Đại Địa Chủ

Chương 372: Chương 372: Người xưa




Sinh hoạt một lần nữa trở lại quỹ đạo, An Tử Nhiên thường thường xử lý một chút sổ sách, mỗi cuối tháng xem một lần, không ai dám làm bộ.

Một đám thủ hạ bởi vì đánh giặc mà công việc lu bù lên, không thể giúp hắn quản lý sản nghiệp. Nhưng mấy năm nay họ lục tục đề bạt một vài người năng lực không tồi, hiện giờ đều có người hỗ trợ quản lý, không cần giống lúc trước bận rộn giống con quay.

Phó Vô Thiên cũng không nhàn rỗi, lâu lâu tiến cung cùng Phó Nguyên Phàm và các đại thần thảo luận vấn đề đánh giặc và các quốc gia.

Chiến tranh chưa đến hồi gay cấn, Dung Quốc và Vạn Thanh Quốc uy hiếp không cao, phải kiêng kị và phòng bị nhất chính là Tử Vi Quốc. Nhưng tình huống đang có lợi với Đại Á, có đại thần lại chủ trương hòa đàm, đúng là quốc gia nào cũng không thiếu phái bảo thủ.

Tình hình ở Vạn Thanh Quốc không được lạc quan, thỉnh thoảng có tin tốt truyền về. Dù có người nhìn ra đây là mưu kế, Ổ Khánh Minh và Thái tử cũng không có khả năng ngồi xuống hoà đàm. Dù họ có quan hệ huyết thống, một khi không tín nhiệm, đó là cả đời.

“Thần cho rằng đây là cơ hội tốt, hoàng thất Vạn Thanh hiện tại không rảnh bận tâm đến chiến tranh, chúng ta có thể chui lỗ hổng, đánh cho họ trở tay không kịp.” Một đại thần kiến nghị, có thể nhìn ra hắn thuộc phái cấp tiến, chủ trương một trận chiến đến cuối.

Phái bảo thủ lập tức phản bác.

Bên này đưa ra lập luận, luôn có người của bên kia nhảy ra phản bác, không một hồi liền ầm ĩ giống chợ bán thức ăn. Loại tình huống này đã không phải lần đầu tiên.

“An tĩnh.”

Phó Nguyên Phàm lên tiếng, chúng đại thần dừng tranh luận. Hiện giờ Phó Nguyên Phàm uy nghi đã dần dần khắc vào lòng họ, không ai dám xem thường.

“Việc này đã giao cho Quận Vương, hết thảy do Quận Vương định đoạt, các khanh không cần nhọc lòng.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, lại nhìn Quận Vương bình tĩnh tự nhiên. Có người cắn chặt răng, cuối cùng vẫn không thể không từ bỏ, ích lợi lớn cũng không quan trọng bằng tính mạng.

Hạ triều, Phó Nguyên Phàm và Phó Vô Thiên cùng đi dạo hoàng cung, hắn đã một thời gian không gặp đường ca. Khi ánh mắt những đại thần mang theo kính sợ trước kia không có, hắn trong lòng luôn có cảm giác nói không nên lời, hiện tại mới hiểu được đường ca trước kia vì sao phải nghiêm khắc như vậy.

“Đường ca, Tử Vi Quốc ngươi tính toán xử lý thế nào?” Phó Nguyên Phàm mở miệng hỏi. Tử Vi Quốc nhiều lần tính kế họ, Đại Á không phải mèo không biết giận, nhiều lần bị khiêu khích, cũng đến lúc phản kích rồi.

Phó Vô Thiên đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với hắn: “Ngươi cho rằng hẳn là xử lý thế nào?”

Phó Nguyên Phàm sửng sốt, lập tức phản xạ có điều kiện đứng đắn lên. Đường ca chuẩn bị khảo hắn đúng không? Trong ấn tượng, lần cuối cùng là năm trước.

