Đại Địa Chủ

Chương 36: Chương 36: Sụp hố (Bị hãm hại)




Ba ngày trôi qua nhanh chóng.

Mai đã là ngày đại hôn, An gia trên dưới một mảnh hân hoan, Tô quản gia cũng không lo lắng nữa, gương mặt nghiêm túc mọi ngày cũng không khỏi lộ ra nét tươi cười.

Duy chỉ có An Tử Nhiên tổng cảm thấy vẫn có điểm gì đó là lạ, nhớ lại cuộc nói chuyện hôm ấy, Phó Vô Thiên quả thực đồng ý tìm người thay thế trong đại hôn để giữ gìn thanh danh cho Vương phủ, tuy đề nghị gả Đại nữ nhi của An Thường Đức đi thay của hắn bị cự tuyệt, nhưng Phó Vô Thiên cũng nói y đã chọn được người, theo lý thì hắn nên yên tâm mới phải, mãi cho đến khi Cát Khiêm An tới…

Cát Khiêm An phụng mệnh đem giá y đến, còn là hai cái thùng lớn.

Một cái thùng toàn là quần áo, màu sắc tương đối đẹp và sáng sủa, hơn nữa đều dành cho nam, một cái thùng khác lại là chút lăng la tơ lụa, phi thường mềm mại trân quý, tất cả đều là cống phẩm, nhưng bây giờ lại xuất hiện ở trong này.

“Xin hỏi đây là có ý gì?” An Tử Nhiên nhìn Cát Khiêm An.

Cát Khiêm An mặt không đổi sắc, “Phụng lệnh vương gia, đem quần áo dùng trong đại hôn đưa cho An công tử xem qua, đây đều là do đích thân Vương gia yêu cầu, An công tử xem qua nếu không có vấn đề gì, mạt tướng liều trở về phục mệnh.”

Không có vấn đề?

Vấn đề rất lớn thì có!

Khi An Tử Nhiên sau khi nhìn thấy giá y (áo cưới), hắn cảm thấy phi thường may mắn trước đó đã đuổi hết hạ nhân ra ngoài, vì hình ảnh sau đó thật không tốt xem, hắn cần một lời giải thích từ Cát Khiêm An.

An Tử Nhiên tận lực dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi:”Vì sao giá y lại giống như để nam nhân mặc?”

Không phải giống như, mà chính xác là như vậy.

Cát Khiêm An khóe miệng khẽ nhếch, lại nhanh chóng khôi phục sắc mặt bình thường, nói:”Đây là do Vương gia phân phó đưa đến cho An công tử.” Điều này cũng không phải chỉ có một mình hắn nghi hoặc.

“Xin thứ cho ta nói thẳng, vì sao lại là cho ta?”

“Vương gia nói, ngày mai người thành hôn là An công tử, đây là do chính ngài đồng ý.” An Tử Nhiên hiện tại mới phát hiện hắn đã bị hố, thì ra người mà Phó Vô Thiên chọn lại chính là hắn, khó trách y không chịu nói với hắn người mà y chọn là ai, vậy mà hắn còn ngây ngốc phối hợp, Phó Vô Thiên cố ý trước ngày đại hôn mới đưa giá y đến, có lẽ đoán chắc hắn đã không còn thời gian để tìm người thay thế.

“Có thể có nhầm lẫn gì chăng, ta không có…”

Cát Khiêm An ngắt lời hắn,”An công tử nếu có nghi vấn thì nên đến hỏi Vương gia, mạt tướng còn phải quay về phục mệnh, xin cáo từ.” Nói xong liền không chút khách khí bỏ của chạy lấy người.

Tô quản gia ngây ngốc đứng đó.

An Tử Nhiên trầm mặc nhìn giá y màu đỏ trên bàn, giá y chế tạo phi thường hoàn mỹ, từ mỗi một đường châm đều có thể nhận ra tài nghệ của người làm chúng, đồ án thêu bằng kim tuyến rất khác biệt, không có hoa lá lòe loẹt, nếu thật sự là Phó Vô Thiên tự mình công đạo, vậy thì y đã rất để ý đến người mặc giá y này là nam nhân, không quá phô trương, lại càng không khiến người ta xem nhẹ.

“Đại thiếu gia…” Tô quản gia biểu tình đổ vỡ, trong mắt là thương tiếc cùng đau lòng, ông không biết nội tình nên cho rằng An Tử Nhiên là vì An gia mới đáp ứng gả vào Phó Vương phủ, nhất thời lòng tràn đầy áy náy, Đại thiếu gia vì họ mà nguyền ý xả thân, như vậy bảo ông không đau lòng sao được!

