Đại Địa Chủ

Chương 392: Chương 392: Ngầm chiếm




Chỗ ở của An Tử Nhiên và ám vệ không xa lắm, đi vài bước là đến. Phó Vô Thiên an bài như vậy chủ yếu là vì tiện gặp nhau, phát sinh sự cố gì cũng có thể chiếu ứng cho nha.

Phó Vô Thiên hiện tại sắm vai Nhiễm Đông ngày càng thuận buồm xuôi gió. Ngắn ngủn mấy ngày, hắn đã biểu hiện mình giống Nhiễm Đông như đúc, ra lệnh cực kỳ tự nhiên. Ám vệ tuy biết chân tướng cũng không thể không thừa nhận, bản lĩnh của Vương gia thật là hồn nhiên thiên thành, thuận buồm xuôi gió.

Trừ ‘Độc Hạt Tử’ có thể tự do ra vào, An Tử Nhiên và ám vệ đều không được khắp nơi đi lại, vì họ còn chưa xem như người của Tử Y Môn.

Vì tránh bị hoài nghi, Phó Vô Thiên cũng dặn dò họ ban ngày không được tùy tiện chạy loạn, cho dù có nhiệm vụ cũng không thể bị phát hiện, xảy ra vấn đề thì tự chịu trách nhiệm, bởi vì đó là do ngươi vô dụng, bị Ám khinh bỉ một trận, ngay sau đó bị Đao Phong gõ.

“Ám, ngươi không phát hiện ngươi gần nhất nói rất nhiều sao?”

Ám chịu đả kích phản bác, “Sao có thể, ta chính là một ám vệ thành công.” Rồi chỉ vào mặt mình, “Ngươi nhìn xem ta có phải rất nghiêm túc, rất đứng đắn có được không.”

Đao Phong trào phúng: “Đứng đắn nói xấu Vương gia?”

“……”

“Không lời gì để nói đi?”

Ám rối rắm một tiểu hạ, “Ta biết nguyên nhân ở đây.”

“Nơi nào?” Ánh mắt Đao Phong mang theo trần trụi hoài nghi.

Ám nghiêm túc phân tích: “Là Vương gia sai, từ khi Vương gia cưới Vương phi thì ngày càng biểu hiện không đứng đắn. Rõ ràng trước kia bá đạo cường thế như vậy, hiện tại vừa thấy Vương phi là trên mặt như thể cắm một đóa hoa, một chút uy nghiêm cũng không có, mỗi lần thấy ta đều nhịn không được muốn phun tào.”

Đao Phong khóe miệng giật giật, tay mới vừa nhấc lên, ám đã nhanh chóng nhảy ra xa, hắc hắc cười rộ.

“Ta biết ngươi lại muốn gõ đầu ta.”

Đao Phong không giận, “Lời này nếu như bị Vương gia Vương phi nghe được, ngươi chờ khổ sở đi.” Nói xong xoay người liền đi.

Ám vẻ mặt vặn vẹo, nhào tới ôm đùi Đao Phong, khóc ròng: “Ta sai rồi, lão đại, ngươi ngàn vạn đừng nói cho Vương gia Vương phi. Ta cam đoan với ngươi, về sau tuyệt đối sẽ làm một ám vệ đủ tư cách, không phun tào, cũng không chửi thầm Vương gia, ngươi buông tha ta đi!”

“Đứng dậy!”

“Ta không dậy nổi, trừ phi ngươi đáp ứng ta.”

“Đáp ứng cái gì?”

Thanh âm thứ ba đột nhiên cắm vào, hai người quay đầu liền thấy Phó Vô Thiên đứng ở cửa. Ám ngây người, Vương gia hẳn là không nghe được lời hắn vừa mới nói đi. Đao Phong cho hắn một ánh mắt ‘đáng đời’.

Phó Vô Thiên tựa hồ không trông chờ họ trả lời, lại cho Ám một ánh mắt ý vị sâu xa làm người thấp thỏm bất an, sau đó mới đi tìm An Tử Nhiên.

Phòng của An Tử Nhiên có ám vệ vây quanh. Sổ sách mang ra từ nhà kho đều đặt ở phòng hắn, bởi vì hiện giờ chỉ có hắn có thể xem hiểu. Phó Vô Thiên đi đâu cũng không cần báo cáo ai, cho nên hắn lúc nào cũng có thể tới đây tìm họ.

