Đại Địa Chủ

Chương 135: Chương 135: Trưởng tôn thiếu kỳ




Sùng Minh đế năm hai mươi bảy, hoàng cung nghênh đón hoàng yến lớn nhất trong năm.

Sáng sớm, trên dưới hoàng cung công việc lu bù lên, không ngừng có người bưng bàn hoặc cầm đồ vật ra ra vào vào, hoàng yến lần này không thể so với trước đây.

Hoàng yến cũng trở thành quốc yến, cùng gia yến thông thường không giống nhau, thành viên gia yến chỉ là phi tử hậu cung và tất cả thành viên hoàng thất, mà quốc yến lại bao gồm tất cả tứ cung kể cả quan tứ phẩm Đại Á trở lên, vô cùng long trọng, ngay cả Sùng Minh đế đều rất xem trọng.

Thời gian quốc yến chưa đến, trên đường lớn đi thông hoàng thành liền bắt đầu xuất hiện từng cỗ xe ngựa hoặc xa hoa hoặc khiêm tốn, tiếng vó ngựa vang “đích đích”, có chiếc cắm cờ ở trên trần xe chứng minh thân phận phi thường cao quý, có chiếc lại không có gì cả, thế nhưng chỉ cần có mắt nhìn mọi người có thể liếc mắt liền nhận ra xe ngựa nhà ai.

Dân chúng cũng không dám tới gần những người này.

Ngày này là ngày gì bọn họ đều biết.

Quốc yến đối hoàng gia mà nói là đại sự bậc nhất, ngày này tất cả các quan có phẩm cấp, thân phận không thấp đều sẽ mang theo phu nhân nhà họ tiến cung, nếu như sơ ý một chút đụng phải một chiếc xe ngựa xa hoa trong đó, người đang ngồi bên trong rất có thể làm cho bọn họ táng gia bại sản đều không đắc tội nổi.

Phó vương phủ.

An Tử Nhiên ở bên ngoài bôn ba một ngày, vừa vào cửa lớn đã bị Phó Vô Thiên kéo vào phòng, lúc này cách quốc yến chỉ còn lại chưa tới một canh giờ.

Trên bàn trong phòng đã sớm để sẵn một bộ y phục mới, hiển nhiên là chuẩn bị cho hắn.

An Tử Nhiên đối với màu sắc y phục không có yêu cầu đặc biệt gì, chỉ cần không phải đặc biệt chói mắt là có thể, cho nên y phục của hắn thông thường đều là màu xanh ngọc, màu xanh, màu đỏ hoặc xanh da trời, thế nhưng hắn rất ít mặc y phục màu trắng, trong ấn tượng của hắn chỉ mặc qua mấy lần mà thôi, hơn nữa còn là màu vàng nguyệt nha đai lưng trắng.

Lúc này đây, Phó Vô Thiên lại vì hắn chuẩn bị một bộ hoa phục thuần trắng, sợi tơ màu lam nhạt thêu rất nhiều hoa văn đóa sen bên trên áo choàng, vải tơ lụa màu trắng vốn là đoan trang cao quý, nút thắt với màu ấm tăng thêm phần ấm áp, mặc vào nhất thời tăng thêm mấy bậc, có vẻ cao quý bất khả xâm phạm.

An Tử Nhiên rất ít khi mặc y phục rườm rà như vậy, lần đầu tiên mặc có chút không thích ứng.

Bởi vì hắn thường xuyên chạy ở bên ngoài Vương phủ, y phục quá phức tạp ngược lại sẽ vướng chân vướng tay, cho nên từ trước đến nay hắn ăn mặc có thể đơn giản liền đơn giản.

Lúc này đây để tham gia hoàng yến hoàng gia tổ chức, hắn cũng chỉ có thể ủy khuất mình một chút.

