CHƯƠNG 60
Lưu Hằng cầu hôn, Vương Ân Thành đồng ý rồi. Việc này tựa như vụ nổ của một quả bom nhỏ khiến cho bạn bè của cả hai thi nhau oanh tạc.
Lưu Hằng cầu hôn rất vội vã, một đôi nhẫn bạch kim vừa mua, cầu hôn ngay tại quán cà phê sân bay, không hoa tươi chẳng có bạn bè chứng kiến không bố trí bất cứ cảnh tượng gì, lí do cầu hôn củ chuối như vậy làm cho không người nào có thể chấp nhận, càng làm cho người ta không thể chấp nhận chính là, Vương Ân Thành thế nhưng lại đồng ý rồi.
Lục Hanh Đạt gọi điện thoại cho Vương Ân Thành : “Người anh em cậu đáp ứng chẳng phải quá nhanh sao? ! Hắn không quỳ mà cậu đã đồng ý là thê nào?”
Lý Quyên: “Cầu hôn trong quán cà phê sân bay? ! Dầu gì trước kia hắn cũng là ông chủ của Hoa Vinh Quốc Tế ! ! Có phải là nên cầu hôn lãng mạn một chút hay không?”
Kim Yến: “Ai u mấy người trẻ tuổi này thật là, nhưng mà không sao không sao, cầu hôn không lãng mạn hả, lúc kết hôn nhất định tổ chức thật lãng mạn cho con !”
Mọi người đều cùng trấn an Vương Ân Thành, lại nói Lưu Hằng sao lại ngốc như thế! ! Chỉ cầu hôn thôi mà ngay lập tức kéo chỉ số IQ của mình xuống mức thấp nhất.
Lại nói với Lưu Hằng, dường như tất cả mọi người đều tỏ vẻ cầu hôn đã làm bại lộ chỉ số EQ-của mi, phiền mi lúc kết hôn có thể lãng mạn một chút được không?
Bản thân Lưu Hằng lại càng chán nản, một hồi cầu hôn hầu như bị mọi người khinh bỉ cười nhạo, hôn lễ không làm cho lãng mạn sau này còn có thể lăn lộn giang hồ được sao?
Lưu Hằng chuẩn bị cho lễ kết hôn, nhưng trong nước không có luật hôn nhân đồng tính, Lưu Hằng vốn định kéo Vương Ân Thành xuất ngoại lấy giấy kết hôn, Vương Ân Thành lại lười, ngại phiền toái, cậu nói dù sao sau này cũng không tính ly hôn, có giấy hôn thú thì ích lợi gì đâu? !
Lưu Hằng ngẫm lại thấy cũng đúng, hơn nữa biểu hiện của Bánh Đậu càng ngày càng độc lập không cần người lớn quan tâm chăm sóc, Vương Ân Thành liền có vẻ tâm sự nặng nề, Lưu Hằng muốn trấn an nên thuận theo, cũng không có thời gian xuất ngoại.
Lưu Hằng chuẩn bị kết hôn, tin tức rơi vào tai người ở Lưu gia. Bởi vì Lưu Hằng đã sớm comeout, lúc truyền ra việc sắp kết hôn, biểu hiện của mọi người cũng không quá hưng phấn, mãi đến khi Lưu Bình Niên làm như vô tình nói ra, rằng đối tượng kết hôn của Lưu Hằng chính là chàng trai sinh ra Bánh Đậu vào năm đó, thì toàn bộ Lưu gia muốn nổ tung !
Vốn ở trong nhà còn có người lo lắng Lưu Hằng kết hôn thì Bánh Đậu có “Mẹ kế”, cuộc sống sau này của Bánh Đậu sẽ không dễ chịu như trước kia, giờ thì tốt rồi, người mà Lưu Hằng cưới lại chính là “Mẹ ruột” của Bánh Đậu !
Có người chậc chậc cảm khái, Lưu Hằng coi như là nhân vật kiêu ngạo bậc nhất ở Lưu gia, năm đó cố chấp xuất quỹ, hiện giờ kết hôn lại càng trâu bò !
Kim Yến cái gì cũng không nói, chỉ mở hơn mười ảnh chụp Vương Ân Thành cùng Bánh Đậu lưu trong di động ra, lúc cùng đám chị em dâu uống trà nói chuyện phiếm.
Ba người phụ nữ có thể diễn được một vở kịch hay, huống chi Kim Yến thường ngày cũng không đi làm lấy việc tám chuyện làm sự nghiệp của phụ nữ?
Trong lúc nhất thời toàn bộ Lưu gia đều truyền ra, đối tượng Lưu Hằng kết hôn là tốt như nào ưu tú ra sao, điểm mấu chốt nhất, đương nhiên vẫn là diện mạo của Vương Ân Thành. Ảnh chụp Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu, hai mẹ con mặt ghé vào nhau, kia quả thực chính là đậu to ôm đậu nhỏ.
