- Nếu ta không đồng ý khiêu chiến thì sao?
Trần Phong không nhìn thẳng Huyền Vô Khuyết mà chắp tay sau lưng nhìn về phía lôi đài, lạnh nhạt nói.
- Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan, ta cảm thấy ngươi là người như vậy, tuyệt đối không phải dạng người nhát gan sợ phiền phức, mặc dù ngươi biết, ngươi không phải đối thủ của ta cũng sẽ ứng chiến.
Trần Phong nói chuyện mà không nhìn hắn, đây là không thèm để hắn vào mắt, Huyền Vô Khuyết giọng âm trầm lạnh xuống, giở ra một mặt kiêu ngạo của cường giả.
- Ngươi chỉ đoán đúng được phân nữa, nhưng sai ở chỗ ngươi không phải là đối thủ của ta, ngươi cũng sẽ giống như Lữ Hàn Phi cùng một dạng, cái kết vô cùng thê thảm.
Trần Phong kiêu ngạo đáp lại, thật sự loại mặt hàng này hiện tại cũng không xứng cho hắn động thủ, trong mắt Trần Phong hiện giờ thì Huyền Vô Khuyết quá yếu, thực lực tăng mạnh làm tầm nhìn của hắn cũng cao hơn.
- Hừ thật là một gia hỏa càn rỡ, xem ra ngươi không biết trên thế giới này cái gì mới thật sự gọi là cường giả, Lữ Hàn Phi đã từng giúp ta một tay, vì lẽ đó mối thù này ta sẽ báo giúp hắn, hơn nữa ngươi không xứng nắm giữ một tiểu thư phong hoa tuyệt đại như vậy.
Huyền Vô Khuyết cũng bị khơi gợi lửa giận, không còn khách khí với Trần Phong, vừa nói vừa nhìn Hạ Ức Mộng khẽ mỉm cười, tràn đầy ôn văn nhã vị, không giống như lạnh lùng nói chuyện với Trần Phong, cứ như là hai người khác nhau, mọi người đều chuyển chú ý sang Hạ Ức Mộng, thấy nàng hai gò má hồng hồng, càng thêm kiều diễm thì ước ao không ngớt.
- Ngày mai, trên lôi đài ta chờ ngươi.
Huyền Vô Khuyết tự tin nhìn Trần Phong nói.
- Được ta đáp ứng, ngày mai liền phân ra thắng bại, quyết chiến sinh tử.
Trần Phong âm trầm liếc Huyền Vô Khuyết, tên này khiêu khích hắn không sao, nhưng lại đánh chủ ý lên Hạ Ức Mộng,. đây là nghịch lân của hắn, nếu ở đây không có nhiều người nhìn, Trần Phong đã một tát chụp chết Huyền Vô Khuyết cần gì nói nhiều như vậy.
Huyền Vô Khuyết nghe Trần Phong nói, liền chấn động tinh thuần, rồi cười lên ha hả.
- Ha hả... cầu còn không được, phân ra thắng bại, quyết chiến sinh tử, nguyên bản ta cũng không có ý định giết ngươi, nhưng nhìn ngươi đối với thực lực của mình khá là tin tưởng.
- Ta xem bộ dáng của ngươi chắc dùng thủ đoạn nào đó mới hạ được Lữ Hàn Phi mới đắc ý như vậy, thế nhưng ngươi qua mức ngông cuồng chết thật sự rất khó nhìn.
Huyền Vô Khuyết đã bị khơi gợi lửa giận, theo hắn nhìn một Nguyên Anh viên mãn dù có thể chiến đấu vượt cấp, nhưng Hóa Thần đã thoát thai phàm nhân, lực lượng trong cơ thể đã là tiên thiên chi khí, huống chi hắn còn là Hóa Thần hậu kỳ, chắc là Trần Phong dùng thủ đoạn ám toán mới hạ được Lữ Hàn Phi.
- Ta mỏi mắt mong chờ!
Trần Phong cười khẩy, lạnh nhạt phun ra một câu, vô số người nhìn thấy cảnh này đều là trông chờ vào trận chiến của ngày mai, ắt sẽ có không ít người đi quan sát.
Trần Phong cùng Huyền Vô Khuyết đã là tiêu điểm chú ý, thế nhưng trong mắt các đệ tử môn phái khác, điều đáng chú ý là Hạ Ức Mộng, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, cộng thêm khí chất thanh thuần, lại có người nào mà không thích.
Từ xưa anh hùng kết hợp mỹ nhân, nhưng Trần Phong này mới nổi gần đây, trong mắt thiên tài môn phái lớn của bọn họ chỉ là bùn nhão không dính lên tường, không biết được vận khí cứt chó gì được một mỹ nữ như vậy ưu ái.
