Đại Địa Chủ

Chương 94: Chương 94: Công nhân




Sòng bạc Bảo Hoa

Bởi vì vẫn luôn không tra được người sau màn vẫn luôn gây khó khăn cho họ, cho nên mấy ngày nay tính tình La Dương có chút nóng nảy, mấy ngày trước chủ tử đã tới hỏi về chuyện này, đối với chuyện hắn vẫn chưa bắt được sòng bạc Phong Hoa cảm thấy rất không hài lòng.

La Dương cũng có chút sốt ruột, nhưng kết quả điều tra rất không vừa ý người, hắn vốn tưởng rằng người sau màn ít nhất sẽ xuất hiện 1 lần, chỉ cần nhìn thấy ké đó một mặt, hắn liền có thể từ trong Quân Tử thành đào hắn ra, kế quả người kia giống như đã bốc hơi, thế nhưng đem tất cả mọi chuyện trong sòng bạc đều giao cho Trương Thiên Trung.

Tín nhiệm Trương Thiên Trung vậy sao?

La Dương từng cho rằng người sau màn rấ có thể là người quen của Trương Thiên Trung.

Sau đó hắn từ manh mối này tra tiếp, tiếc nuối là, hắn đoán sai, nếu Trương Thiên Trung quen biết người như vậy, sòng bạc Phong Hoa của hắn sẽ không dễ dàng bị bọn hắn chỉnh sụp như vậy.

Cuối cùng, vấn đề lại về tới điểm xuất phát.

“La gia, không bằng chúng ta phái người ẩn vào trong sòng bạc kia, nói không chừng bên trong sẽ có manh mối?” Lý quản sự thấy hắn đi tới đi lui, vẻ mặt bực bội, ông là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của La gia, cho nên đưa ra đề nghị.

“Không được!” La Dương suy nghĩ một chút liền phủ định đề nghị này, “Bọn họ nhất định đã có chuẩn bị, nếu chúng ta tùy tiện phái người đi, bị bắt được sẽ gây ra phiền phức cho chủ tử, tới lúc đó hai ta đều sẽ xong đời.”

Lý quản sự vừa nghĩ tới chủ tử có thể sẽ nổi nóng, lập tức đánh mất suy nghĩ.

La Dương nheo lại đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào trong góc, đột nhiên một quền nện xuống bàn, trong mắt lộ ra một tia âm ngoan, “Nếu chúng ta điều tra làm sao cũng không có kết quả, vậy thì không thể quá tiện nghi bọn họ, dám cướp đồ vật từ trong tay sòng bạc Bảo Hoa liền phải có giác ngộ này.”

La Dương nói xong, đến ban đêm, năm bóng người lén lút liền xuất hiện ở bên ngoài sòng bạc Thiên Long, trên tay bọn họ đều có một thùng dầu lửa, thừa dịp bóng đêm yên tĩnh, không có bóng người trên đường liền muốn hất dầu lửa vào trước cửa sòng bạc Thiên Long.

Nhưng bọn hắn còn chưa kịp làm bước thứ nhất, bốn người liền đã bị một bóng đen đánh ngất.

Ánh trăng mỏng manh chiếu ra một gương mặt bình thường lại không có chút biểu tình, dưới ánh trăng liền trở nên trắng bệch giống như ma quỷ, người thứ năm kêu thảm một tiếng liền bị dọa hôn mê.

Ngày hôm sau, hậu viện của sòng bạc Bảo Hoa cháy.

May mà lửa không lớn, lại phát hiện sớm, cho nên không chết người, chỉ tổn thất một ít đồ vật, nguyên nhân cháy vẫn chưa tra được.

Sau đó, sòng bạc Bảo Hoa liền không hề gây chuyện với sòng bạc Thiên Long, còn nguyên nhân thì không người biết.



Phó vương phủ

An Tử Nhiên quyết định mở một cửa hàng chuyên điêu khắc những vật nhỏ, sau khi hắn nhận được đồ vật từ năm công tượng điêu khắc, hắn liền làm ra quyết định này.

Công tượng do Cát Khiêm An tìm tới có tay nghề tuyệt không chỗ chê, mỗi một khối đều được mài vô cùng bóng loáng, góc cạnh cũng vô cùng mượt mà, đồ án bên trên đều là do từng đao khắc lên, tuy rằng phí tổn hơi cao, nếu sai nhất định phải đổi một khối khác, nhưng hắn thực vừa lòng.

“Công tử, ngài xem còn chỗ nào yêu cầu sửa không?”

Công tượng trung niên bị mọi người đẩy ra làm đại biểu đi tới trước mặt An Tử Nhiên cẩn thận hỏi, đến hiện tại bọn họ vẫn không biết thân phận thật sự của An Tử Nhiên, cũng không biết chỗ mình đứng là Phó vương phủ, bởi vì Cát Khiêm An là đưa họ vào từ cửa sau.

