Đại Địa Chủ

Chương 145: Chương 145: Trịnh quân kỳ




Lão trung niên nói miệng khô lưỡi khô, biểu tình Phó Dịch lại chưa từng thay đổi một chút, không nhìn ra ông là cảm thấy hứng thú hay là không có hứng thú, thời điểm đang do dự có nên nói tiếp hay không, lại nghe thấy ông lên tiếng.

“Trần lão bản thế nhưng mới vừa nói Trác lão cho Trịnh gia một khoản làm đơn hàng?”

Nghe thấy câu này, lão trung niên nhất thời tựa như đánh máu gà, xem ra đại quản gia Phó vương phủ đối với Trịnh gia là có chút hứng thú, chỉ là không biết là ấn tượng tốt hay là ấn tượng xấu, cho nên ông không có gan lớn tùy tiện nói bậy Trịnh gia, chỉ là tượng trưng ám chỉ một câu.

“Khoản đơn hàng kia là cho từ hai tháng trước, tuy nói là Trác lão cho, thế nhưng con số kỳ thực không nhiều lắm, hình như cũng chính là guồng quay tơ bốn năm mươi lượng.”

Guồng quay tơ bốn năm mươi lượng đối với Trác gia gia đại nghiệp đại mà nói quả thực không nhiều lắm, nhưng lại không bao gồm xe dệt, bất quá đối với Trịnh gia mà nói lại giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mấy đời Trịnh gia đều là làm xe dệt buôn bán, thế nhưng từ sau khi gia chủ Trịnh gia tráng niên mất sớm, Trịnh Quân Kỳ tiếp nhận Trịnh gia nhưng bởi vì thân phận nữ nhi của mình mà bị người kỳ thị, không có khoảng không để thể hiện năng lực lại nhiều lần vấp phải trắc trở.

“Vô duyên vô cớ, Trác lão sao lại giúp Trịnh gia?”

Phó Dịch hỏi, về chuyện của Trịnh gia, ông biết cũng không nhiều, bởi vì ngay từ đầu ông chỉ là muốn nhìn trước một chút Trịnh gia có thể là đối tượng hợp tác hay không.

Lão trung niên đột nhiên thận trọng liếc nhìn bốn phía, thấy sự chú ý của mọi người đều ở trên người Trác lão và Trịnh Quân Kỳ liền nhỏ giọng trả lời, “Phó tiên sinh hỏi đúng người gì, người biết chuyện này cũng không nhiều, Trần mỗ cũng là nghe nói được, hình như Trác lão đã từng thiếu Trịnh Quân Kỳ một cái ân tình.”

“Lấy thân phận Trác lão, làm sao lại thiếu một cô nương một ân tình?” Phó Dịch rất lấy làm lạ về chuyện này.

Lão trung niên lắc đầu, “Trần mỗ cũng chỉ là nghe đồn, bất quá Trần mỗ còn nghe nói Trác lão tựa hồ không nghĩ trả nhân tình này, bằng không lấy thái độ làm người trọng tình trọng nghĩa của Trác lão, ông sẽ không chỉ ra cho Trịnh gia một khoản “nhỏ” như vậy.”

Không muốn trả lại ân tình của người, trái lại càng làm cho mọi người hiếu kỳ là cái ân tình gì.

Phó Dịch bỗng nhiên lại hỏi: “Trần lão bản, ông cảm thấy thái độ làm người của Trịnh Quân Kỳ như thế nào?”

Lão trung niên còn tưởng rằng ông chỉ là nhất thời cảm thấy hứng thú mới thuận miệng hỏi hai câu, kết quả lại hỏi tới hai câu, trong lòng nghi ngờ, nét mặt cũng không biểu hiện rõ ràng, lão châm chước một hồi.

