Đại Địa Chủ

Chương 184: Chương 184: Thuần đàn ông




Tiểu Thanh nhìn dung mạo mỹ lệ trong gương, khóe miệng chậm rãi gợi lên độ cung quỷ dị.

Đúng lúc này, cửa phòng bị người dùng lực đẩy ra từ bên ngoài, cánh cửa đập vào vách tường lại bắn trở về, làm phòng khép hờ, một người nhanh chóng đi đến trước mặt nàng. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Thanh, người đó đột nhiên dùng sức tát nàng một cái, “chát” một tiếng, bàn tay năm ngón đỏ tươi khắc trên mặt Tiểu Thanh.

“Ngươi dám đánh ta?” Tiểu Thanh khó có thể tin bụm mặt má, ánh mắt dữ tợn nhìn Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng hừ lạnh: “Ta sao không dám đánh ngươi, đánh chết tiện nhân ngươi, là ngươi cố ý xúi giục Kha Vũ đi tìm thiếu gia nói lí lẽ đúng không?”

Tiểu Thanh kinh ngạc một chút, trong ánh mắt đột nhiên dâng lên một tia vui mừng, “Chẳng lẽ Kha Vũ thật sự đi tìm bọn họ?”

“Quả nhiên là ngươi!” Tiểu Hồng vừa nghe là biết mình không đoán sai, giơ tay muốn tát thêm một cái, lại bị Tiểu Thanh bắt được cổ tay sau đó đẩy ra.

“Là ta thì thế nào, ai bảo Kha Vũ thành thật như vậy, ta chỉ tùy tùy tiện tiện oán giận một câu nàng liền tin là thật, chỉ có thể trách nàng ta quá xuẩn.” Tiểu Thanh không chút nào hối hận, lại đắc ý dào dạt, nàng biết Kha Vũ tâm địa quá mềm nên mới cố ý nói vậy với Kha Vũ.

Cơn giận của Tiểu Hồng tức khắc giâng lên. Kha Vũ tốt bụng giúp nàng, đã không cảm tạ thì thôi còn mắng nàng xuẩn, Tiểu Thanh vì cái gì trở nên hư như vậy? Tiểu Hồng cảm thấy tiếc hận thay Kha Vũ.

“Ngươi cho rằng ngươi xúi giục Kha Vũ đi tìm thiếu gia là có thể đạt được mục đích sao? Ta nói cho ngươi, đừng mộng tưởng hão huyền, tâm tư ác độc của ngươi thiếu gia đã sớm đoán được, không chỉ như thế, hắn còn biết những chuyện ngươi thường làm, nói ngươi là nữ nhân lả lơi ong bướm, hắn thậm chí nói An Bình sơn trang sẽ không cho loại người lòng mang ý xấu như ngươi ở lại.” Tiểu Hồng phi thường khoái trá thưởng thức vẻ mặt Tiểu Thanh từ kinh ngạc đến vặn vẹo, câu cuối cùng nàng chỉ hơi bóp méo một chút thôi.

“Không có khả năng!” Tiểu Thanh rống lên.

“Sao mà không có khả năng, chính tai ta nghe thấy, vì ngươi mà Kha Vũ đi tìm thiếu gia, nàng muốn Quản công tử xin lỗi, giờ thì hay rồi, ngươi thành công xúi giục Kha Vũ, nhưng thiếu gia lại chuẩn bị đuổi ngươi ra khỏi An Bình sơn trang.” Tiểu Hồng nở nụ cười.

Tiểu Thanh đột nhiên đứng lên, vẻ mặt dữ tợn nói: “Ta biết mà, nhất định là Kha Vũ, tiện nhân kia tỏ ra thuần lương vô hại, trên thực tế nội tâm ác độc đến cực điểm, nhất định là nàng ta nói xấu ta với thiếu gia.”

Nghe thấy thế, Tiểu Hồng tức khắc khí cực, “Ngươi quả thực hết thuốc chữa!” Nghĩ đến Kha Vũ lúc ấy không sợ sệt bảo vệ bằng hữu, nàng càng thấy không đáng, sao lại kết bạn với loại người này?!