Đợi An Tử Nhiên tắm rửa qua, Phó Vô Thiên liền đích thân mặc y phục kia cho y, từng món một thân thể thiếu niên tinh tế lại không lộ vẻ đơn bạc tràn ngập dụ dỗ, phía dưới từ lâu gồ lên một cái liều vải, nếu không phải đợi một lát còn phải tham dự quốc yến, hắn sẽ trực tiếp xé mở y phục thiếu niên khiêng y đến trên giường, làm trước rồi nói sau.

An Tử Nhiên toàn bộ đương nhiên không thấy được, yên tâm thoải mái tiếp nhận hắn hầu hạ.

Phó Vô Thiên cầm lấy đai lưng màu xanh chỉ lớn bằng bàn tay, lấy màu trắng làm chủ yếu, ở viền đai lưng sợi tơ màu xanh thêu hai hoa văn sóng cuộn, ở giữa còn lại là đồ án gậy trúc, phi thường đẹp.

Phó Vô Thiên ôm hông hắn, đem đai lưng tỉ mỉ cột lên cho hắn, thắt lưng được phác họa hoàn toàn, có chút yêu thích không buông tay ở hông hắn nhẹ nhàng vuốt vài cái.

An Tử Nhiên kéo tay hắn ra.

Phó Vô Thiên cười khẽ một tiếng, từ trên bình phong cầm chiếc áo choàng gấm vóc trắng tuyết phủ thêm cho y, tới gần lễ mừng năm mới, khí trời lại càng lạnh, Quân Tử thành không ở phía nam ấm áp, cho nên mùa đông thỉnh thoảng có tuyết rơi.

Áo choàng màu trắng làm nổi lên vẻ tuấn tú vô song của thiếu niên, da tay của hắn vốn là thiên về trắng, sau khi mặc loại quần áo này vào tựa như một khối ngọc phỉ thúy trong suốt, thông thấu lại cảnh đẹp ý vui, liếc mắt nhìn liền luyến tiếc dời tầm mắt.

Hai người từ trong phòng bước ra, An Tử Nhiên quả nhiên đem hạ nhân đều làm cho kinh hỷ rồi.

Trên người Vương phi có một khí chất đạm nhiên cao quý, nhưng còn không đến mức làm cho không người dám tới gần, thế nhưng sau khi mặc y phục này vào, trong nháy mắt trở thành cao cao tại thượng, cao lãnh chi hoa không thể khinh nhờn, ánh mắt thâm đen giống như bầu trời đêm bao la vô ngần, thần bí và mỹ lệ không gì sánh được.

Không ít người đều nhìn đến ngây người.

Trước đây bởi vì thường xuyên có thể thấy, hơn nữa thời điểm Vương phi mới vừa gả đến Vương phủ, dáng vẻ của hắn còn không có đẹp như bây giờ, lúc đó mang theo chút mập mạp của trẻ con, cho nên bề ngoài chỉ có thể coi như là đáng yêu, sau đó chậm rãi gầy đi, ngũ quan cũng bắt đầu thay đổi.

Đối với mọi người Vương phủ mà nói, mỗi ngày bọn họ gặp Vương phi, thay đổi mỗi ngày cho bọn hắn xúc cảm không sâu, cho tới bây giờ, bọn họ mới phát hiện vương phi vậy mà trưởng thành đẹp như vậy.

Một hạ nhân quệt nước bọt bên miệng thiếu chút nữa chảy ra, “Vương phi của chúng ta quả thực vô cùng đẹp, chờ Vương phi của chúng ta đi tham gia quốc yến gì đó, nhất định có thể kinh diễm đến rất nhiều người.”

“Nói không sai, xem đến lúc đó ai còn dám nói Vương phi chúng ta lớn lên rất xấu.” Vẻ mặt tiểu nha hoàn lập tức tức giận bất bình, Vương phi của bọn họ rõ ràng đẹp đến như vậy, làm sao có thể lớn lên xấu xí được, nếu là như thế này coi như xấu, trên đời này sẽ không có người lớn lên đẹp mắt nữa rồi.

