Đại Địa Chủ

Chương 69: Chương 69: Giả ngây giả dại




Bích Thủy viện.

Trịnh Bích ngồi thu lu trong góc phòng, vẻ mặt dại ra nhìn về phía trước, trong miệng không ngừng thì thào, tóc tai rũ rượi, cũng không trang điểm chải chuốt gì, sắc mặt tái nhợt, cả người nhìn qua như đã già đi cả chục tuổi.

Bộ dáng lúc này đâu còn nổi một phần dung mạo như hoa như ngọc khi trước, quả thực y hệt một cái bệnh thần kinh!

Trịnh Bích nguyên bản bộ dáng thập phần xinh đẹp, chính là nhờ gương mặt này mới có thể đem An Thường Đức mê đảo, về sau tuy An Thường Đức chết, nhưng nàng vẫn thực chú trọng bề ngoài bản thân, tuy đã ngoài ba mươi nhưng phong tư vẫn không hề suy giảm.(Phong độ cùng tư dung – khí chất và vẻ ngoài)

An gia trên dưới có ai không biết nàng cùng Tứ phòng Vương Tình Lam là một dạng, yêu thích cái đẹp a!

Khi nhìn bộ dáng hiện tại của nàng, cũng không ai nghĩ là nàng đang giả vờ, hơn nữa sự việc xảy ra hôm ấy quả thực quá kinh khủng, vài hạ nhân nhìn đến tử trạng của hai thị vệ cùng Giang Trung Đình mỗi đêm vẫn còn gặp ác mộng, dù là ban ngày hay ban đêm đều không dám đi qua chỗ sân kia, mà nơi ấy cũng trở thành chỗ hạ nhân hạn chế qua lại nhất trong phủ.

An Tử Nhiên đừng ngoài hành lang nhìn Trịnh Bích ngây ngô cười trong phòng, biểu tình bình tĩnh. Phó Vô Thiên hiện tại cũng không ở bên cạnh hắn, thế cục hiện tại ở Hồng Châu yêu cầu một người đứng ra làm chủ, nếu mọi sự là vì y mà ra, tự nhiên phải do y đi thu dọn.

Bất quá y cũng không có rời khỏi An Viễn Huyền, dân chúng cũng chỉ biết có một đại nhân vật đang ở tại đây, nhưng không biết đó là một Vương gia, chuyện phát sinh tại An gia đều bị phong tỏa.

“An Tử Nhiên, ngươi còn đến đây làm gì!?”

An Tử Nhiên quay đầu nhìn lại đã thấy An Khả Tâm đang bưng đồ ăn cách đó không xa, căm tức nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp vì phẫn nộ mà co quắp, trong mắt là hận ý vô bờ khiến người ta không thể xem nhẹ.

“Ngươi đem nương ta hại thành như vậy còn chưa đủ thảm sao? Ngươi hãy cút ngay khỏi Bích Thủy viện cho ta, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi!” (Đây thực sự là loại người không chịu nhận thức mình là ai, nói cứ như ATN hại hai mẹ con vô sỉ này không bằng, rõ ràng là tự chuốc lấy).

Thấy hắn không nói lời nào, An Khả Tâm quả thực rất muốn đem khay đổ ăn trên tay ném hết vào cái bản mặt đáng hận kia, nhưng không thể, bởi vì đồ ăn là do hai mẫu tử các nàng bỏ tiền ra mua về, An gia sẽ không cung cấp đồ ăn cho các nàng nữa, từ sau sự việc kia xảy ra, hạ nhân An gia cũng coi như không có mẫu tử hai người tồn tại.

Tất cả đều là lỗi của An Tử Nhiên, nếu không có hắn thì chuyện này cũng sẽ không phát sinh, nương cũng sẽ không biến thành cái bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này.

An Tử Nhiên hỡ hững nhìn nàng.

An Khả Tâm bị ánh mắt hắn dọa đên tâm thần hoảng loạn nhưng vẫn cố quật cường ngẩng đầu trừng lại.

An Tử Nhiên bình tĩnh nói:”An Khả Tâm, ngươi nói sai rồi, toàn bộ An gia đều là của ta, bao quát cả Bích Thủy viện nơi ngươi và mẫu thân ngươi đang ở, nếu ta không muốn cho các ngươi trụ lại, ta có thể dùng lý do danh chính ngôn thuận đem hai người các ngươi đuổi đi, ngươi có tin hay không?”