Ảnh chụp rơi vào tay Lưu lão gia tử cùng Lưu Bình Niên, Lưu Bình Niên cầm ảnh chụp nhìn không nói lời nào, lão gia tử đeo kính lão nheo mắt nhìn, chậc chậc thở dài: “Diện mạo thế này, khó trách Bánh đậu của chúng ta lớn lên ưa nhìn như vậy.”
Nói đến đây Lưu lão gia tử hứng thú, hỏi: “Cậu ta làm nghề gì?”
Kim Yến đáp: “Trưởng biên tập ở tòa soạn báo.” Cũng sớm chuẩn bị trước bài phỏng vấn Lưu Hằng, đưa cho Lưu lão gia tử xem.
Lưu lão gia tử xem rồi gật gật đầu, ừ một tiếng: “Không tồi không tồi.” cũng không nói thêm gì khác, không tỏ thái độ. Mỗi một thế hệ tự quản nhau, lão gia tử mặc kệ chuyện của bọn tiểu bối, mà ngay cả năm đó khi Lưu Hằng xuất quỹ, ông cũng không nói gì. Con cháu đều tự có phúc của mình, chính là đối với Bánh Đậu lão gia tử vẫn luôn không yên lòng, dù sao từ nhỏ đã không có tình mẹ, rất đáng thương.
Lưu Bình Niên ngước mắt nhìn nhìn lão gia tử, lại nhìn nhìn Kim Yến, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Khi nào đám cưới?”
Kim Yến: “Chuẩn bị đã mất khoảng một tháng, bây giờ còn chưa định ngày.”
Lưu Bình Niên làm mặt ngầu: “Lưu Hằng mà gọi điện thoại lại đây, thì nói có thể tôi không rảnh.”
Kim Yến trước mặt Lưu lão gia tử cắt ngang, nói: “Ông thôi đi, bày đặt cái gì, thiệp mời còn chưa in, có mời ông hay không còn chưa biết!”
Lưu Bình Niên giận dữ trừng mắt: “Nó dám! !”
. : .
Kết hôn phải làm chuyện gì? Vương Ân Thành không biết.
Hiện tại Vương Ân Thành cứ như mỗi ngày đi làm rồi tan tầm, buổi tối trông coi Bánh Đậu, ngó chừng Bánh Đậu lên mạng chơi game.
Vương Ân Thành cũng hỏi qua Lưu Hằng mình cần làm gì.
Lưu Hằng lắc đầu, “Chờ thiệp cưới in xong em viết cái tên là được rồi, những chuyện khác không cần để ý.”
Vương Ân Thành gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
Lưu Hằng lại ấn bả vai Vương Ân Thành bảo: “Chớ khẩn trương, mọi chuyện em không cần quan tâm, việc hôn lễ đều có anh rồi.”
Vương Ân Thành nhìn Lưu Hằng, chớp chớp mắt, “Em không khẩn trương.”
Lưu Hằng: “…”
Vương Ân Thành nói cậu không khẩn trương, Lưu Hằng thì lại mỗi ngày kích động muốn chết, M thị bên kia có Cố Thiên nên anh tạm thời cũng không cần trở về, toàn bộ tiến trình của hôn lễ cũng đã liên hệ một nhà hàng và công ty tổ chức tiệc cưới rất nổi tiếng, nhưng mỗi ngày Lưu Hằng vẫn có rất nhiều việc cần phải làm.
Thiệp cưới đã thiết kế xong và đang được in ấn, bánh kẹo cưới cũng đã chọn rồi, những việc còn lại là thương lượng với công ty tổ chức tiệc cưới ngày đó cần mấy bộ quần áo, xác định lễ tiết của tiệc cưới, bàn bạc chi tiết tất cả mọi việc.
Lưu Hằng cảm thấy dường như mỗi ngày đều gặp rất nhiều người nói chuyện về vô số vấn đề, nhưng cuối cùng khi mà mọi người đi hết chỉ còn lại một mình, Lưu Hằng lại cảm thấy kỳ thật mình chưa làm gì cả.
Mỗi ngày đều rối loạn, chân không chạm đất mà còn cảm thấy không chân thật, chỉ có mỗi ngày trở về khi nhìn thấy Vương Ân Thành tan tầm ở nhà cùng Bánh Đậu, anh mới có cảm giác mình đang tồn tại.
Cuối cùng Lưu Hằng không có biện pháp, gọi điện thoại cho Lưu Nghị xin giúp đỡ: “Anh em ruột không thể thấy chết mà không cứu được.”
Lưu Nghị: “Rốt cục cậu cũng có cảm giác mình sắp tiến vào phần mộ rồi ha.”
Trên cái thế giới này luôn luôn có những việc là khó khăn vô cùng, đối với Lưu Hằng mà nói việc khó khăn nhất chính là cầu hôn, kết hôn cũng coi như tương đương.