Thân là hạ nhân Phó Vương phủ, thỉnh thoảng bọn họ sẽ ra ngoài mua sắm, bởi vậy không thể tránh khỏi nghe thấy thanh âm người ngoài đàm luận An Tử Nhiên.

Trong đó bát quái lợi hại nhất chính là tướng mạo của An Tử Nhiên, bởi vì người gặp qua hắn thật sự là quá ít, có ấn tượng ban đầu đối với hắn, mặc dù sau đó có người thấy tận mắt hình dạng hắn giảm cân, nhưng cũng chỉ là rất ít người mà thôi, đến bây giờ vẫn còn người bát quái Vương gia cưới một Vương phi xấu xí.

“Tổ phụ không theo chúng ta cùng nhau tiến cung sao?”

An Tử Nhiên thấy lão Vương gia lúc này còn chưa có đi ra, tâm trạng vô cùng kinh ngạc, hắn còn cho là bọn họ là phải cùng nhau tiến cung.

Phó Vô Thiên giải thích: “Tổ phụ không đi cùng chúng ta, chậm trễ nhiều thời gian, Tiểu Thúc sẽ dẫn ông tiến cung.”

An Tử Nhiên vừa nghe liền hiểu, thân phận lão Vương gia tương đối đặc thù, chính là bởi vì phát bệnh, cho nên không thích hợp gặp quá nhiều người, có thể gặp Thái Hoàng Thái Hậu liền sẽ trực tiếp hồi Vương phủ.

Sau đó hai người ngồi trên xe ngựa tiến cung trước.

Xe ngựa màu đen như một trận gió xoáy chạy nhanh chóng ở trên đường phố, người ở nơi này đều là một vài quan lớn quyền quý, không giống phố xá sầm uất người đến người đi, bởi vậy không cần lo lắng đụng trúng người.

Bất quá ngoại trừ xe ngựa của bọn họ, trên đường còn có những xe ngựa của người khác cũng giống như không kịp thời gian chạy trối chết đến, cách một hồi là có thể thấy mấy chiếc xe ngựa phía sau tiếp trước so xem ai nhanh hơn, số ít mới là lựa chọn né tránh, may mà đường phố tương đối rộng rãi, không đến mức va chạm nhau.

An Tử Nhiên nhìn Phó Vô Thiên ngồi ở bên cạnh hắn, hôm nay hắn mặc chính là một bộ mãng bào màu đen tay áo rộng rãi nạm viền vàng, ngũ quan góc cạnh được tôn lên so với thường ngày còn muốn sắc bén hơn, nhắm mắt lại còn có thể cảm giác được sức kéo rung động khi mở mắt ra, tư thế tùy ý cũng mang theo cảm giác tồn tại mãnh liệt. (Mãng bào: lễ phục của quan lại thời nhà Thanh, Trung Quốc)

“Vương phi, ngươi lại nhìn Bổn vương như vậy, Bổn vương sẽ không chịu nổi.”

Phó Vô Thiên đột nhiên mở mắt, thoáng cái chống lại ánh mắt hắn chưa kịp thu hồi, trong mắt tựa hồ hiện lên một tia trêu chọc.

An Tử Nhiên không có xấu hổ, ung dung thu hồi đường nhìn, há miệng đang chuẩn bị nói sang chuyện khác, xe ngựa đột nhiên dừng gấp một cái, thân thể lập tức không khống chế ngã về phía trước, mắt thấy sẽ bị đụng, một cánh tay rắn chắc nhanh chóng choàng qua hông hắn kéo hắn trở lại.

An Tử Nhiên vồ đến trên người Phó Vô Thiên.

Thanh âm con ngựa bị kinh sợ vang lên bên ngoài, tựa hồ còn có thanh âm của đồ vật rơi rớt, một lát sau mới bình tĩnh trở lại.

Không đợi bọn họ hỏi rõ tình huống, một thanh âm chất vấn chợt vang lên.

