Đại Địa Chủ

Chương 292: Chương 292: Trở về




Quân chủ Dung Quốc cuối cùng vẫn không muốn lấy long ỷ dưới thân ra đặt cược. Hiện tại Đại Á thay đổi quân chủ, lại có một đại tướng cường thế phụ trợ, đã không phải Đại Á dễ khi dễ trước kia.

Phó Vô Thiên sấm rền gió cuốn hành động làm hắn thấy được uy hiếp. Nam nhân này không ấn lẽ thường ra bài, nếu không đáp ứng yêu cầu của hắn, nói không chừng hắn thật sự sẽ hạ lệnh tấn công Cảnh Thành. Cảnh Thành bị vây công, sớm đã làm nhân tâm hoảng sợ, nếu nguyên nhân do đàm phán, bá tánh nhất định sẽ đẩy trách nhiệm lên đầu quân chủ Dung Quốc.

Nhưng Dung Quốc cũng không ngốc, họ không đồng ý với tất cả điều kiện. Đền tiền có thể, Cửu Khúc Sơn Mạch có thể, duy độc Ninh Thủy hải vực không được.

Ninh Thủy hải vực vốn không nằm trong phạm vi chiến tranh, dựa vào cái gì mà phải tặng Ninh Thủy hải vực cho Đại Á, Muốn mượn trận chiến này để lừa bịp lấy đi Ninh Thủy hải vực là tuyệt không có khả năng.

Ra ngoài dự kiến, Đại Á không hề kiên trì.

Quản Túc ban đầu thì cố gắng cho có lệ. Ninh Thủy hải vực nghiêm khắc mà nói là thuộc về Đại Á, nó vẫn luôn trong phạm vi quốc thổ Đại Á, chỉ là Dung Quốc luôn không chịu thừa nhận, thậm chí muốn phái binh chiếm lĩnh. Khi đó Sùng Minh Đế không chủ trương đánh giặc cho nên việc này liền kéo dài.

Càng về sau, Quản Túc đột nhiên sửa miệng, đồng ý thỏa hiệp với phương án đền tiền cùng cắt Cửu Khúc Sơn Mạch cho Đại Á, nhưng có một điều kiện, Đại Á cần thiết trả lại Quảng Nghĩa thành còn nguyên cho Dung Quốc.

Mọi người đều biết, nước thắng cuộc một khi chiếm lĩnh thành trì của địch thì đa số sẽ đốt giết cướp đoạt, cướp sạch tất cả vàng bạc lương thực trong thành, biến nó trở thành phế thành.

Dung Quốc cho rằng quân đội Đại Á cũng làm như vậy, cho nên mới đưa ra yêu cầu này. Trăm triệu không ngờ, Đại Á đáp ứng rất nhanh, hơn nữa ba ngày sau đã rút hết binh lính khỏi Quảng Nghĩa thành, trả lại cho Dung Quốc một Quảng Nghĩa thành hoàn chỉnh, trừ bỏ tường thành đã bị hủy khi khai chiến, những nơi khác đều hoàn hảo không tổn hao.

Dung Quốc không hề cảm thấy cao hứng, ngược lại hận đến ngứa răng. Chuyện này làm thanh danh quân đội Đại Á lan truyền. Quân đội Đại Á cho dù chiếm lĩnh thành trì của địch cũng không tàn sát bá tánh trong thành. Họ ở tại đàm phán nhắc tới Quảng Nghĩa thành quả thực chính là làm áo cưới cho quân đội Đại Á.

Không chỉ có thế, họ còn phát hiện, Đại Á cố ý nhắc tới Ninh Thủy hải vực để lực chú ý của họ đều đặt ở Ninh Thủy hải vực. Đã có đối lập, như vậy nhường ra Cửu Khúc Sơn Mạch cũng không còn khó có thể tiếp nhận nữa.

Tuy rằng ngay từ đầu chiếm thượng phong, nhưng kết quả vẫn mệt lớn. Văn Lương đen mặt trong suốt quá trình ký hiệp nghị, ký xong rồi liền trực tiếp chạy lấy người, tiệc đưa tiễn cũng không làm.

Các quốc gia khác cũng không ngờ Đại Á lần này sẽ cường thế như vậy, họ tham gia đều không có tác dụng. Nguyên tưởng rằng sẽ là một hồi giằng co chân chính, kết quả liền nửa tháng đều không cần đã nói xong rồi.

