Đại Địa Chủ

Chương 278: Chương 278




“Bên ngoài sao ầm ĩ vậy?” Trịnh Quân Kỳ buông ly, hỏi nha hoàn đứng bên. Nàng như nghe thấy tiếng ầm ỹ đứt quãng truyền vào.

“Nô tỳ ra ngoài nhìn xem.” Nha hoàn lập tức buông cây quạt đi ra, lát sau đã trở lại, cười tủm tỉm giải thích: “Phu nhân, là một nha hoàn mới tới, không hiểu quy củ trong Vương phủ.”

Trịnh Quân Kỳ không hoài nghi, loại chuyện này không phải lần đầu phát sinh. Nàng khi quản lý Vương phủ cũng từng xử lý mấy nha hoàn muốn bò lên giường Phó Dịch, không tuân thủ quy củ, sau lưng khua môi múa mép cũng có.

“Vậy thì đuổi đi.”

“Vâng, phu nhân.”

Giá Mai trăm triệu không ngờ nàng khuynh tình diễn xuất như vậy mà vẫn không thể gặp Trịnh Quân Kỳ. Hạ nhân không nói hai lời đã xách nàng lên.

“Ai da……” Giả Mai ba mươi mấy tuổi bị hai vị ma ma không lưu tình chút ném trên mặt đất. Giả Mai tư thái bất nhã té ngã, tức giận đến tâm can muốn nhảy ra.

Hai vị ma ma đều từ trong cung ra, đối phó loại nữ nhân la lối khóc lóc lại không biết tốt xấu, các nàng kinh nghiệm đầy mình.

“Ngươi, các ngươi thật to gan, bổn phu nhân chính là khách quý của Nhị gia nhà các ngươi, dám đối đãi khách quý như thế, bổn phu nhân nhất định sẽ nói cho Nhị gia, để hắn hái đầu các ngươi.” Giả Mai từ trên mặt đất bò dậy, trừng mắt hai vị ma ma hung tợn uy hiếp.

Một vị ma ma khinh thường cười lạnh, “Mặc kệ ngươi có phải khách quý hay không, Nhị gia đã công đạo không cho bất cứ kẻ nào quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi. Ngươi ở bên ngoài la to, nếu phụ nhân bị làm phiền, Nhị gia sẽ hái đầu ngươi trước.” Nói xong, hai người quay trở lại.

Giả Mai xì một tiếng khinh miệt, thần sắc âm ngoan, “Chờ bổn phu nhân thay thế được tiện nhân Trịnh Quân Kỳ, ta sẽ xử lý các ngươi đầu tiên…… A……”

Vừa nói vừa xoay người, nàng bị người đột nhiên xuất hiện phía sau làm sợ tới mức té ngã trên mặt đất. Nàng ngẩng đầu, mặt cứng lại, mãn đầu óc đều là ‘hắn có nghe thấy lời mình nói’.

An Tử Nhiên trên cao nhìn xuống nàng, “Thay thế tiện nhân Trịnh Quân Kỳ?”

Giả Mai run lên, không biết có phải ảo giác không, nàng cảm giác nhiệt độ xung quanh giống như lập tức giảm xuống. Nàng sợ người này nghe được lời nàng vừa nói. Nếu chỉ là một hạ nhân, nàng còn có thể tiên hạ thủ vi cường, nhưng người này lại là Vương phi của Phó Vương phủ, nếu hắn nói chuyện này cho Phó Dịch……

“Ngươi, ngươi nghe lầm, ta không nói những lời này.” Giả Mai vội vàng phủ nhận. Mặc kệ thế nào, nàng chỉ cần sống chết không thừa nhận, thời khắc mấu chốt thậm chí có thể cắn ngược lại hắn. Nàng và Phó Dịch có nhiều năm tình cảm như vậy, hắn sẽ không chỉ tin lời Vương phi.

“Cần ta lặp lại thêm mấy lần lời ngươi vừa nói sao?” Ánh mắt An Tử Nhiên hùng hổ doạ người, như hóa thành lưỡi dao bén nhọn đâm thủng Giả Mai, “Thật to gan, giày rách cũng vọng tưởng thay thế thẩm thẩm. Ngươi cho rằng Phó Vương phủ là Vu phủ để mặc ngươi muốn làm gì thì làm?”

