Đại Địa Chủ

Chương 361: Chương 361: Tiểu hài tử




Hai ngày không quá lâu, từ Kiến Phủ đến Ninh Thủy hải vực, tốc độ như vậy đã nhanh như bay.

Lại lần nữa cảm nhận Long Giang nước sông hung mãnh, An Tử Nhiên đã thích ứng hơn, còn Thiệu Phi lại một đường chỉ ọe với nôn. Quen xe ngựa xóc nảy không nhất định có thể quen lay động trên biển.

Thiệu Phi cũng ngồi thuyền rồi mới biết được mình thế nhưng sẽ say tàu, trước kia vẫn luôn không có cơ hội. Nôn hai ngày, hắn tiều tụy đến sắp không ra hình người. Quản Túc dìu hắn rời thuyền, hai chân hắn còn run không ngừng.

“Bảo ngươi đừng đi mà ngươi không nghe.”

Thiệu Phi vẻ mặt đưa đám, “Ta nào biết Long Giang nước chảy xiết như vậy.” Lúc trước ngồi thuyền đến Kiến Phủ không vất vả như vậy, sóng nước tương đối ôn hòa, cũng không bị say sóng. Hơn nữa hắn cho rằng sẽ quen, không ngờ lần này còn nghiêm trọng hơn, may mắn chỉ có hai ngày.

“Ngu ngốc.” Quản Túc bất đắc dĩ lắc đầu.

Thiệu Phi phản bác nói: “Ngươi còn không phải thích tên ngu ngốc này.”

Quản Túc tức khắc dở khóc dở cười. Lá gan càng lúc càng lớn, da mặt cũng ngày càng dầy, trước kia bị trêu thì mặt sẽ đỏ như mông khỉ, hiện tại ngày càng có xu hướng ngạo kiều.

Quan phủ địa phương biết họ đến, nhưng tiếp đãi họ chính là Chương Lập Ngôn, tổng chỉ huy thủy quân ở Ninh Thủy hải vực. Làm tổng chỉ huy nhưng năng lực của hắn không mấy xuất sắc, lần này thuỷ quân Dung Quốc đột nhiên làm khó dễ, hắn cũng sợ tới mức luống cuống tay chân, biết được Quận Vương sẽ tới mới tùng một hơi.

“Tình hình chiến đấu thế nào?” Vừa vào phủ, Phó Vô Thiên đã đi vào chính đề.

Chương Lập Ngôn sửng sốt một chút, “Hồi Vương gia, tình huống không quá lạc quan. Thuỷ quân Dung Quốc thường thường đánh lén, bởi vì thuyền của họ tốt hơn, cho nên…đã có mấy lần thua trong tay họ.” Nói xong câu cuối cùng, chính hắn cũng có chút ngượng ngùng. Hắn là tổng chỉ huy, lại không thể thắng một lần, rất mất mặt.

Phó Vô Thiên trầm mặt, “Bởi vì thuyền họ tốt cho nên các ngươi không thể nghĩ được biện pháp gì sao?”

Chương Lập Ngôn nghe ra Quận Vương tức giận, mồ hôi lạnh tức khắc chảy xuống. Họ đã rất nhiều năm không đánh thuỷ chiến, hải tặc ở Ninh Thủy hải vực lại tương đối ít, nhiều năm như vậy, thuỷ quân đã sớm mất đi sự sắc bén. Ai có thể trông cậy vào một thanh đao cùn chém người?

Không khí trong đại đường rất áp lực, hạ nhân đều nơm nớp lo sợ. Một phụ nhân đột nhiên đi vào đánh vỡ trầm mặc.

“Lão gia, A Đại nói hôm nay quý phủ có khách, như thế nào không thấy ai cả?” Phụ nhân không để ý xung quanh, tùy ý hỏi. Đi vào mới phát hiện không khí có điểm không đúng, ngẩng đầu mới rốt cuộc thấy Phó Vô Thiên, tức khắc ngây ngẩn cả người.

Chương Lập Ngôn lạnh mặt, “Biết có khách nhân tới còn không có quy củ, còn không mau đi xuống!”

Thấy lão gia sinh khí, phụ nhân trong lòng tuy không cao hứng, cũng không dám trước mặt khách nhân la lối khóc lóc, bởi vì nàng phát hiện lão gia không ngồi ở chủ vị, hai cái ghế chủ vị đều cho hai nam nhân tuổi không lớn ngồi, do dự lui xuống. Sắp ra khỏi đại đường, nàng lại quay đầu nhìn lén họ một cái.

