Đại Địa Chủ

Chương 400: Chương 400: Dung phi




Đây là lần đầu tiên Liễu Hữu Vi gặp An Tử Nhiên, nhìn động tác của Vương gia là biết nhất định là Vương phi không thể nghi ngờ, hơn nữa Vương gia đến bây giờ vẫn cực kỳ bảo bối Vương phi.

Mấy năm qua bởi vì phải thời khắc liên lạc với Vương gia, các huynh đệ cũng thường thường gửi một vài tin tức cho hắn, ngoài nhiệm vụ thì còn có tin tức về Vương phi. Cái gì mà Vương phi tính tình không tốt, diện mạo cũng khó coi, về sau gặp Vương phi tuyệt đối phải cẩn thận, không thể nói một câu không xuôi tai linh tinh.

Ngay từ đầu, Liễu Hữu Vi tin là thật. Hắn thậm chí suy nghĩ Vương gia sao lại cưới người tính tình kém mặt mũi lại khó coi, với điều kiện của Vương gia thì tuyệt đối có thể cưới người càng tốt hơn.

Sau đó hắn phát hiện mấy gia hỏa đó câu trước đánh nhau với câu sau, như thể quên mất lá thứ trước đã viết gì. Rõ ràng nói Vương phi khó coi, bức thư sau lại nói Vương phi lam nhan họa thủy, Vương gia vì mỹ nhân giận dữ thế nào thế nào……

Liễu Hữu Vi lúc ấy chỉ muốn chạy về cắn chết họ. Đoạn thời gian đó, mấy lá thư hại hắn trong lòng luôn bất ổn, sợ hãi nếu là thật, có một Vương phi không dễ ở chung tuyệt đối là tai nạn của cấp dưới như họ. Kết quả mấy người kia dám chơi hắn!

An Tử Nhiên khí chất không lạnh, nhưng cũng không thể nói đặc biệt ôn hòa, phải hình dung chính xác thì chính là lơ đãng để lộ ra một tia thanh lãnh ưu nhã cùng ung dung, loại khí chất không phải dựa vào quần áo bề ngoài là có thể xây nên. Quan trọng nhất là…… Xuất sắc như vậy, rốt cuộc nơi nào khó coi??

Biết chân tướng, xúc động muốn rớt nước mắt, Liễu Hữu Vi ở trong lòng rít gào vài câu.

An Tử Nhiên phát hiện ánh mắt Liễu Hữu Vi nhìn hắn có điểm kỳ quái, giống như hận không thể hóa thành máy quét quét ra bí mật của hắn, nhưng một lát sau lại lộ vẻ tức giận bất bình, giống như xuyên thấu qua hắn thấy được kẻ thù.

Người này…… Chẳng lẽ là đầu óc có tật?

Liễu Hữu Vi đầu óc có bệnh giờ phút này đang ấp ủ kế hoạch trả đũa đồng bọn.

Hắn bí mật đưa họ tới phủ đệ, suốt đêm mở họp.

Liễu Hữu Vi báo cáo chuyện xảy ra trong hai tháng qua. Tình thế hiện giờ thuận lợi phát triển theo kế hoạch, chỉ còn Ổ Khánh Minh tay cầm trọng binh, các hoàng tử đều đã bị diệt trừ.

Theo kế hoạch, giải quyết Ổ Khánh Minh, Thái tử kế vị là có thể đạt tới mục đích, căn bản không cần Vương gia tự thân xuất mã, nhưng Vương gia lại tới làm hắn khá bất ngờ.

“Vương gia, rốt cuộc có chuyện gì cần ngài tự mình tới?” Liễu Hữu Vi hỏi.

“Có một số việc không tiện nói qua thư.” Phó Vô Thiên nói, sau đó kể lại chuyện tiêu diệt Tử Y Môn, chỉ nói mấy điểm mấu chốt.

Liễu Hữu Vi chỉ biết họ đã tới Độc Trấn, lại không biết là đi làm đại sự, miệng há hốc một chốc một lát không khép lại được. Hắn nuốt nuốt nước miếng, “Vương gia, lần sau nếu là còn mấy chuyện thế này nhất định phải mang cả thuộc hạ đi cùng.” So với chậm rãi hầm, hắn càng thích dứt khoát lưu loát xử lý.

An Tử Nhiên phát hiện cấp dưới của Phó Vô Thiên tựa hồ đều là phần tử hiếu chiến, nhưng kiên nhẫn cũng cực kỳ kinh người, vì đạt tới mục đích mà có thể kiềm chế tâm tính ẩn núp thật lâu, lúc trước Cung Vân cũng là thế này. Nhưng phải có bản lĩnh mới được Phó Vô Thiên coi trọng đi.

