Cả đám nhanh chóng bước lên bậc thang thứ 10, định bước lên bậc 11, bỗng chốc họ bắt đầu cảm thấy có một tảng đá đèn nén, làm muốn bước đi cũng khó khăn.
Trong sự áp bách về lực lượng của mỗi bậc thang, trọng yếu nhất là uy áp linh hồn để những người tham gia khó mà bước lên, bảy đại đệ tử của các môn phái còn ra phóng ra uy áp tu vi nữa mà đã chật vật như vậy, có thể nói là năm nay khó khăn gấp bội các năm trước.
Trên đỉnh Lăng Thiên Thê, một nam tử toàn thân áo trắng, nhìn xem đám người đang chật vật bò lên bên dưới mở miệng cao giọng nói.
- Khảo nghiệm lần này, ai có thể bước qua 20 bậc có thể được các tông môn tuyển chọn làm đệ tử ngoại môn, 50 bậc được tuyển làm nội môn đệ tử, 90 bậc có thể làm đệ tử hạch tâm để bồi dưỡng cùng các phần thưởng dành riêng, về phần 100 bậc thì từ trước tới nay chưa có ai vượt qua nên chư vị hãy tự biết lượng sức để tránh ăn cực khổ.
Hắn là Dương Vũ Phi đại sư huynh của toàn Cự Kiếm Môn, hơn một trăm tuổi tu vi Hóa Thần hậu kì, lần này chính hắn đại biểu tiếng nói của tất cả môn phái, đồng thời không quen đe dọa bọn họ một phen để tránh cậy mạnh mà ăn đau khổ.
Lời nói của Dương Vũ Phi vừa dứt, từng người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời chiến ý bốc lên cuồn cuộn, sau năm mươi bậc có thể làm đệ tử nội môn, làm sao không hưng phấn, bỗng tất cả mọi người nhìn về phía sau thấy Trần Phong chưa đi lên mở miệng châm chọc.
- Uy, tiểu tử ngươi không phải yêu nghiệt lắm sao, mau trèo lên chính mươi bậc cho chúng ta xem.
- Đúng thế, thiên tài mà sao không đi lên thử, hay là sợ đến nhũn cả chân không dám đi,chắc do Khảo Nghiệm Châu bị hỏng, đúng là thùng rỗng kêu to.
Vô số người nhìn ghen ăn tức ở nhìn về phía Trần Phong, bắt đầu châm chọc theo, bọn họ nghĩ chắc chắn là Khảo Nghiệm Châu bị hỏng, may mắn vào được vòng trong mà thôi, còn đáng chết hơn là tên này lại được Nữ thần Nhan Như Ngọc của bọn họ để ý bảo sao không tức.
Trần Phong cũng lắc đầu, bọn này não bị vô nước hết rồi, hắn cũng không quan tâm nhưng lời châm chọc, bình tĩnh bước từng bước lên Lăng Thiên Thê, rất nhanh chóng Trần Phong bước lên bậc thứ 11, hắn cảm thấy một luồng uy áp Hồn lực đè trên người hắn.
Uy áp này cũng chỉ vào khoảng Nhị Phân Cảnh mà thôi, đối phó với tu sĩ Kim Đan hay Nguyên Anh bình thường còn được chứ đối với Trần Phong hắn chả là cái gì.
Hắn ung dung không vội, hai tay chắp sau lưng,trên người khoác Hàn Ngọc Tiên Y trong Cửu Tôn Tháp, áo bào bay theo gió bộ dáng anh tuấn tiêu sát, không để đám người xung quanh vào mắt, nhìn về Nhan Như Ngọc không chớp mắt, làm họ hận đến ngứa răng.
Họ nghĩ Trần Phong đây là khinh nhờn nữ thần bọn họ, ngay cả đi đường cũng không thèm nhìn ung dung không vội, còn bọn họ phải chật vật bò lên từng bước, từng cái nhìn vào Trần Phong hai mắt phóng hỏa, hận không thể lao lên xé cái bộ mặt anh tuấn của hắn, in lên đó vài dấu giày.