“Can đảm cẩn trọng, tác phong hành sự thản nhiên không giống những nữ tử khác, trái lại như một nam nhân, lại nói tiếp, “Trần mỗ kỳ thực có chút bội phục nàng, thời điểm nàng mới vừa tiếp nhận Trịnh gia, không ít thương gia hợp tác thấy nàng là một nữ nhân, cho là nàng cái gì cũng đều không hiểu, liền nổi lên tâm tư muốn lừa bịp tống tiền nàng, kết quả Trịnh Quân Kỳ không chỉ không có vạch trần bọn họ, trái lại tìm bậc thang cho họ leo xuống.”

“Đáng tiếc là, những thương gia này không chỉ không cảm kích nàng, trái lại chủ động cùng Trịnh gia trở mặt, liên hợp lại khi dễ một nữ nhân là nàng, nàng nhiều lần khơi thông quan hệ, không chỉ có làm cho Trịnh gia khởi sắc lại, ngược lại còn tóm được một khoản đơn hàng của Trác gia.”

Phó Dịch liếc mắt nhìn hai người ở cách đó không xa nói chuyện với nhau, vẻ mặt Trịnh Quân Kỳ chân thành, ngược lại thần sắc Trác lão lại mơ hồ có chút không kiên nhẫn.

Kết quả này kỳ thực không khó đoán.

Trác lão là lão cổ hủ ngoan cố không thay đổi, tính tình của lão rất nhiều người đều biết, lão không thích nhân gia nữ tắc xuất đầu lộ diện, đặc biệt là nữ tử chưa thành thân, Trịnh Quân Kỳ một nữ nhân cùng nam nhân nói chuyện làm ăn kỳ thực đã sớm phạm vào kiêng kỵ của lão.

Ân tình Trần lão bản nói chắc là quả thực có tồn tại, hơn nữa rất có thể là ân tình bậc cha chú lưu lại.

Cho nên thời điểm Trịnh Quân Kỳ tìm đến cửa, mặc dù Trác lão không thích nàng, nhưng lại ngại vì ân tình phải giúp chuyện này.

Trịnh Quân Kỳ không ngốc, biết mình đắc tội Trác lão, cho nên mục đích lần này đến tham gia thương hội chủ yếu nhất hẳn là bồi tội cho Trác lão, chỉ là thấy biểu tình Trác lão liền biết lão cũng không tiêu tan.

Người từng tham gia thương hội đều là lão thành tinh, bọn họ thế nào không nhìn ra ý nghĩ Trác lão tận lực biểu hiện, vốn tưởng rằng Trác lão xuất ra đơn hàng cho Trịnh Quân Kỳ thật vì hợp tác cùng Trịnh gia một phen, hiện tại xem ra tựa hồ không như bọn họ đã nghĩ.

Sau khi kết thúc lần thương hội này, nếu như Trịnh gia không gặp kỳ ngộ, sau này sợ rằng sẽ bị chèn ép lợi hại hơn nữa, Trịnh Quân Kỳ thông mình thì thông minh, thế nhưng nàng lại đánh giá thấp sự ngoan cố không thay đổi của Trác lão.

“Nếu như Trịnh gia chủ không còn chuyện gì, lão phu còn có chuyện muốn cùng người trao đổi, ngươi xin cứ tự nhiên.” Trác lão bắt đầu hạ lệnh đuổi khách, khuôn mặt tươi cười khi nhìn thấy Phó Dịch lúc nãy, hiện tại lại như một tảng đá cứng rắn trong mùa đông, hơi chút dán lên liền sẽ bị tổn thương do giá rét.

“Quân Kỳ liền không quấy rầy Trác lão nữa.” Sắc mặt Trịnh Quân Kỳ hơi cương cứng, thái độ vẫn rất có lễ phép như cũ, cũng không vì đối phương cho mình xem sắc mặt liền lộ ra một chút hờn giận, nàng biết rõ địa vị của Trác lão ở trong thương hội, nếu quả thật chọc giận ông, Trịnh gia sợ rằng sẽ bị chèn ép càng lợi hại hơn.