Có anh trai Lưu Nghị ra trận, Lưu Hằng rốt cục thấy được có rất nhiều chuyện cứ theo kế hoạch từng bước mà tiến hành.
Hôm nay Lưu Nghị cùng Lưu Hằng cùng xác định một số chi tiết trong lễ cưới, bao gồm việc Lưu gia mở tiệc chiêu đãi sẽ có rất nhiều thân quyến từ nơi khác tới sẽ ở đâu.
Chờ người của công ty tổ chức tiệc cưới đi rồi, thư ký cũng báo đã đặt xong khách sạn, rốt cục Lưu Hằng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Hằng cùng Lưu Nghị ngồi ở đại sảnh khách sạn vị trí gần cửa sổ, Lưu Nghị cúi đầu uống cà phê, Lưu Hằng liếc nhìn Lưu Nghị nói: “Cám ơn.”
Lưu Nghị giương mắt nhìn Lưu Hằng, đặt cà phê xuống, bảo: “Vậy mới phải.”
Hai anh em khó có dịp ngồi uống cà phê với nhau, Lưu Hằng nghĩ nghĩ, hình như lần mà cả hai nhàn nhã ngồi uống cà phê như vậy đã cách sáu bảy năm trước thì phải? Lúc đó mình mới vừa comeout.
Lưu Nghị lớn hơn Lưu Hằng bốn tuổi, xem như là người nhiều tuổi nhất trong đám cùng thế hệ ở Lưu gia, Lưu Hằng nhớ rõ sau khi Lưu Nghị xuất ngoại học đại học hai anh em cũng rất ít liên lạc. Lúc đầu là do Lưu Nghị bận học, còn phải đi làm thêm, Lưu Hằng lại đang ở cái tuổi ngoại trừ đến trường thì chính là chơi, sau đó lên đại học Lưu Hằng cũng xuất ngoại bắt đầu vội vàng đủ thứ, số lần hai anh em gặp nhau càng ít ỏi.
Trong nhà hàng mở nhạc êm dịu, Lưu Hằng đột nhiên nghĩ đến rất lâu trước kia khi mình thượng còn tiểu học, Lưu Nghị lúc đó cũng chỉ mới trung học, mà bởi vì dáng vẻ già trước tuổi, có mấy lần giúp Lưu Hằng đóng vai phụ huynh, giả làm chú của Lưu Hằng. Còn trước đó nữa, Lưu Hằng cũng đã có chút không nhớ rõ, chỉ nhớ mấy năm nay Kim Yến thường hay oán giận Lưu Nghị với Lưu Hằng, lo lắng con trai lớn sau này sẽ độc thân cô độc.
Lưu Hằng tuy rằng không nhớ rõ, nhưng vẫn biết, lúc còn nhỏ Lưu Nghị làm anh trai cũng rất chăm sóc cho mình. Có điều tuổi theo số tuổi càng tăng, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, hai người đều trở thành những người đàn ông có thân phận địa vị cùng năng lực có thể hùng cứ đảm một phương.
Lưu Hằng cùng Lưu Nghị cũng không nói nhiều, hai người vào buổi chiều này có thời gian ngồi uống cà phê hàn huyên chuyện thời thơ ấu đã là chuyện khó có được.
Tình cảm giữa anh em trai luôn luôn như vậy, lúc người này có việc người kia sẽ giúp và ngược lại. Lưu Hằng và Lưu Nghị cũng là như thế.
. : .
Thiệp cưới in xong Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành bắt đầu lên danh sách mời tiệc, bên phía Lưu Hằng đơn giản chính là thân thích trong nhà cùng với bạn bè làm ăn, mà bên Vương Ân Thành lại càng đơn giản hơn, ngoại trừ mấy người bạn cực kỳ thân thiết, thì chính là hiện đồng nghiệp trong tòa soạn báo.
Lúc Vương Ân Thành đưa thiệp mời, toàn bộ tòa soạn báo đều sôi trào, rất nhiều người đều cho là mắt mình bị viễn thị… Cái gì? ! Người kia là Lưu Hằng? Lưu Hằng! Lưu Hằng? ? Là Lưu Hằng của Quốc Tế Hoa Vinh thật sao! ?
Vương Ân Thành bị bao vây trong văn phòng, một đống người chạy tới hỏi Vương Ân Thành rằng Lưu Hằng này có phải là Lưu Hằng kia hay không, rồi thì là Vương biên tập anh thực sự muốn kết hôn chứ?!
Vương Ân Thành luôn mỉm cười, nụ cười bất đắc dĩ lại ôn hòa.
