Đại Địa Chủ

Chương 388: Chương 388: Oanh động




Trước mặt bàn dân thiên hạ, Uyển Cảnh sòng bạc không thể lật lọng không trả tiền cho họ, cho nên Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên dễ dàng lấy được 400 vạn lượng.

Số tiền cực kỳ lớn, tương đương với thu nhập một năm của Thiên Long sòng bạc. Nhưng đi cùng với nó chính là lọt vào hoàn cảnh bị Uyển Cảnh sòng bạc đuổi giết. Họ cuối cùng vẫn không thể dẫn ra thủ lĩnh Tử Y Môn, may mà mục đích đã đạt thành một nửa, không tính không có thu hoạch.

Hai người vừa rời sòng bạc đã bị theo dõi.

Phó Vô Thiên ôm Vương phi của hắn lẻn vào bóng đêm, mơ hồ có thể thấy được mấy chục bóng đen theo sát. Họ đều là bảo tiêu của sòng bạc, nhưng bảo tiêu không phải ai cũng có võ công lợi hại, cho nên họ càng có thể là sát thủ của Tử Y Môn.

Nhưng điểm này còn cần nghiệm chứng, nếu đằng sau Uyển Cảnh sòng bạc còn có nhân vật thần bí nào đó mà họ không biết, sát thủ cũng có khả năng là được mời tới.

Màn trời tối đen yểm trợ cho Phó Vô Thiên, cộng thêm khinh công trác tuyệt, cho dù ôm An Tử Nhiên, sát thủ phía sau một chốc một lát đều không đuổi kịp hắn.

Sát thủ cảm thấy kinh ngạc, nhưng họ không thể từ bỏ nhiệm vụ, vì thế phấn khởi tiến lên.

Những bóng người thoắt ẳn thoắt hiện trên các mái nhà. Có chủ nhà cảm giác tương đối nhạy bén lập tức chạy ra, ngẩng đầu lại không thấy một bóng người.

An Tử Nhiên không có khinh công, cho nên chỉ có thể dựa vào Phó Vô Thiên, hai tay bám vào bờ vai hắn, mắt nhìn ra phía sau, trong mắt hiện lên một tia thú ý. Sòng bạc đại khái không ngờ Phó Vô Thiên có khinh công rất lợi hại, nếu không khẳng định sẽ phái ra sát thủ thực lực ngang hàng. Mấy chục cá nhân đuổi theo, vậy mà chỉ có mười mấy người có thể bảo trì một khoảng cách đuổi theo họ.

“Nếu bị cắt đuôi trên chính địa bàn của mình, Uyển Cảnh sòng bạc sẽ càng mất mặt đi.”

“Đề nghị không tồi.” Phó Vô Thiên lập tức quyết định thực thi.

Vì thế, các sát thủ đuổi gấp đến thở hổn hển khiếp sợ phát hiện, mục tiêu của họ thế nhưng chưa dùng hết toàn lực. Đối phương tiếp tục gia tăng khoảng cách, đã xa đến chỉ còn lại một thân ảnh mơ hồ, có thể mất dấu bất cứ lúc nào.

Nhóm sát thủ đột nhiên thấy không ổn.

Một lát sau, họ mất dấu mục tiêu.

Khinh công lợi hại như vậy, chẳng lẽ người này cố ý nghiên cứu khinh công để đối phó với họ?

Nhóm sát thủ ngay lập tức ném suy nghĩ không đáng tin cậy này ra sau đầu.

Tuy rằng cắt đuôi được sát thủ, nhưng có thể thấy được thực lực cường đại của thế lực đứng sau Uyển Cảnh sòng bạc. Tin tức đã sớm truyền ra, cho nên rất nhiều nơi đều có người ngồi xổm thủ, Phó Vô Thiên một đường phải tránh né vài trạm gác ngầm.

Uyển Cảnh sòng bạc lợi hại mấy cũng không có khả năng đoán được điểm dừng chân của Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên kỳ thật ở Vô Danh phố đằng sau sòng bạc, căn bản không cần tìm đâu xa.

Uyển Cảnh sòng bạc.

Phó Vô Thiên đi rồi, Đường Chấn Trung lập tức gọi nhân viên vào tầng hầm thứ hai.

