Từ biệt viện An gia trở lại Vương phủ, An Tử Nhiên thuận tay mang theo một cái bánh bao, Phó Vô Thiên thì tất bật chuẩn bị cho vương phi nhà mình hồi môn, sợ không kịp ngày sau trở về An gia, nếu hôm nay xuất phát, ngày mai hẳn là có thể tới An Viễn Huyền, nhưng sẽ phải trụ tại bên ngoài một đêm.
An Tử Nhiên liền quyết định sáng mai xuất phát.
Tuy đồ vật phải chuẩn bị không nhiều lắm, nhưng hiện giờ trời đã tối, có xuất phát thì lúc đó vẫn phải trụ một đêm bên ngoài.
Phó Vô Thiên tự nhiên là nghe lời hắn, vừa mới thành thân mà đã qua đêm bên ngoài, y không thích, nếu như đen đủi, Vương phi đòi hai cái phòng, y lại phải mặt dày mày dạn kiếm cớ ngủ cùng phòng, làm thế nào cũng bất lợi.
Phó lão Vương gia biết ý định của hai người, lập tức hứa hẹn với tôn tử cùng tôn tức sẽ trông coi Vương phủ chu đáo, chờ họ trở về thì ngay cả một cọng cỏ cũng không thất thoát.
Phó Vô Thiên căn bản không tin lời này, lão Vương gia từ sau khi sinh bệnh ngoại trừ việc nói không suy nghĩ thì còn có thêm chứng tăng động, mỗi ngày sẽ chạy loạn chọc phiền toái khắp nơi, năng lượng dư thừa tuyệt đối không giống một lão nhân gia đã qua sáu mươi, cho nên ngày hôm sau khi ra cửa, y phải gọi đại quản gia lại phân phó trông chừng kỹ lưỡng lão Vương gia.
Phó Vương phủ tổng cộng có hai vị quản gia, Lý quản gia chỉ là phó, không phải chủ sự.
Đại quản gia là một nam nhân trung niên mang ria mép, so với Tô quản gia thì nhỏ hơn một chút, nhưng tươi cười thì lại không như người bình thường, so với Lý quản gia còn có uy lực hơn, bất quá đây cũng không phải lần đầu tiên An Tử Nhiên trông thấy hắn.
Hôm qua thời điểm bái đường cùng Phó Vô Thiên, An Tử Nhiên trông thấy vị quản gia này đứng bên người lão Vương gia, lúc đó cũng chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, sáng nay đại quản gia lại có việc ra ngoài, vì vậy hiện tại mới coi như chính thức gặp mặt.
“Vương gia xin hãy yên tâm, ta nhất định sẽ trông chừng kĩ lão Vương gia.” Phó Dịch gật đầu cười nói, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, so với việc nói hắn là hạ nhân Phó Vương phủ thì chi bằng nói hắn là trưởng bối của Phó Vô Thiên, kì thực từ việc hắn mang họ Phó là có thể thấy, địa vị của người này ở Vương phủ không phải chỉ đơn giản là hạ nhân.
An Tử Nhiên nghe nói, tiệc cưới của hắn cùng Phó Vô Thiên là do một tay vị này sắp xếp.
Lúc này, Phó Vô Thiên lại nói:”Mặt khác còn phải phiền quản gia chiếu cố đệ đệ của Vương phi, tiểu tiểu thê đệ của bổn Vương còn chưa đủ bốn tháng, phiền ngươi để tâm nhiều hơn.”
Tiểu tiểu thê đệ?
An Tử Nhiên kinh ngạc với sự cẩn thận của y, hắn vốn cũng đang chuẩn bị nói về chuyện này, nhưng khi nghe đến mấy chữ tiểu tiểu thê đệ, hắn đột nhiên có loại cảm giác 囧, da mặt Phó Vô Thiên quả nhiên không phải dày bình thường, thúc ngựa cũng chẳng theo kịp.
( 囧 (jiǒng): có nghĩa là âu sầu, đau khổ, chẳng biết làm sao… trong chữ 囧, nét 八 nhìn giống đôi mắt đang ủ rũ, 口 thì giống cái miệng. Nghĩa gốc của từ 囧 đó là ánh sáng, nhưng trong tiếng Hán hiện đại thì từ 囧 được sử dụng với ý nghĩa đầu tiên nhiều hơn )
“Về điểm ấy xin Vương gia cứ yên tâm.” Phó Dịch từ hôm qua đã nghe nói về chuyện này, biết hôm nay Vương gia muốn bồi Vương phi hồi gia, đã sớm an bài xong xuôi.
Phó Vô Thiên tin tưởng đại quản gia sẽ chiếu cố An Tử Minh cẩn thận, sở dĩ nói ra là để Vương phi có thể an tâm lên đường mà thôi.
Sau đó họ ngồi trên xe ngựa ly khai Quân Tử thành, xuất phát hướng về phía An Viễn Huyền.