Đại Á như đã không còn là Đại Á mà họ biết. Sùng Minh Đế để lại cho họ ấn tượng quá khắc sâu. Hoàng đế chỉ biết ham hưởng lạc cùng sắc đẹp, hai con mắt tựa như bị dán hồ, người như vậy có thể lên làm hoàng đế, họ lại ước gì hắn sống thêm hơn mười, hai mươi năm.

Đáng tiếc hắn chết quá sớm. Nếu không có hắn cản trở Phó Vô Thiên, Đại Á muốn xoay người cơ hồ là không thể nào.

Sùng Minh Đế nên may mắn mình chết tương đối sớm. Nếu mọi người đào quá khứ lên, hắn sẽ chịu càng nhiều chỉ trích, thậm chí có khả năng sẽ trở thành hoàng đế đầu tiên bị đuổi khỏi ngôi vị hoàng đế.

Nhưng hắn nếu đã chết, hết thảy tự nhiên sẽ không xảy ra.

Tin tức truyền lại Quân Tử Thành, rất nhiều người kích động đồng thời cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Đại khái là tiềm thức cho rằng, Quận Vương nhất định sẽ giúp Đại Á tranh thủ được ích lợi lớn nhất.

Đây là lần đầu tiêm Đại Á chân chính chiến thắng. Dĩ vãng Phó Vô Thiên đã thắng vô số lần, nhưng bởi vì họ lúc đó chỉ có thể thủ nên vẫn luôn không chiếm được tiện nghi.

Đàm phán kết thúc, tiếp theo chính là hưởng thụ trái cây thắng lợi. Quân đội Đại Á bắt đầu bố trí phòng tuyến cùng trạm canh gác ở Cửu Khúc Sơn Mạch. Vùng này tương đối phức tạp, yêu cầu hao phí tinh lực không hề ít, muốn làm đến tích thủy bất lậu đại khái là không có khả năng, tận lực làm đến tốt nhất là được.

Trước kia, họ không thể ngờ có một ngày có thể vẽ Cửu Khúc Sơn Mạch lên bản đồ quốc gia, hiện tại được thực hiện, một đám nhiệt tình mười phần, thậm chí hận không thể vẽ luôn cả Quảng Nghĩa thành vào địa bàn, làm quân đội Dung Quốc một lần nữa cầm lại Quảng Nghĩa thành xem đến ngứa răng.

Đây là nơi họ chiếm lĩnh vài thập niên, hiện giờ phải chắp tay nhường ra, không biết về sau có cơ hội cướp về không.

Tuy rằng hiệp nghị ghi rõ Cửu Khúc Sơn Mạch thuộc về Đại Á, nhưng trên thế giới này, nắm tay ai lớn thì chính là lão đại, về sau nếu Dung Quốc mạnh hơn, họ khẳng định sẽ không chút do dự đoạt lại Cửu Khúc Sơn Mạch. Nhưng với tình huống trước mắt, ba bốn mươi năm tới phỏng chừng là không có khả năng.

Phó Vô Thiên trở lại biên quan, sắp xếp các loại vấn đề kế tiếp. Hắn giao gánh nặng cho Tề Trường Giang, Việt Thất ở lại làm phó thủ cho Tề Trường Giang làm, sau đó cùng Quản Túc đi Tĩnh Sơn Châu.

Cung Vân tiếp nhận vị trí của Quản Túc, đoạn thời gian này đã thành công hoàn thành một nửa phòng tuyến cho Tĩnh Sơn Châu, xưởng công binh trong lý tưởng bắt đầu hiện ra hình thức ban đầu.

Trong khoảng thời gian này, tri phủ Dư Chấn đã cho dân cư đăng ký hộ khẩu và tạm trú, tuy rằng như vậy không thể giải quyết vấn đề căn bản, nhưng ít nhất có thể tạo được tác dụng nhất định.

Phó Vô Thiên không ở Tĩnh Sơn Châu quá lâu. Không quá hai ngày, hắn bởi vì một tin tức mà không thể không về Quân Tử Thành.

Vạn Thanh muốn cùng Đại Á liên hôn, đã trình công văn. Đáng nhắc tới là, mẫu hậu của Phó Nguyên Phàm, đương kim Thái Hậu Ổ Lan Chỉ chính là công chúa hòa thân Vạn Thanh Quốc năm đó đưa đến Đại Á, mà công chúa hòa thân lần này là cháu ngoại của Thái Hậu.

Cháu ngoại, như vậy tự nhiên không phải gả cho Phó Nguyên Phàm. Đối tượng hòa thân Vạn Thanh Quốc đưa ra là Phó Vô Thiên.