Kỳ thật những đồng sự thâm niên trong phòng làm việc đều nhìn ra được, so với nửa năm trước khi mới vào làm việc, Vương Ân Thành thật sự thay đổi rất nhiều, trước kia cậu cũng cười, có điều nụ cười rất nhạt, vì vậy cộng thêm biểu cảm thờ ơ thực dễ dàng khiến người ta quên mất, rằng còn có người như vậy tồn tại. Nhưng hiện tại thì khác, lúc Vương Ân Thành cười rộ lên ánh mắt lấp lánh, cả người sống động hẳn lên. Trong tòa soạn báo phúc lợi giống nhau, chính là thường xuyên đi ra ngoài ăn cơm, đi KTV, trước kia Vương Ân Thành rất ít tham gia, hiện tại dường như lần nào cậu cũng góp mặt.
Có nam đồng nghiệp cầm thiệp mời của Vương Ân Thành ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Thiệu Chí Văn hỏi: “Ais, tiểu Thiệu, cậu nói thử xem nam kết hôn vs nam so với nam nữ kết hôn có cái gì không giống nhau?”
Thiệu Chí Văn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhét thiệp cưới vào trong bao thư, đáp: “Đại khái là sau này mỗi lần đi tiểu khá tiện đi, một cái bồn cầu mỗi người đứng một bên.”
Nam đồng sự: “…”
Đại khái đàn ông đối với hôn lễ cũng không có cẩn thận hay yêu cầu cao như phụ nữ, ít nhất Vương Ân Thành và Lưu Hằng không có chụp ảnh cưới, tạm thời cũng không định du lịch tuần trăng mật.
Lưu Hằng chuẩn bị hôn lễ tròn một tháng, sắp xếp địa điểm, chọn rượu mời đầu bếp người điều khiển chương trình, trang trí hoa tươi sân khấu cùng đạo cụ âm nhạc, trước kia Lưu Hằng cũng từng tham gia hôn lễ, chờ mình muốn kết hôn mới biết được thì ra tổ chức một cái hôn lễ lại có nhiều phiền toái như thế, may mà có công ty chuyên môn tổ chức cưới gả tiệc tùng, nếu không tự mình chuẩn bị, chỉ sợ đến mùa đông sang năm mới có thể tổ chức hôn lễ.
Vương Ân Thành vẫn không có cách nào trong coi việc chuẩn bị hôn lễ, Lưu Hằng cũng không muốn cậu làm, hiện tại cậu ngoại trừ ở nhà còn không thì đưa con đi học. Thời điểm Lưu Hằng ở bên kia người ngã ngựa đổ, thì bên này Vương Ân Thành lại có vẻ yên tĩnh khác thường.
Chỉ có tới lúc gần diễn ra hôn lễ Vương Ân Thành được Lưu Hằng dẫn đi gặp mặt người điều khiển chương trình, hiểu biết quá trình nghi thức trong hôn lễ.
Trong lúc tổng duyệt, Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng đứng đối mặt nhau, người điều khiển chương trình ở bên cạnh nhắc nhở hai người lúc ấy nên nói gì.
Lưu Hằng nhìn Vương Ân Thành đứng bất động, hỏi: “Hồi hộp sao?”
Vương Ân Thành nhìn Lưu Hằng, cũng hỏi lại: “Anh có hồi hộp không?”
Lưu Hằng gật đầu: “Anh vẫn luôn rất hồi hộp, từ lúc cầu hôn đến nay, anh đặc biệt căng thẳng.”
Vương Ân Thành thoải mái gật đầu, an ủi: “Chớ lo lắng, em sẽ kiên trì đến cuối cùng, tuyệt đối sẽ không đào hôn.”
Lưu Hằng muốn cười, nhưng vẫn nghiêm túc đứng đắn trả lời: “Nếu em dám đào hôn, anh sẽ làm một cái ***g vàng, về sau nhốt em cả đời!”
. : .
Ngày hôn lễ, người của công ty tổ chức tới sớm. Vương Ân Thành thay áo sơmi complet đen, làm tóc, vốn còn định đánh cho Vương Ân Thành một lớp phấn mỏng, nhưng bị bị cậu từ chối.
Bánh Đậu cũng thay một bộ complet nhỏ, rất ra dáng của một tiểu soái ca.
Ngoại trừ người của công ty tổ chức, lão Lưu cùng Lý Quyên cũng dẫn Lưu Kế tới. Vương Ân Thành không có người thân, dựa theo truyền thống của một hôn lễ bình thường, lễ kết hôn dù là cưới hay gả, đều phải có người thân ở đây, một nhà lão Lưu liền đảm đương trọng trách này. Đương nhiên không chỉ là có mặt cho đủ thủ tục, kỳ thật trong lòng Vương Ân Thành, một nhà lão Lưu cũng đã sớm là người thân của cậu.
Vương Ân Thành thay quần áo xong ngồi trên ghế sa lông chờ đợi, Bánh Đậu đứng ở bên chân Vương Ân Thành, Lưu Kế giống như cái đuôi nhỏ đứng ở bên cạnh Bánh Đậu. Lý Quyên nhìn nhìn Lưu Kế rồi lại ngó Bánh Đậu, dở khóc dở cười. Lúc quay đầu lại nhìn Vương Ân Thành, cười cười ánh mắt đột nhiên đỏ bừng.
