Đại Địa Chủ

Chương 62: Chương 62: Phát triển




Sáng hôm sau.

Hai người dùng điểm tâm xong thì tách ra.

An Tử Nhiên muốn đến cửa hàng rồi thị sát vườn tược xử lý nốt những việc còn dang dở, Phó Vô Thiên lại muốn bắt tay thực hiện kế hoạch hắn đã vạch ra hôm qua, quá trình tương đối phức tạp rườm rà, bên cạnh lại không có người tâm phúc, lần này y đành tự thân xuất mã.

Sau khi đưa An Tử Nhiên xuất môn, Phó Vô Thiên trở lại An gia, lúc đi ngang qua hậu viện trùng hợp nghe đến âm thanh đồ vật bị kéo đổ vang lên.

“Cô gia?”

Tiểu nha hoàn y phục hồng nhạt bưng khay đồ ăn đứng cách đó không xa, khuôn mặt ửng hồng, biểu tình hơi chút co quắp, tựa hồ không ngờ sẽ gặp cô gia ở chỗ này, bất quá cô gia lớn lên bộ dáng thực hảo, nàng lớn đến vậy mà chưa từng gặp qua nam nhân nào anh tuấn như vậy, mỗi lần nhìn thấy cô gia đều không tự chủ được mà đỏ mặt.

Phó Vô Thiên nhìn cháo hoa dưa muối trong khay:”Ai dùng bữa bên trong vậy?”

Nha hoàn vội trả lời:”Dạ, là Phương di nương cùng Đại tiểu thư.” Sợ y vẫn còn nghi hoặc nàng chủ động giải thích:”Hai người sáng nay nói muốn dùng bữa trong phòng, nhượng trù phòng chuẩn bị, Vương đầu bếp để nô tỳ mang chút cháo hoa dưa muối cho họ.”

Lúc trước Đại thiếu gia đã hạ lệnh tháng này chỉ có thể hướng Nhị cùng Tam phòng chuẩn bị ngày ba bữa cháo hoa dưa muối, từ giờ đến hết tháng vẫn còn hai ngày, các nàng không thể tiếp tục ra ngoài mua đồ ăn thì chỉ có thể ăn những thứ này, đại khái là do khi trước tiêu pha quá trớn nên hiện tại hết sạch ngân lượng đi.

“Mang vào cho họ đi.”

Nghe đến mệnh lệnh, tiểu nha hoàn run lên một chút mới kịp phản ứng, hô lên một tiếng, lập tức mang đồ ăn vào phòng.

Lát sau, từ bên trong truyền ra âm thanh ăn uống.

Phó Vô Thiên xoay người rời đi.

Bích Thủy Viện – nơi ở của Trịnh Bích.

Nghe tin mẫu tử Phương Quân Bình đang ăn cháo hoa dưa muối, Trịnh Bích cười lạnh, gắp một chiếc bánh chẻo phóng vào trong bát An Khả Tâm:”Nếu ngon thì ăn nhiều một chút, bạc của nương vẫn còn đủ dùng, không như mấy người bên đấy, chỉ còn có hai ngày mà cũng không cố được, làm trò cười cho thằng nhãi kia.”

Tuy mấy ngày nay các nàng bên ngoài tỏ vẻ gắn bó như tay với chân, cùng đối nghịch với An Tử Nhiên, nhưng không có nghĩa là bên trong cũng như vậy, mẫu tử Phương Quân Bình gặp xui xẻo Trịnh Bích mừng còn không kịp.

An Khả Tâm thỏa mãn ăn bánh chẻo, vô cùng phối hợp với mẫu thân mà lộ ra tươi cười trào phúng.

Còn về việc hôm qua, nàng đã sớm quên sạch.

Dù sao nàng không muốn gả đi, không tin An Tử Nhiên dám bức nàng!

Cửa hàng gạo An gia, cửa phía bắc đông nghịt người, họ đều là những nông dân đã báo danh vào hôm qua, hôm nay tới là để bắt đầu làm việc, vài người trong nhà còn đất vườn chưa lo xong, nhưng họ đều nhìn chằm chằm vào ba quan tiền An Tử Nhiên cấp mỗi tháng, cho nên để thê tử ở nhà chăm lo ruộng đất, còn bản thân chạy đến An gia làm công.

Bên trong cửa hàng, Phùng trưởng quầy đem phần việc làm gấp suốt cả đêm để trước mặt An Tử Nhiên, bên trong có rất nhiều nội dung mà trước nay hắn chưa từng dám nghĩ tới.

“Thiếu đông gia, những điều ngài nói hôm qua ta đã viết hết lên đây, thỉnh ngài nhìn qua xem liệu còn gì phải bổ sung.”

