Đại Địa Chủ

Chương 433: Chương 433: Tiểu hài tử




Mồng 5 tháng 8.

Mùa hè năm nay ít oi bức hơn năm trước.

Trải qua thương nghị, Đại Á quyết định chấp nhận Tử Vi Quốc và Dung Quốc cầu hòa. Đây là xu thế tất yếu, nhưng lúc này địa điểm tổ chức đàm phán định ở Quân Tử Thành.

Tử Vi Quốc không có dị nghị, nhưng Dung Quốc bắt đầu có chút phê bình kín đáo, nhưng không tới phiên họ phản đối. Muốn không phải đánh giặc thì tới đây mà đàm phán, không muốn thì chiến tiếp. Tuy rằng Đại Á không muốn khơi mào chiến tranh, nhưng cần thiết thì họ cũng sẽ không lùi bước mảy may. Hơn nữa, đến lúc đó không phải cứ nhận thua là có thể giải quyết.

Thời gian đàm phán là vào ngày 15 tháng 8. Ngày này tới thực mau.

Sứ giả của Tử Vi Quốc và Dung Quốc lần lượt tới Quân Tử Thành vào ngày 13. Đội ngũ mênh mông, hoàn toàn không giống quốc gia thua trận, nhìn ra được họ vẫn rất sĩ diện. Dung Quốc hoàn toàn là chết căng, còn Tử Vi Quốc là chân chính có vài phần ngạo khí cường quốc.

Đại Á tiếp đón họ vào đại sứ quán, bên ngoài có trọng binh canh gác. Thân là nước chiến thắng, Đại Á không tỏ vẻ coi khinh hay miệt thị, làm hai sứ giả thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu Đại Á ra oai phủ đầu, đến lúc đó liền khó coi.

Sứ giả Cao Trạch tới vào hôm sau, vì đường xá tương đối xa xôi. Đại biểu của họ là Hoa Vương gia, xét thấy quan hệ của ông với Phó Vô Thiên, Đại Á không đưa sứ giả Cao Trạch tới đại sứ quán, mà tới một tiểu viện độc đáo, cách Phó Vương phủ không xa.

Lần này đàm phán có liên quan đến diễn biến kế tiếp, cho nên họ đều rất coi trọng.

Phó Nguyên Phàm triệu tập rất nhiều thần tử, trải qua mấy ngày thương nghị, cuối cùng xác định mấy bộ phương án, sau đó đưa một phần đến Phó Vương phủ.

Lần này đàm phán, Phó Vô Thiên vẫn chủ yếu làm nhiệm vụ ra mặt. Đi cùng hắn còn có mấy quan văn trẻ, đều là Phó Nguyên Phàm tự tay chỉ định. Có đại thần phản đối, cho rằng họ quá trẻ, đương nhiên, phản đối khẳng định không có hiệu quả.

Tới ngày 15, mọi người đều dồn ánh mắt về địa điểm tổ chức đàm phán, Thiên Long sòng bạc. Đây là quyết định của Phó Nguyên Phàm, khi mới công bố, tất cả mọi người đều nghĩ mình nghe lầm. Quốc gia đại sự lại tổ chức ở sòng bạc, không khỏi quá khôi hài.

Nhưng nơi này là Đại Á, hoàng đế Đại Á định đoạt, họ tuy cảm thấy không ổn nhưng cũng không thể bắt bẻ cái gì, dù sao cũng là bên thua trận.

Phó Nguyên Phàm hiện tại đã bớt tùy hứng, nhưng phản ứng duy nhất của An Tử Nhiên chính là chỉ cần bồi thường tổn thất ngày đó cho hắn là được, làm Phó Nguyên Phàm đã chuẩn bị ‘diễn văn’ lại không được đọc. Đường phu rõ ràng có tiền mà còn để ý chút tiền trinh này.

Vì thế, sòng bạc dừng hoạt động một ngày.

Giờ Tỵ, chính là buổi sáng 9 giờ, các sứ giả lần lượt đi vào Thiên Long sòng bạc. Sòng bạc náo nhiệt phi phàm hiện giờ không có một bóng người, chỉ còn lại trọng binh canh gác.

Sòng bạc cách cục sáng tạo làm mọi người mở to mắt trầm trồ. Khác với phong cách mà họ thường thấy, không gian bên trong được tận dụng hợp lý, thành lập đã mấy năm mà thoạt nhìn vẫn mới mẻ độc đáo như trước, lộ ra hơi thở xa hoa.