Lão Lưu kéo Lý Quyên đến ban công, trấn an bảo: “Em khóc gì chứ? Phụ nữ nhà người ta, lúc này hẳn là phải cười nha!”
Lý Quyên cũng biết vào lúc Vương Ân Thành kết hôn mà mình lại khóc lóc là chuyện không tốt, vội vàng dụi mắt, nói: “Em chỉ là có chút xúc động!”
Lão Lưu quay đầu nhìn vào trong phòng khách: “Chúng ta đều mừng và hãnh diện vì cậu ấy, cậu ấy xứng đáng.”
Lý Quyên gật đầu, thật tình mừng dùm cho Vương Ân Thành, nhiều năm như vậy, rốt cục cậu cũng nếm được quả ngọt.
Hôn lễ bình thường có quá trình đón dâu, nhưng bởi vì Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng đều là đàn ông, cho nên liền trực tiếp lược bỏ. Vương Ân Thành thay quần áo ở nhà xong đi theo đoàn xe trực tiếp đến hiện trường, Lưu Hằng thì thay quần áo tại nhà Lưu Nghị rồi cũng qua đó.
Xe hoa do Lưu gia chuẩn bị, xe chạy đến dưới lầu, Vương Ân Thành dẫn theo Bánh Đậu đi thẳng xuống. Âm thanh pháo nổ ì đùng, Vương Ân Thành dắt Bánh Đậu từ hàng hiên trong đi ra, bất ngờ khi nhìn thấy Lưu Nghị đứng chờ bên cạnh xe hoa.
Lưu Nghị gật đầu chào Vương Ân Thành, xoay người ngồi vào ghế lái, Vương Ân Thành hơi ngạc nhiên, ôm Bánh Đậu ngồi vào trong xe, cùng Lưu Nghị chào hỏi.
Vương Ân Thành: “Sao anh lại tới đây?”
Lưu Nghị không trả lời ngay, ước chừng cả phút sau mới lên tiếng: “Lưu Hằng muốn tự mình đến, nhưng mà công ty tổ chức không cho.” Lưu Nghị là anh trai của Lưu Hằng, Lưu Hằng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kêu Lưu Nghị đến đương nhiên là tốt nhất.
Tuy rằng Lưu Nghị không nói thêm điều gì, nhưng Vương Ân Thành vẫn hiểu, quay qua cám ơn Lưu Nghị.
Lưu Nghị lái xe ra khỏi tiểu khu, bảo: “Về sau nên gọi bằng anh cả.”
Vương Ân Thành: “Cám ơn anh cả.”
Lúc đầu Vương Ân Thành tưởng rằng chỉ có một chiếc xe tới đón mình, kết quả khi Lưu Nghị lái xe ra khỏi tiểu khu mới thấy, bên ngoài tiểu khu đậu hai hàng xe, toàn bộ là Cadillac.
Bánh Đậu mở cửa kính xe, ló đầu nhỏ ra ngoài nhìn, quay đầu nói với Vương Ân Thành: “Con nhìn thấy xe của chú hai!”
Chú hai của Bánh Đậu là Lưu Vũ lái xe chờ ở vị trí đầu tiên, thấy xe Lưu Nghị mở cửa sổ phía sau, hắn cũng mở cửa kính xe, tò mò trợn mắt nhìn Vương Ân Thành bên này, muốn nhìn xem rốt cuộc Vương Ân Thành có giống như trong ảnh chụp hay không. Kết quả Lưu Vũ vừa mở cửa xe ra, hai hàng xe phía sau cũng đồng loạt mở ra ngoài nhìn, hai hàng đầu người ló ra đều tăm tắp.
Lưu Nghị nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, trong lòng thầm thở dài, trông thật đúng là ngốc.
Đoàn xe đón Vương Ân Thành là hai hàng mười tám chiếc Cadillac, bọc hậu là sáu chiếc Bentley màu đỏ thẫm. Xe từ thành nam chạy đến thành bắc, dọc đường qua vài cái cầu vượt, ngay từ đầu Vương Ân Thành đã cảm thấy không đúng, sau mới phát hiện bọn họ đi đường vòng.
Vương Ân Thành: “Con đường này?”
Lưu Nghị vừa lái xe vừa đáp: “Lưu Hằng nghe theo ý kiến của công ty, vì đoàn xe rất sang trọng hoành tráng, muốn cho tất cả mọi người đều thấy.”
Vương Ân Thành: “…” Cho nên Lưu Nghị đi đầu, toàn bộ đoàn xe chạy hai vòng thành phố rồi chuyển mới hướng tới hiện trường hôn lễ.