Huyền Vô Khuyết cười lạnh, liếc nhìn Hạ Ức Mộng một cái phát tay áo bỏ đi về chỗ ngồi tiếp tục xem thi đấu diễn ra trên lôi đài. . Đọc truyện hay tại == TRUMT RUYEN.c om ==
Trần Phong khóe miệng tràn đầy ý vị cười âm hiểm, hắn phải tìm ra cách để ngày mai chơi chết tên Huyền Vô Khuyết này, hắn cũng không muốn bại lộ thực thực, mặc dù là hắn có đứng cho Huyền Vô Khuyết công kích thì cũng gây được cho hắn chút tổn thương.
- Xin lỗi, ta gây phiên phức cho ngươi.
Hạ Ức Mộng nắm chặt tay Trần Phong áy náy nhìn hắn, nàng nghĩ Huyền Vô Khuyết đến khiêu chiến Trần Phong là vì đánh chủ ý lên nàng.
- Ngốc nha đầu, ngươi là nữ nhân ta, dù có chuyện gì ta cũng sẽ bảo vệ ngươi, đã đeo vòng tay của mẹ chồng sao không gọi thử phu quân nghe một tiếng.
Trần Phong cười xấu xa vuốt đầu nàng, Hạ Ức Mộng không tình nguyện xấu hổ gật đầu một cái ngọt ngào kêu.
- Phu quân.
- Tốt, Mộng nhi ngoan, ngươi đúng là Hồng Nhan Họa Thủy a, không biết sẽ gây ra bao nhiêu họa, mà yên tâm có ta gánh.
Nói xong Trần Phong đắc ý cười, ôm nàng hôn nhẹ một cái, trước mặt nhiều người như vậy bị hắn cưỡng hôn, Hạ Ức Mộng có xấu hổ muốn chui xuống đất, không ngừng vung lên phấn quyền đánh hắn, Trần Phong giả bộ sợ vừa chạy vừa la oai oái, Hạ Ức Mộng thì vung lên nấm đấm nhanh chóng đuổi theo rồi biến mất trên Diễn Võ Trường.
- Rốt cuộc là người trẻ tuổi a, mỹ nữ đi tới nơi nào cũng được hoan nghênh, haha nếu lão đầu ta trẻ lại trăm tuổi, sẽ khiến ta xuân tâm nhộn nhạo a.
Một đám cao tầng Cự Kiếm Môn quan sát từ xa, bỗng nhiên Đại trưởng lão mở miệng cảm thán, làm cả đám đều đưa ánh mắt quái dị quay sang nhìn hắn.
- Khụ..khụ, không có việc gì, chúng ta tiếp tục xem lũ hậu bối luận bàn.
Đại trưởng lão xấu hổ ho khan vài tiếng, giả ra một bộ dáng nghiêm chỉnh chăm chú nhìn vào Diễn Võ Trường, nhưng hắn cũng cảm thấy mặt già đang nóng lên.
Ngày hôm sau
Tin tức Trần Phong nhân vật phong vân gần đây và Huyền Vô Khuyết thiên tài của Huyền Minh Tông quyết chiến sinh tử,chiến một trận đã truyền ra huyên náo, khiến vô số người chú ý, cũng có không ít tán tu xin tới bái phỏng Cự Kiếm Môn lấy ra Lưu Niệm Châu để ghi lại hình ảnh trận chiến.
Lưu Niệm Châu là một kiện pháp bảo Hoàng Cấp, có dạng hình cầu bằng thủy tinh trong suốt, khi rót lực lượng vào bên trong nó sẽ tự động ghi lại hình ảnh vừa diễn ra, rồi đánh vào trong đó lại một trận pháp nhỏ để lưu lại những thứ đã diễn ra trong quá khứ.
Lưu Niệm Châu giá bán cũng khá là rẻ chỉ tầm 10 Khối Thượng Phẩm Linh Thạch một cái, trên toàn đại lục rất ít người không có loại pháp bảo này.
Hai người này đều là người trẻ tuổi nổi tiếng tại Tây Đại Lục.
Trần Phong không cần nói, dùng tu vi Nguyên Anh leo lên 100 bậc Lăng Thiên Thê, từ trước đến nay chưa ai đặt chân qua, còn được Thúy Yên Môn xác định là chính hắn đã chém giết thiếu chủ của họ tu vi Hóa Thần hậu kỳ.
Huyền Vô Khuyết cũng không đơn giản, là thiên tài mới nổi của Huyền Minh Tông, cũng có thể chiến đầu vượt cấp, nếu cộng thêm đại ca hắn Huyền Vô Nhai thì không ai dám khinh thường.
Từ biểu hiện gần đây thì tự nhiên là Trần Phong cường đại hơn, dù sao hắn liên tục phá nhiều kỷ lục như vậy. cũng như vài tháng đột phá vài tiểu cảnh giới, nhưng kỷ lục là chết, người là sống, chiến lực cũng không phải hoàn toàn do lực lượng tốc độ để quyết định, còn phải xem kinh nghiệm, xem ứng biến.