An Khả Tâm mặt mũi tái nhợt.

Nàng đương nhiên không dám không tin, An Tử Nhiên hoàn toàn có quyền làm như vậy.

Huống chi, những lời của mẫu thân hôm ấy đã sớm đem họ ném vào hố sâu, nếu không phải nương đột nhiên nổi điên, An Tử Nhiên chỉ sợ đã sớm tìm họ tính sổ.

“Không cần để ta nghe đên mấy lời nói bậy bạ của ngươi, còn có, tốt nhất nên học tập mẫu thân ngươi đi.”An Tử Nhiên ném lại những lời này rồi đi lướt qua nàng.

An Khả Tâm thất hồn lạc phách đi vào phòng, đem khay đặt lên mặt bàn, nhìn nương vẫn ngây dại ngồi trong góc lẩm bẩm một mình, bi ai không khỏi trào lên, vì cớ gì họ sẽ biến thành thế này? Từ sau khi An Tử Nhiên thay đổi, các nàng ngày sau càng không bằng ngày trước, loại dày vò này nàng chịu quá đủ rồi, sớm biết như vậy thì lúc đó đã học theo mẫu tử Phương Quân Bình chạy khỏi An gia!



Tô quản gia đứng trong đại sảnh chỉ huy hạ nhân thu dọn đồ đạc nhìn Đại thiếu gia trở lại, lập tức đi tới hỏi:”Đại thiếu gia, thế nào rồi?”

Ông biết Đại thiếu gia là đi nhìn Tam phòng Trịnh Bích, kỳ thật ông cũng hoài nghi người đàn bà này đang giả điên, chính là không có chứng cớ, loại chuyện này cho dù để lang trung thăm bệnh cũng chẳng tra ra được gì.

“Ngươi cảm thấy sao?” An Tử Nhiên hỏi ngược lại.

Tô quản gia nghĩ nghĩ rồi đáp:”Lão nô cảm thấy bà ta đang giả vờ.”

An Tử Nhiên đơn giản nói:”Lý do?”

Tô quản gia cân nhắc nói ra suy nghĩ của bản thân:”Đại thiếu gia, ngài ngẫm lại mà xem, thời điểm cô gia chém chết thị vệ kia, Tam phòng còn trốn trên hành lang nhìn lén, sau lại nghe Giang Trung Đình muốn vu oan giá họa cho An gia, bà ta còn chạy đến thanh minh cho mình, khi ấy vẫn còn nói chuyện trật tự rõ ràng, ngay cả người chết bên cạnh còn không dọa được bà ta, vậy thì làm sao có thể phát điên khi nghe nói cô gia là Vương gia cơ chứ, nên lão nô mới dám khẳng định bà ta đang giả vờ điên, ngài xem có đúng không?”

An Tử Nhiên thấy ông nói đến rõ ràng cả về tình lẫn về lý, khóe miệng không nhịn được hơi câu lên:”Ngay cả ngươi cũng đã nói vậy, còn hỏi ta làm gì nữa?”

“Nói như vậy bà ta thật sự đang giả vờ!”

Tô quản gia không ngờ chuyện này lại là thật, bất giác nói lớn.

Đại sảnh đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Hạ nhân đồng loạt nhìn qua bên này, họ đều nghe thấy hết.

Tô quản gia vội quát:”Nhìn cái gì, còn không mau làm việc đi!”

Mọi người trầm mặc không lên tiếng, tiếp tục làm việc.

Vì vậy, trong khắp An gia bắt đầu lan truyền chuyện Tam phòng Trịnh Bích giả điên giả dại để trốn tránh không bị Đại thiếu gia truy cứu, hạ nhân đối với mẫu tử hai kẻ này càng thêm khinh thường, có gan thông đồng với ngoại nhân hãm hại Đại thiếu gia mà không có gan đứng ra gánh vác, mọi người phỉ nhổ loại chuyện này nhất, An Khả Tâm rất nhanh phát hiện ra sự bất thường này.