Buổi sáng Bánh Đậu chỉ ăn hai cái bánh quy và một hộp sữa, xe chãy thật lâu làm nhóc đói meo, có chút bất mãn ở phía sau nói nhỏ: “Ba ba thực vô vị!”
Vương Ân Thành cười bất đắc dĩ, vò đầu Bánh Đậu.
. : .
Lưu Hằng chọn tới chọn lui địa điểm cử hành hôn lễ, công ty tổ chức đề xuất vài nơi tương đối tốt, bờ biển, sân cỏ hoặc là giáo đường thần thánh, Lưu Hằng đều cảm thấy không được, cuối cùng Lưu Nghị đem điền trang rượu nho của mình tại bản địa dâng lên.
Xe chạy đến cổng điền trang rượu nho thì dừng lại, Vương Ân Thành vốn định tự mình đẩy cửa, Lưu Nghị lại giành trước một bước xuống xe giúp cậu mở cửa, Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu xuống xe.
Đập vào mắt là một tấm thảm màu đỏ rực, ngước mắt là một cổng vòm trang trí bằng hoa bách hợp, dọc theo hai bên thảm đỏ là hàng rào thấp bằng gỗ, tren đó trang trí bằng vô số những bông hồng ba màu đỏ, trắng, vàng, phía sau hàng rào, Lưu Hằng cùng bạn bè Vương Ân Thành đã chờ đợi ở hai bên.
Chính diện điền trang rượu nho là một đường nhỏ quanh co, lại được trang trí thơ mộng như vậy, hai bên vốn là tường vây cao cao, giờ phút này trên đó treo đầy bong bóng đủ mọi màu sắc, bức tường màu xám cũng được đính vào một tầng hoa hồng thật dày.
Nơi này chỉ là khởi đầu của hôn lễ.
Hai bên hàng rào đứng đầy người, dọc theo thảm đỏ kéo dài đến hơn trăm mét, Lưu Hằng không để cho Vương Ân Thành nhúng tay vào bất luận khâu nào của hôn lễ, cho nên khi Vương Ân Thành xuống xe bước lên thảm đỏ, trong nháy mắt đó cậu liền ngây dại.
Phụ nữ dễ dàng bị sự lãng mạn cùng thơ mộng làm cho cảm động, kỳ thật đàn ông cũng vậy thôi, bởi vì Vương Ân Thành biết, tất cả những điều này đều do Lưu Hằng chuẩn bị, hôn lễ này là anh vì Vương Ân Thành mà chuẩn bị.
Vương Ân Thành xuống xe, Lưu Nghị một mực yên lặng mặc đứng ở bên cạnh, giống như đang thay Lưu Hằng bảo vệ. Âm nhạc nổi lên, nhóm người dự hôn lễ bắt đầu vỗ tay nhiệt liệt.
Vương Ân Thành dắt Bánh Đậu, trong lòng bàn tay dần dần ướt đẫm mồ hôi, Bánh Đậu mờ mịt giương mắt nhìn nhìn Vương Ân Thành, hỏi: “Quả Cam khẩn trương sao?”
Vương Ân Thành nhếch môi nở nụ cười, giây tiếp theo tim bắt đầu đập thình thịch thình thịch thình thịch, cậu tự cho là mình sẽ không khẩn trương, thậm chí ngay từ đầu còn nghĩ rằng hôn lễ bất quá chỉ là hình thức mà thôi, nhưng mà hiện tại xem ra mình đã sai rồi, cậu không chỉ khẩn trương thậm chí còn chờ mong và hưng phấn.
Cậu chờ mong Lưu Hằng xuất hiện, anh đã mang cho cậu hôn lễ này.
Dưới cổng vòm hoa bách hợp tuyệt đẹp, trong tiếng nhạc, Lưu Hằng mặc bộ complet phẳng phiu rốt cục cũng chậm rãi từ cuối thảm đỏ đi tới.
Vương Ân Thành nhìn Lưu Hằng, anh cũng nhìn cậu, hai người nhìn đối phương, đều từ trong mắt đối phương thấy được chính mình.
Lúc Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng đứng mặt đối mặt, nhóm người dự lễ lần thứ hai vỗ tay, Thiệu Chí Văn cùng Trần Lạc Phi đứng hàng đầu tiên, thậm chí còn huýt sáo, hai tiếng huýt sáo vừa vang lên, một đám phú gia công tử của Lưu gia không cần ai bảo cũng bắt đầu huýt sáo.
Lưu Hằng nhìn Vương Ân Thành, xoay người đi đến bên cạnh Vương Ân Thành, Bánh Đậu đứng ở chính giữa, rất tự nhiên vươn tay cho Lưu Hằng .
Âm nhạc rất nhanh thay đổi giai điệu, trong khi mọi người chúc phúc cùng vỗ tay, Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng dắt tay Bánh Đậu đi trên thảm đỏ.
