bắt một con cá.
- A!
Sở Diệu Y không kịp phản ứng, xoay mặt lại nhìn tên đạo sĩ cầm lưới thì đã chụp vào, nàng thất thanh kêu lên một tiếng, cái lưới rất nhanh thu nhỏ lại, đem Sở Diệu Y vây khốn ở bên trong không cách nào thoát ra.
- Khốn kiếp, ta là người Sở gia, ta không phải yêu nữ, mau thả ta ra, nếu không các ngươi sẽ hối hận.
Sở Diệu Y cắn răng gào thét, nàng hối hận a, khi không đi trêu người không nên chọc, dẫn đến đồ trên người đều bị đoạt, lại còn trên đường đi gặp ba tên vô sỉ vây công rồi bị bắt nữa chứ.
Trần Phong cùng Hắc Ám Tà Long thấy hứng thú, lao xuống đi lại gần hai tên đạo sĩ cùng một tên hòa thượng kia.
- Thế nào hai vị đạo hữu xem lâu, có thấy pháp bảo bần đạo lợi hại, dưới Luyện Hư thì tuyệt đối không cách nào trốn thoát.
Tên đạo sĩ kia nhìn Trần Phong đáp xuống tiến lại gần rất là đắc ý nói, hiển nhiên đã biết Trần Phong quan sát từ lâu nên không có gì bất ngờ.
- Ba vị huynh đệ quả thật là kỳ tài có một không hai, bội phục, bội phục, không biết các vị bắt tiểu bằng hữu của ta có việc gì.?
Trần Phong nhìn ba người, giả bộ như thấy cao nhân một dạng liền buông lời tâng bốc, cũng không quên giải vây có Sở Diệu Y, nháy nháy mắt với nàng.
- Là ngươi?
Sở Diệu Y cũng không ngờ Trần Phong lại xuất hiện ở chỗ này, nhìn thấy Trần Phong làm ra ám hiệu nên không nói gì thêm.
- Haha...đạo hữu không cần khách khí, chúng ta là người của Vô Đạo Tông, ta xin tự giới thiệu ta tên Vô Lại, còn hai vị này là Vô Lương, cùng Vô Tâm.
- Nữ thí chủ đây là bằng hữu của huynh đệ sao?, thật xin lỗi, lúc nãy ba huynh đệ ta thấy nàng, không mặc y phục chỉnh tề chạy như mà đuổi, cứ tưởng là yêu nữ tà phái, nên ra tay trấn áp.
Tên đạo sĩ đang cầm lưới trói buộc Sở Diệu Y lần lượt giới thiệu từng người, tên đạo sĩ còn lại tên là Vô Lương, còn tên hòa thượng là Vô Tâm.
Trần Phong nghe hắn giới thiệu thì khóe miệng co giật, ba tên này nhìn qua bộ dáng hèn mọn không khác gì Hắc Ám Tà Long a. ngay cả cái tên cũng khiến cho Trần Phong cũng cạn lời, hắn cười khà khà ôm quyền khách khí nói.
- Thì ra là chư vị đạo hữu Vô Đạo Tông, đại danh ba vị quả thật ta nghe như sấm bên tai a, thật sự thất kính, ta là Trần Phong, vì lúc trước chúng ta chơi đùa, nàng giận dỗi bỏ quên quần áo, nên ta đuổi theo nàng ai ngờ nàng lại chạy nhanh như vậy.
Trần Phong bộ dáng nghiêm túc tự giới thiệu, còn làm ra vẻ đã nghe qua thổi phồng ba tên này, làm họ mặt mày cũng nở hoa, còn truyền âm cho tên Hắc Ám Tà Long nôn ra cái giới chỉ chứa y phục của nàng.
Ba tên kia nghe vậy, cũng vội vàng thu lưới thả Sở Diệu Y ra, nàng nhìn Trần Phong với dáng vẻ cảm kích, thật sự nếu rơi vào tay ba tên vô sỉ này, nàng thà rơi vào tay Trần Phong, ít gì nhìn hắn cũng thuận mắt hơn mấy tên kia.
Hắc Ám Tà Long không còn cách nào khác, từ trong miệng nhả ra cái giới chỉ, rồi rơi vào tay Trần Phong, hắn tra xét bên trong cũng không ít Linh Dược cùng Linh Thạch, quả nhiên đệ tử thế gia có khác, tên nào cũng giàu chảy mỡ, trong đầu hắn cũng sinh ra ý nghĩ cùng Tà Long đi cướp bóc a.
Vậy mà tên tiện Long kia một ngụm bỏ hết vào túi, làm Trần Phong muốn đạp cho hắn một cước, quả thật quá tiện nghi cho con Tà Long này, Trần Phong nhanh chóng tìm tòi trong giới chỉ lấy ra một bộ y phục khá kín đáo cho nàng.
Sở Diệu Y tìm một nơi kín đáo mặc lại y phục, cũng không có nhân cơ hội bỏ chạy, mà trở lại đứng bên cạnh Trần Phong, còn lớn mật ôm lấy tay hắn, bộ ngực nàng nhẹ nhàng cạ cạ vào người, làm Trần Phong huyết mạch cũng sôi sục.
Hắc Ám Tà Long nhìn thấy cảnh này, thì bất mãn hừ hừ vài tiếng trong lỗ mũi nhưng không nói gì, mà đôi tròng mắt không nừng loạn chuyển, nhìn chăm chăm vào bộ ngực bị Sở Diệu Y ép vào tay Trần Phong không ngừng biến hình.
- Ha ha, Trần huynh nói đùa, ba người chúng ta nào có nổi danh như vậy, chỉ là tiêu chí môn phái của chúng ta là trừ gian diệt ác mà thôi, không ngờ lần này trảo nhầm người của huynh đệ, thật sự có lỗi a..
- Ngược lại ngươi gần đây danh tiếng vang dội a, ta cũng đã nhìn thấy chân dung ngươi qua Lưu Niệm Châu, quả thật ngươi là thần tượng của chúng ta a, đại danh sớm đã như sấm bên tai, nay có diệp gặp mặt, thất kính thất kính.
Tên đạo sĩ tên Vô Lại kia tươi cười nói, sùng bái nhìn Trần Phong như gặp được thần tượng, hiển nhiên khi nghe tên và nhìn thấy tướng mạo bọn họ cũng biết Trần Phong là ai.