Đại Địa Chủ

Chương 252: Chương 252: Bắt




Thiên Thọ năm thứ nhất, ngày 20 tháng giêng, trời trong xanh

Một đội quân hai, ba trăm người từ sáng sớm đột nhiên xuất hiện, chỉnh tề đi trên đường cái Sơn Trấn, làm bá tánh hoảng sợ vội vàng tránh đi. Họ trước nay chưa từng thấy quân đội đông đúc chỉnh tề như vậy, khi hầu phủ xuất binh họ căn bản không có cơ hội thấy, nha sai trong quan phủ nhiều nhất cũng chưa tới trăm cá nhân.

“Phát sinh chuyện gì?”

“Không phải là sắp đánh giặc chứ?”

“Các ngươi có thấy không, quân đội hình như tiến về phía phủ nha.” Có người chú ý tới sự thật này, tức khắc phát ra tiếng kinh hô.

Hầu phủ cùng quan phủ cấu kết là chuyện cơ hồ toàn bộ bá tánh Tĩnh Sơn Châu đều biết, nếu quân đội là của hầu phủ thì với họ mà nói, khẳng định không phải chuyện tốt, nói không chừng lại có chuyện không tốt gì đó sắp xảy ra, dĩ vãng không phải chưa từng có.

Bá tánh cảm thấy sợ hãi, sôi nổi trốn về nhà.

Động tĩnh lớn này nhanh chóng truyền tới phủ nha. Khi nha sai chạy ra, đội quân giáp đen thiết huyết đã xuất hiện trước nha môn, hình ảnh gây chấn động cùng sát khí như hóa thành thực thể làm một ít nha sai sợ đến nhũn chân.

Không nói đến bá tánh, họ cũng là lần đầu thấy quân đội chính quy. So sánh ra, quân đội của hầu phủ quả thực chỉ giống như một đám trẻ ranh, nhìn từ khí chất đã đủ thấy khác biệt rõ rành.

Dương Hà Sơn đang ở trong phủ, nghe thấy tiếng vang cũng lập tức chạy ra, nhìn thấy hắc giáp quân cũng nhịn không được hít một hơi khí lạnh. Hắn là tri phủ Tĩnh Sơn Châu, chính là quan lại lớn chỉ sau hầu phủ, Tĩnh Sơn Châu từ khi nào xuất hiện một đội quân mà hắn hoàn toàn không thu được tin tức, một dự cảm bất an tức khắc nảy sinh dưới đáy lòng.

“Các ngươi là người nào?” Dương Hà Sơn đè lại nỗi bất an trong lòng, làm bộ nghiêm túc hô lên. Thua người không thua trận, nếu khí thế ngay từ đầu đã kém hơn thì sau nãy sẽ càng bất lợi. Hắn làm tri phủ đã bảy năm, đã khắc sâu thể hội cho nên biết rõ điểm này.

Lúc này, đội quân hắc giáp đột nhiên từ giữa tách ra một con đường. Tiếng vó ngựa chậm rãi vang lên, một nam tử cưỡi ngựa từ phía sau đi ra.

Dương Hà Sơn vừa tiếp xúc với tầm mắt của người này, lập tức cảm thấy không đơn giản, hẳn là tướng lĩnh điều khiển đội quân. Con ngựa hắn cưỡi vừa thấy là biết không phải ngựa bình thường, ít nhất, hắn chưa từng thấy con ngựa nào rắn chắc đường cong lưu sướng như vậy, tuyệt đối là ngựa tốt.

Người như vậy hắn tuyệt đối chưa từng thấy ở hầu phủ. Hắn rốt cuộc là người nào?

“Tại hạ là tri phủ Tĩnh Sơn Châu Dương Hà Sơn, không biết các hạ là ai?” Dương Hà Sơn không dám đắc tội đối phương, vì thế buông tư thái ngạo mạn cao cao tại thượng.

Có người tuy bất ngờ vì đại nhân thỏa hiệp, trong lòng cũng hiểu rõ, nói dễ nghe là tri phủ Tĩnh Sơn Châu, trên thực tế người có thể ra lệnh còn chẳng nhiều bằng binh mã tư nhân của hầu phủ.