Trăm mét thảm đỏ hoa hồng, vỗ tay không dừng, âm nhạc cũng vậy, Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng dẫn theo Bánh Đậu, đi về phía mà đối với bọn họ mà nói đó là một khởi đầu mới vô cùng quan trọng bắt đầu.
Cuối con đường hẹp quanh co của trang viên là một cái cổng lớn, giờ phút này cũng được trang trí lãng mạn lộng lẫy, Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng mang theo Bánh Đậu cùng vượt qua cánh cửa lớn kia, được mọi người vây quanh đi vào.
Hôn lễ diễn ra trên bãi cỏ rộng lớn của điền trang, ngày hôm nay trời trong quang đãng, mặt trời cũng lên cao, nắng ấm chiếu xuống khiến người ta lười biếng, nhưng không khí ẩm ướt kết hợp với gió mang theo cái lạnh thấu xương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Đậu bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng bừng, qua cửa lớn đã được người Lưu gia mang đi, Lưu Kế mặc áo lông trong ngực vẫn luôn ủ một túi nước nóng, thấy cái mũi Bánh Đậu đỏ rực tiêu sái đi lại đây, vội vàng đem túi nước nóng trong ngực đưa cho Bánh Đậu, nói: “Ủ vào đi, lạnh quá.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Kế cũng hồng rực, Bánh Đậu nhìn nhìn túi nước nóng trong tay mình, lại nhìn nhìn Lưu Kế toàn bộ chóp mũi đỏ bừng, “Em không lạnh sao?”
Lưu Kế run lập cập, lắc đầu cười nói: “Em không lạnh, cho anh dùng đó.”
Các tân khách lần lượt an vị, người điều khiển chương trình vào chỗ, Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng đứng sóng vai, đối mặt với thân hữu dưới đài.
Người dẫn chương trình mỉm cười đứng ở một bên, nói xong lời chúc mừng mà mỗi hôn lễ đều có, chọc cười mọi người.
Vương Ân Thành dường như không nghe được người dẫn chương trình nói cái gì, hiện tại cậu chỉ có thể nghe thấy hô hấp và nhịp tim của chính mình, cậu và Lưu Hằng nắm chặt tay nhau, cậu có cảm giác giờ phút này mọi thứ đều được phóng đại, giống như thanh âm nhỏ nhất trên toàn thế giới đều hiện hữu, duy chỉ có người dẫn chương trình nói gì thì cậu lại nghe không rõ ràng lắm.
Vương Ân Thành biết mình rất khẩn trương, trong lòng bàn tay đẫm mồ hôi, cậu không biết người điều khiển chương trình nói gì, chỉ cảm thấy Lưu Hằng nắm tay mình, rất dùng sức.
Sau đó người dẫn chương trình xoay người lại, bảo Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành mặt đối mặt, Lưu Hằng buông tay Vương Ân Thành ra, cùng Vương Ân Thành đứng đối mặt .
Người dẫn chương trình trước tiên nói với Lưu Hằng: ” Anh Lưu Hằng, ngay tại nơi này dưới sự chứng kiến của rất nhiều tân khách, Trời Đất chứng giám, xin hỏi, anh có nguyện ý kết hôn cùng anh Vương Ân Thành hay không, cho dù may mắn hay hoạn nạn, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay đau buồn?”
Lưu Hằng nhìn Vương Ân Thành, “Tôi nguyện ý.”
Người điều khiển chương trình lại hướng về phía Vương Ân Thành lập lại lời thề nguyện.
Vương Ân Thành nhìn Lưu Hằng: “Tôi nguyện ý.”
Tiếng vỗ tay cùng âm nhạc cùng vang lên, người dẫn chương trình quay về phía thân hữu, nói vào micro: “Quý vị thân mến, tôi chỉ là một người dẫn chương trình, cho dù tôi có nói nhiều điều đẹp đẽ hơn nữa cũng chỉ là điểm xuyết thêm cho hôn lễ mà thôi, nhiều nhất chính là dệt hoa trên gấm. Trước khi trao nhẫn cưới, tôi muốn nói với mọi người rằng, tiếp theo đây là một quá trình rất trọng yếu, trong quá trình này, mọi người sẽ được chứng kiến một phần chân tình vô cùng cảm động.”
Tiếng vỗ tay lắng xuống, một bóng dáng nho nhỏ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Lưu Kế cởi áo lông bên ngoài, bên trong mặc tây trang bưng một cái khay nhỏ màu trắng đặt một tờ giấy viết thư gấp đôi, đi từng bước chậm rãi.
Lưu Hằng nhướng mày, tầm mắt nhìn về phía Lưu Nghị đứng ở dưới đài, Lưu Nghị lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không biết gì, cũng không phải do mình sắp xếp “Kinh hỉ”.
Lưu Kế kéo khay, đi đến trước mặt Vương Ân Thành, toàn bộ hiện trường nhất thời tĩnh lặng.