Trần Phong cũng không quan tâm đến bọn họ, nữ nhân kia cố ý gây thù địch cho hắn, hắn cũng muốn trang bức một phen, một tiếng gáy lên làm kinh người để có điểm Danh Vọng mà đổi đồ, cùng lắm thì đào tẩu đợi sau này về tìm Hạ Ức Mộng sau, hiện tài bây giờ chỉ có cường giả Luyện Hư Kỳ nắm giữ một ít pháp tắc không gian mới có thể đuổi kịp Trần Phong.
Trần Phong một đường đi tới vừa đi vừa kêu gào.
- Đi thì đi nhanh lên, không đi thì cho lão tử tránh ra chậm trễ thời gian ta nhìn thấy mỹ nữ a.
Trần Phong vừa đi, phất ống tay áo đuổi mọi người đang đi phía trước tránh ra, bộ dáng hung hăn đến cực điểm, làm không ít người vừa kinh ngạc lại càng thêm tức giận.
- Mẹ nó, tiểu tử ngươi là muốn chết hay sao?
- Nhìn bộ dáng của hắn ta đoán chắc đi được tầm 40 bậc thôi.
- Hừ... hắn bộ dáng kiêu ngạo như vậy, ngươi cung quá xem trọng hắn ta đoán chừng 30 bậc.
Nhan Như Ngọc đứng phía trên nhìn vào bóng hình Trần Phong đôi mắt lưu chuyển nhẹ nhàng mỉm cười, xung quanh nàng các thiên tài đố kỵ muốn đỏ cả mắt a, bình thường nữ thần của bọn họ vui buồn không lộ ra mặt, nhưng hôm nay hướng về tiểu tử kia cười hai lần, từng cái nhìn về phía Trần Phong như là xem một người chết.
Chỉ có Dương Vũ Phi phía trên và Mặc Thiên Ca đang leo từng bậc thang lộ nụ cười thần bí.
Trên Lăng Thiên Thê lúc này, đã có người bước qua bậc ba mươi, áp lực phi thường cường đại, cả người đầm đìa mồ hôi bước từng bước chân nặng nhọc.
- Linh Hồn uy áp thật cường đại, ta có cảm giác chân như giẫm vào trong bùn, muốn nhấc chân lên bước cũng khó khăn, huống chi càng lên cao còn phải chịu uy áp sức mạnh của bảy đại đệ tử các môn phái.
Một tên tu sĩ Nguyên Anh sơ kì vừa lau mồ hôi vừa nói, còn về Trần Phong, Mặc Thiên Ca cùng với các đệ tử dưới trăm tuổi đạt Nguyên Anh thì đã bước đến bốn mươi bậc, tất cả biểu hiện khí định thần nhàn, trên mặt đều là nhẹ nhõm, đây là chênh lệch giữa thiên tài và tu sĩ bình thương.
Tất cả mọi người đều cố gắn, dùng hết sức bú sữa mẹ mà leo lên càng cao càng tốt, có người ngất xĩu, có người té từ trên cao lăng xuống đất nằm bất động không biết sống chết, năm ngàn người hiện tài chỉ còn vài trăm vẫn tiếp tục cố gắn.
Một thời gian sau, Trần Phong, Mặc Thiên Ca cùng hai tên thiên tài khác đã bước lên bậc sáu mươi, uy áp Linh hồn đã đạt ngưỡng cửa Tứ Tượng Cảnh, trên thân mỗi người đã cũng mất đi dáng vẻ ung dung, tốc độ đi lên cũng dần dần chậm lại.
Trong đó một tên áo trắng bước ra, dùng lực nhảy liền ba bậc thang, đồng thời trên đỉnh Lăng Thiên Thê một đệ tử phóng ra uy áp Hóa Thần Kỳ, làm hắn xem chút nữa ngã xuống, nhưng rất may đã trụ vững trên khuôn mặt là vẻ tươi cười.
- Nhìn xem tên kia là ai, đi liên một bước ba bậc thực lực cũng không thể coi thường a.
- Nhìn xem tên Trần Phong kia, ta cam đoan tầng sáu mươi mốt hắn sẽ ngã sấp mặt cho coi haha, ta mở đặt cược Trần Phong không lên nổi bậc 70 chư vị mời đặt cược một bồi năm mại zdô.