Đồng Thủ Thành là môn khách, không được sòng bạc mời chào cho nên không có tư cách đến.

Nhân vật chủ yếu đều bị gọi đi rồi, khách vây xem cũng đều tan. Đã xảy ra chuyện như vậy, rất nhiều khách đánh cuộc đều không có hứng thú chơi tiếp, sôi nổi rời đi.

Đồng Thủ Thành một bên giúp đỡ giữ gìn trật tự, vừa suy nghĩ chuyện vừa xảy ra. Ván cuối cùng kết thúc, hắn mới biết mình cảm giác không có sai, hai người kia quả thật đang diễn kịch.

Một nam nhân ánh mắt sắc bén, bình tĩnh trầm ổn giống tòa thạch điêu, toàn thân tản ra hơi thở lãnh khốc, sao có thể sẽ không chịu nổi kích thích, chỉ là đối phương biểu hiện quá hoàn mỹ, cực kỳ xuất sắc, hắn mới không nhận thấy được.

Nhưng bị lừa cũng không oan, người trẻ tuổi đứng cạnh hắn xuất lực cũng không nhỏ. Hai người đều rất lợi hại.

Kiêu ngạo tự phụ như Viên Thông, cẩn thận ngẫm lại, thua trong tay họ kỳ thật cũng không có gì đáng xấu hổ.

Đồng Thủ Thành rất hiếu kì họ rốt cuộc là người nào, tới Độc Trấn với mục đích gì. Muốn kiếm tiền có thể là thật, nhưng hẳn còn có mục đích khác. Nghĩ vậy, hắn lại không có ý muốn nói cho sòng bạc. Hắn chỉ là một môn khách bình thường mà thôi.

Lại nói tới Đường Chấn Trung. Hắn đang nổi trận lôi đình.

Nhưng hắn cũng chỉ có thể phát giận với mấy người phụ trách. Tuy rằng Viên Thông thua, để đối phương cuốn đi 400 vạn lượng, nhưng hắn không xem như người của sòng bạc, mà là tâm phúc của thủ lĩnh Tử Y Môn. Đường Chấn Trung biết bí mật này, cho nên không dám mắng hắn.

“Viên Thông, ngươi nói chuyện này phải làm sao bây giờ, nếu không thể lấy lại 400 vạn lượng, ngươi ta đều không dễ ăn nói.” Đường Chấn Trung trực tiếp ném chuyện ném cho hắn.

“Chuyện này ta sẽ tự mình đi bẩm báo thủ lĩnh, Đường lão bản không cần lo lắng. Còn 400 vạn lượng, họ còn ở Độc Trấn một ngày, sớm muộn sẽ cầm lại được.”

Viên Thông biết Đường Chấn Trung đánh chủ ý gì, chỉ muốn hắn cũng gánh vác một phần trách nhiệm. Chuyện này xác thật có hơn phân nửa là trách nhiệm của hắn, hắn cũng khinh thường trốn tránh. Chỉ là, làm hắn phẫn nộ chính là, hắn thế nhưng sẽ trúng chiêu của hai người kia.

Từ đầu tới đuôi họ đều diễn kịch. Nam nhân kia trí nhớ hiển nhiên tốt hơn hắn, đã bắt đầu răng bẫy hắn ở lượt 25. Nếu không nhìn thấy ánh mắt nam nhân kia cố ý chiết xạ ra ý cười hài hước ở ván cuối, hắn khả năng sẽ bị lừa đến giờ. Nghĩ đến cái này, hắn lại có cảm giác bị sỉ nhục khó có thể miêu tả.

Đường Chấn Trung không biết suy nghĩ trong lòng hắn, vẻ tức giận tức trên mặt khắc biến mất, cười ha hả nói: “Kia chuyện này liền làm phiền ngươi.”

Viên Thông không quay đầu lại rời đi sòng bạc.

Hắn không biết, khi hắn vừa bước ra sòng bạc, lập tức có người lặng lẽ đi theo. Chính là ám vệ tình báo khinh công lợi hại nhất.

Tia nắng sớm sáng lạn mĩ lệ hé ra nơi đường chân trời phía Đông. Mặt trời rực rỡ, một ngày mới đã đến.

