Đại Địa Chủ

Chương 91: Chương 91: Đoạt binh quyền




Tháng bảy là khảng thời gian thời tiết nóng nực nhất, y phục dày của mùa đông đã thay bằng y sam mỏng mùa hè, ánh mặt trời chói chang mang theo khô nóng cho người trong nhà.

Một tiểu hài tử chừng tám tháng tuổi, hai má đô đô, quơ quơ tiểu trảo từ ngoài môn khẩu đi vào, trên sàn phủ một lớp thảm dày, không cần lo tiểu hài tử ngã bị thương, con ngươi hắc bạch phân minh đầy hưng phấn chiếu ra thân ảnh người nằm trên tháp thượng dưỡng thần cách đó không xa, theo khoảng cách ngày càng thu hẹp, tiểu hài tử bước đi càng nhanh.

Ngay tại lúc sắp đụng đến vạt áo người nằm trên tháp, một đôi bàn tay to lớn từ phía sau vươn ra ôm tiểu hài tử lên.

Tiểu bao tử lập tức vùng vẫy tứ chi, oa oa nha nha kêu, tỏ vẻ không cam lòng việc chỉ còn cách ca ca một đoạn ngắn liền bị phá rối.

Người ôm lấy tiểu bao tử cố thả lỏng tư thế.

Hai ánh mắt đen một lớn một nhỏ lập tức đối diện.

Tiểu bao tử nháy nháy mắt, để lộ biểu tình ngây thơ vô tội.

Phó Vô Thiên dùng tay đỡ tiểu bao tử, lòng bàn tay y rất lớn, để tiểu bao tử ngồi ngay ngắn ở trên cũng không có vấn đề:”Tiểu tử kia, không được làm phiền ca ca ngươi nghỉ ngơi.”

Tiểu bao tử nghiêng nghiêng đầu, nghe không hiểu!

Phó Vô Thiên cũng không trông cậy vào việc tiểu bao tử có thể nghe hiểu lời y, vươn tay giả bộ muốn nắn cái miệng nhỏ nhắn kia, không ngờ tiểu bao tử lại há miệng đem ngón tay của y ngậm vào, còn chưa kịp rút ngón tay ra thì tiểu bao tử đã bị ôm đi, Phó Vô Thiên giương mắt nhìn Vương phi nhăn nhó.

“Không được cho hắn ngậm ngón tay.”

An Tử Nhiên vừa nói, một bên cẩn thận lau nước miếng chảy từ khóe miệng tiểu bao tử.

Cảm nhận được ôm ấp quen thuộc, gương mặt nhỏ nhắn nhất thời hưng phấn, hai tiểu trảo lập tức kéo kéo quần áo ca ca, vùi trong lồng ngực hắn cọ tới cọ lui.

An Tử Nhiên sợ tiểu bao tử té ngã, vội vàng ngồi lại vào tháp thượng, vừa ngồi xuống, tiểu bao tử đang nhích tới nhích lui trên người đã bị Phó Vô Thiên bế đi, lập tức lên tiếng:”Đừng làm đau hắn.”

Phó Vô Thiên đem tiểu bao tử đặt trên đùi.

Nhìn tiểu bao tử không khóc nháo liền thôi, nhưng nhìn y dáng người cao lớn ôm một tiểu tiểu hài tử thật sự rất có hỉ cảm (buồn cười).

“Liền quay về sớm như vậy, Hoàng Thượng triệu kiến ngươi có chuyện gì?”

“Là về Xương Châu.”

Từ lúc xảy ra thiên tai ở Xương Châu tới nay đã qua hai tháng, cục diện dân chúng lầm than như trong dĩ vãng không hề xuất hiện, dưới sự trợ giúp của thủ hạ dưới trướng Phó Vô Thiên, mỗi huyền tiến hành công tác chuẩn bị vô cùng chu đáo, hiện tại phấn lớn công việc đã hoàn thành, công lao hiển nhiên sẽ thuộc về người phụ trách lớn nhất là Phó Vô Thiên.