Thần sắc Trác lão không rõ nhìn chằm chằm thân ảnh rời đi của nàng.

“Người trẻ tuổi bây giờ thực sự là càng ngày càng không ra gì, nữ nhân nên ngốc ở nhà, xuất đầu cùng một đống nam nhân ở cùng một chỗ cũng không cảm thấy thẹn, nếu như trong nhà ta có nữ nhi như vậy, ta đã sớm chặt đứt chân của nó.”

Người nam nhân bên cạnh thấy Trịnh Quân Kỳ rốt cuộc rời đi, vì nịnh bợ Trác lão lập tức vẻ mặt ghét bỏ nói xấu Trịnh Quân Kỳ.

Trác lão diện vô biểu tình.

Năm nhân thấy lão không có phản ứng, nhất thời có chút ngượng ngùng.

Bên kia, Phó Dịch dựa vào tin tức lấy được về Trịnh gia đã dự tính xong rồi, ông biết An Tử Nhiên nhất định đã sớm điều tra qua tình huống Trịnh gia, bằng không người buôn bán guồng xe dệt ở Quân Tử thành nhiều như vậy, vì sao hết lần này đến lần khác nhất định lựa chọn Trịnh gia làm đối tượng hợp tác, sợ là hướng về tình cảnh khó khăn của Trịnh gia.

“Phó tiên sinh?”

Trần lão bản thấy ông trầm mặc không nói, liền mở miệng kêu ông một tiếng.

Phó Dịch đột nhiên đối lão nói rằng: “Trần lão bản, thật ngại quá, trước xin lỗi không tiếp chuyện với ông được nữa.” Nói xong cũng không đợi lão phản ứng liền hướng Trịnh Quân Kỳ ở trong góc đi thẳng đến.

Trần lão bản nhìn bóng lưng của ông, há há miệng không phản ứng kịp, một lát sau mới chú ý đến phương hướng Trịnh Quân Kỳ ông đi đến, nghĩ lại vấn đề Phó Dịch vừa hỏi, trong lòng lão không khỏi hiện lên một suy đoán quỷ dị không đáng tin cậy.

Trịnh gia sẽ không phải là muốn hàm ngư phiêu thân rồi đi? (Hàm ngư phiêu thân: được so sánh với những người có hoàn cảnh khó khăn, hoặc những người có điều kiện kinh tế kém, tất cả đều là một bước ngoặt đột ngột hoặc trở nên tốt hơn. Theo baidu)

Phó Dịch từ lúc tiến vào cửa lớn hội trường đến bây giờ vẫn là đối tượng được rất nhiều người chú ý, có mấy người vốn còn dự định đi đến kết giao tình, đột nhiên thấy ông có động tác, đường nhìn liền đi theo ông, đến khi bọn họ phát hiện mục tiêu của ông vậy mà là Trịnh Quân Kỳ, mỗi một người đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Phó vương phủ tựa hồ cùng Trịnh gia cũng chưa từng qua lại buôn bán đi?

Bản thân Trịnh Quân Kỳ cũng rất kinh ngạc, nàng thậm chí cho rằng người Phó Dịch muốn tìm vừa vặn đứng ở bên người nàng, nhưng mà quay đầu lại lại phát hiện bốn phía chỉ có một mình nàng.

Nàng bị xa lánh, chính là bởi vì nàng là một người nữ nhân chưa thành thân, cho nên căn bản không có người nam nhân nào dám tới gần nàng, nghĩ vậy, nàng không khỏi lộ ra một tia cười khổ đi qua, sau đó mới ngẩng đầu, nhìn nam nhân đứng ở trước mặt nàng.

Đại danh Phó Dịch nàng đã sớm nghe nói qua.