Lúc này, dân chúng bình thường cũng đều nghe nói chuyện xảy ra đêm qua ở Uyển Cảnh sòng bạc. Cơ hồ tất cả đều không muốn tin tưởng có người có thể cuốn đi 400 vạn lượng, nhưng nghe nói thế lực đứng sau sòng bạc đều bị kinh động, hiện tại đang phái người ẩn nấp tìm tòi kia hai người, liền không thể không tin. Có chút người thậm chí nảy ra chủ ý.

Cùng lúc đó, khách điếm nơi Phó Vô Thiên tạm trú.

Hai người đã trở về dáng vẻ bình thường, quần áo không đẹp đẽ quý giá xuất chúng, chủ yếu thiên hướng mộc mạc, nhưng không có mắt nhìn hàng là không thể biết tính chất và giá trị của nó.

Đao Phong cùng vài ám vệ đã trở lại, đang báo cáo tiến trình điều tra.

“Cổng ra vào Độc Trấn không ngoài sở liệu đã bị khống chế, đúng là người của Tử Y Môn. Họ không lấy danh nghĩa của Tử Y Môn, tựa như có một thế lực khác cũng tham dự trong đó. Mặt khác, họ cũng bắt đầu điều tra các khách điếm tửu lầu, nhưng bởi vì có một thế lực không chịu phối hợp, cho nên sự tình cũng không thuận lợi.”

“Thế lực nào?”

“Phách Đao Hội.”

“Sa Thủy Môn thì sao?”

“Sa Thủy Môn không có động tĩnh gì. Nghe nói có người thấy người của Uyển Cảnh sòng bạc đi gặp môn chủ Sa Thủy Môn, tựa hồ đạt thành hiệp nghị, cho nên không ngăn cản sòng bạc đến địa bàn của họ điều tra.”

“Tử Y Môn rất cẩn thận.” Vì tìm họ mà gia tăng tỷ lệ bại lộ bản thân, thủ lĩnh Tử Y Môn hẳn sẽ không xuẩn như vậy. Hành động này rất có thể là vì làm rối loạn phán đoán, Phó Vô Thiên hiển nhiên càng thiên về khả năng này.

An Tử Nhiên suy đoán: “Có thể hay không, chỗ dựa của Uyển Cảnh sòng bạc kỳ thật không nhiều như chúng ta nghĩ, từ đầu tới đuôi chỉ có Tử Y Môn?”

Phó Vô Thiên phụ họa: “Khả năng này rất cao.”

Uyển Cảnh sòng bạc mười năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nếu không phán đoán sai, chủ nhân ban đầu của sòng bạc hẳn không phải thủ lĩnh Tử Y Môn, điểm này có thể phán đoán từ thời gian quân chủ Tử Vi Quốc đăng cơ.

Tử Vi Quốc vươn lên trở thành quốc gia mạnh nhất ngũ đại quốc sau khi đương kim hoàng đế đăng cơ. Khi đó, Tử Vi Quốc bắt đầu khắp nơi chinh chiến, cuối cùng có được quốc thổ diện tích lớn nhất, quốc lực cường thịnh nhất. Cho nên, có thể phán đoán ra Tử Y Môn hẳn là do quân chủ Tử Vi Quốc đương nhiệm thành lập.

“Chuyện này cứ để đó, ngày mai chính là ngày Độc Hạt Tử và thủ lĩnh Tử Y Môn ước định gặp mặt, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, Ám hẳn sẽ mau trở lại.”

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Sau khi trở về, tinh thần của Á có chút quá tốt. Tử Y Môn thủ vệ quá nghiêm ngặt, trà trộn vào gian nan hơn hắn tưởng tượng, cả ngày cả đêm thần kinh căng chặt, không ngừng dịch dung Nếu hắn không trữ hàng nhiều, chuẩn bị đầy đủ, có khi đã lộ tẩy. Đây là lần đầu tiên cao hắn ở một buổi tối dịch dung thành vài cá nhân, nhưng nỗ lực cuối cùng không uổng phí, rốt cuộc gặp được thủ lĩnh Tử Y Môn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.