Khi mở cửa, người đứng bên ngoài làm Tiểu Hồng kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, “Kha Vũ……”

Tiểu Thanh cũng nhìn qua, lập tức thấy Kha Vũ đứng ở cửa vẻ mặt khó có thể tin, không biết đã đứng đó bao lâu, nhưng hiển nhiên đã nghe thấy đối thoại của hai người.

Kha Vũ trước nay không thể ngờ, bạn tốt mà nàng toàn tâm toàn ý đối đãi lại ở sau lưng mắng nàng. Nàng hảo ý giúp đỡ, Tiểu Thanh không chỉ không cảm kích, thậm chí ác ý phỏng đoán nàng hãm hại Tiểu Thanh. Kha Vũ cảm thấy bi thương vô tận. Bây giờ, nàng không nghĩ tới Tiểu Thanh, mà nhớ lại nàng một khắc trước đứng trước mặt thiếu gia nói chắc như đinh đóng cột, nàng quả nhiên sai đến thái quá, thiếu gia nói đúng, nàng một chút cũng không hiểu Tiểu Thanh.

“Vì cái gì, vì cái gì ngươi lại biến thành như vậy?” Kha Vũ bi ai nhìn nàng, nàng hoàn toàn không rõ Tiểu Thanh vì cái gì lại biến thành cái dạng này, nàng một chút cũng không phát giác, nàng quả là người bạn tồi phải không?

Tiểu Thanh đột nhiên đi đến, dùng sức bắt lấy bả vai Kha Vũ lớn tiếng hô: “Là ngươi đúng không, ngươi nói xấu ta với thiếu gia nên hắn nói muốn đuổi ta ra khỏi sơn trang? Có đúng không?”

“Không có, không có…” Kha Vũ khổ sở lắc đầu.

“Tiểu Thanh, ngươi muốn làm gì, buông tay!” Tiểu Hồng thấy nàng dùng sức như vậy, vội vàng kéo ra, giấu Kha Vũ sau người, chỉ trích: “Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi sao? Ngoài mặt nói một đằng, sau lưng làm một nẻo, đừng nghĩ ai cũng xấu xa ghê tởm giống ngươi, Kha Vũ, chúng ta đi, đừng nói chuyện với loại người ghê tởm này.”

Tiếng ba người cãi nhau không nhỏ, lúc ấy rất nhiều người đều đã làm xong việc rồi trở lại phòng cho nên đều nghe thấy được, ngoài những hạ nhân hảo sắc, rất nhiều người vốn đã không thích Tiểu Thanh, Tiểu Thanh tâm nhãn quá nhiều, đầy bụng ý xấu, lui tới với nàng ta bị bán lúc nào cũng không biết.

Phó Vô Thiên trở lại sơn trang thì phát hiện An Tử Nhiên tâm tình tựa hồ không tốt lắm, tuy có vẻ không khác gì ngày thường nhưng hắn lại nhạy bén phát giác có một chút không giống. Phó Vô Thiên cầm tay hắn, An Tử Nhiên thuận thế dựa vào bả vai.

“Vừa rồi ta nghe thấy hạ nhân bàn luận Vương phi muốn đuổi Tiểu Thanh ra khỏi An Bình sơn trang, vì nữ nhân này nên tâm tình không tốt?”

“Nàng ta không có năng lực đó.”

“Vậy thì làm sao vậy?”

An Tử Nhiên ôm cổ hắn, chôn mặt vào hõm vai, rầm rì, “Chỉ là nhớ tới một người đáng ghét mà thôi.”

Kha Vũ làm hắn nhớ tới con gái ruột của cha mẹ nuôi. Cha mẹ đẻ của hắn qua đời sớm nên hắn lúc còn rất nhỏ đã thành cô nhi, sau được cha mẹ nuôi nhận nuôi. Họ có một cô con gái bề ngoài thực thuần lương nhưng tâm tư ác độc.

Ả thích dùng bề ngoài thiện lương nhu nhược để ngụy trang mê hoặc nam nhân. Ả không thích hắn bởi vì hắn luôn có thể dễ dàng nhìn thấu ngụy trang của ả, hắn cũng không thích ả. Sau khi hắn rời đi, lần cuối cùng nghe thấy tin tức về ả là mười một năm sau, nghe nói ả bị một người phụ nữ chỉnh đến thân bại danh liệt, báo cũng đăng tin, hắn không đồng tình với ả nhưng biết cha mẹ nuôi sẽ thương tâm.

