Đại Địa Chủ

Chương 390: Chương 390: Nhà kho




Từ khi có điều kiện, La Trường Phong nghiên cứu ra mê dược ngày càng lợi hại. Cũng không biết hắn như thế nào sẽ có thiên phú ở phương diện này.

Mê dược mà chỉ cần hít vào một chút là có thể đánh gục một con trâu tráng,hơn nữa có thể làm nó ngủ liên tục hai ngày, đây là kiệt tác mà La Trường Phong tự hào nhất, nhưng vì khó tinh luyện cho nên số lượng rất ít, ban đầu hắn còn không chịu xì ra một hạt phấn.

Nhiễm Đông chỉ là người, trúng chiêu rồi sao có thể không hôn mê. La Trường Phong đã từng tự tin nói, trừ phi có giải dược, nếu không tuyệt đối không thể chịu được. Sự thật chứng minh hắn xác thật rất có bản lĩnh.

‘Độc Hạt Tử’ xác định Nhiễm Đông thật sự đã ngất, lập tức đưa hắn tới một góc mà người bên ngoài không nhìn tới, sau đó làm bộ dường như không có việc gì đi ra ngoài.

Vừa mở cửa, người bên ngoài lập tức nhìn qua. ‘Độc Hạt Tử’ không nhìn thủ hạ của Nhiễm Đông, chỉ vào người của mình nói: “Các ngươi tiến vào, thủ lĩnh có chuyện muốn hỏi các ngươi.”

Nghe ‘Độc Hạt Tử’ không điểm tên họ, Trần Lâm đã đi theo Nhiễm Đông sáu, bảy năm đứng ra nói: “Chúng ta thì sao?”

“Chờ.” ‘Độc Hạt Tử’ ném cho hắn một ánh mắt không kiên nhẫn, lui về phòng, trực tiếp ‘bang’ một tiếng đóng cửa lại.

Thái độ không tốt, nhưng không ai phát giác cái gì không đúng.

Trong phòng

Một ám vệ kéo Nhiễm Đông từ trong một góc ra ngoài. Động tác thô lỗ, Nhiễm Đông bị va chạm đầu, không cần xem cũng biết khẳng định sưng lên.

“Vương gia, kế tiếp phải làm gì?”

Phó Vô Thiên nhìn về phía Ám. Ám lập tức lấy ra đồ nghề, đều là dụng cụ dịch dung. Lúc trước hắn mạo hiểm ẩn vào Tử Y Môn chính là vì chuẩn bị mấy thứ này.

Thuật dịch dung của ám vệ rất phiền toái. Vì Nhiễm Đông thân phận cùng địa vị đều rất quan trọng, không thể thiếu trong kế hoạch của họ, cho nên họ cần thiết chuẩn bị trước mặt nạ của Nhiễm Đông. Chỉ cần ngũ quan đại khái là được, cái khác có thể sửa lại sau.

Còn người thay thế Nhiễm Đông…

Ban đầu ai nấy đều tưởng rằng thủ lĩnh Tử Y Môn hẳn là một nam nhân chiều cao tầm 1m8, bởi vì Độc Hạt Tử nói Nhiễm Đông hơi thấp. Nàng đại khái muốn gia tăng phiền toái cho họ, lại không biết lời nói dối như vậy rất dễ bị vạch trần.

Chiều cao quá thấp ít nhiều sẽ có ảnh hưởng đến uy tín. Hơn nữa, nam nhân Tử Vi Quốc phần đông tráng mãnh cao lớn, nam nhân chiều cao 1m6 thật sự rât ít. Đế vương Tử Vi Quốc cũng sẽ không giao cho người như vậy giúp hắn quản lý Tử Y Môn.

Nhưng đây chỉ là suy đoán, chân chính làm họ khẳng định Độc Hạt Tử nói dối chính là An Vu Chi đã gặp Nhiễm Đông. Cho dù mang mặt nạ, chiều cao cũng không thể làm giả.

Nhưng thật bất ngờ, Nhiễm Đông là nam nhân cao tráng 1m9.

Mọi người không tự chủ được nhìn về phía Phó Vô Thiên. Trong đội ám vệ cũng có người cao 1m9, nhưng họ phát hiện Vương gia là người phù hợp nhất. Thật đúng là kinh hỉ.

An Tử Nhiên cười vỗ vỗ vai Phó Vô Thiên, “Vương gia, kế tiếp chính là thời gian biểu diễn của ngươi.”

Phó Vô Thiên tự tin cười nói: “Nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của Vương phi.”