Người tới là Việt Thất, Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên đều không xuất hiện. Hắn không nhảy xuống ngựa, từ trên cao nhìn xuống nhìn Dương Hà Sơn.

Mọi người ở đây khẩn trương nhìn hắn, thấy Việt Thất nâng tay, lấy âm lượng tất cả mọi người đều có thể nghe được nói: “Bắt lấy tri phủ Tĩnh Sơn Châu Dương Hà Sơn!”

Dương Hà Sơn biến sắc, hắn còn chưa mở miệng, hai người lính hắc giáp đã đi tới.

“Chờ chút.” Dương Hà Sơn vội vàng mở miệng muốn ngăn cản, nha sai đứng hai bên cũng lập tức che trước mặt hắn, thậm chí muốn rút đao.

Nhưng hắc giáp quân căn bản không cho họ thời gian, túm lấy tay nha sai kéo ra. Nha sai ở Tĩnh Sơn Châu đã an nhàn lâu như vậy, đã sớm biến thành một đám phế vật, sao có thể là đối thủ của hắc giáp quân, mất thăng bằng ngã nhào xuống dưới bậc thang.

Bốn phía thoáng chốc vang lên tiếng kinh hô. Đám nha sai còn lại không dám xông lên, mà hàng lính hắc giáp đầu tiên cũng thuận thế xông lên, trường thương trong tay chỉ thẳng vào đám nha sai, làm họ sợ tới mức liên tục phải lui ra sau vài bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại nhân bị bắt đi.

“Mau buông bản quan, các ngươi có biết bản quan là ai không? Bản quan là tri phủ Tĩnh Sơn Châu, các ngươi không có quyền bắt bản quan!” Dương Hà Sơn lớn tiếng ồn ào, ở Tĩnh Sơn Châu ai mà không biết hắn, cũng dám động đến hắn, chẳng lẽ bọn họ không biết sau lưng hắn có hầu phủ sao?

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Khi đi ngang qua Việt Thất, Dương Hà Sơn ngẩng đầu hung ác nhìn chằm chằm, hắn dù chết cũng muốn chết minh bạch.

Việt Thất không chút để ý đào đào lỗ tai, trào phúng cười nói: “Mang tiếng là tri phủ Tĩnh Sơn Châu, sao ngươi lại ngu xuẩn như vậy, nhìn thấy đội quân này rồi còn không rõ?”

Dương Hà Sơn không ngừng suy nghĩ, đột nhiên trừng lớn đôi mắt. Tĩnh Sơn Châu nằm gần biên quan cho nên hắn cũng ngẫu nhiên cũng nghe được một ít tin tức ở đó. Hắc giáp quân là đội quân chuyên chấn thủ biên quan, điều này vốn không có gì đặc biệt, nhưng năm trước đã xảy ra một sự kiện làm tên tuổi của hắc giáp quân hoàn toàn vang dội.

Sự kiện kia chính là nội loạn ở Quân Tử Thành. Nghe đồn chiến thần Đại Á dẫn dắt hắc giáp quân giải quyết náo động ở Quân Tử Thành, đặt dấu chấm hết cho trận chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

Hiện giờ hắc giáp quân lại xuất hiện ở Tĩnh Sơn Châu, chẳng lẽ chiến thần cũng ở đây?

“Xem ra là nghĩ ra, dẫn hắn đi.” Việt Thất vừa thấy vẻ mặt hắn là biết hắn nghĩ ra, không cho hắn cơ hội mở miệng, hắc giáp quân lập tức mang người đi.

Phía sau truyền đến tiếng hô phẫn nộ của Dương Hà Sơn.

Bốn phía cơ hồ im ắng một mảnh. Dương Hà Sơn bị bắt, người trong phủ nha cũng không có tránh được. Dù có người không đồng lõa với Dương Hà Sơn thì mấy năm nay họ cũng làm không ít chuyện xấu, vì thế đều bị nhốt lại. Địa điểm giam giữ chính là đại lao của hầu phủ, họ chỉ sợ không thể ngờ được sẽ có một ngày phải ngồi trong đại lao mà mình rất quen thuộc.

Sự kiện phát sinh trước mắt công chúng, lập tức lấy khi thế sét đánh không kịp bưng tai lan truyền, từ Sơn Trấn khuếch tán ra bốn phía, lập tức truyền tới tai Vĩnh Minh hầu.