Kha Vũ cũng giống ả khi ả giả thuần lương. Nhưng hắn biết nội tâm của Kha Vũ cũng không khác bề ngoài.

An Tử Nhiên không muốn nói, đó đều là chuyện quá khứ, đã vĩnh viễn lưu lại ở một thời không khác, không liên quan tới nơi này, ở đây, hắn đã có một đoạn nhân sinh mới. Hắn không nói, Phó Vô Thiên cũng không hỏi.

An Tử Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, “Vương gia, An Bình sơn trang nên chỉnh đốn một chút.” Hắn muốn giải quyết dứt điểm chuyện này, hơn nữa vẫn phải đợi tiểu thúc đưa những người đó tới, hắn thật sự không muốn khi bận đến đầu óc choáng váng mà còn phải đối mặt với mấy chuyện vặt trong sơn trang.

“Vương phi ra quyết định gì, bổn vương đều tán đồng.”

“Quyết định vậy đi, chúng ta đi ăn.”

“Được.”

Khi hai người ngồi vào bàn, Thiệu Phi đã được Quản Túc dỗ dàng xong, biết là hiểu lầm, Thiệu Phi không giận dỗi với Quản Túc nữa, quả nhiên, cho nhau cho thấy cõi lòng là khác ngay, dĩ vãng Thiệu Phi cũng không phát cáu như vậy, hiện tại có người sủng, lá gan cũng biến đại. Kẻ muốn cho người muốn nhận, ai cũng quản không được hai người họ.

Việt Thất bày tỏ hắn cũng phải đi tìm một nửa kia, bằng không mỗi ngày nhìn bọn họ sẽ hâm mộ chết.

“Người tốt như ta, ngươi không thể tìm được người thứ hai.” Thiệu Phi bị Quản Túc sủng đến tính cách bắt đầu phát triển theo hướng ngạo kiều.

Việt Thất làm ra vẻ mặt buồn nôn, ghét bỏ nói: “Lão tử là thuần đàn ông, chỉ thích nữ nhân, không giống ngươi.”

“Ý của ngươi là, ta không phải thuần đàn ông?” Thiệu Phi cảm thấy lời nói có ẩn ý.

Việt Thất không nói tiếp. Thiệu Phi cảm thấy vẻ mặt của hắn đã nói lên đáp án, tức khắc khó chịu, khi mọi người cho rằng hắn sẽ tìm Quản Túc giúp hắn trả thù, hắn đột nhiên nhìn về phía An Tử Nhiên, “Vương phi, Việt Thất nói chúng ta không phải thuần đàn ông.”

“Khụ khụ!” An Tử Nhiên bị sặc rồi. Phó Vô Thiên vội vàng vỗ vỗ lưng hắn.

Quản Túc giơ ngón tay cái với Thiệu Phi, chiêu này họa thủy đông dẫn quá tuyệt, hắn không nghĩ Thiệu Phi có thể nghĩ ra. Thiệu Phi đắc ý nâng cằm, hắn thấy mình thông minh đột xuất.

Việt Thất cũng không thể không giơ ngón tay cái, Thiệu Phi đầu óc đơn giản tứ chi phát đạt lại có thể nghĩ đến kéo Vương phi xuống nước, quá làm hắn ngoài ý muốn.

Ngày hôm sau, An Tử Nhiên dành ra một ngày không đi xưởng. An Bình sơn trang tương lai cũng sẽ trở thành nhà hắn, hơn nữa theo mức độ nổi tiếng của xưởng càng ngày càng cao, sơn trang cũng cần tiến hành chỉnh đốn, nếu không về sau tùy tùy tùy tiện người nào cũng có khả năng bị thu mua.

Thẩm quản gia là người của Phó Vương phủ người, lúc trước hắn đi theo Quản Túc đến đây, An Bình sơn trang từ xây xong vẫn luôn do hắn quản lý, hắn là người nghiêm túc, từng có kinh nghiệm, hắn biết Vương phi sớm hay muộn sẽ chỉnh đốn sơn trang nên những chuyện xảy ra trong sơn trang đều được hắn ghi lại.