“Ngươi nói ai là giày rách?!” Vẻ mặt Giả Mai trở nên dị thường hung ác, rốt cuộc không ngụy trang nữa. Khóe mắt muốn nứt ra chỉ hận không thể ăn hắn.

Phản ứng của nàng hợp ý An Tử Nhiên, không ngụy trang nữa mới tốt.

‘Roẹt’ một tiếng, Giả Mai đột nhiên xé rách áo, từ xương quai xanh bên trái kéo xuống ngực, lộ ra một mảnh da thịt tuyết trắng. Nàng thậm chí quỷ dị làm mình càng chật vật một ít, nhưng trang dung lại không chút hư hao. Nháy mắt, nàng biến thành một nữ nhân điềm đạm đáng yêu có vẻ đã chịu khi dễ.

Tiếng khóc tấm tức vang lên.

“Vương phi sao có thể như vậy?”

Tiếng khóc càng lúc càng lớn như muốn lôi kéo sự chú ý của người khác, trên thực tế, đây chính là ý tưởng của nàng. Đối phương tuy là Vương phi nhưng chung quy vẫn là nam nhân, một nam một nữ đơn độc ở một chỗ, bất cứ ai nhìn vào khẳng định đều sẽ cho rằng nam nhân khi dễ nữ nhân.

An Tử Nhiên đã sớm biết nàng xé rách quần áo để làm gì. Nhưng hắn không ngăn cản, nhìn nàng bắt đầu diễn kịch, còn cảm thấy tâm cơ và năng lực ứng biến của nữ nhân này đều rất mạnh.

Rất nhanh có hạ nhân nghe thấy tiếng khóc chạy tới. Thấy vậy, mọi người giật mình che miệng. Thiệu Phi chạy tới, liếc nhìn một cái rồi chạy đến bên An Tử Nhiên, trên dưới đánh giá hắn một lần mới mở miệng.

“Vương phi, nàng có đụng tới ngài?”

“Không có.”

Thiệu Phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, “May mắn may mắn, nếu như bị lão bà này đụng tới liền mệt.”

Vừa mới dứt lời, tiếng khóc của Giả Mai đột nhiên bén nhọn vài phần.

Thiệu Phi quay đầu nhìn, trùng hợp chạm vào ánh mắt ngoan độc của nàng, hơi sửng sốt, “Nữ nhân này quả nhiên không phải người lương thiện. Vương phi, muốn xử trí nàng thế nào?”

“Trước giam nàng ở phòng chất củi.”

Kết quả này không phải là Giả Mai muốn. Nàng cho rằng ít nhất sẽ có người cho rằng Vương phi của các nàng là nam nhân mặt người dạ thú, nhưng nàng vừa phát hiện, hạ nhân của Vương phủ đa phần chỉ chỉ trỏ trỏ nàng, vẻ mặt ghét bỏ như nàng mới là người làm ra hành vi không thể tha thứ, không nên là thế này!

Hai hạ nhân thô lỗ kéo nàng lên. Giả Mai dùng sức giãy giụa nói: “Buông ta ra, buông ta ra, Vương phi không phải thứ tốt, rõ ràng là hắn phi lễ ta, các ngươi dựa vào cái gì bắt ta, ta muốn gặp Phó Dịch……”

Giả Mai bị mang đi xa, tiếng ồn ào ngày càng nhỏ.

Phó Dịch sau khi trở về cũng nghe nói chuyện này, An Tử Nhiên chính miệng nói cho hắn. Khi hắn nghe Giả Mai xé rách quần áo muốn vu oan, một ngụm cơm thiếu chút nữa phun ra. An Tử Nhiên còn thực bình tĩnh hỏi hắn một câu.

“Tiểu thúc xác định đây là nữ nhân mà thúc từng coi trọng?”

Phó Dịch khụ vài cái, “Hơn hai mươi năm đủ để thay đổi một người, huống chi là ở một nơi lục đục như vậy.”