Đám hạ nhân Tô quản gia phân công đến Bích Thủy viện trước đây đòi được an bài công tác mới, Tô quản gia rất nhanh ưng thuận, nhưng cũng không cử thêm người đến, An Khả Tâm tìm không thấy người sai bảo chỉ có thể tự thân đến phòng bếp lấy đồ ăn.

Vương đầu bếp vốn ngứa mắt hai người từ lâu, chuyện xảy ra, ngay cả đương gia cũng coi thường các nàng, hiện tại thấy mặt tự nhiên sẽ chẳng cấp nàng sắc mặt hòa nhã gì cho cam, ngay cả đồ ăn so với bình thường cũng thiếu đi nhiều.

An Khả Tâm tức đến mặt tái xanh:”Chỉ bằng chút đồ ăn này sao đủ cho mẫu tử chúng ta, Vương đầu bếp, đừng quên ngươi là hạ nhân của An gia.”

Vương đầu bếp tủm tỉm trả lời:”Nhị tiểu thư, Vương đầu bếp ta là hạ nhân của An gia, điểm ấy ta chưa bao giờ quên, nhưng ngươi cũng nên nhớ, làm chủ An gia là Đại thiếu gia chứ không phải ngươi, Trịnh di nương nếu đã điên rồi thì cần gì ăn nữa, lãng phí.”

“Ngươi!”

An Khả Tâm đem khay thức ăn đập mạnh lên thành bếp, vì lực đạo quá mạnh nên đồ ăn văng hết ra ngoài.

Vương đầu bếp nhìn thoáng qua, tiếc rẻ nói:”Nhị tiểu thư, đồ ăn phòng bếp làm ra là vừa vặn với phân lượng mọi người ăn a, ngươi đã làm đổ thì sẽ không có lại đâu.”

An Khả Tâm cười lạnh, nói lớn:”Ngươi cho rằng bổn tiểu thư hiếm lạ mấy thứ này sao, cứ chờ đó cho ta, sẽ có ngày ngươi phải hối hận.”

“Vương đầu bếp ta đây sẽ chờ xem nhị tiểu thư ngươi làm ta hối hận như thế nào.” Vương đầu bếp đã không còn sợ nàng nữa.

An Khả Tâm quay mặt chạy lấy người.

Hai tiểu nha hoàn thấy nàng nổi giận đùng đùng đi tới, một người trong số đó lập tức lớn tiếng:”Ta nghe nói, ngày đó Trịnh di nương trước mặt Đại thiếu gia cùng cô gia thông đồng với Giang Tri phủ kia muốn làm chứng giả hãm hại Đại thiếu gia, nếu dám làm dám chịu thì không nói, thế nhưng lại giả điên giả dại trốn tránh, người như thế vốn nên bị ông trời hạ sét đánh chết a!”

“Đúng vậy, lần này nếu không có cô gia, tất cả chúng ta sẽ bị bắt vào đại lao.”

“Vậy mà có kẻ còn không biết xấu hổ đứng đó hô to gọi nhỏ cái gì mà bổn tiểu thư, còn không biết tự nhìn lại mình, ả ta xứng sao?”

An Khả Tâm gắt gao nắm chặt tay, trong lòng phát thệ, tương lại nàng nhất định phải cho những kẻ này trả giá, nhất định phải trả giá đắt!

Trở lại Bích Thủy viện.

Trịnh Bích vẫn là cái bộ dáng kia.

An Khả Tâm nhìn mẫu thân bộ dáng lôi thôi bẩn thỉu, không khỏi bùng lên lửa giận, lập tức tiến đến nắm chặt bả vai Trịnh Bích, hét lên:”Nương, vì cái gì, vì cái gì mà ngày đó người lại làm như vậy, người có biết nữ nhi hiện tại sống qua ngày thế nào không? Bọn chúng còn không coi ta là An gia Nhị tiểu thư nữa, mỗi lần thấy ta đều châm chọc khiêu khích, chúng còn nói người là đang giả ngây giả dại, rốt cuộc có phải là sự thật không a!!!”

Trịnh Bích ánh mắt vô thần nhìn ra bên ngoài.

An Khả Tâm chú ý tới, đột nhiên buông tay ra, lui lại mấy bước, trào phúng nói:”Không cần nhìn nữa, Bích Thủy viện ngoài ta với nương ra thì không còn ai khác, ngay cả một hạ nhân cũng không có!”