Mà còn trong mắt tất cả mọi người Trần Phong chỉ là Nguyên Anh viên mãn, nên cũng có nhiều người cho rằng Trần Phong sẽ thua, chỉ duy nhất có đám cao tầng Cự Kiếm Môn là biết tu vi hiện tại của Trần Phong.
Trần Phong điệu thấp mà đi còn dẫn theo năm cái mỹ nữ như hoa như ngọc, tuyệt sắc khuynh thành, Trần Mộng Kỳ, Diệp Chỉ Hân đi bên trái, Cổ Cẩn Huyên, Tiêu Ngọc Sương cùng Hạ Ức Mộng đi bên phải.
Lần này hắn dẫn theo các nàng để cho, bọn gia hỏa kia nhướng đôi mắt chó lên mà hâm mộ cùng ghen ghét để tăng thêm điểm Danh Vọng.
- Hắc Hắc... hâm mộ đi,đây là nữ nhân của Trần Tam Gia a...
Trần Phong dương dương đắc ý đi giữa chúng nữ, dọc đường nghe mọi người nghị luận, không ít ánh mắt giết người dán chặt lên Trần Phong, hận không thể đem hắn dẫm xuống, mà in lên mặt hắn vài dấu giày.
Còn đám nữ đệ tử thì đôi mắt hình trái tim, dán chặt vào Trần Phong hận không thể đi lên thay thế những nữ nhân bên cạnh hắn
Rốt cuộc cũng đã tới Diễn Võ Trường, Trần Phong là nhân vật chính lần đại chiến này, hắn vừa xuất hiện, mọi người xung quanh tự nhiên được sắp xếp tránh ra một thông đạo riêng biệt.
Trần Phong không khách khí dẫn năm vị kiều thê bước vào trong Diễn Võ Trường, sau khi đi qua, hắn mới phát hiện trung ương Lôi Đài hôm qua đã biến mất, thay vào đón không ngờ chồi lên một cái võ đài cực lớn.
Trên lôi đài có bố trí trận pháp, đủ để chịu được công kích cấp bậc gần đạt đến Hợp Thể Kỳ, có thể nói là vạn vô nhất thất, tuyệt không cần lo lắng dư ba chiến đấu của hai người sẽ phá hư Diễn Võ Trường, còn khán đài cũng có một tầng phòng ngự.
Huyền Vô Khuyết đã đến từ trước, lúc này đang đứng ở trên lôi đài, lẳng lặng nhìn xem Trần Phong cùng năm vị mỹ nữ, có vẻ vô cùng phong tao, nhưng trong mắt đều là đố kỵ.
- Trần Phong, ngươi sao tới trễ vậy? Có phải sợ hay không?
Khi Huyền Vô Khuyết nhìn thấy Trần Phong để chúng nữ ở dưới, rồi chậm rãi bước lên lôi đài, lập tức trào phúng nói.
Trần Phong cũng là bộ dáng tươi cười, châm chọc.
- Chưa có người nào nói qua miệng ngươi rất thúi sao?
- Khanh khách, Huyên Huyên nhìn thấy mặt ngươi dường như có chút nhợt nhạt đấy, có phải tối hôm qua vất vả cày ruộng à.?
Cổ Cẩn Huyên cũng sợ cho bớt loạn, cười tươi như hoa nhìn Huyền Vô Khuyết phán một câu xanh rờn, làm cho tất cả mọi người ánh mắt quái dị nhìn xem gương mặt Huyền Vô Khuyết.
- Chậc chậc, ta xem tiểu cô nương kia nói đúng, mặt hắn rất trắng, giờ mời để ý.
- Xem ra chắc là do lao lực quá độ, không biết có đánh được không đây.
Toàn trường nghe Cổ Cẩn Huyên nói, đều là nhìn về Huyền Vô Khuyết đánh giá rồi nghị luận, làm cho khuôn mặt hắn từ trắng chuyển sang xanh, hàm răng kẽo kẹt rung động, “Con mẹ nó, đây là do ta bảo dưỡng tốt a,“
Quả thật, gương mặt của Huyền Vô Khuyết, cũng là tuấn lãng bất phàm, dã dẽ trắng mịn cứ như là nữ nhân, làm cho hắn có một bộ dáng hơi ẽo lã một tý, không trách bị nha đầu Cẩn Huyên châm chọc.
- Huynh đệ a, ta xem ngươi đi làm mặt trắng nhỏ được rồi, từ đó tài nguyên tu luyện nhiều không đếm xễu a.
Trần Phong gật đầu phụ họa, hắn cũng công nhận tên này da mặt trắng đẹp mịn màng, so với hắn còn trắng hơn a, Trần Phong cũng không kém Huyền Vô Khuyết tý nào.
Nhưng khuôn mặt Trần Phong thì có nét dương cương nam tính, trong Huyễn Cảnh trải qua vô số tan thương, nên làm cho hắn càng thêm thành thục, cộng thêm đào hoa khí vận làm cho hắn có một mị lực kinh người.