Hoa Vương gia một đường kinh ngạc cảm thán không thôi, khi thấy lầu các đắm chìm trong một mảnh hoa cỏ thì càng khen không ngớt lời. Không hổ là Vương phi của cháu ngoại, đã sớm nghe nói Vương phi rất lợi hại, tận mắt chiêm ngưỡng mới phát hiện quả nhiên không chỉ là nghe đồn.

Gác mái nổi danh vì nét lịch sự tao nhã. Phát triển đến bây giờ, An Tử Nhiên lại gia tăng thêm một vài thứ thú vị. Mấy thứ này đều không phải của nơi này, cho nên ngay cả sứ giả Tử Vi Quốc cũng chưa từng thấy.

Nhưng họ tới không phải để chơi. Khi họ đã an tọa, Phó Vô Thiên không để họ chờ lâu. Hắn vừa xuất hiện, chút hứng khởi thoáng chốc hóa thành áp lực.

Đã là đàm phán, khẳng định sẽ có tranh chấp.

Đã là đàm phán, khẳng định sẽ có tranh chấp.

Sứ giả Tử Vi Quốc và Dung Quốc như lâm đại địch ngồi nghiêm chỉnh. Dung Quốc đã từng có một bài học đàm phán với Đại Á, sứ giả toàn thân toát mồ hôi lạnh, bởi vì chiến thần Đại Á cười như không cười làm hắn thập phần hoài nghi mình có thể hoàn thành nhiệm vụ mà Hoàng Thượng giao cho hay không.

Đáng nhắc tới chính là, Tử Vi Quốc lần này phái ra Lôi Dương cùng Lê Triển Bạch. Hai người từ lúc bắt đầu liền biểu hiện thập phần nghiêm túc. Trước khi đến họ cũng biết kế tiếp sẽ là một hồi chiến căng thẳng.

……

Phó Vương phủ

An Tử Nhiên yên lặng ngồi trên ghế. Hắn không cùng Phó Vô Thiên đi đàm phán, một là hắn không có hứng thú, hai là bởi vì có một vị khách khó chơi tới Vương phủ. Vị khách này hiện giờ đang tranh đoạt với cùng đệ đệ của hắn.

“Ca ca là của ta!” An Tử Minh giơ hai cánh tay trắng nõn gắt gao ôm đùi phải An Tử Nhiên, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, hiển nhiên phi thường không hài lòng khi lại có người tới đoạt ca ca.

Vị khách lại ôm chặt chân trái của hắn, đồng dạng phồng má bĩu môi nói: “Mới không phải, ca ca là của ta”

Hai đứa tranh tới tranh đi đã được ba mươi phút.

Ngoài ba vai chính thì còn có một người xem, chính là Đô Đô tiểu bằng hữu. Bé dùng tròng măt đen láy rất bình tĩnh nhìn các ca ca tranh tới cướp đi, thường thường lại giơ tay nghịch món đồ chơi trước mặt, rất có cảm giác ‘phàm nhân ngu xuẩn’.

An Tử Nhiên đỡ trán. Hắn chỉ không hứng thú ra ngoài mà thôi, vì sao tất cả mọi người lại ném ba tiểu hài tử cho hắn trông, đệ đệ cùng Đô Đô thì thôi, Cao Thiên vì sao cũng muốn tới xem náo nhiệt. Cao Thiên chính là ngốc tử hay quấn lấy hắn gọi ca ca khi ở Cao Trạch, không ngờ Hoa Vương gia cũng đưa hắn đến đây.

“Ca ca là của ta!”

“Là của ta!”

“Mới không phải của ngươi!”

Một lớn một nhỏ, tuổi khá chênh lệch cãi nhau đến mặt đỏ cổ thô.

An Tử Nhiên chỉ cảm thấy lỗ tai vẫn luôn ong ong không ngừng, chưa bao giờ biết trông nom tiểu hài tử sẽ phiền toái như vậy, hôm nay cuối cùng cảm nhận được, quả thực sống không bằng chết.

Khóe miệng Đô đô tiểu bằng hữu đột nhiên xả ra một độ cung cực nhỏ, giống như đang cười, một hồi lại biến mất.

An Tử Nhiên trùng hợp nhìn thấy. Hắn vẫn luôn cảm thấy Đô Đô còn trưởng thành sớm hơn Tử Minh, hơn nữa nghe các lão nhân trong phủ nói rất giống lão Vương gia khi còn nhỏ, đều không yêu cười. Bé tuy không phải lúc nào cũng lạnh mặt, nhưng cũng không thích cười giống tiểu hài tử, chủ yếu là quá an tĩnh. Cũng may ngũ quan được kế thừa những ưu điểm của cha mẹ.