- Ta cược Trần Phong không qua nổi bậc 70, mười cái hạ phẩm linh thạch.
- Ta cược hắn qua bậc bảy mươi 20 khối hạ phẩm linh thạch.
Không ít người bên dưới ồn ào bàn tán, cũng không ít người nhìn Trần Phong không hợp mắt, làm ra đánh cược cùng chế giễu, trong lúc nhất thời Trần Phong làm tiêu điểm bàn tán của mọi người tuyên bố hắn không sống qua 70 bậc, Trần Phong nghe mà buồn cười đến đau bụng.
Hắn nhìn xem lại điểm Danh Vọng đã tăng lên hơn 50,000 cứ tiếp tục đà này thì hắn nhanh chóng trở thành một tên giàu nứt vách đổ tường a.
Lúc này Mặc Thiên Ca cùng một tên thiên tài khác đã bắt đầu bước lên bậc tiếp theo, nhưng Trần Phong vẫn đứng nguyên tại chổ nhìn xem Nhan Như Ngọc càng ngày càng gần, khóe miệng câu ra một nụ cười ý vị thâm trường, còn nháy nháy mắt bộ dáng rất hèn mọn, làm toàn bộ đám đông tức giận mắng không ngừng.
Nhan Như Ngọc lúc này nhìn Trân Phong cũng không dám cười lại, yên lặng nhìn xem hắn, đối với biểu hiện mặt dày vô sỉ của hắn nàng cũng xin thua.
Cùng lúc đó ba người kia đã đứng tại bậc 70, từng người tốc độ đi lên khác nhau, đây là chứng tỏ ý chí và thực lực cao thấp.
....Phù...phù.
Ba người đứng trên bậc bảy mươi, vừa thở hồng hộc nghe tiếng gió phía sau, cả ba quay đầu nhìn lại đều như muốn sụp đổ, tốc độ Trần Phong lao nhanh đến cực điểm cứ như là không có áp lực.
Trong nháy mắt Trần Phong đã bước lên bậc bảy mươi đứng cạnh ba người, hắn nhếch miệng cười nói.
- Đa tạ các vị huynh đài đã chờ đợi, tại hạ Trần Phong là một tán tu không biết các vị xưng hô như thế nào.
Mặc Thiên Ca khóe miệng giật một phát, hắn và Trần Phong xem như có quen biết đành đứng ra nói, tâm lý đã bắt đầu bị đã kích, hắn cũng nhìn ra Trần Phong đặc biệt,nhưng thể hiện ra ngoài dự đoán của hắn.
- Trần Phong huynh đệ, ta là Mặc Thiên Ca, tên áo trắng này là Mục Giang, tên còn lại là Hàn Lưu, Trần huynh đệ đúng là thiên tài xuất chúng bọn ta cam bái hạ phong a.
Hai tên còn lại cũng ôm quyền chào hỏi, cả hai đều có tu vi Nguyên Anh trung kì, đi tới bước này cũng không phải dạng người tầm thường, Trần Phong nghĩ vẫn phải kết giao một phen cũng đáp lại hai người.
- Mặc huynh, Hàn huynh, Mục Huynh, các ngươi chậm rãi mà leo tiểu đệ liền đi lên trước.
Trần Phong vỗ vỗ vai Mặc Thiên Ca rồi cất bước mà đi,bước đi có chút không được tự nhiên như lúc đầu, nhưng uy áp Tứ Tượng Cảnh cũng không gây khó khăn là mấy cho hắn, vì hắn cũng đồng dạng cảnh giới.
- Làm sao có thế?
- Tên này chui từ đâu ra, làm sao uy áp linh hồn cảnh giới thứ tư không gây khó khăn cho hắn.
- Nghe nói hắn chỉ là tán tu, không gia tộc, không muôn phái biểu hiện như này cũng quá yêu nghiệt đi.
Trên đỉnh Lăng Thiên Thê, các đại đệ tử bàn tán, chỉ có Dương Vũ Phi cùng Nhan Như Ngọc yên lặng quan sát không nói gì, và một tên thiên tài của Huyền Minh Tông dùng ánh mắt oán độc nhìn Trần Phong
- Hai người các ngươi có bản lĩnh mà bò lên tiếp tục không.