An Tử Nhiên nhìn vẻ mặt lo lắng của bọn họ, thản nhiên nói: “Các ngươi làm rất tốt, ngoại trừ vài vấn đề nhỏ, vấn đề lớn cơ bản không có.”

Năm người nhất thời thở ra một hơi.

Lúc trước khi nhìn thấy thiếu niên này bọn họ liền biết hắn tuyệt đối không phải là người bình thường, cho nên năm người không dám làm ẩu, trong khoảng thời gian này vẫn luôn thực tận tâm, cố gắng đạt tới mỗi thành phẩm đều không có sai lầm.

Mặc dù buồn tẻ lại chán nản, nhưng công việc của bọn họ vốn là một chuyện buồn tẻ, bọn họ cũng đã quen, cho nên không hề gì.

Chu quản gia ở một bên dưới ý bảo của An Tử Nhiên đem năm túi tiền nặng trịch đưa cho bọn họ.

Năm người vội vàng xoa tay, có chút thấp thỏm tiếp nhận túi tiền, phần lớn kẻ có tiền đều tương đối hà khắc, cho nên bọn hắn cũng không hy vọng xa vời An Tử Nhiên có thể tra tiền công cao bao nhiêu.

Ôm ý tưởng này, khi bọn hắn nhìn thấy trong túi tiền nằm ngay ngắn 3 quán tiền, năm khuôn mặt đều dại ra. (1 quán tiền = 100 đồng tiền, 1000 đồng = 1 lượng bạc)

Quân tử thành bởi vì là hoàng thành, cho nên trình độ sinh hoạt của dân chúng so với chỗ khác tốt hơn một chút, nhưng dù tốt, tiền xài hàng tháng của bọn họ chia đều cũng chỉ khoảng 3 quán, bọn họ chỉ ở trong này làm nửa tháng, nhưng thiếu niên lại cho họ tiền công 1 tháng, năm người đều có chút khó có thể tin.

Công tượng dẫn đầu có chút do do dự dự nói: “Công tử, hình như hơi nhiều…” Không phải hắn không hi vọng có thể có nhiều chút tiền công, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an.

An Tử Nhiên giải thích: “Các ngươi không cần hoài nghi, đây là tiền công nửa tháng của các ngươi, mặt khác về việc các ngươi làm ở trong này, ta không hi vọng có người nói ra ngoài, bao gồm người nhà cũng không thể nói.”

Vừa nghe là có nguyên nhân, năm người liền yên tâm.

“Còn có một chuyện.”

Năm người lập tức chăm chú lắng nghe.

“Ta muốn mời các người tiếp tục điêu khắc những vật nhỏ này, ta yêu cầu rất nhiều, nếu các ngươi đồng ý, mỗi tháng ta trả cho các ngươi 4 quán tiền.”

Năm người nhìn ngó lẫn nhau, không nghĩ tới chuyện hắn muốn nói là chuyện này, quan trọng nhất là, mỗi tháng thậm chí có 4 quán tiền? So với bọn hắn kiếm tiền mỗi tháng đều nhiều hơn 1 quán, nói không động lòng là giả, nhưng làm cho bọn họ lập tức đồng ý là không có khả năng, chuyện này còn phải cùng người nhà thương lượng mới có thể quyết định.

An Tử Nhiên biết suy nghĩ của họ, vốn cũng không muốn ép bọn hắn ngay lập tức ra quyết định, sau đó hắn bảo Chu quản gia từ cửa sau đưa năm người rời đi, vì để cho bọn họ không biết nơi này là Phó vương phủ, hắn để cho Chu quản gia làm thêm chút biện pháp đề phòng.

Chờ tới lúc Phó Vô Thiên trở về, An Tử Nhiên nói với y việc mở cửa hàng.

Loại chuyện này tốt nhất là càng nhanh càng tốt, nếu chờ sự tình truyền ra, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp sẽ rất phiền phức, có chút thương nhân thực khôn khéo, chỉ cần nhìn trúng thương cơ liền sẽ lập tức ra tay, khi đó giá của xương trâu và ngà voi nhất định sẽ dâng lên.

An Tử Nhiên tính trước mở cửa hàng, sau đó tuyển một đám công nhân, hắn sẽ không đem toàn bộ trình tự giao cho 1 công nhân làm, đến lúc đó sẽ chia thành nhiều nhóm, một đám phụ trách mài, một đám phụ trách điêu khắc…. phân công hợp tác, bất quá tiền đề là phải có một cửa hàng, hắn không thể vẫn luôn dẫn người tới Phó vương phủ.

“Muốn bao lớn?” Phó Vô Thiên nghe xong liền hỏi.