Phụ nhân không phải chính thê của Chương Lập Ngôn, mà là thiếp thất mới nghênh thú. Xinh đẹp như hoa, thích ra ngoài dạo phố, là thê thiếp tiêu tiền nhất của Chương Lập Ngôn. Nếu không có mỹ mạo lại biết lấy lòng, chỉ sợ đã sớm thất sủng.

Chương phủ chướng khí mù mịt, Phó Vô Thiên không muốn ở lại, Chương Lập Ngôn cũng không dám để họ ở trong phủ của mình. Mấy ngày trước thu được tin tức, hắn đã tìm một tòa phủ đệ khác lớn hơn Chương phủ một chút, cách hải vực cũng tương đối gần.

Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau họ liền xuất phát đi Ninh Thủy hải vực.

Ninh Thủy hải vực rất lớn, phụ cận có khá nhiều cảng, nhưng phần lớn là chỗ nước cạn nên càng thích hợp đánh bắt, rất nhiều ngư dân cũng thường xuyên sẽ ra biển bắt cá.

Từ khi có đánh giặc, ngư dân đã bị cấm ra biển. Mất kế sinh nhai, đại bộ phận ngư dân đều có kháng nghị. Họ dựa vào đánh bắt để duy trì cuộc sống, không cho họ ra biển thì họ lấy gì mà ăn.

Có ngư dân kháng nghị với quan phủ, nhưng quan phủ căn bản mặc kệ, nói cấm ra biển bắt cá là mệnh lệnh của tổng chỉ huy thuỷ quân, đi mà kháng nghị với Chương Lập Ngôn. Chương Lập Ngôn bận đối chiến với thuỷ quân Dung Quốc đến sứt đầu mẻ trán, nào có thời gian quản mấy việc nhỏ đó, cho nên ngư dân cơ bản đều bị đuổi về.

Dân không đầu với quan đã là câu nói từ thời xưa. Nhưng không có cơm ăn sẽ không sống nổi, ngư dân cũng không tiếc mạng, tập thể chạy đến trước cửa Chương phủ kháng nghị.

Chương Lập Ngôn bực bội phái người dùng vũ lực đuổi đi, không ít ngư dân bị đả thương. Chuyện này ồn ào thật sự lớn, Chương Lập Ngôn dùng vũ lực trấn áp mới bình ổn, nhưng cũng không sẽ thay đổi ngư dân phẫn nỗ với Chương Lập Ngôn.

Sáng sớm, Chương Lập Ngôn mới vừa dẫn Phó Vô Thiên đến một cái cảng, một cục đá bay thẳng tới, đập trúng đầu hắn đang cười giảng giải.

“Là ai?” Chương Lập Ngôn nhìn cục đá lăn lăn trên đất, tức giận đến mặt xanh ngắt.

Đầu sỏ gây tội thấy vậy liền xoay người chạy trốn. Đó là một tiểu hài tử tầm mười tuổi, gầy gầy nhược nhược.

Định gọi người bắt lại, Chương Lập Ngôn đột nhiên nghĩ đến mình đang đi cùng Quận Vương, nếu để Quận Vương biết chuyện, hắn khả năng sẽ ăn đủ. Câu nói đã đến cổ họng lập tức đổi thành một câu cười ha ha.

“Hiện tại tiểu hài tử thật là nghịch ngợm.”

Chính là hắn đã quên, tiểu hài tử không biết gì là cố kỵ.

Thấy Chương Lập Ngôn không giống như lúc thường lệnh cho người bắt họ, lá gan lại lớn hơn, từ mặt đất nhặt đá ném tới. Một viên, hai viên…… Không hề ngoại lệ đều trúng đích.

“Họ Chương chính là người xấu! Là đại phôi đản!” Tiểu hài tử vừa ném vừa kêu.

Chương Lập Ngôn thật hận không thể lấp kín miệng tiểu hài tử, vội vàng ra dấu cho thủ hạ. Chỉ là không chờ thủ hạ của hắn gật đầu, bên tai liền vang lên giọng của Quận Vương.

“Thiệu Phi, mang nó lại đây.”

“Rõ, Vương gia.”