Mặc Thiên Ca nhìn hai tên bên cạnh cười khổ nói.
- Ngươi có bản lĩnh tiếp tục mà bò lên đi, lão tử không hứng thú.
Hàn Lưu đặt mông ngồi trên bậc thang thở dốc nói, cả ba người đều lên tới Lăng Thiên Thê tầng 80, muốn nhấc chân một cái cũng là khó khăn huống chi là tiếp tục bò lên cao, cả ba tuyên bố bỏ cuộc, hiện tại chỉ còn Trần Phong đứng tại Lăng Thiên Thê bậc 90.
- Mau nhìn tên Trần Phong đó đã bước lên bậc 90.
- Trời ạ, tên này rốt cuộc là ai, làm sao lợi hại như thế?
- Lại một con ngựa ô, những lần khảo hạch trước đều xuất hiện nhưng không ai bước nổi lên bậc chín mươi cái này cũng quá bất khả tư nghị đi.
Rất nhiều người đều kinh hô, không nghĩ tới cái tên làm mọi người chán ghét lại là một con hắc mã, trên đài cao tên đệ tử của Huyền Minh Tông âm nhu kia ánh mắt càng thêm lạnh lùng cùng độc ác.
Hắn là Nhạc Tử Phong thiên tài của Huyền Minh Tông, đứng đầu thất đại tông môn, tu vi đã là Hóa Thần hậu kì, hắn tự cho là thiên tài, không có bất kỳ ai được vượt qua hắn, hắn cũng đã từng trên Lăng Thiên Thê bước được lên tầng 90 nhưng trụ không vững đành bỏ cuộc.
Nên mọi người xem hắn là thiên tài số một Tây đại lục này trong vòng ngàn năm chưa ai lên được Lăng Thiên Thê bậc 90, nay xuất hiện một tên còn trâu bò hơn hắn huống chi còn làm cho Nhan Như Ngọc để ý, hắn cũng đã theo đuổi nàng rất lâu nhưng không được đáp lại, điều này làm hắn quyết tâm muốn bóp chết Trần Phong từ trong trứng.
- Có ý tứ, tên này khảo nghiệm chỉ là Nguyên Anh sơ kì, nhưng ta không nhìn rõ được tu vi của hắn, xem ra trên người có bí mật không nhỏ a.
Nhan Như Ngọc mở miệng nói, thanh âm như tiên nhạc mang theo ngàn vạn phong tình, đôi mắt đẹp đánh giá Trần Phong, nàng ngày còn có hứng thú với tên này.
Do công pháp nàng tu luyện, muốn đột phá phải tìm ra một đạo lữ kinh tài tuyệt diễm để tiếp tục tăng cao thực lực, nhưng ánh mắt nàng rất cao tất cả thiên tài theo đuổi đều cự tuyệt thẳng thừng, cho dù có là lên Nhạc Tử Phong có danh hiệu đệ nhất thiên tài Tây đại lục, vì chí hướng của nàng không nằm ở nơi này.
- Hừ...bí mật cho lắm cũng chỉ là Nguyên Anh nho nhỏ, toàn bộ cùng nhau phóng ra áp lực, không thể để hắn bước lên bậc 91, nếu để hắn leo lên mặt mũi chúng ta trấn giữ chổ này còn đâu.
Nhạc Tử Phong đứng ra lạnh lùng nói, hiển nhiên hắn không muốn mất đi danh hiệu đệ nhất của mình vào tay một tên rác rưỡi.
Lời nói của hắn được rất nhiều người hưởng ứng, nhao nhao phóng ra uy áp đè xuống Trần Phong, nếu như bảy người liên thủ còn không áp chế nổi Trần Phong thì còn gì là mặt mũi thiên tài.
- Tiểu tử ngươi đã bước đến cuối cùng, không cần tiến tiếp đỡ phải chịu nổi khỗ da thịt.