Đột nhiên phát hiện mình dùng từ có chút không đúng, An Tử Nhiên không tự chủ được giật giật khóe mắt, yên lặng sửa lại thành trọng dụng.

“Vương gia?” Liễu Hữu Vi đột nhiên phát hiện Vương gia tựa hồ có chút thất thần, nhìn theo tầm mắt hắn, toàn thân tức khắc có chút không tốt.

Đây thật sự là Vương gia của họ sao? Sao lại nhìn Vương phi đến nhập thần, không phải đã thành thân hơn bốn năm sao, chẳng lẽ Vương gia vẫn còn yêu đương cuồng nhiệt?

Cảm giác hắn đi vào không đúng cách.

“Ngươi vừa mới nói cái gì?” Phó Vô Thiên hoàn hồn, nhìn cấp dưới có vẻ đã chịu đả kích rất lớn, không chút nào thấy xấu hổ, vẫn thong dong bình tĩnh hỏi.

Hắn chỉ là yêu thích quan sát Vương phi của hắn thôi mà, mỗi người đều có sở thích, có cái gì không đúng?

An Tử Nhiên cũng nhìn qua, chú ý tới Liễu Hữu Vi có vẻ hỏng mất, không cấm nhướn mày. Người này có chút kỳ quái.

Liễu Hữu Vi ho khan một tiếng: “Ngài vừa mới nói đối tượng hợp tác của Tử Vi Quốc không phải Ổ Khánh Minh, đó là ai?”

“Không chỉ là đối tượng hợp tác, mục đích chân chính của Tử Vi Quốc là thông qua người kia đẩy Ổ Khánh Minh lên ngôi vị hoàng đế, sau đó khống chế Ổ Khánh Minh trở thành con rối. Chiến tranh kết thúc, Tử Vi Quốc có thể chậm rãi gồm thâu Vạn Thanh Quốc.”

Họ từ bộ phận tình báo của Tử Y Môn lấy được thông tin rồi phỏng đoán ra, mức độ đáng tin có chín phần, lại kết hợp với thủ đoạn trước nay của Tử Vi Quốc, thậm chí có thể nói là sự thật.

“Người này……”

“Người này che dấu thật sự sâu, ngươi tuyệt đối không thể tưởng được.”

Liễu Hữu Vi ngẩn ra trong nháy mắt. Thanh âm của Vương phi cũng dễ nghe hơn hắn tưởng tượng. Hoàn mỹ như vậy, khó trách Vương gia sẽ coi trọng, hình tượng cũng từ bỏ.

Liễu Hữu Vi thật cẩn thận hỏi: “Như vậy đó là?”

An Tử Nhiên nói: “Nàng đang ở hậu cung Vạn Thanh Quốc.”

“Hậu cung?” Liễu Hữu Vi kinh ngạc, định nói không thể trực tiếp nói cái tên sao, đột nhiên cả kinh. Hậu cung tựa hồ tất cả đều là nữ nhân, Tử Vi Quốc sẽ hợp tác với một nữ nhân? Hay là hắn nghĩ sai rồi.

“Nàng là sủng phi của hoàng đế Vạn Thanh Quốc, nguyên nhân hợp tác với Ổ Khánh Minh trước mắt còn không biết, nhưng có thể khẳng định, khi Ổ Khánh Minh không có giá trị lợi dụng, chính là ngày hắn chết.”

Liễu Hữu Vi vừa nghe đến sủng phi liền biết là phi tử nào. Trước khi hoàng đế Vạn Thanh Quốc chưa đổ bệnh, hắn vẫn luôn bị một nữ nhân mê hoặc, vì nàng mà thậm chí biếm Hinh phi vào lãnh cung, để nàng thay thế Hinh phi, cũng chính là Dung phi hiện tại.

Dung phi là nữ nhân rất có thủ đoạn, ngay cả Hoàng Hậu đã cùng lão hoàng đế có cảm tình vài thập niên đều thua. Nói ngắn gọn, nữ nhân này không thể khinh thường.

“Hoàng đế hiện tại bệnh nặng, uống thuốc thay cơm, nhưng ta thấy cũng nhanh thôi. Thái y hai ngày trước nói có thể không kéo dài qua một tháng, Ổ Khánh Minh nhất định sẽ trong khoảng thời gian này gấp gáp trở về.” Liễu Hữu Vi nói.