Sự ủng hộ của dân chúng với Phó Vô Thiên ngày càng cao, Sùng Minh Đế dù không muốn để ý cũng không được, y bị triệu vào cung sáng nay chính là vì việc này.

An Tử Nhiên nghe vậy cũng không mấy để bụng:”Lão ta chuẩn bị thưởng cho ngươi như thế nào?”

“Thưởng?”

Phó Vô Thiên ý vị sâu xa mở miệng, có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó.

An Tử Nhiên nghi hoặc nhìn y:”Có chuyện gì?”

Phó Vô Thiên cúi đầu, nhẹ nhàng nhéo hai má đô đô của tiểu bao tử, đến khi hài tử kêu đứng lên mới buông ra, lúc này mới mở miệng:”Lão già kia khó được một lần thông minh.”

Nghe vậy, An Tử Nhiên lập tức ngồi thẳng lưng.

Sùng Minh Đế triệu kiến Phó Vô Thiên bề ngoài là thưởng cho y vì công lao trị thiên tai ở Xương Châu, nhưng thực tế lại rắp tâm đoạt lấy binh quyền trong tay y, lần này lão ra tay tương đối cao minh, đại khái là có người bày mưu tính kế hộ đi.

Phó Vô Thiên dù gì cũng là con cháu Hoàng thất, hơn nữa vẫn là một Vương gia, thăng chức hiển nhiên là không thể, nói thưởng chính là ghi nhận công lao rồi ban chút tiền tài.

Chính là ——

Sùng Minh Đế vẫn nhớ mãi không quên đống của cải Phó Vô Thiên tịch biên từ quan viên Hồng Châu, tuy y đã đem phần lớn ra cứu tế thiên tai, nhưng Sùng Minh luôn tin rằng chất tử này chắc chắn đã tư tàng không thiếu, vì vậy chút tiền tài tưởng thưởng trong lời lão chính là những của cải kia.

Mà như vậy, bách tính sẽ nghĩ Phó Vô Thiên dù cứu trợ vô số ngân lượng thực chất cũng không thấm vào đâu, càng không ai ngờ được rắp tâm bất lương của Sùng Minh nhằm vào Phó Vô Thiên, dù gì ngoài mặt cũng phải làm bộ đôi chút, Sùng Minh hạ một đạo chiếu chỉ.

Ý tứ đại khái bày tỏ Phó Vô Thiên mười mấy năm qua vẫn luôn hao tâm tổn sức bảo vệ quốc thổ Đại Á, càng vất vả công lao càng lớn, nên hiện giờ ban cho y một ít đồ vật, mà đó chẳng qua chỉ là mánh lới, mục đích thực sự vẫn ở phía sau.

Thanh danh chiến thần của Phó Vô Thiên sớm đã vang danh tứ phương, nhờ vậy chiến sự biên quan mấy năm gần đây giảm không ít, có thể nói quốc thái dân an.

Sùng Minh Đế ‘thông cảm’ với y, quyết định ban thưởng một đợt nghỉ ngơi dài hạn, để y có thể cũng thân nhân hưởng thụ thiên luân chi nhạc (hạnh phúc sum vầy bên người nhà), ngụ ý là muốn Phó Vô Thiên giao binh quyền ra.

“Ngươi giao?” An Tử Nhiên bình tĩnh nhìn y.

Đáy mắt Phó Vô Thiên đột nhiên hiện lên quang mang quỷ dị, vô cùng rõ ràng nói:”Đương nhiên sẽ giao, nếu còn không chịu giao ra, lão già kia sẽ ngày ngày nhớ thương bổn Vương không thôi.”

An Tử Nhiên phỏng đoán đôi chút liền hiểu được dụng ý của y.

Binh quyền Đại Á nằm trong tay phụ tử Phó Vô Thiên đã đến ba bốn mươi năm, không thể nói tất cả tướng lĩnh đều trung thành với họ, nhưng cũng có tám chín phần, ngay cả khi Sùng Minh thu hồi được binh quyền, Phó Vô Thiên dù không có ấn soái thì vẫn là chiến thần Đại Á.