An Tử Nhiên nhìn qua, chữ viết bên trên vô cùng tin tế, trình bày giống như bố cáo trên khổ giấy lớn, ngắn gọn rõ ràng, người biết chữ cơ bản xem là hiểu.

“Này một bộ phận nhân công, thời gian bắt đầu làm việc sửa thành giờ Thìn bốn khắc (khoảng 8h)…”

Phùng trưởng quầy nghe xong mấy điểm cần sửa chữa, trên mặt không giấu nổi kinh ngạc, nếu cứ như vậy mà làm, buổi sáng hai canh giờ, chiều hai canh giờ (4 tiếng), vậy thì cả ngày mới chỉ làm bốn canh giờ, ở giữa lại còn nửa canh giờ nghỉ ngơi, so ra các địa phương khác ngày làm việc năm sáu canh giờ còn ít hơn một canh giờ, huống chi mỗi tháng còn cấp thêm một trăm văn tiền.

“Thiếu đông gia, như vậy có phải hay không rất…”

Phùng trưởng quầy có chút do dự.

An Tử Nhiên ngắt lời hắn:”Cứ làm theo lời ta là được.”

Phùng trưởng quầy thấy An Tử Nhiên khư khư cố chấp, không còn cách nào, đành nhượng người phân phó xuống, lần này nhân công An gia chiêu mộ rất nhiều, thời gian trước không ít gia đình noi theo gương nhà Chu lão hán, An gia thu hồi lượng lớn đất đai, những mảnh vườn này đều cần người chăm sóc, còn có An Tử Nhiên muốn mở rộng diện tích trồng cống mễ cùng hắc mễ – hai chủng loại thực trân quý, về mặt này số nhân công cần dùng đến phải thực sự là những người có kinh nghiệm lâu năm.

Mặt khác vẫn còn việc sửa sang lại mễ trang.

Mễ trang của An gia đã được dựng lên từ lâu, đến hiện tại nhiều nơi do thời gian mà trở nên hỏng hóc, thậm chí còn xuất hiện nơi bị dột khi mưa, An Tử Nhiên muốn mở rộng việc trồng lúa, điều đầu tiên là phải xây dựng lại mễ trang, mễ trang cũ sẽ bị phá đi, công trình khá lớn, cho nên lượng nhân công cần thuê không ít.

An Tử Nhiên sửa lại thời gian làm việc cho chính những công nhân này, bởi vì công việc nặng nhọc, mỗi ngày đổ nhiều mồ hôi, thể năng tiêu hao lớn, đương nhiên sẽ được ưu đãi. Bất quá đãi ngộ của công nhân ở mặt khác cũng không tệ.

Bởi vậy, lúc hạ nhân đem bố cáo kia dán ra bên ngoài, người vây xem lập tức ồ lên, người không biết chữ vội vàng hỏi người biết chữ bên trên viết cái gì, tin tức nhanh chóng truyền đi, nhiều người còn không thể tin được loại chuyện tốt này sẽ phát sinh trên người mình.

Bên ngoài, vài kẻ lạnh lùng nhìn một màn này.

Tiền Hữu Hảo nhìn An Tử Nhiên cùng Phùng trưởng quầy đang bàn chuyện bên trong cửa hàng.

Gã nguyên bản còn nghĩ rằng An Tử Nhiên làm những điều này đều là có mục đích khác mà người ta không biết, vì vậy gã luôn chờ một ngày hắn lộ ra bộ mặt thật, lại không ngờ sẽ nhìn đến một màn này.

Đến khi An Tử Nhiên lần thứ hai không để ý đến lợi ích của An gia mà tạo phúc cho dân chúng An Viễn Huyền, loại hành vi vì dân vì nước này, có lẽ hắn thật sự không có mục đích gì khác, tất cả mọi việc đều là để giúp dân chúng có cuộc sống tốt đẹp hơn?

“Đại nhân, xem ra kế hoạch của chúng ta phải tiến hành sớm hơn dự định.”

Thị vệ cảnh giác nhìn bốn phía, một bên ghé sát vào tai Tiền Hữu Hảo nhỏ giọng nói, bọn họ đều nhìn thấy hành vi tàn phá gia sản của An Tử Nhiên, thất thoát thì lắm mà thu hồi chẳng được bao nhiêu. Nếu loại chuyện này còn tiếp tục kéo dài, khi quan phủ tịch biên gia sản An gia, sợ là sẽ ít hơn nhiều do với dự tính.

“Trở về rồi nói sau.”

Tiền Hữu Hảo bỏ lại một câu, xoay người rời đi.

Thị vệ vội vàng đuổi theo sau.