Vừa nghe Dương Hà Sơn bị bắt, phản ứng đầu tiên của Vĩnh Minh hầu chính là đây không phải sự thật, Dương Hà Sơn là tri phủ Tĩnh Sơn Châu, sao có thể bị bắt. Nhưng tất cả mọi người đều nói về chuyện này, Vĩnh Minh hầu rốt cuộc tin.

“Cương nhi, sao lại thế này?”

Phó Cương còn chưa chải vuốt rõ ràng tình huống, Phó Lập, cha hắn nghe được tiếng gió lập tức tìm tới.

Người báo tin lập tức hành lễ, “Hà Vĩ bái kiến lão hầu gia.”

Lão hầu gia không rảnh để ý tới hắn, “Cương nhi, phụ vương nghe nói Dương Hà Sơn bị bắt, chuyện này có phải thật?”

“Phụ vương, nhi tử cũng mới nghe nói, cụ thể đang chuẩn bị hỏi Hà Vĩ.” Phó Cương sắc mặt khó coi trả lời, nếu chuyện này là thật, những sổ sách của Dương Hà Sơn chỉ sợ cũng đã lọt vào tay đối phương.

Lão hầu gia rốt cuộc nhìn thẳng vào Hà Vĩ, một đôi mắt tàn nhẫn dừng trên người hắn, “Nói rõ chân tướng toàn bộ sự kiện.”

Hà Vĩ không dám chậm trễ, nhưng hắn biết không nhiều, hắc giáp quân đột nhiên xuất hiện, rất nhiều người đều không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng họ đều thấy Dương Hà Sơn bị bắt cho nên mới truyền thật sự nhanh.

Nghe xong, Phó Cương lập tức trầm mặt, “Nếu bản hầu đoán không sai, rất có thể là Phó Vô Thiên dẫn dắt hắc giáp quân bắt đi Dương Hà Sơn, đáng giận, hắn rốt cuộc đến đây lúc nào?”

Sắc mặt lão hầu gia cũng khó coi, Phó Vô Thiên đúng là khắc tinh của họ.

Năm trước, nguyên tưởng rằng họ có thể trợ giúp Phó Nguyên Thành kế vị hoàng đế danh chính ngôn thuận, kết quả mất phu nhân lại thiệt binh, căn bản không tốt đẹp như họ tưởng. Nội loạn được giải quyết, Phó Vô Thiên chính đại quang minh cướp đi quân đội tư nhân họ bồi dưỡng mười năm, lại phản bác không được.

Cảm giác nghẹn khuất này hai người đến bây giờ cũng chưa quên.

“Xem ra hắn cố ý nhằm vào hầu phủ. Chúng ta chỉ có thể trước hết nghĩ cách tự bảo vệ.” Lão hầu gia chỉ có thể suy đoán như vậy, nếu đối phương không lên kế hoạch trước, họ sao lại không thu được chút tiếng gió nào?

Phó Cương cau mày nói: “Phụ vương, nếu Phó Vô Thiên có bị mà đến, chỉ sợ rất khó. Giao dịch trước kia của chúng ta cùng Dương Hà Sơn đều được ghi trong một quyển sổ, Dương Hà Sơn là người đa nghi, hắn khẳng định có chuẩn bị trước. Quyển sổ kia nếu rơi vào tay Phó Vô Thiên, hậu quả không dám tưởng tượng.”

“Ngươi sao lại hồ đồ như vậy, phải tiêu hủy chứng cứ từ lâu rồi chứ!” Lão hầu gia hận sắt không thành thép, chứng cứ rõ ràng như vậy lại không nghĩ cách nhanh chóng tiêu hủy, hiện tại đã xảy ra chuyện, đã muộn rồi.

Phó Cương cũng không ngờ, hắn đã có kế hoạch, vấn đề là mật thám hắn xếp vào phủ nha căn bản chưa kịp động thủ đã bị Phó Vô Thiên tiên hạ thủ vi cường xử lý, hắn còn có thể làm gì bây giờ?

“Phụ vương, vì kế lâu dài, chỉ có thể trước rời đi nơi này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.