Vạn Thanh Quốc là một trong ngũ đại quốc, nguyện ý gả công chúa cho một Vương gia, hơn nữa chia sẻ nam nhân cùng một nam nhân khác, họ xem đây là rất ủy khuất, là tự hạ thân phận.

Phó Nguyên Phàm hiểu đường ca, biết đường ca khẳng định sẽ không đồng ý, nhưng ý tốt của Vạn Thanh Quốc lại không thể tùy tùy tiện tiện có thể cự tuyệt. Thái Hậu cũng là một nguyên nhân.

Thái Hậu rất hiểu địa vị của Phó Vô Thiên ở Đại Á, cho nên nàng đồng ý hòa thân. Khi tin tức truyền tới, Thái Hậu gọi hắn tới, hơn nữa nhắc tới chuyện này, dù Phó Vô Thiên không đồng ý, thành viên hoàng thất Đại Á cũng không phải chỉ có một Phó Vô Thiên.

Phó Nguyên Phàm ngẫm lại cũng cảm thấy có lý, liền đồng ý. Nhưng hắn không ngờ đó chỉ là bắt đầu, mặt sau còn có càng kính bạo.

Tử Vi Quốc và Cao Trạch cũng muốn cùng Đại Á liên hôn, chỉ chậm hơn Vạn Thanh Quốc một bước, duy độc Dung Quốc không có ý tưởng này. Rốt cuộc vừa mới đánh giặc xong mà đã đưa công chúa đến Đại Á hòa thân, kia không khác gì tự nhận yếu thế.

Mấy quốc gia này chưa chắc đã có ý tốt, khẳng định là muốn mượn hòa thân để tìm hiểu khối sắt thần bí.

Mặt khác, có vài tiểu quốc cũng chủ động vươn cành ôliu, muốn dựa vào Đại Á. Các quốc gia đó cũng hoặc nhiều hoặc ít đều tặng mỹ nhân.

Ai bảo hậu cung của Phó Nguyên Phàm thật sự hư không, khiến cho các quốc gia đều cho rằng Phó Nguyên Phàm thiếu nữ nhân.

Phó Nguyên Phàm tuy đã tiến bộ hơn rất nhiều, ngày càng giống hoàng đế chân chính, nhưng bảo hắn phải ứng đối với nhiều như vậy quốc gia cùng một lúc, tay chân luống cuống rất nhiều. Hắn cũng lo lắng mình sẽ làm không tốt, vì thế lập tức tìm An Tử Nhiên, muốn hắn viết phong thư cho đường ca.

An Tử Nhiên vốn không có hứng thú với chuyện này, nhưng Vạn Thanh Quốc dám đánh chủ ý lên Phó Vô Thiên, hắn không thể ngồi xem mặc kệ.

Phó Nguyên Phàm không biết ý tưởng của Thái Hậu nhưng có thể đoán ra. Thái Hậu thuộc loại người bề ngoài thơn thớt nói cười, bề trong nham hiểm giết người không dao, mặt ngoài nói có thể tìm người khác, trên thực tế vẫn là Phó Vô Thiên, bởi vì thành viên hoàng thất khác căn bản không được.

Vạn Thanh Quốc nếu vào lúc này đưa ra liên hôn, khẳng định là hướng tới Phó Vô Thiên. Thái Hậu sao có thể không rõ, nàng nếu đã mở miệng, khẳng định sẽ là hỗ trợ.

Nhận được tin của Vương phi, Phó Vô Thiên để thân tín lại, mình mang theo một đội binh mã hồi Quân Tử Thành.

Tin hắn trở về không bao lâu thì truyền ra, bá tánh ra đường đón chào. Đường phố chen chúc, cơ hồ không có chỗ đặt chân, còn oanh động hơn ba năm trước. Khi đó hắn thủ vệ Đại Á không bị địch quốc xâm nhập, hiện tại hắn chứng minh thực lực cường đại của Đại Á với các quốc gia khác, chứng minh Đại Á không chỉ biết thủ trong thành.

“Vương phi, Nhị gia, Vương gia đã trở lại.”

Bảo vệ của Phó Vương phủ nghe thấy tiếng chiêng trống từ xa, hưng phấn chạy về lớn giọng thông báo cho khắp Vương phủ. Khẩu nhĩ tương truyền, thực mau, Vương phủ trên dưới đều biết Vương gia trở về.

An Tử Nhiên từ Vương phủ đi ra, tầm mắt vọng qua đã thấy Phó Vô Thiên tiên y nộ mã, cao lớn uy vũ nổi bật trong đám người…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.