Tất cả đều biết năng lực diễn kịch của hắn, hoàn toàn không cần lo lắng.

Ám bắt đầu dịch dung cho hắn. Những người khác phụ trách cởi quần áo trên người Nhiễm Đông, đồng thời còn xác định trên người hắn có vết thương hoặc bớt linh tinh. Lòng bàn tay, mu bàn tay, ngay cả móng tay cũng không thể bỏ qua. Chi tiết quyết định thành bại.

Ám đã tận lực thao tác nhanh, nhưng vẫn mất hơn nửa canh giờ. Một Nhiễm Đông hoàn toàn mới rốt cuộc ra lò, thân hình cơ hồ không khác lắm, chỉ cần không cực kì quen thuộc thì căn bản nhìn không ra là giả.

An Tử Nhiên đi quanh Phó Vô Thiên một vòng. Phó Vô Thiên hơi mỉm cười, khuôn mặt bình phàm của Nhiễm Đông bị hắn cười ra mị lực, nhưng khi nghiêm mặt lại thì vẫn là bộ dáng sâu không lường được lúc Nhiễm Đông mới xuất hiện. Đôi tay chắp sau lưng, nghiễm nhiên một quyết sách giả cao cao tại thượng.

“Rất giống.” An Tử Nhiên gật gật đầu.

Cánh cửa lần thứ hai mở ra. Người chờ bên ngoài đã sớm không chờ nổi, lập tức tiến lên, lại phát hiện người đi ra là thủ lĩnh của họ, cả kinh lui lại mấy bước.

“Thủ lĩnh.”

Trần Lâm nhìn phía sau hắn, ‘Độc Hạt Tử’ cũng mang người đi ra. Đi vào có năm người, khi ra lại chỉ có bốn, một người còn lại bị khiêng. Nhìn từ mặt bên, hẳn là đồng đội của họ.

‘Nhiễm Đông’ tựa hồ biết hắn muốn hỏi gì, nâng tay lên ngăn lại: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì, về sau lại nói, việc cấp bách là về Tử Y Môn.”

Trần Lâm đành phải áp xuống nghi vấn trong lòng.

Nhiễm Đông lại nói với ‘Độc Hạt Tử’: “Các ngươi không cần ở tại sòng bạc, theo ta về Tử Y Môn đi.”

Trần Lâm cả kinh, thấp giọng nói: “Thủ lĩnh, như vậy được sao? Thân phận của họ tựa hồ còn chưa xác định, tùy tiện dẫn trở về có thể có vấn đề không?”

Nhiễm Đông nói: “Không cần lo lắng, ta dám dẫn họ về Tử Y Môn, tất nhiên là có nắm chắc.”

Thủ lĩnh không phải người thô tâm đại ý, hẳn là có an bài khác. Trần Lâm nghe thế liền không hỏi nữa.

Ít nhiều cũng phải cảm tạ Nhiễm Đông ngày thường tích góp uy tín. Hắn trời sinh tính đa nghi, cho nên trước khi làm việc sẽ lặp đi lặp lại xác định, đã ra quyết định thì sẽ không cho phép người khác phản đối. Người đi theo hắn đều biết điều này.

Bản nhân Phó Vô Thiên cũng uy nghiêm bá đạo, nhưng hắn không đã nghi, thích làm việc dứt khoát lưu loát. Quyết định của hắn chưa từng có người dám phản bác.

Vì thế, An Tử Nhiên được ‘Nhiễm Đông’ quang minh chính đại dẫn vào tổng bộ Tử Y Môn.

Còn Nhiễm Đông thật bị họ phán là trọng phạm rồi giam giữ ở địa lao của Tử Y Môn, không được sự cho phép thì bất cứ kẻ nào đều không được đi thăm.

Vào ban đêm, ám vệ cũng vào được Tử Y Môn.

Tiến hành đến bước này, kế hoạch đều rất thuận lợi. Kế tiếp chính là Phó Vô Thiên mượn thân phận Nhiễm Đông chậm rãi thăm dò Tử Y Môn, cuối cùng chính là thời điểm động thủ.

Trước đó, Phó Vô Thiên phát hiện một việc cực kỳ bất lợi với hắn.

Đó chính là……

Hắn buổi tối không thể ôm Vương phi của hắn ngủ!

Nhiễm Đông không thuộc hệ cấm dục, nam nhân hơn bốn mươi tuổi vẫn tinh lực tràn đầy, cho nên hắn có mấy mỹ thiếp, một người trong đó còn là thủ hạ của hắn, một nữ sát thủ dung mạo diễm lệ. Hai ngườt thường xuyên lên giường, cho nên nữ sát thủ bị điều đến bên Nhiễm Đông hỗ trợ.