Tiểu hài tử thấy có người tới, lập tức vứt đá trong tay rồi xoay người chạy. Tiểu hài tử mười tuổi sao có thể chạy nhanh hơn Thiệu Phi, không được vài bước đã bị Thiệu Phi ôm lấy nhấc lên không. Tiểu hài tử oa oa kêu to, không ngừng mắng, thoạt nhìn có vẻ không sợ hãi.

“Các ngươi nhất định là cùng một đám với người xấu, buông ta ra!”

Chương Lập Ngôn mồ hôi lạnh chảy ròng, còn sợ hãi hơn tiểu hài tử, vội vàng chen vào: “Vương gia, mấy việc nhỏ nhặt này không bằng giao cho tiểu nhân xử trí.”

“Không cần, kế tiếp ngươi không cần đi theo.” Phó Vô Thiên nói xong liền đi, những người khác vội vàng đuổi kịp, bao gồm cả Thiệu Phi đang ôm tiểu hài tử.

Chương Lập Ngôn bị cốt truyện chuyển biến đột nhiên dọa sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, lại không thể thốt ra một câu ngăn cản. Họ đã đi xa, hắn mới giật mình hoàn hồn, không dám trì hoãn, cơ hồ té ngã lộn nhào chạy về phủ.

Tình hình hiện tại là hắn không phải lo lắng thuỷ chiến thất bại, mà là lo lắng ngư dân. Sớm biết sẽ biến thành như bây giờ, hắn lúc trước sẽ không đối đãi ngư dân như vậy, hiện tại chỉ có thể nghĩ cách bổ cứu.

Bên kia, Phó Vô Thiên không lập tức đi đến tổng bộ. Nếu không thể giải quyết vấn đề từ gốc, đánh trận cũng sẽ có vấn đề.

Họ mới đến nhưng nhãn lực vẫn có. Thông thường gần cảng đều có ngư dân, bởi vì đánh giặc phải phong tỏa cảng, cuộc sống của ngư dân khẳng định sẽ xuất hiện vấn đề, Chương Lập Ngôn hiển nhiên không giải quyết tốt vấn đề này. Tiểu hài tử đã chứng thực suy đoán.

“Vương gia, xem ra Ninh Thủy hải vực có không ít vấn đề.” An Tử Nhiên chỉ cảm thấy thật là đi đâu cũng có thể gặp thành phần tham quan ô lại, ngồi không ăn bám. Chương Lập Ngôn hiển nhiên không phải một quan tốt. Hắn tuy là tổng chỉ huy thủy quân nhưng chức quan còn cao hơn quan phủ địa phương.

“Vậy trước giải quyết mấy vấn đề này. Quản Túc, ngươi và Thiệu Phi đi đến tổng bộ nhìn xem, tạm thời không cần tiết lộ thân phận.” Phó Vô Thiên nói.

“Rõ, Vương gia.”

Thiệu Phi buông tiểu hài tử rồi đi cùng Quản Túc.

Tiểu hài tử nghe đối thoại của họ, đã không còn ầm ĩ. Người này là Vương gia, mấy người này tựa hồ muốn đối phó Chương Lập Ngôn. Nhưng họ vừa rồi còn đứng cùng Chương Lập Ngôn.

An Tử Nhiên nhìn bé một cái, nói: “Về nhà đi.”

Tiểu hài tử mắt sáng lên, “Các ngươi có phải tới giúp chúng ta đối phó Chương Lập Ngôn?”

Phải dùng đến đối phó… An Tử Nhiên cảm thấy đôi mắt bé khá giống Tử Minh, “Ngươi ghét Chương Lập Ngôn?”

Tiểu hài tử không chút do dự gật gật đầu, “Nếu các ngươi có thể giúp ta đả đảo Chương Lập Ngôn, ta làm trâu làm ngựa báo đáp các ngươi.”

“Chúng ta không cần ngươi làm trâu làm ngựa, nhưng ngươi có thể suy xét sau khi lớn lên làm một người lính xuất sắc.” An Tử Nhiên nói.

“Thật vậy chăng? Kia một lời đã định nga.” Tiểu hài tử vui mừng gật gật đầu, sau đó liền chạy.

“Bản lĩnh hống tiểu hai tử của Vương càng lúc càng lớn.” Phó Vô Thiên cười nói.

An Tử Nhiên tiếp tục cười mà không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.