An Tử Nhiên khóe miệng co quắp, vốn muốn giải thích, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thôi.

Trong thời gian này Tô quản gia luôn bận tâm vì An gia, nói ra điều này chỉ làm ông càng thêm phiền não.

An Tử Nhiên không nói gì, Tô quản gia nghĩ hắn không phủ định, nhất thời lão lệ tung hoành:”Thật sự là làm bậy a, vì An gia, Đại thiếu gia lại hy sinh đến vậy, lão nô sau khi chết không còn mặt mũi gặp lão gia, lão nô thực có lỗi với lão gia.”

An Tử Nhiên:”…”

Ngay cả lão gia cũng lôi ra rồi.

Xế chiều, An Tử Nhiên tới Phó Vương phủ tìm Phó Vô Thiên, Lý quản gia lại cho hắn biết Phó Vô Thiên đã tiến cung, có khi đến tối mới trở về, tuy hoài nghi Phó Vô Thiên cố ý không muốn gặp hắn, nhưng nếu thật sự tiến cung thì cũng không có cách nào, hắn nghĩ buổi tối đi thêm một chuyến nữa, chính là còn chưa kịp hành động, Phó Vô Thiên đã tự mình lại đây…

An Tử Nhiên rất bất ngờ, càng làm cho hắn ngạc nhiên hơn là Phó Vô Thiên thế nhưng không đi bằng cửa chính.

Trong vườn hiu quạnh gió thổi từng cơn, thân thể nam nhân cao ngất ẩn trong bóng tối, không trông rõ mặt y, chỉ thấy một đôi mắt phiếm quang mang nhìn hắn.

“Nghe Khiêm An nói ngươi muốn gặp bổn Vương.”

Phó Vô Thiên chậm rãi nói, trong mắt toát ra ý cười nhợt nhạt, y đã liên tục hai lần đối An Tử Nhiên nở nụ cười, nếu để thủ hạ của y biết nhật định sẽ giật mình, bởi vì biểu cảm của y không nhiều lắm, ngoài ý muốn là y cũng không phải người ít nói, thực là một kẻ mâu thuẫn.

An Tử Nhiên bĩnh tĩnh nhìn hắn:”Vương gia thực hăng hái, đêm khuya trèo tường tới bái phỏng.”

Phó Vô Thiên thong dong nói:”Không phải là trèo tường, bổn Vương quang minh chính đại đi vào bằng cửa chính.” Dừng một chút rồi bổ sung:”Hạ nhân trông cửa đang ngủ gật.”

An Tử Nhiên:”…”

Ngày mai sẽ đem người trông cửa đêm nay đuổi việc.

“Ngươi định tiếp tục nói chuyện ở đây hay sao?” Phó Vô Thiên một bộ không biểu tình nói.

An Tử Nhiên do dự một chút, vẫn là đem y đến thư phòng, nếu muốn đến đại sảnh thì phải đi thêm một đoạn ngắn, lại nói hai đại nam nhân ở chung bị người nhìn thấy cũng không sợ bị bàn tán, khi xoay người hắn không nhìn thấy trong mắt Phó Vô Thiên quang mang chợt lóe.

Thư phòng không trang trí không quá rườm rà, nhiều nhất là sách, thanh lịch như chính con người hắn vậy, rất có phong vị, giống như một tách trà, chỉ khi nhấm nháp mới cảm nhận được hương vị độc đáo.

“Vương gia, mời ngồi.”

An Tử Nhiên rốt cho y một chén nước nóng, ở đây không có trà.

Phó Vô Thiên không chút ghét bỏ nước vô vị, bưng lên ngửa đầu uống liền một hơi, động tác phi thường hào sảng tiêu sái, mang theo quyết đoán cùng mị lực đặc biệt của nam nhân, nếu An Tử Nhiên là nữ nhân, chắc chắn sẽ bị hấp dẫn.

“Vương gia, để không làm mất thời gian của ngài, ta xin nói thẳng.” An Tử Nhiên đi luôn vào vấn đề, hắn không muốn mất thời gian thêm nữa:”Tuy rằng ta đã nói sẽ phối hợp với ngài, nhưng cho tới bây giờ ta chưa từng nói sẽ gả đi, thỉnh ngài thu hồi lại, tốt nhất là nên chọn một người khác.”

Phó Vô Thiên nhẹ nhàng đặt chén trà lên mặt bàn, trong miệng thốt ra hai chữ:”Muộn rồi.”

An Tử Nhiên ánh mắt trầm lại, ẩn chứa sắc bén:”Cái gì muộn?”