Phó Vô Thiên tới, An Tử Nhiên vừa tính xong một phần. Chỉ nghe tiếng bước chân, hắn đã biết là Phó Vô Thiên.

“Ta đã tính xong tổng số lợi nhuận Tử Y Môn thu được từ các sản nghiệp trong một năm, ngoài Uyển Cảnh sòng bạc là chủ thì còn nhiều vô số, cơ hồ tương đương với một năm thuế của Đại Á.” An Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn Phó Vô Thiên đi đến trước mặt, chuyển tờ giấy Tuyên Thành cho hắn.

Phó Vô Thiên tiếp nhận, trên tờ giấy kỹ càng tỉ mỉ viết mỗi khoản thu. Có thể dùng một ngày tính toán xong nhiều sổ sách như vậy, cũng chỉ có Vương phi của hắn.

“Tử Y Môn dựa vào Uyển Cảnh sòng bạc quả thực kiếm lời không ít.”

“Không chỉ như vậy, chúng ta lúc trước suy đoán không có sai, đằng sau Uyển Cảnh sòng bạc xác thật chỉ có Tử Y Môn. Tử Y Môn vì dấu người tai mắt mới cố ý tản ra tin sòng bạc có nhiều chỗ dựa, trên thực tế lợi nhuận sòng bạc thu vào toàn bộ đều vào túi Tử Y Môn. Nhưng mà, với quy mô hiện tại của Tử Y Môn, chỉ sợ không cần nhiều như vậy, cho nên ta suy đoán, Tử Y Môn mỗi năm hẳn sẽ chuyển một phần về Tử Vi Quốc.” Nhà kho có rất nhiều vàng thỏi, rất có thể chính là bộ phận chuẩn bị chuyển đến Tử Vi Quốc năm nay.

“Vương phi nói có lý.”

Phó Vô Thiên buông giấy Tuyên Thành đi ra phía sau hắn, đôi tay vòng lấy hắn kéo vào lòng mình, ở sườn má nhẹ hôn một cái, “Vất vả, Vương phi.”

An Tử Nhiên không để bụng nói: “Chút việc nhỏ này không coi là vất vả.”

Phó Vô Thiên khẽ cười một tiếng, một bàn tay chuyển xuống bụng, “Bổn vương biết Vương phi rất lợi hại, tính nhẩm nhanh, trong lòng bổn vương, không ai lợi hại bằng ngươi. Chờ chiến sự kết thúc, chúng ta phải tiêu dao một phen.”

An Tử Nhiên bắt lấy cái tay, liếc hắn một cái, “Tiêu dao của ngươi và tiêu dao mà ta muốn giống nhau sao?”

Phó Vô Thiên chưa từ bỏ ý định tiếp tục quấn lên, cơ hồ muốn kéo hắn khỏi ghế.

An Tử Nhiên dứt khoát đứng lên.

Phó Vô Thiên thuận thế ôm eo, một tay khác đáp lên mông hắn, mở miệng muốn dời lực chú ý, “Đương nhiên là giống nhau, chúng ta là phu phu tâm hữu linh tê không phải sao?”

An Tử Nhiên nếu dễ bị lừa thì sẽ không gọi An Tử Nhiên, cầm cái tay tác loạn muốn túm người ra phía trước. Nhưng đối phương quá khỏe, hắn thử hai lần, bởi vì tư thế mà không dùng được lực, kết quả không lay động được đối phương.

“Vương gia, thỉnh ngươi bỏ tay ra.”

“Được rồi.” Phó Vô Thiên thở dài một tiếng.

An Tử Nhiên phát hiện hắn đáp quá nhanh. Còn chưa kịp chuẩn bị, Phó Vô Thiên đột nhiên sắc tình làm càn xoa mông hắn vài cái, miệng thậm chí phát ra thanh âm cảm thán, như cảm nhận được sự cong vểnh mượt mà sảng phiên dưới lòng bàn tay, lại như là đang dư vị.

Toàn bộ quá trình chỉ có ngắn ngủn vài giây, khi An Tử Nhiên sắp nổi bão nổi thì hắn nhanh chóng dời tay. Nhưng cứ như vậy cho qua liền không phải An Tử Nhiên. Hắn rất bình tĩnh, phía dưới lại có một chân đạp thật mạnh lên chân Phó Vô Thiên, thậm chí nghiến thêm hai vòng.