Trần Phong cứng đầu không nói, bắt đầu bước lên bậc 91, khi vừa mới bước lên uy áp Hồn lực đạt Ngũ Hành Cảnh đè lên người hắn, cùng bảy cái Hóa Thần cường giả uy áp, hắn cảm nhận như có một ngọn núi đè lên người, không thể nào đi tiếp được.
Vận dụng “Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết” hơn 800 Đế Văn phát sáng, nhanh chóng toàn thân áp lực biến mất hơn nữa, cất từng bước lên rốt cuộc đứng vững tại tầng 91.
Hắn nhìn bảy người phía trên cười nói.
- Muốn dựa vào Linh Hồn uy áp, khí thế bảy người các ngươi đè ép bổn công tử, thật là một chuyện cười lớn, Hahaha....
Trần Phong đứng thẳng, hai tay vẫn chắp sau lưng, kiêu ngạo càn rỡ cười to hoàn toàn không để tất cả mọi người và trong mắt, “Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết” là tu luyện con đường Đế Vương đứng trên cả chúng sinh thiên hạ, vì vậy hắn rất kiêu ngạo, nhưng phải có đủ tiền vốn, nếu không bị người ta một tát chụp chết cũng không phải chuyện gì lạ.
- Ăn nói thật là ngông cuồng, dù là có thiên tài đi chăng nữa, một khi chết đi đều không còn là thiên tài, tên này Huyền Minh Tông ta không cần.
- Đúng vậy, tên này Thúy Yên Môn ta cũng không cần....
Tất cả các đại lão của các môn phái đều từ chối chiêu mộ Trần Phong, đơn giản vì tên này quá phách lối, khinh thường thiên hạ rất nhanh sẽ chết mất xác, còn có khi liên lụy tông môn, chỉ có Lưu Diệp môn chủ Cự Kiếm Môn là hai mắt sáng rỡ, nhìn chăm chú Trần Phong.
Trần Phong con ngươi tỏa sáng, hắn cũng không muốn quá rêu rao, nhưng cái tên âm nhu kia cứ tập trung vào hắn, Hằng nhi cảnh cáo hắn bạo lộ ra sát khí đối với mình” nếu như không bước lên đỉnh phong hung hăn quất hắn một bạt tai có phải quá thiệt thòi.
Giờ phút này mọi người đều im lặng ngắm nhìn thân ảnh Trần Phong đang từng bước, leo lên Lăng Thiên Thê dưới sự áp bức của bảy tên thiên tài Hóa Thần Kỳ, tất cả tiếng chế giễu châm chọc biến mất vô tung vô ảnh, Nhạc Tử Phong ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, phóng ta một đạo linh hồn công kích.
Trần Phong vừa đi một mặt chú ý Nhạc Tử Phong, thấy hắn giở trò đê tiện, Đại Thiên Cơ Thuật vận dụng nhanh chóng né tránh đồng thời Hồn Lực tuôn ra, một chiêu Thương Mệnh Tiêu Hồn đánh về phía Nhạc Tử Phong.
....Phụt....
Nhạc Tử Phong bất ngờ không kịp né tránh, ăn một đòn khi sử dụng Hồn Kĩ của Trần Phong hắn cảm thấy đầu ong ong kêu, lùi lại mấy bước một ngụm máu tươi phun ra.
Trần Phong hắn chưa trêu ai chọc ai nhưng lại có người muốn giết hắn, cho dù không làm gì được tên kia cũng phải bò lên cắn hắn một cái, cho dù Hóa Thần thì sao, chỗ này đông người cho tên kia trăm cái gan cũng không dám động thủ.
Con đường tu luyện, nguy hiểm luôn chờ đợi phải giẫm lên kẻ khác mà thượng vị, cho dù không địch lại cũng phải liều mạng, người không chọc ta ta không phạm người, ai chọc hắn hắn trả trăm lần đó là đạo của Trần Phong.
Nhạc Tử Phong lại bất ngờ công kích, nếu Trần Phong không phải ứng kịp không chết cũng trọng thương, đồng dạng tên kia tu vi Hồn Lực cũng đạt Tứ Tượng Cảnh, điều này làm Trần Phong càng thêm bực, hắn đã phán tử hình cho Nhạc Tử Phong chỉ là sớm hay muộn mà thôi.