Trịnh Bích lập tức nhảy dựng lên, há mồm nói:”Cơm đâu?”

Nàng sáng nay vì cố tình giả trang giống một chút nên đã cố tình đánh đổ đồ ăn, chỉ ăn một chút hoa quả tạm thời no bụng, nhưng căn bản là không đủ no, vẫn luôn chờ đến bữa chiều này.

“Nương, người quả nhiên là giả vờ.”

An Khả Tâm buồn cười nhìn Trịnh Bích, nàng dĩ nhiên là người cuối cùng biết được, khó trách An Tử Nhiên nói muốn nàng học tập nương, nguyên lại hắn đã sớm nhìn ra nương đang giả vờ.

Trịnh Bích nhìn nữ nhi vẻ mặt oán trách nhìn mình, nhất thời tức giận, âm thanh bén nhọn:”Vậy ngươi nói xem, ta không giả vờ thì còn có thể làm thế nào nữa, chờ An Tử Nhiên đến tận cửa tính sổ sao? Người hắn gả cho chính là Vương gia a, muốn truy cứu xuống, mạng nhỏ của ta cũng khó giữ!”

An Khả Tâm lớn tiếng quát:”Vậy người cũng không thể đem cả ta kéo xuống nước a!”

Trịnh Bích bị nữ nhi rống đến ngẩn người, kịp phản ứng lại mới nhận ra nữ nhi là đang chỉ trích nàng, lại càng thêm tức giận:”Ngươi đang nói cái gì, nương như thế nào sẽ kéo ngươi xuống nước, lúc đó nương đâu còn biện pháp nào hết, còn không phải vì ngươi sao, nếu không nương thế nào sẽ mạo hiểm chạy ra ngoài, ngươi hiện tại lại dám oán trách ta?”

An Khả Tâm lạnh lùng cười:”Tốt cho ta? Người là vì chính mình đi?”

Trịnh Bích hít sâu một hơi lãnh khí, thân thể lung lay, lui ra sau làm đổ ghế dựa, ngã ngồi trên đất, nhìn chằm chằm nữ nhi lộ ra biểu tình không dám tin.

An Khả Tâm hất hàm, nàng không thấy mình nói sai chỗ nào cả.

Trịnh Bích đột nhiên nhận ra bấy lâu nay mình đã nuôi một cái đầu bạch nhãn lang. (không biết ơn)

Việc xảy ra ở Bích Thủy viện nhanh chóng rơi vào tai An Tử Nhiên, tuy ở đó chỉ có hai mẫu tử Tam phòng, nhưng hai người cái nhau lớn tiếng như vậy, Trịnh Bích cũng chẳng biết điều mà nhỏ tiếng, kết quả hạ nhân khi đi qua liền nghe thấy.

Sớm biết là giả vờ, An Tử Nhiên cũng không lập tức đi trị các nàng, chỉ riêng việc chuẩn bị dọn đến Quân Tử thành cũng đủ khiến hắn bận rộn.

Bất quá hắn cũng không nghĩ đem mẫu tử Trịnh Bích đến Quân tử thành.

Hai người đều là thứ chỉ biết gây chuyện, hắn biết An Khả Tâm luôn mang theo vọng tưởng hão huyền muốn gả cho một người có quyền thế, chưa bao giờ chịu nhìn vào xuất thân thứ nữ của bản thân, nên trước hết hắn muốn giải quyến hôn sự của An Khả Tâm.

Phó Vô Thiên vừa vào cửa đã nhìn thấy Vương Phi nhà mình đang trầm ngâm.

Thiếu niên bộ dáng thập phần chuyên chú, vẫn như vậy, nhưng y lại nhạy cảm phát hiện ra hắn hơi gầy đi, thịt thừa trên mặt dần biến mất, thân thể bắt đầu phát triển, mất dần nét trẻ con, lưu chuyển quang mang sáng ngời, tựa như tinh tú, ngày càng làm người ta yêu thích không muốn buông tay.

Bước vào trong mới nhìn thấy thiếu niên đang liệt kê những sản nghiệp của An gia lên giấy, đầy một mặt giấy phi thường kĩ càng tỉ mỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.