“Tử Vi Quốc tuy rằng có giao giới với Đại Á, nhưng là vùng núi non hiểm trở, căn bản không tiếp xúc trực tiếp, chỉ có thể thông qua Dung Quốc. Vị trí địa lý bất lợi với Đại Á, cho nên trước khi giải quyết Dung Quốc, tạm thời không thể phát động tiến công Tử Vi Quốc.” Nghĩ vậy, Phó Nguyên Phàm không cấm nghiến răng nghiến lợi, Đại Á chiếm ưu thế nhưng vẫn không thể trả thù Tử Vi Quốc, thật sự có điểm khó chịu.

Phó Vô Thiên không tỏ ý kiến, “Phân tích còn có thể, nhưng ngươi đừng quên Tử Vi Quốc lớn mạnh thể nào, làm thế nào đi bước một để đứng đầu ngũ đại quốc.”

Phó Nguyên Phàm ngẩn người, nhanh chóng hiểu ý đường ca.

“Kiên định cố nhiên quan trọng, nhưng rất nhiều thời điểm lại cần mềm dẻo. Ngươi gánh vác cả Đại Á, không phải một người hoặc một gia đình, nếu có phương pháp khác có thể đạt được thành công thì không ngại suy xét. Ngươi đã có sự quyết đoán trầm ổn, kế tiếp nên học những thứ khác.”

Tử Vi Quốc dùng thủ đoạn âm hiểm, nhưng họ thành công là sự thật. Làm hoàng đế thì không thể thiên chân.

Cùng lúc đó, Phó Vương phủ có hai vị khách không mời mà đến. Nghe Chu quản gia nói, An Tử Nhiên ngẩn ra một hồi mới nhớ ra họ là ai, mấy người này sao lại đột nhiên tìm tới cửa?

“Ngươi trước dẫn họ đến đại đường chờ.” Đã thật lâu không có thân thích tìm tới, An Tử Nhiên nhàn tới không có việc gì làm liền quyết định đi gặp.

“Dạ, Vương phi.”

Chu quản gia đưa hai người tới đại đường. Phó Vương phủ uy nghiêm, hai người chỉ tò mò nhìn xung quanh, không dám lớn tiếng. Chu quản gia rời đi rồi, một người mới thở ra một hơi, sau đó lộ ra vẻ mặt hưng phấn.

“Ca, chúng ta thật sự không phải đang nằm mơ. Phó Vương phủ thật khí phái, không ngờ chúng ta sinh thời cũng có thể đi vào Phó Vương phủ.” Nếu là mấy năm trước, họ tuyệt đối không dám tưởng tượng mình có một ngày sẽ ngồi trên ghế ở Phó Vương phủ. Tuy rằng nhà họ cũng không tệ lắm, nhưng Phó Vương phủ là hoàng thân quốc thích, họ chưa bao giờ nghĩ tới trèo cao.

“Đúng vậy, nếu năm đó người đính ước với Quận Vương là ngươi, hiện tại ngươi đã là Phó Vương phi, nhà chúng ta đã sớm phát tài, cha mẹ cũng sẽ không ngồi đại lao.” Nghĩ tới mấy năm qua, sắc mặt An Diệu Tông tối tăm không thôi.

An Tuyết Yến cắn chặt răng, không tự chủ tưởng tượng ra sinh hoạt sau khi gả vào Phó Vương phủ, càng nghĩ càng không cam lòng. Nếu…… là nàng thì tốt rồi……

An Tử Nhiên đi tới liền thấy hai người vẻ mặt cổ quái không cam lòng. Quả nhiên là nhi tử nhà đại bá đang ngồi đại lao, hắn quên mất tên rồi, chỉ có chút ấn tượng.

Tô quản gia gửi thư ngẫu nhiên sẽ nhắc tới họ. An gia ở An Viễn huyện càng lúc càng lớn, hai người đã từng tìm tới An gia đòi tiền, nhưng Tô quản gia không cho.

Nghe tiếng bước chân, hai người quay đầu. Trong nháy mắt, họ cho rằng mình gặp ảo giác, An Tử Nhiên trong ấn tượng và hiện tại khác biệt rất lớn, ít nhất là trong mắt họ.