“Vương phi, đây là danh sách hạ nhân trong sơn trang, ghi chép về mỗi người đều ở bên trong, có vấn đề hay không đều được đánh dấu ở bên cạnh, đặc biệt những người có dấu chu sa đều có chút tay chân không sạch sẽ.” Thẩm quản gia đặt một quyển sổ màu lam trước mặt hắn.

An Tử Nhiên cầm sổ lên mở ra, đập vào mắt là tên của nha hoàn Tiểu Thanh, bị đánh dấu nghiêm trọng, bên cạnh còn viết cách nàng đối nhân xử thế, phi thường kém, là loại người một khi xảy ra chuyện thì lập tức đổ lỗi cho người khác.

“Thẩm quản gia, ngươi triệu tập tất cả hạ nhân tới tiền viện, nói có chuyện quan trọng phải thông báo.”

“Vâng, Vương phi.”

Tin này nhanh chóng thổi quét đến các góc ngách trong An Bình sơn trang, cảm thấy có đại sự, mọi người vừa chạy tới tiền viện vừa thảo luận, bọn họ trở thành hạ nhân trong An Bình sơn trang đã mấy tháng, chưa từng có chuyện như vậy.

Trong số họ, chỉ có một người sắc mặt rất khó coi. Người kia chính là Tiểu Thanh, hôm qua mới nghe An Tử Nhiên nói sẽ đuổi nàng ra khỏi An Bình sơn trang, nàng vẫn luôn lo lắng đề phòng, hôm nay lại có chuyện này, trong lòng tức khắc có dự cảm không tốt.

Thẩm quản gia hiệu suất rất cao, không đến nửa canh giờ, mọi người tập hợp xong. Một đám người đứng ở trong viện, tiếng bàn tán nhỏ vụn không ngừng vang lên, An Tử Nhiên xuất hiện, mọi người mới an tĩnh lại.

An Tử Nhiên đảo mắt qua đám người, nhân tế quan hệ như thế nào cơ hồ lập thấy rõ ràng. Quan hệ tốt thì tốp năm tốp ba đứng ở một chỗ, nhân duyên kém thì trực tiếp bị cô lập, tỷ như nha hoàn Tiểu Thanh. Từ khi cãi nhau với Kha Vũ, hai người liền không nói với nhau một câu, Kha Vũ nhân duyên không tồi nên không ít người an ủi nàng, khịt mũi coi khinh Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh vì chuyện ngày hôm qua nên sợ bị An Tử Nhiên nhớ thương, trốn trong góc, cho rằng chỉ cần An Tử Nhiên không thấy nàng thì sẽ không có việc gì.

An Tử Nhiên đơn giản rõ ràng tóm tắt mục đích của hắn, “Mọi người làm việc ở An Bình sơn trang đã hai ba tháng, trong khoảng thời gian này, biểu hiện của mọi người ta đều xem trong mắt, ta là người thưởng phạt phân minh, chăm chỉ thành thật, ta sẽ không bạc đãi, nhưng nếu cả ngày không làm việc, nơi nơi nói xấu lại tâm tư bất chính, ta sẽ không lưu…”

Lời này không đặc chỉ, nhưng có mấy người lại theo bản năng nhìn Tiểu Thanh. Tâm tư bất chính còn không phải chỉ nàng ta.

Tiểu Thanh sắc mặt xanh mét.

An Tử Nhiên nói xong, Thẩm quản gia liền tiến lên, nhìn mọi người nói: “Phía dưới, gọi đến tên ai thì bước lên phía trước.” Nói xong, Thẩm quản gia mở ra quyển sách trong tay. “Phúc Lâm, Chu Đường… Kha Vũ, Tiểu Hồng…”

Người bị gọi tên ngay từ đầu còn có chút khẩn trương, nhưng theo số người bị gọi ngày càng nhiều, những người đó dần bình tĩnh lại, bởi vì bọn họ phát hiện, những người bị gọi ngày thường đều làm việc nghiêm túc, người không bị gọi ngược lại thấp thỏm bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.