Trên xe ngựa có dấu hiệu của Phó Vương phủ, mọi người ở Quân Tử thành cơ hồ đều nhận ra, nhưng một khi đã ra khỏi đây thì chưa chắc, người nơi khác không biết, căn bản sẽ chẳng nhận ra.
Bất quá xe ngựa vô cùng xa hoa, chỉ nhìn bên ngoài là đã đủ biết chủ nhân không phải là người bình thường, không gian bên trong rất lớn, đủ để bốn năm người trưởng thành ngồi thoải mái, tốc độ vô cùng nhanh, so với xe ngựa hắn đi lúc trước còn nhanh hơn vài lần, theo tốc độ này thì không cần đến tối là có thể trở về An Viễn Huyền.
An Tử Nhiên xốc lên màn che nhìn mấy con ngựa đang kéo xe, da lông màu nâu, tư thế hiên ngang oai hùng, vừa thấy đã biết không phải loại ngựa tầm thường, ngựa tốt như vậy lại dùng để kéo xe? Rất phung phí của giời!
Phó Vô Thiên nhìn An Tử Nhiên ngồi xa y, hắn vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, thuận miệng hỏi:”Vương phi đang nhìn gì vây?”
An Tử Nhiên thu hồi ánh mắt:”Ngựa tốt như vậy mà ngươi cũng có thể mang ra kéo xe.”
Phó Vô Thiên vui vẻ nói:”Ngựa dù tốt đến đâu cũng không trọng yếu bằng việc Vương phi về nhà, ngựa phổ thông chạy không đủ nhanh, trên đường đi sẽ bị trì hoãn, thời gian cũng dài hơn.”
An Tử Nhiên nghe được không khỏi nhìn y một cái, dĩ nhiên là vì hắn. Phó Vô Thiên thản nhiên mặc hắn đánh giá.
An Tử Nhiên thu hồi tầm mắt, sự cẩn thận của y làm hắn có chút cảm động, những việc hắn không chú ý y đều để tâm, nhưng y càng như vậy, quyết tâm rời đi của hắn càng kiên định, hắn lo mình sẽ bị vây hãm, lực hấp dẫn của nam nhân ôn nhu thực khó cưỡng lại, ngay cả khi đối phương có giới tính giống hệt hắn.
Giữa trưa.
Xe ngựa dừng lại ở một quán trà, Phó Vô Thiên hạ lệnh nghỉ ngơi.
Lần này trở về người đi theo cũng không nhiều, bên An gia chỉ có hắn, Tô quản gia cùng hai hạ nhân, Phó Vô Thiên chỉ dẫn theo hai thủ hạ là Cát Khiêm An và Thiệu Phi, bất quá Phó Vô Thiên để đại quản gia chuẩn bị không thiếu lễ vật, nhét đầy một thùng xe, khi đoàn xe dừng lại khiến không ít người chú ý.
“Vài vị khách quan muốn dùng điểm tâm gì, tiểu điếm đơn sơ, mong khách nhân thông cảm.” Tiểu nhị lộ vẻ mặt tươi cười đi tới, nhìn quần áo đẹp đẽ quý giá trên người liền biết nhất định là người có thân phận địa vị, lo họ ghét bỏ nơi này đơn sơ nên lên tiếng trước, là một người tinh tế.
Phó Vô Thiên nhìn về phía An Tử Nhiên:”Phu nhân muốn ăn cái gì?”
Lời nói ra, ánh mắt tiểu nhị lập tức dừng lại trên người An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên sắc mặt âm trầm.
Hắn không trả lời, Phó Vô Thiên để tiểu nhị lấy một bình trà, mang một chút bánh bao và điểm tâm nhỏ lên, tiểu nhị lập tức vâng dạ, rời đi như bỏ chạy.
An Tử Nhiên mặt không đổi sắc nói:”Không cần gọi ta là phu nhân.” Gọi Vương phi hắn còn có thể tự ép chính mình chịu đựng, nhưng hiện tại không phải là ở trong Quân Tử thành, người khác không biết quan hệ phu thê của họ, hắn cũng không muốn cho người khác biết.
“Phu nhân hi vọng bổn Vương gọi ngươi là gì?” Phó Vô Thiên hỏi ngược lại.
An Tử Nhiên dừng lại, hắn tương đối hy vọng Phó Vô Thiên gọi hắn An công tử, nhưng hiển nhiên không có khả năng.
Phó Vô Thiên trêu ghẹo nói:”An thiếu thì sao?”
An Tử Nhiên bình tĩnh liếc y:”Nếu ngươi thích, ta cũng không để ý.”
Phó Vô Thiên lập tức sửa miệng:”Đùa thôi, về sau bổn Vương liền kêu ngươi Tử Nhiên.”
An Tử Nhiên đen mặt.