Đô Đô phát hiện An Tử Nhiên đang nhìn mình, cúi đầu tự hỏi một chút, đột nhiên đi tới, giơ tay lên nói: “Ca ca ôm một cái.”

Hai đứa đang ồn ào túi bụi nghe được lời này đột nhiên an tĩnh, đồng thời nhìn về phía Đô Đô.

An Tử Nhiên cười, duỗi tay bế bé lên, bóp cái mũi mềm mại, “Tiểu hoạt đầu, cái đầu bé tí mà rất thông minh.”

Đô Đô rốt cuộc lộ ra tươi cười.

Nhìn Đô Đô an tĩnh ngồi trong lòng ca ca, hai người cuối cùng đều rối rắm không động tĩnh. Ông nội nói phải yêu quý đệ đệ, không thể bắt nặt đệ đệ. Thôi, họ đại nhân đại lượng để đệ đệ ngồi trong lòng ca ca một hồi là được.

Vì thế, dưới tình huống Phó Vô Thiên không biết, Đô Đô tiểu bằng hữu cùng An Tử Nhiên đạt thành một ước định trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Có Đô Đô hỗ trợ kiềm chế đứa trẻ lớn Cao Thiên cùng An Tử Minh gặp ca ca là chỉ số thông minh giảm xuống, An Tử Nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái.

Phó Vô Thiên trở về còn sớm hơn tiểu thúc và thẩm thẩm.

Đàm phán không thể lập tức có kết quả, đặc biệt là khi Đại Á còn nhân cơ hội ngoạm một miếng thịt lớn. Đại biểu của Tử Vi Quốc cùng Dung Quốc đen mặt từ đầu tới cuối, bởi vì Đại Á muốn bồi thường không chỉ là bạc, còn có đất đai.

Bạc hết thì có thể kiếm, nhưng đất đai mất đi có thể sẽ không trở lại. Hai nước kiên quyết không đồng ý, Đại Á cũng không lui bước. Thấy hôm nay sẽ không có kết quả, Phó Vô Thiên liền dẫn người rời đi.

Thảm nhất chính là Dung Quốc, không chỉ phải bồi thường Đại Á, còn phải bồi thường Cao Trạch. Nếu đồng ý với điều kiện, Dung Quốc sẽ bị cắt đi một khối thịt to, rất có khả năng phải vài thập niên mới có thể khôi phục, cho nên họ đương nhiên không thể đồng ý.

Himeko: có thể bạn đã biết, thời xưa các nước thua phải bồi thường các nước thắng.

Hoa Vương gia theo Phó Vô Thiên trở về Vương phủ, cười ha hả đón Cao Thiên về. Tiểu tử này chưa từng quên ca ca, ông cũng rất bất đắc dĩ. Nhưng không nghĩ An Tử Nhiên chăm sóc Cao Thiên rất khá, buổi sáng còn ầm ĩ mà hiện tại đã hoà bình chơi chung, cùng hai đứa trẻ chơi một trò gọi là “phi hành kỳ”*.

*飛行棋: đọc qua cách chơi thì giống cờ cá ngựa của mình đến 90%.

Dù An Tử Minh chỉ số thông minh cao, Đô Đô dù trưởng thành sớm, bản chất chúng vẫn là tiểu hài tử.

Trò chơi này An Tử Nhiên mới nghĩ ra ngày hôm qua, bởi vì rất đơn giản cho nên không mất bao nhiêu thời gian làm ra, vừa lúc đủ để ba đứa trẻ chơi.

Thời gian tiếp theo, đàm phán vẫn tiến hành không phải mấy thuận lợi. Lôi Dương cùng Lê Triển Bạch đều biết Đại Á sẽ không bỏ qua cơ hội này, đã sớm đã có chuẩn bị tâm lý, qua lại hai lần thì dần dần nhả ra.

Dung Quốc vẫn muốn thương lượng, nhưng Đại Á và Cao Trạch vẫn giữ quan điểm ban đầu, không đồng ý thì tái chiến, một chút thương lượng cũng không có, làm sứ giả Dung Quốc tức không chỗ để tiết. Vì sao Đại Á lại đồng ý với điều kiện của Tử Vi Quốc, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng thịt muỗi cũng là thịt a.

Ngày 1 tháng 9, Phó Vô Thiên tham dự tiến hành đàm phán lần thứ ba. Cùng lúc đó, có một vị khách bất ngờ tìm tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.