“Các ngươi có con mắt không, không biết nơi này có người sao? Bây giờ đụng hư xe ngựa của chúng ta, các ngươi phải thường thế nào?”

Dáng vẻ bệ vệ thập phần kiêu ngạo.

Mã phu của Phó Vương phủ cũng không phải tùy tùy tiện tiện cho người khác khi dễ, tuy nói thân phận của đối phương thoạt nhìn cũng không tầm thường, nhưng mã phu người ta cũng là có chỗ dựa vũng chắc, lúc này phản bác: “Rõ ràng là chính các ngươi đột nhiên lao tới, làm sao có thể đổ cho chúng ta?”

“Cẩu nô tài, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện, kêu chủ nhân nhà ngươi ra, bản công tử cũng muốn xem, người nào ăn gan báo dám đụng xe ngựa bản công tử?” Thanh âm liền thay đổi người, hiển nhiên là chính chủ rồi.

Nghe thế, An Tử Nhiên nghĩ nếu không ra thật phải bị coi thường, hắn cũng muốn nhìn một chút, người nào ở phụ cận đây đụng vào người vẫn còn lớn lối như vậy, nghĩ đến thân phận địa vị chắc cũng sẽ không quá thấp.

Mành xe ngựa xốc lên, hai thân ảnh trước sau đi tới.

Mọi người theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang, hai người một nhu một cương, đứng chung một chỗ lại lộ ra vài phần hình ảnh tuyệt đại tao nhã thoáng chốc khiến cho người xem náo nhiệt ngẩn ngơ.

“Quận vương?”

Người tự xưng “bản công tử” kia sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Phó Vô Thiên thất thanh kêu lên, hai chữ đại biểu cường liệt vừa ra khỏi miệng, người vây xem lập tức xì xào bàn tán, người này có chết hay không vậy mà đụng vào xe ngựa Quận Vương, này có thể có trò hay để xem!

Tầm mắt Phó Vô Thiên lạnh lùng nhìn vào trên người hắn thấy khuôn mặt kinh ngạc của hắn, không khỏi thiêu mi: “Trưởng Tôn Thiếu Kỳ?”

“Không sai, bản công tử chính là Trưởng Tôn Thiếu Kỳ.” Trưởng Tôn Thiếu Kỳ thu hồi vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, Phó Vô Thiên mặc dù cũng không phải người bình thường, thế nhưng không có nghĩa là hắn sẽ sợ y, Trường Tôn gia ở trong triều thế lực không nhỏ, là con cháu duy nhất Trưởng Tôn gia, hắn hoàn toàn có vốn liếng ngang ngược.

Nói tới Trưởng Tôn Thiếu Kỳ, không thể không nói là một người siêu cấp may mắn.

Trưởng Tôn Thiếu Kỳ cũng không phải cháu ruột Trưởng Tôn Thành Đức, Trưởng Tôn Thành Đức chỉ có một nữ nhi, chính là Hoàng Hậu hiện tại, Đại hoàng tử mặc dù là ngoại tôn của lão, nhưng chung quy cũng không phải họ Trường Tôn, vì truyền thừa nhang khói Trường Tôn gia, Trường Tôn Thành Đức liền đem Trưởng Tôn Thiếu Kỳ tìm về.

Trưởng Tôn Thiếu Kỳ là cháu trai của đệ đệ Trưởng Tôn Thành Đức, hai huynh đệ lúc còn trẻ đi đường bất đồng, sau đó liền tách ra, thời điểm gặp lại nhau, một đã là tể tướng quyền khuynh triều dã, một đã là phú thương phú giáp một phương.

Đáng tiếc là, hai huynh đệ mới gặp lại không bao lâu, một nhà đệ đệ trên đường chuyển đến Quân Tử thành gặp phải đạo tặc gặp nạn, chỉ lưu lại một mình Trưởng Tôn Thiếu Kỳ còn nhỏ và gia nghiệp lớn như vậy.