Sùng Minh đến cùng chỉ thu về được một ấn soái, điều quan trọng nhất là nhân tâm thì vô phương cứu vãn.

“Nói vậy, ngươi sẽ không cần ra trận nữa.” An Tử Nhiên bình tĩnh trần thuật, mọi chuyện vẫn nằm trong dự liệu của hắn từ trước, Sùng Minh Đế quyết tâm thu hồi binh quyền của Phó Vô Thiên, tránh được một lần cũng không tránh được cả đời.

Phó Vô Thiên ôm tiểu bao tử đặt vào ngực hắn, khuôn mặt anh tuấn cũng kề sát lại:”Đúng vậy, vì thế, Vương phi, tiếp theo mỗi ngày chúng ta đều có thể ở cùng một chỗ.”

An Tử Nhiên đẩy đầu y ra xa.

Phó Vô Thiên ngược lại nhanh chóng bắt được tay hắn, cúi đầu, một nụ hôn nhẹ lướt qua mu bàn tay.

“A nha?”

An Tử Nhiên cúi đầu, tiểu bao tử ngồi trong lòng hắn lắc lắc tiểu não túi (đầu), ánh mắt đen láy tò mò nhìn hai người, mặt nhất thời đen như đáy nồi.

Phó Vô Thiên khẽ cười ra tiếng:”Không lâu nữa sẽ còn một hồi ác chiến, lão già kia chắc chắn không để bổn Vương yên ổn trong Quân Tử thành mãi đâu, tất yếu kiếm một lý do khiến ta dời khỏi đây.”

An Tử Nhiên nhướng mày nhìn y.

“Huyết mạch Hoàng Thất Đại Á không vượng, đặc biệt là thế hệ đồng lứa với phụ vương ta, tính đến hiện tại cũng chỉ còn hai mạch là Tiên Hoàng cùng phụ vương, Tiên Hoàng cảm kích cống hiến của phụ vương cho Đại Á mà thời điểm vẫn còn tại vị đã đem một mảnh đất ban cho phụ vương làm đất phong, nơi đó sơn minh thủy tú, gọi là A Lý Hương, cách Hoàng Thành khá xa, lại hẻo lánh, đến đó, rất nhiều chuyện liền khó can thiệp vào.”

An Tử Nhiên lúc sau mới lên tiếng:”Ý của Tiên Hoàng là muốn phụ vương ngươi khi về già vẫn còn một nơi yên tĩnh để an tâm sinh hoạt phải không?”

Phó Vô Thiên gật gật đầu:”Không sai, bổn Vương thân là thành viên Hoàng Thất, lão ta nếu muốn khiến ta rời khỏi kinh thành nhất định sẽ hành động giống Tiên Hoàng năm xưa.”

An Tử Nhiên ngẩng đầu, nhìn y:”Theo ngươi, lão sẽ ra tay vào lúc nào?”

“Trong thời gian tới thì chưa.” Phó Vô Thiên khẳng định.

Sùng Minh chắc chắn sẽ không ban thưởng được một vùng đất phong tốt, chính là y bao nhiêu năm nay chiến công hiển hách, từ sau việc ở Xương Châu lại có nhiều người chú ý đến y, càng không phải thời cơ thuận lợi để xuống tay, làm không tốt Sùng Minh sẽ mang tiếng chèn ép công thần, lão không thể không đợi thêm một thời gian nữa, chờ đến khi sự chú ý của bách tính đến y giảm bớt.

An Tử Nhiên hơi giãn chân mày, chỉ cần không phải thời gian này là được, kế hoạch của hắn tốt nhất không cần bị ảnh hưởng.

Hiệu suất làm việc của Cát Khiêm An thật sự rất cao, ngày hôm sau đã tìm được người và vật hắn cần.

Quân Tử thành không thiếu công tượng khéo léo, Cát Khiêm An cố ý mời đến năm người có tay nghề tốt nhất.