Đối phương có bị mà đến, như vậy họ phải tiếp tục lợi dụng Thái tử, hắn một mình không thể phân thân, khó trách Vương gia đích thân tới. Chuyện này rất hệ trọng, nếu bại, Tử Vi Quốc gia tăng thêm một minh hữu, chỉ là……

Nữ nhân cầm quyền vẫn làm hắn có cảm giác quỷ dị, nhưng thấy Vương gia Vương phi đều không có phản ứng, hắn cũng yên lặng nuốt vấn đề trở lại bụng.

Phó Vô Thiên gật đầu nói: “Ổ Khánh Minh khá khó đối phó, hiện tại dù hoàng đế hạ lệnh, hắn chỉ sợ cũng sẽ không giao ra binh quyền, biện pháp duy nhất chính là tiêu diệt.”

“Vương gia nói đúng, Ổ Khánh Minh chính là mấu chốt, nếu để hắn trở lại hoàng thành, cấm vệ lệnh trên tay Thái tử sẽ bị phát hiện là giả, tạo thành bất lợi cho chúng ta. Nhưng bên cạnh hắn thời khắc có binh lính bảo vệ, chúng ta rất khó xuống tay.”

Phó Vô Thiên khẽ cười nói: “Cái này đơn giản.”

Ngày 25 tháng 10, thời tiết chuyển lạnh, một vài địa phương đã bắt đầu có tuyết rơi.

Đại quân Cao Trạch vào ngay lúc này khởi xướng tấn công Vạn Thanh Quốc, bức cho Vạn Thanh Quốc không thể không toàn lực đối kháng. Nhưng đạn bom không có mắt, binh lính Vạn Thanh Quốc cơ hồ liên tiếp bại lui.

Tiền tuyến liên tiếp truyền về tin tức xấu làm Ổ Khánh Minh bận bù đầu, lại còn phải thời khác chú ý hoàng thành, cuối cùng không thể không phân chia mấy chục vạn binh lính. Khi lên đường về hoàng thành, quân đội đi cùng hắn chỉ còn lại tấm một ngàn người.

Hoàn toàn không biết đây là quỷ kế của quân địch, Ổ Khánh Minh cấp tốc trở về hoàng thành. Ám vệ của Phó Vô Thiên cũng đã xuất phát.

……

Cùng lúc đó, Lôi Dương đã tới biên cảnh Vạn Thanh Quốc.

Đi mấy ngày, Bạch Hoành luôn miệng kêu mệt. Hắn vốn không quen cưỡi ngựa, đường đi lại xóc nảy đến xương cốt hắn sắp rời ra. Đùi cũng bị ma xát đã sớm trầy da, đau đến hắn không chịu nổi kêu lên.

Thấy sắc mặt hắn xác thật không tốt, Lôi Dương tuy rằng bất mãn, nhưng khi chưa hoàn thành nhiệm vụ thì không thể để mạng nhỏ của hắn xảy ra chuyện, vì thế cho tất cả mọi người dừng lại nghỉ ngơi.

Ngày thường, Nhất Thủy trấn mỗi ngày đều có rất nhiều người lui tới. Từ khi có chiến tranh, Nhất Thủy trấn ngày càng vắng lặng, trên đường chỉ có thể thưa thớt thấy vài bóng người.

Lôi Dương tìm một quán trà vắng tanh, mấy chục cá nhân lập tức ngồi kín quán trà. Chưởng quầy và tiểu nhị vội vàng đi tới chiêu đãi, mặt cười đến nở hoa. Quán trà của họ đã thật lâu không có nhiều khách như này.

Uống xong ba ly trà lạnh, Bạch Hoành rốt cuộc cảm thấy được sống lại. Hắn nhìn Lôi Dương chậm rì rì uống trà, chương hiển khí chất quý tộc, bĩu môi. Hắn nhìn ra được vị Vương gia này tạm thời sẽ không giết hắn, lúc trước hẳn chỉ là hù dọa hắn mà thôi.

“Lôi Vương gia, chúng ta rốt cuộc muốn đi đâu? Nhìn phương hướng, hẳn là Vạn Thanh Quốc, tới Vạn Thanh Quốc có ích lợi gì?”

Lôi Dương cười như không cười liếc mắt nhìn hắn. Khi Bạch Hoành cho rằng y sẽ không trả lời, y lại nói một câu làm hắn từ ghế trên ngã xuống đất.

“Đương nhiên là mang ngươi tới gặp đồng hương a, cao hứng đi.”

Dưới loại tình huống này, Bạch Hoành sao có thể cao hứng nổi. Vô duyên vô cớ nói những lời này, dự cảm bất an lại càng mãnh liệt, giống như Lôi Dương đang ấp ủ âm mưu gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.