Sau lại Trưởng Tôn Thành Đức tìm được Trưởng Tôn Thiếu Kỳ dẫn trở về nhà, dốc lòng giáo dục từ nhỏ, đáng tiếc Trưởng Tôn Thiếu Kỳ tài năng bình thường, đầu óc thiếu thông minh, không thích hợp theo đường làm quan.

Tuy rằng Trưởng Tôn Thiếu Kỳ khi còn bé đã từng trải qua gia biến, thế nhưng hắn cũng rất may mắn, thoáng cái từ tôn tử phú thương trở thành cháu trai tể tướng, thân phận địa vị tăng lên mấy bậc, phúc phận này người khác có ước ao cũng không có được, có Trưởng Tôn gia cho hắn chỗ dựa, khó trách hắn có dũng khí ngang ngược như thế, ở Quân Tử thành người dám đặc tội với hắn cũng không nhiều lắm.

“Trưởng Tôn Thiếu Kỳ, xe ngựa của ngươi làm ngựa của Bổn vương kinh sợ, ngươi phải bồi thường như thế nào?”

Phó Vô Thiên chấp hai tay sau lưng từ trên cao nhìn xuống bộ dáng ăn chơi trác táng của Trưởng Tôn Thiếu Kỳ, đôi mắt thâm sâu lộ ra một tia áp bách nhàn nhạt.

Trưởng Tôn Thiếu Kỳ bị ánh mắt của y nhìn thẳng, hắn tuy rằng không sợ Phó Vô Thiên, thế nhưng gia gia đã từng căn dặn hắn không nên chống đối cùng Phó Vô Thiên, đụng mặt tốt nhất đi đường vòng, nói thua thiệt sẽ là chính mình, khi đó hắn lơ đểnh, lấy thực lực Trưởng Tôn gia, hà tất sợ một Vương Gia bị Sùng Minh đế chán ghét?

Cảm giác ưu việt nhiều năm còn làm hắn có chút xem nhẹ Phó Vô Thiên, bây giờ bị khí thế của y đè ép một chút, sắc mặt liền khó xem.

“Phó… Quận vương, ngươi chính mình thấy rất rõ ràng, xe ngựa của ta bị xe ngựa của ngươi đụng hư rồi, ngươi lại dám nói xe ngựa Bản vương hù được ngựa nhà ngươi?”

Trưởng Tôn Thiếu Kỳ trí nhớ không có mơ hồ, rốt cuộc vẫn là không có dám kêu thẳng tên Phó Vô Thiên, nếu không nhất định hắn bị tước trừ quan mão liền thảm, thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng hắn liền hối hận, bởi vì hắn biết là xe ngựa của mình đột nhiên lao tới mới có thể đụng trúng đối phương, nếu như chủ nhân xe ngựa hắn đụng trúng không phải là Phó Vô Thiên, hắn ngược lại có thể mượn thân phận áp chế đối phương, nhưng người trước mắt này rõ ràng không phải người bình thường có thể tùy tiện dọa dẫm.

Phó Vô Thiên nhàn nhạt nheo mắt lại, “Ngươi đã không phục, Bản Vương có thể mang ngươi đến trước mặt tể tướng bình phẩm, nhìn xem ai đúng ai sai.”

Sắc mặt Trưởng Tôn Thiếu Kỳ lúc trắng lúc xanh, nếu bị gia gia hắn biết nhất định sẽ không thể thiếu giáo huấn cho hắn một trận, không dám lại tiếp tục dây dưa, hắn rất không có dũng khí ném lại một câu liền dẫn người rời đi.

“Xem như ngươi lợi hại.”

“Tôn tử.”

Phó Vô Thiên chậm rãi phun ra hai chữ, mang theo vô tận xem thường, An Tử Nhiên nghe thấy nhịn không được câu hạ khóe miệng, nhạc điệm nho nhỏ này cũng không có ảnh hưởng đến bọn họ, sau đó liền khởi hành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.