An Tử Nhiên cộng lại, “Tốt nhất là có nhiều phòng ngăn cách, hơn nữa phải bí mật một chút, ta tính toán tuyển thử mười mấy công nhân trước đã.”

Phó Vô Thiên gật gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, “Mầm mống hôm qua ngâm thế nào, có thể trồng sao?”

An Tử Nhiên trả lời: “Quản tướng quân bảo tồn rất tốt, giống hư rất ít, nhưng muốn mở rộng gieo trồng cần một mảnh đất lớn, tốt nhất là đừng để bị người phát hiện.” Hắn chuẩn bị hôm nay đi lật xem bản đồ của Đại Á, nhìn xem chỗ nào có hoàn cảnh vào điều kiện thích hợp gieo trồng nhất.

Phó Vô Thiên trầm ngâm nói: “Loại thực vật này đối với hoàn cảnh sinh trưởng có yêu cầu gì?”

“Điều kiện chiếu sáng phải tốt, hơi nước đầy đủ, đất cũng có yêu cầu, yêu cầu tương đối cao.” An Tử Nhiên nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy muốn giữ bí mật không quá khả năng, nơi có điều kiện hoàn cảnh như vậy phần lớn là chỗ phồn hoa, nhân khẩu dày đặc, một khi xuất hiện cây đay – loại cây nông nghiệp chưa có ai từng thấy nhất định sẽ khiến rất nhiều người chú ý.

“Vương phi.”

Nghe được thanh âm của y tựa hồ mang theo mỉm cười, An Tử Nhiên ngẩng đầu.

Phó Vô Thiên nói: “Ngươi không cảm thấy A Lý Hương thực thích hợp sao?”

Đồng tử của An Tử Nhiên hơi mở to một chút.

Hai người trở lại thư phòng, An Tử Nhiên lập tức từ giá sách lấy ra tư liệu mô tả tỉ mỉ về quốc thổ của Đại Á, không bao lâu liền lật tới tờ mô tả A Lý Hương.

A Lý Hương bất luận là địa lý vị trí hay hoàn cảnh sinh trưởng đều thực thích hợp gieo trồng cây đay, mấu chốt là, A Lý Hương là đất phong của công công Phó Khiếu, sau khi Phó Khiếu qua đời, A Lý Hương vẫn thuộc về Phó vương phủ, Sùng Minh đế không có cách thú về, ngoại trừ cái này, bản thân của Phó Vô Thiên còn có thể muốn thêm một miếng đất phong.

“Trước tiên ở A Lý Hương thử xem.” Phó Vô Thiên làm ra quyết định.

An Tử Nhiên không có ý kiến khác, hắn tạm thời vẫn chưa muốn rời đi Quân Tử thành, cho nên tìm Sùng Minh đế muốn đất phong tuyệt đối không thể là hiện tại.

Hiệu suất làm việc của Phó Vô Thiên rất cao, công tượng còn chưa cho hắn trả lời cuối cùng, y cũng đã tìm được chỗ thích hợp, nói đến cũng khéo, chỗ kia dĩ nhiên là ở phía sau sòng bạc Thiên Long, hai nơi cơ hồ chỉ cách một phố.

Ngoại trừ năm gương mặt quen ngày đó, những gương mặt khác đều là lần đầu tiên nhìn thấy, phần lớn là hướng về 4 quán tiền mà tới.

An Tử Nhiên không để cho 5 công tượng giữ bí mật chuyện này, chỉ cùng bọn họ nói có thể tìm đồng hành hoặc đồng hương của mình, cho nên những người khác chỉ biết là muốn điêu khắc đồ vật, nhưng không rõ ràng là cái gì, bất quá cửa hàng vẫn chưa chuẩn bị xong, An Tử Nhiên làm cho bọn họ báo danh trước, chờ chuẩn bị xong liền thông tri bọn họ chạy tới làm việc.

Về chuyện khác, Quản Túc lại bị cắt cử nhiệm vụ.

A Lý Hương cách Quân Tử thành rất xa, sau khi quyết định trồng thử ở A Lý Hương, Phó Vô Thiên liền truyền tin cho hắn, kêu hắn chở mầm mống cây đay tới A Lý Hương bảo tồn cho tốt.

An Tử Nhiên đã từng dặn dò cần rất nhiều mầm mống, cho nên Quản Túc kêu người cướp đoạt rất nhiều, đầy tràn mấy thùng lớn, mặc dù có chút mầm móng ở trên đường liền hư, nhưng may mà phần lớn đều được bảo tồn rất tốt.

Mới về Quân tử thành lại phải rời đi, Quản Túc liền trực tiếp kéo Thiệu Phi dám cười nhạo hắn làm culi, sau đó nghênh ngang mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.