Phó Vô Thiên bình thản nói:”Sáng nay bổn Vương đã tiến cung hướng Hoàng Thượng thông tri, ta nói muốn thành hôn nhưng không phải là cùng An Vu Chi, mà là cùng An Đại thiếu gia An Tử Nhiên ngươi, Hoàng Thượng cũng đã đồng ý.”

Tuy nói thực nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng là muốn để lão Hoàng Đế cứng đầu đồng ý cho hắn thành thân với một nam tử cũng không dễ dàng, dù sao trước đó vẫn chưa từng có tiền lệ, bất quá không có nghĩa là hắn không có cách, Hoàng Đế cuối cùng không thể không đồng ý.

“Ngươi cố ý.”

Thanh âm thiếu niên thanh lãnh chợt vang lên, ẩn chứa một tia tức giận.

Phó Vô Thiên chăm chú nhìn người trước mắt, giống như đây là lần đầu tiên y ý thức được thiếu niên này mới chỉ mười sáu tuổi mà thôi, mỗi lần gặp mặt, hắn đều biểu hiện như một người trưởng thành, hoàn toàn không nhìn ra sự non nớt của thiếu niên, y đã điều tra qua, An Tử Nhiên trên tư liệu và An Tử Nhiên y nhìn thấy hoàn toàn không giống, cứ như là hai người khác nhau vậy.

An Tử Nhiên trước kia đúng là một thứ cặn bã, An Tử Nhiên hiện tại như được rót vào linh hồn một người trưởng thành, cũng có lẽ là bị việc phụ mẫu đột ngột qua đời tác động, nhưng sự bình tĩnh cùng ổn trọng kia lại như được lắng động qua nhiều năm, hương vị càng thêm thanh tân sâu sắc, giống như khi phẩm trà phải thật chậm rãi thì mới phát hiện ra hương thơm tiềm tàng.

“Đây không phải là biện pháp tốt nhất sao?” Phó Vô Thiên nói.

An Tử Nhiên biểu tình phẫn uất:”Nhượng ta một đại nam nhân gả cho ngươi chính là cái ngươi gọi là biện pháp tốt nhất sao?” Trong mắt hắn đây căn bản là một chủ ý thối nát.

Phó Vô Thiên nhìn chằm chằm vào biểu tình giận dữ của thiếu niên, không chút để ý nói:”Chẳng lẽ ngươi nghĩ bổn Vương sẽ lấy thứ xuất tiểu thư của An gia sao, mặt mũi Hoàng gia vẫn cần giữ gìn, bổn Vương nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy vẫn chỉ có thể là ngươi.”

“Ta là nam nhân.” An Tử Nhiên mặt lạnh nói.

Phó Vô Thiên gật gật đầu:”Cái đấy ta vẫn nhìn ra được, tử nữ của Đại phòng An gia chỉ còn có ngươi và đệ đệ, ngươi không phải là sẽ để bổn Vương lấy đệ đệ mới được bốn tháng đấy chứ?”

An Tử Nhiên câm lặng, hắn thật sự đã từng nghĩ quá, nhưng ý tưởng này tuyệt đối không thể nói ra, bất quá hắn nhất định không gả, một đại nam nhân mặc y bào đỏ thẫm xuất giá, ngay cả thế kỉ hai mươi mốt cũng không có chuyện như vậy, cuối cùng vẫn là Phó Vô Thiên nhượng bộ một bước.

“Ngươi không thể phủ nhận, rắc rối này là An gia gây nên, cho nên ngươi nhất định phải phụ trách.” Phó Vô Thiên nghiêm túc nói:”Bất quá xem tại giao tình của tổ phụ bổn Vương và gia gia ngươi, bổn Vương có thể đáp ứng, nếu thật sự không thích hợp, bổn Vương sẽ để ngươi rời đi, giúp ngươi thay tên đổi họ, bắt đầu một cuộc sống mới, như thế được không?”

Phương thức vừa đấm vừa xoa.

An Tử Nhiên thực rõ ràng, Phó Vô Thiên nói không phải không có đạo lý, nam nhân cùng nữ nhân bất đồng, nữ nhân không có thanh danh sẽ là vết nhơ cả đời, mà nam nhân so với nữ nhân dễ dàng hơn nhiều lắm.

“Thôi được ta đáp ứng, nhớ kỹ hứa hẹn của ngươi.”

“Đương nhiên.”

Phó Vô Thiên đáp ứng vô cùng sảng khoái sẽ tại ngày sau dạy cho An Tử Nhiên một bài học sinh động ‘Bị vô lại làm tức chết’, hắn khi đó mới hiểu rõ Phó Vô Thiên là loại người gì, y tuyệt đối không phải người.

*Anh làm đủ trò để hốt vợ về nhà, vô lại chưa?*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.