Hậu trạch của đa số quyền quý luôn có những câu chuyện không muốn người ngoài biết. Chủ tử của Vu phủ chính là một nam nhân hoa tâm, thê thiếp thành đàn, bảo hắn chuyên tình với một nữ nhân là không có khả năng. Muốn thân ảnh mình lưu lại trong mắt hắn, cần thiết chơi thủ đoạn.

Giả Mai sinh hoạt ở nơi như vậy, đơn thuần thế nào, thiên chân thế nào cuối cùng đều sẽ bị nhuộm thành màu đen. Nàng không thay đổi mới gọi là kỳ quái.

An Tử Nhiên ngoài ý muốn nhìn hắn, “Tiểu thúc có phải đã sớm biết?” Sớm biết Giả Mai sống không tốt, cho nên chưa bao giờ nghĩ đi trả thù.

Phó Dịch cười mà không nói. An Tử Nhiên cảm thấy đáp án đã đủ rõ ràng.

Nam nhân của Phó Vương phủ đều không phải người lương thiện.

Phó Dịch không đi xem Giả Mai, cứ việc Giả Mai vẫn luôn ồn ào muốn gặp Phó Dịch, nhưng không ai để ý tới nàng.

Người trông coi mang một ít đồ ăn cho nàng, bị nàng đánh đổ nên không đưa nữa. Đói bụng một ngày, Giả Mai rốt cuộc chịu không nổi gọi người đưa cơm cho nàng. Gọi khản cả giọng, người trông coi mới cho nàng mấy cái màn thầu. Đồ ăn không muốn ăn, vậy ăn màn thầu đi.

“Ta muốn gặp Phó Dịch.” Giả Mai ăn no rồi ra lệnh người trông coi. Chỉ khi gặp Phó Dịch, nàng mới có thể rời khỏi nơi này.

Người trông coi lại khinh miệt nhìn nàng, nói: “Đừng có nằm mộng, Nhị gia sẽ không gặp nữ nhân ngươi. Nhị gia hiện tại đang chăm sóc phu nhân, không có thời gian ngó ngàng đến ngươi.”

Người trông coi mắt điếc tai ngơ, người này không chỉ não tàn mà còn chẳng có chỉ số thông minh, Nhị gia chính là chủ tử của Vương phủ, chuyện xảy ra trong Vương phủ Nhị gia sao có thể không biết. Nói đến đó mà còn chưa tin, nữ nhân này thật là hết thuốc chữa

Dù nàng từng là vị hôn thê của Nhị gia, kia cũng là chuyện rất nhiều năm trước. Nhị gia chưa được chính danh, sao không thấy nàng chạy tới phàn giao tình. Nói đến cùng chính là tham mộ hư vinh, thấy Nhị gia có thân phận có địa vị liền xuất hiện, ngốc tử đều nhìn ra được nàng tới có mục đích.

Giả Mai không bị nhốt lâu, bởi vì Phó Nguyên Kiến đã tìm người vẽ xong bức họa. Ngoài bức họa, hắn còn đưa cả người chứng kiến tới, đây là yêu cầu của An Tử Nhiên.

Phó Nguyên Kiến đưa bức họa cho An Tử Nhiên, “Đây là bức họa các ngươi muốn, đã họa xong. Diện mạo xác thật không tệ lắm, nhưng ta cứ cảm thấy mình đã gặp nữ nhân này ở đâu rồi.”

Chủ tử của Vu phủ là thân tín của Phó Nguyên Thành. Phó Nguyên Kiến khá thân với Phó Nguyên Thành nên có qua lại với Vu phủ cũng không kỳ quái. Giả Mai tuy là thiếp thất nhưng ở Vu phủ rất được sủng ái, Phó Nguyên Kiến có lẽ đã thấy nàng ở đó. Phản ứng của hắn chứng thực suy đoán của An Tử Nhiên.

An Tử Nhiên nhìn thoáng qua, hiểu rõ đưa cho tiểu thúc. Phó Dịch xem xong thì trực tiếp đen mặt. Đại đường đột nhiên bộc phát ra áp suất thấp, duy độc Phó Nguyên Kiến không rõ đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là người quen.

Hắn nhanh chóng được biết nguyên nhân. Một nữ nhân bề ngoài lôi thôi bị hai hạ nhân mang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.