Phó Vô Thiên vẻ mặt rút gân chôn đầu vào hõm cổ An Tử Nhiên. Đáng giá!

Một lát sau, Phó Vô Thiên giật giật cái chân khẳng định đã sưng lên.

“Bổn vương sẽ nghĩ cách triệt tiêu mấy rương vàng. Đao Phong đã liên hệ các ám vệ khác, chờ họ tới thì chúng ta động thủ, tranh thủ giải quyết trong một tháng.”

“Phách Đao Hội, Sa Thủy Môn, và Tử Y Môn, Vương gia tính toán xử lý thế nào?” Muốn giải quyết Tử Y Môn, phòng ngừa họ uy hiếp đến Đại Á, cần thiết nhổ cỏ tận gốc, nếu không họ lúc nào cũng có khả năng ngóc đầu trở lại. Được lĩnh giáo sự kiên nhẫn của hoàng đế Tử Vi Quốc, họ hoàn toàn tin tưởng hắn có thể tiêu phí thêm mười năm, thậm chí hai mươi năm để thành lập Tử Y Môn thứ hai.

“Tử Y Môn không thể giữ, Phách Đao Hội và Sa Thủy Môn có thể lợi dụng. Hiện tại chúng ta phải biết Tử Y Môn rốt cuộc xếp vào người nào, những người này ở hai thế lực có thân phận địa vị gì, thông qua họ để khống chế hai thế lực.”

“Có thể phát triển Phách Đao Hội và Sa Thủy Môn thành các thế lực đứng đầu Độc Trấn, thủ lĩnh của họ khẳng định không phải nhân vật đơn giản. Nếu Tử Y Môn tan rã, không có lực cản, Độc Trấn rất có thể sẽ biến thành một nơi hỗn loạn.”

Phó Vô Thiên nói: “Bổn vương đang muốn nói chuyện này.”

Sa Thủy Môn đã bị khống chế, có nghĩa thủ lĩnh của họ hoặc là đã chết, hoặc là bị Tử Y Môn giam lỏng ở chỗ nào đó, sau đó tìm người dịch dung thành thủ lĩnh Sa Thủy Môn. Họ có thể làm được, Tử Y Môn cũng có thể có thể làm.

“Nếu thật là như vậy, không cần để ý tới Sa Thủy Môn, phiền toái chính là Phách Đao Hội.”

“Phách Đao Hội chính là một đám sơn phỉ chỉ biết cậy mạnh, có thể chậm rãi giải quyết.” Phó Vô Thiên nhất không lo lắng Phách Đao Hội.

An Tử Nhiên đại khái hiểu ý hắn.

Phó Vô Thiên cúi đầu nói: “Vương phi, kế tiếp lại muốn phiền toái ngươi nhìn lại danh sách một lần.”

“Việc nhỏ.”

Hai người lại phân công hợp tác.

Thủ đoạn nói lời khách sáo cao minh nhất là rõ ràng mình không biết gì cả, nói chuyện xong thì cơ bản đã biết hết mà đối phương vẫn không biết mình để lộ sơ hở.

An Tử Nhiên phụ trách lọc ra các nhân vật quan trọng, bởi vì không phải tất cả cơ sở ngầm đều có tác dụng.

Năm ngày sau, họ đã biết rõ tình huống ở Sa Thủy Môn.

Như đã sở liệu, môn chủ Sa Thủy Môn là giả, ba năm trước trong một lần ra ngoài đã bị ám sát bởi sát thủ Tử Y Môn, thi thể đã biến thành một đống bạch cốt. Môn chủ hiện tại là người của Tử Y Môn người giả trang. Trải qua ba năm, rất nhiều vị trí quan trọng ở Sa Thủy Môn đã sớm bị thay đổi, các huynh đệ trung thành và tận tâm của môn chủ thật không phải bị hãm hại thì chính là bị giết, hơn nữa giá họa cho Phách Đao Hội.

Một khổng lồ thế lực như vậy, lại bị Tử Y Môn ngầm chiếm.

Trừ Vu Hành Chi và mấy gián điệp, không ai phát hiện. Họ cho rằng tam đại thế lực kỳ thật đã sớm chỉ còn lại hai, Phách Đao Hội chính là khối thịt mỡ mà Tử Y Môn có thể hạ đao bất cứ lúc nào. Tử Y Môn không muốn vị chú ý, nếu không thì đã sớm xuống tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.