Làm đại quản gia Phó vương phủ, lại nghiễm nhiên như nửa chủ nhân Phó vương phủ, năm nay ông đã bốn mươi tuổi nhưng thoạt nhìn chỉ mới có ba mươi tuổi, khuôn mặt cương nghị, mang theo vẻ trầm ổn đặc biệt của nam nhân, thế nhưng ông so với những nam nhân khác nhiều hơn một ưu điểm, đó chính là anh tuấn thành thục mị lực của nam nhân.

Trịnh Quân Kỳ đã hạ quyết tâm đời này phải tuổi già cô đơn cả đời, thời điểm nàng nhìn người đàn ông này tâm như mặt hồ lại xuất hiện một tia động lòng không nên có, nhưng rất nhanh thì bị nàng áp chế xuống, thần sắc bình tĩnh mở miệng nói.

“Phó Tiên sinh có gì chỉ giáo?”

Phó Dịch nhìn nàng thong dong trấn định, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng, “Có một cuộc làm ăn, không biết Trịnh cô nương có hứng thú hay không?”

Trịnh Quân Kỳ rốt cuộc lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Nàng nghĩ đến rất nhiều loại nguyên nhân, nhưng là lại không nghĩ qua ông là tìm đến nàng hợp tác, dưới thế cục nàng bị mọi người bài xích, người đàn ông này dĩ nhiên lại ra mặt giúp nàng, đây là vì sao?

Trong đầu Trịnh Quân Kỳ lập tức nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân có khả năng, nàng thậm chí hoài nghi có thể là trước đây phụ thân đã từng cùng ông quen biết, thế nhưng nếu Trịnh gia cùng Phó vương phủ có qua lại trên phương diện làm ăn, nàng không thể nào không biết được, cũng không phải nguyên nhân này lại sẽ là cái gì?

“Vì sao?” Trịnh Quân Kỳ bật thốt lên hỏi.

Phó Dịch đã sớm đoán được nàng sẽ hỏi vấn đề này, bình tĩnh trả lời: “Này còn cần phải hỏi sao? Ta cần một nhóm guồng dệt vải, Trịnh gia là làm guồng xe dệt, ta tìm ngươi, không phải rất bình thường?”

Trịnh Quân Kỳ đột nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, gương mặt bình thường chợt sinh động, tựa như đổi thành một đạo màu sắc rực rỡ.

Phó Dịch trong mắt nổi lên một tia thần thái, ông cảm thấy nữ nhân trước mắt này thích hợp cười hơn, biểu tình sầu mi khổ kiểm không thích hợp với nàng, chỉ sẽ làm nàng càng bình thường không có gì lạ.

“Ngươi nói đúng, rất bình thường, là ta nghĩ nhiều rồi.” Trịnh Quân Kỳ vừa cười vừa nói.

Phó Dịch nói: “Không ngại, ta có thể hiểu được ngươi.”

Nụ cười trên mặt Trịnh Quân Kỳ càng sáng lạn hơn.

Đoạn đói thoại của hai người phảng phất viên đạn nặng ký ở trong tụ hội thương hội tiếp theo, thoáng chốc sôi trào, ngoại trừ Trác gia, chính là Trác lão cũng không nghĩ đến người đầu tiên hướng Trịnh gia xuất thủ lại là Phó Dịch, rất nhiều người muốn cùng ông đặt lên quan hệ đều không được đáp lại, nhưng là bây giờ ông lại chủ động hướng Trịnh gia lấy lòng, Trịnh Quân Kỳ từ lúc nào câu đáp lên Phó Dịch? Dĩ nhiên vô thanh vô tức như vậy.

Sắc mặt người trước đó trào phúng Trịnh Quân Kỳ trong nháy mắt khó coi, có Phó vương phủ chỗ dựa vững chắc này, Trịnh gia không chỉ có khả năng hàm ngư phiên thân, thậm chí còn có thể đi được xa hơn thế nữa, đến lúc đó, nếu nàng quay lại đến tìm bọn họ tính sổ…. Sắc mặt mọi người không khỏi xanh xanh trắng trắng.

Trong đám người, thần sắc Trác lão khó lường nhìn một màn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.