Nhiễm Đông tuy rằng sẽ không cho nữ nhân qua đêm trên giường, nhưng hắn cách mấy ngày sẽ phát tiết một lần, cùng nữ sát thủ số lần tương đối nhiều, nhưng nhiều thời điểm vẫn là nữ sát thủ chủ động đưa tới cửa.

Phó Vô Thiên đêm đầu tiên giả trang Nhiễm Đông đã phải tao ngộ cái này. Không thể ngủ cùng Vương phi làm hắn vốn khó ở, liền đuổi đi ngay lập tức.

May mà Nhiễm Đông lúc tâm tình không tốt cũng sẽ trở mặt không biết người, nữ sát thủ yêu diễm đã gặp vài lần, biết lúc này nên tận lực không xuất hiệ trước mặt hắn, bất đắc dĩ biểu hiện quy quy củ củ, không dám loạn vứt mị nhãn.

Ngày hôm sau, Phó Vô Thiên cùng nữ sát thủ tới nhà kho. Nhà kho là nơi quan trọng nhất Tử Y Môn, bên trong có rất nhiều đồ, có vàng bạc châu báu trân quý, cũng sổ sách quan trọng, toàn bộ Tử Y Môn chỉ Nhiễm Đông có chìa khóa.

Tới nhà kho, bên ngoài có bốn người thủ, Phó Vô Thiên nói đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng khác phải đi làm trước, vì thế lại quay về.

Buổi chiều, nữ sát thủ bị hắn tìm lý do đuổi đi, sau đó mang người lần thứ hai tới nhà kho, dùng chìa khóa lục soát được trên người từ Nhiễm Đông mở nhà kho. Dặn bốn thủ vệ đừng cho bất cứ kẻ nào tiến vào, sau đó trước mặt họ đóng cửa lại.

“Kế hoạch thuận lợi làm toàn thân đều có cảm giác thoải mái phiêu phiêu.” Ám vặn vẹo cổ. Nhà kho quan trọng đến thủ vệ bình thường đều không cho phép tới trong bán kính 20m.

Chỉ có Đao Phong nghe thấy hắn nói thầm, nâng lên ma trảo gõ ót hắn một cái, sau đó dường như không có việc gì đi tiếp.

Ám ôm đầu lau nước mắt.

Mọi người nhìn một vòng, nhà kho chia làm ba không gian, một chứa các loại vàng bạc châu báu, vàng thỏi đầy rương, đối diện là một kho binh khí. Mọi người không có hứng thú, trực tiếp đi kho thứ ba ― kho sách!

Kệ sách thành hàng chiếm cứ hơn nửa không gian, bày rất nhiều thư tịch, nhưng không phải tất cả hữu dụng, đại bộ phận đều là dùng để dấu người tai mắt.

Mọi người tách ra tìm kiếm.

An Tử Nhiên đi vòng quanh kệ sách. Kho sách không gian khá lớn, hắn vòng qua đi tới phần trung gian, ở đó có một giá sách hình lăng trụ, diện tích tầm bốn năm mét vuông. Không gian nhỏ như vậy không làm được gì, nhưng chứa sách thì dư dả.

Phó Vô Thiên đi qua, nhìn cấu tạo giá sách, đại khái hiểu ý hắn, liền gọi ám vệ tới cùng tìm.

“Ta cũng hỗ trợ.” An Tử Nhiên nói.

Phó Vô Thiên vỗ vỗ kệ sách trước mặt hắn, cười nói: “Vậy làm phiền Vương phi tìm chỗ này.”

“Không cần khách khí.” An Tử Nhiên liếc hắn một cái.

Kệ sách cao 3m, chạm tới trần, tựa hồ cố ý thiết kế như vậy. An Tử Nhiên trên dưới nhìn một lần, đột nhiên dọn một loạt sách xuống. Chồng sách cao tầm 30cm, hắn đứng lên đó, dọn sách ở trên cao tầm 1m9 – 2m3, tức khắc phát hiện một dấu vết bất thường. Hắn sờ thấy một đường gờ, ngón tay dùng sức nhấn một, chỗ đó tức khắc lõm vào.

Kệ sách phía dưới phát ra tiếng vang ù ù. Mọi người lập tức lui ra sau vài bước. Kệ sách di động về phía trước một khoảng, sau đó mở ra một khe hở đủ cho một người ra vào.

Qua khe hở, hắn thấy một bàn sổ sách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.