Còn về xương trâu và ngà voi, xương cốt trâu bò thì dễ kiếm, một ngày là tìm được đầy cả xe, còn ngà voi thì ngay cả một nửa xương trâu cũng không tìm được, chính là An tử Nhiên đã rất vừa lòng, ngà voi tạm thời hắn chưa cần dùng tới, có thể từ từ thu thập, ngược lại xương trâu bò thì cần không ít.

An Tử Nhiên an bài năm công tượng trong một khu viện rộng lớn.

Ngay từ đầu, năm công tượng khi biết là đến làm việc trong Vương phủ, thâm tâm vẫn luôn thấp thỏm bất an, dù sao Hoàng Thất không phải dễ hầu hạ, chỉ là không ngờ đến người phải gặp lại là một thiếu niên tuấn tú, thái độ không chút kiêu ngạo hống hách, hơn nữa tiền công hậu hĩ, năm người an tâm không ít.

An Tử Nhiên hạ lệnh không ai được tới quấy rầy đám công tượng, hạ nhân Vương phủ cũng chỉ biết có năm công tượng đang giúp hắn làm việc, cũng không rõ là làm gì, liên tục vài ngày.

Năm ngày trôi qua rất nhanh.

Hôm nay là ngày hẹn trước của An Tử Nhiên và lão bản phường khắc Lý Chấn, xuất môn cùng hắn là Phó Vô Thiên.

Lý Chấn đã chờ từ sớm.

Những thứ An Tử Nhiên cần đều đã làm xong, mà không chỉ có một bộ, tất cả được đặt gọn trong hộp gỗ.

Nghe hạ nhân thông báo người tới, Lý Chấn nhanh chóng đi ra tiếp đón, thời điểm nhìn đến Phó Vô Thiên, biểu tình liền dại ra, đã có cơ hội chứng kiến ngày Phó Vô Thiên ban sư hồi triều, hình ảnh chiến thần Đại Á uy phong lẫm liệt khiến hắn đến giờ vẫn nhớ như in.

Lý Chấn run run, lập tức quỳ sụp xuống:”Tiển nhân khấu kiến Vương gia.”

Hạ nhân đứng cạnh bị hành động của gã làm ngây như phỗng, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Phó Vô Thiên không ngờ một lão bản tiểu phường khắc lại có thể nhận ra mình:”Đứng lên đi, Lý lão bản.”

Lý Chấn luống cuống tay chân, vội vàng đứng dậy, gã đã đoán ra thân phận An Tử Nhiên, việc Quận vương thú nam phi thời gian trước thực sự oanh động, đến hiện tại vẫn là đề tài trà dư hậu tửu của bách tính, người có cơ hội diện kiến dung nhan hắn thật sự không nhiều, thỉnh thoảng vẫn có thể bắt gặp đại gia thảo luận về vấn đề này.

Nghe đồn bộ dạng Phó Vương phi cũng không dễ nhìn cho lắm.

Lời này xuất phát từ đồng hương (người cũng quê) của Phó Vương phi, kẻ này kể lại Vương phi là nhi tử nhà địa chủ của một tiểu thị trấn, thân phận thấp kém, bộ dạng bàn tử xấu xí, một truyền mười mười truyền trăm, đại gia đều tin là thật.

Lý Chấn vốn cũng tin, mà hiện tại, gã càng nhận thức được một sự thật, lời đồn đại quả không đáng tin, đúng là lừa đảo, nếu Phó Vương phi bộ dạng xấu xí thì trên đời này sẽ không có mỹ nhân.

Đứng trước mặt gã rõ ràng là một thiếu niên tuấn tú vô song, khí chất đạm mạc kia quả thức bỏ xa vô số kẻ vẫn được xưng tụng là mỹ nhân gì đó, một người như vậy, sao có thể miêu tả là bàn tử xấu xí cho được!

Kẻ khi trước tuyên truyền Phó Vương phi bộ dáng xấu xí nhất định là ghen tị cuồng, đầu óc bị lừa đá.

Chính là, Lý Chấn cũng trách oan kẻ kia rồi, chuyện đem ra nói quả thực là về bộ dáng vừa béo vừa xấu An Tử Nhiên khi trước chứ không phải hắn đã giảm béo của hiện tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.