Ai mà ngờ tên mập ba, bốn năm trước hiện tại đã trở thành một quý công tử khí chất phi phàm. Lần trước gặp mặt, An Tử Nhiên đã thay đổi không ít, nhưng chính diện đối mặt với Vương phi ung dung hoa quý cao cao tại thượng, khí chất thật khác biệt, họ thế nhưng cảm thấy áp lực, không tự chủ được co rúm lại một chút.

Hai người co quắp đứng lên, há miệng lại nói không ra một câu.

“Nghe nói các ngươi tìm ta, có chuyện gì?” An Tử Nhiên ngồi xuống, lập tức có nha hoàn mang tới một chén trà nóng. Hương trà tươi mát lan tỏa, vừa ngửi là biết tuyệt đối là trà ngon cực phẩm.

Huynh muội An Diệu Tông trong mắt thoáng chốc hiện lên một tia ghen tỵ.

Từ khi nhà họ gặp biến có, hai huynh muội thật sự thê thảm, không chỉ không có thu nhập, còn thiếu nợ. Sòng bạc biết nhà hắn xảy ra chuyện, mỗi ngày phái người thúc giục hắn trả nợ. An Diệu Tông không dám đắc tội sòng bạc, cuối cùng không thể không bán của cải lấy tiền.

An Tuyết Yến vốn dĩ không đồng ý, bởi vì An Diệu Tông nợ sòng bạc không phải số tiền nhỏ, đồ đáng giá trong nhà đã không nhiều lắm, cho nên muốn trả nợ chỉ có thể bán nhà, nhưng bán nhà rồi thì họ ở đâu?

Họ căn bản không có suy xét đến An Minh Duệ.

An Diệu Tông không muốn xé rách da mặt với muội muội duy nhất, hiện giờ chỉ còn lại hai người họ sống nương tựa lẫn nhau. Nhưng hắn sợ sòng bạc sẽ đánh gãy chân, trước kia đã từng có, cho nên hắn giấu muội muội trộm bán nhà. Một phần để trả nợ, phần còn lại thì hắn một phân cũng không cho An Minh Duệ.

Hai anh em cuối cùng thuê một căn nhà đơn sơ ở một chỗ hẻo lánh, cuộc sống thập phần kham khổ.

An Viễn huyện là quê của An Tử Nhiên, rất nhiều người đều biết hắn gả vào Phó Vương phủ, bởi vậy tương đối chú ý tin tức của hắn. An Diệu Tông và An Tuyết Yến cũng không thể tránh khỏi nghe được rất nhiều chuyện.

Có câu nói rất đúng, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó. Đã quen sinh hoạt xa xỉ, An Diệu Tông và An Tuyết Yến căn bản không thể thích ứng. Mỗi lần nghe tin tức muôn màu muôn vẻ về An Tử Nhiên, ghen tỵ và hận ý liền càng sâu.

Này hết thảy đều do An Tử Nhiên. Không có hắn, họ hiện tại vẫn là An gia Đại thiếu gia và Đại tiểu thư, sống vô ưu vô lự, không giống hiện tại. Quần áo đẹp đẽ biến thành vải bố thô ráp, đôi tay chưa từng đã làm việc nặng cũng trở nên xấu xí, quả thực tựa như nông dân, thôn phụ.

An Minh Duệ còn sống tốt hơn hai người.

Tô quản gia thấy tính cách An Minh Duệ hoàn toàn không giống Đại lão gia, đồng tình họ không nhà để về, cho nên ngầm giúp đỡ. An Minh Duệ muốn thi khoa cử, ông cũng giúp không ít. Nghe nói hắn hiện tại đang làm quan, tuy rằng chỉ là quan nhỏ ở quê, nhưng cũng dương mi thổ khí.

An Tử Nhiên không biết chuyện này, Tô quản gia không nói cho hắn. Ông giúp đỡ mẫu tử họ bằng tiền riêng, hắn sau mới biết được

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.