Hai người trở lại khách điếm, vốn là tính ở lại nhà An Thường Đức, nhưng lo lắng sẽ khiến An gia chú ý, hơn nữa có những việc không thể để phu thê An Thường Đức biết được.

Thị vệ rót một chén trà cho Tiền Hữu Hảo.

Gã bưng lên rồi lại đặt xuống:”Bên kia còn chưa có tin tức nào sao?”

Thị Vệ ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:”Đã cùng người bên đó gặp mặt, không lâu nữa có thể nắm đến chứng cớ, bất quá hành vi của An Thường Phú còn không đến mức bị xét nhà.”

Tiền Hữu Hảo không chút để tâm:”Không đủ chững cớ thì liền tạo thêm, chứng cớ không đủ phân lượng thì khiến chúng trở nên có phân lượng là được; Tri phủ đại nhân đã chuẩn bị tốt, giờ chỉ còn chờ thời cơ, tốt nhất là nên lợi dụng cơ hội lần này, đã ra tay nhất định phải thành công.”

Thị vệ biết rõ hơn ai hết, chuyện lần này dính dáng đến không ít đại nhân vật, không thể có bất cứ sơ sót gì.

Chỉ là bọn họ không thể ngờ, kế hoạch này không những bị An Tử Nhiên biết được, mà hai ngày sau đó, chứng cớ sắp tới tay còn bị người đoạt mất, kẻ cướp nhanh chóng chạy vào ngõ hẻm, sau liền biến mất tăm. Nét hưng phấn trên mặt Nhị (số hai – ở đây không phải là nhị hóa) thị vệ, phản ứng cửa y không tính chậm, nhưng thời điểm chạy vào ngõ hẻm, kẻ cướp cũng đã tiêu thất, trong ngõ trống rỗng không một bóng người, chỉ thấy một con mèo lười vắt vẻo trên bờ tường, nhìn thấy người liền ‘Meo meo’ vài tiếng.

Thiệu Phi sau khi đắc thủ cũng không gấp gáp chạy về An Viễn Huyền, nán lại làm chút an bài, xong xuôi mới khởi hành trở về.

An Viễn Huyền.

Công nhân đã bắt đầu khởi công xây lại mễ trang, tòa nhà cũ nhanh chóng bị dỡ bỏ, mễ trang nguyên bản to lớn giờ chỉ còn là phế tích cùng một đám bụi mờ mịt.

Bất luận là ngoài đồng ruộng hay dân chúng trong trấn đều là một mảnh hân hoan vui mừng.

An cũng không thể nghĩ được, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi An Viễn Huyền sẽ phát sinh biến hóa lớn như vậy, ngay cả Trương Huyện lệnh cũng bắt đầu xem trọng An gia.

Trương Huyện lệnh là quan viên đứng đầu An Viễn Huyền, tuy hắn không phải một vị quan tốt tuyệt đối, nhưng ít ra hắn luôn vì dân chúng suy nghĩ, An Viễn Huyền có thể phát triển đi lên, đồi với hắn chỉ có lợi mà vô hại, vì vậy hắn không tiếp tục tham dự vào kế hoạch của An Thường Đức, càng không biết âm mưu quỷ kế phát sinh về sau.

Tháng năm, từng gia đình chuẩn bị thu hoạch lương thực.

An Tử Nhiên đã hứa sẽ thu mua lương thực của họ với giá cao, vì vậy nhà nhà đều vui vẻ.

Tuy năm nay xảy ra thiên tai, so với dĩ vãng thu hoạch kém ba bốn trăm cân gạo (1 cân= 0,5 kg), nhưng một mẫu vẫn có thể thu tới bốn năm trăm cân, nộp địa tô, mỗi gia định lưu trữ một chút làm lương thực, phấn còn lại đem bán, bất quá cũng bởi vì Hồng Châu là quê hương lúc nước, chuyên sản xuất gạo, nên giá cả so với những nơi khác sẽ thấp hơn một chút.

Một đấu gạo tương đương với hai mươi cân, tại nơi khác có thể bán được một trăm văn tiền, nhưng ở Hồng Châu chỉ có thể bán được trên dưới tám mươi văn, có những địa phương thậm chí còn thấp hơn, vì vậy nông dân cuối cùng cũng không kiếm được nhiều lắm.

Từ sau khi nam nhân trong nhà đi làm công cho An gia, cơm trưa được An gia cung cấp, mà lượng cơm của nam nhân khá lớn, tích tiểu thành đại, vài gia đình tình huống đều chuyển biến tốt dần.

Bất quá hôm nay tại An gia đã xảy ra một sự việc nghiêm trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.