Lưu Hằng nhìn Vương Ân Thành, Vương Ân Thành không quay đầu lại, lấy tờ giấy từ cái khay Lưu Kế đang cầm rồi mở ra.
Lưu Kế xoay người lon ton rời đi.
Vương Ân Thành cầm micro từ tay người dẫn chương trình, khẽ hắng giọng một cái, mở tờ giấy viết thư ra bắt đầu đọc ——
“Cha Bánh Đậu : hình như em chưa từng gọi anh như vậy lần nào, đây là lần đầu tiên, trước kia em hay gọi là Lưu Hằng hoặc là này.” Dưới kia có người cười khẽ, chính bản thân Lưu Hằng cũng nhếch môi nhẹ nở nụ cười .
——
Kỳ thật em nhớ rõ cảnh tượng khi chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, lúc đó em đứng lên chuẩn bị đi khỏi quán cà phê sân bay, anh thì vừa vặn đẩy cửa tiến vào, liếc mắt nhìn em một cái, khi đó em cũng ngẩng đầu nhìn anh. Đó là vào tháng tư năm trước, em vừa tới nơi này, đối với công việc mới trong một thành phố mới không có bất cứ chờ mong gì cũng chẳng định hướng tới mục tiêu nào.
Em vẫn luôn như vậy, nhiều năm như vậy trải qua nhiều chuyện gặp được một số người tích lũy được một chút kinh nghiệm, đối với cuộc sống đã sớm không còn đam mê. Trong vài năm đó, vì viết sách em có thể thức đêm ròng rã hơn mười ngày, khi đó em đã nghĩ, có lẽ một ngày kia mình đột nhiên chết đi, cũng không có ai phát hiện ra.
Tóm lại, quá khứ chưa thể nói là hỏng bét, nhưng cũng không thể bảo là tốt, em vẫn luôn tự biết như thế, chỉ có điều không muốn hiểu nó thông suốt mà thôi.
Đột nhiên phát hiện cuộc sống hoàn toàn khác trước, cũng là vào tháng tư năm trước, em gặp Bánh Đậu, con đã khiến em hoàn toàn thay đổi, cả về tâm lý và cuộc sống, em đột nhiên nghĩ thì ra mình còn có thể kỳ vọng nhiều như thế, em vô cùng chờ mong một ngày mới sẽ đến, trông đợi mặt trời mọc vào ngày mai.
Đến lúc này, thực tế thì cũng chưa để tâm đến anh.
Em chưa từng để tâm đến là bởi vì anh, mà năm đó cuộc sống của em đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất, cứ chui vào ngõ cụt như vậy em vẫn chưa tìm được lối ra. Lúc ấy em chỉ vô cùng cảm kích anh, vì đã chăm sóc Bánh Đậu tốt đến như vậy, cảm kích anh vì đã cho em gặp con.
Cảm giác ban đầu của em đối với anh là như thế, anh là người rất tốt, là một lãnh đạo ưu tú, lại là một người cha tốt.
Mãi cho đến một ngày anh nói với em… Anh không định tiếp tục làm việc tại Hoa Vinh, anh muốn bỏ cuộc. Anh nói mình không thể bởi vì lục đục trong việc làm ăn với nhau mà cuốn cả con cùng em vào đó, anh không thể chấp nhận phiêu lưu như vậy, cũng không thể để em cùng Bánh Đậu xảy ra chuyện. Anh vứt bỏ quyền lợi cùng địa vị, bỏ cả công việc làm ăn của Lưu gia, bỏ qua Hoa Vinh chỉ chạm tay có thể bỏng.
Lúc ấy em đã nghĩ, phải là tính cách mạnh mẽ đến cỡ nào khiến anh đưa ra một quyết định như vậy, buông tha tất cả mọi thứ trong tay mình, mãi cho đến khi anh nói đó là bởi vì em.
Kỳ thật vào thời điểm đó căn bản anh không biết nhiều về em, không biết em là hạng người gì, chẳng hiểu cách làm người của em, nhưng anh vẫn làm mà không hề do dự. Một mình anh gánh chịu mọi rủi ro, không chừa cho mình một lối thoát. Em thật giống như đang nhìn thấy anh đi chân trần trên con đường đầy đá sỏi, lòng bàn chân đầy máu và vết phồng, thế mà anh vẫn quay đầu lại cười với em, nói hãy chờ anh.
Lúc ấy em đã nghĩ, Lưu Hằng, anh thật là một tên ngốc.
Bất quá cũng không sao, chẳng bao lâu nữa em cũng sẽ giống anh, cùng làm những kẻ ngốc.
Anh đi M thị làm việc, em ở nhà đi làm chăm sóc con, chúng ta gọi điện thoại cho nhau, cách thật xa nghe anh nói chuyện nhà hàng, thỉnh thoảng cũng sẽ nói vài lời tâm tình, nhưng cũng không nhiều lắm. Chúng ta duy trì quan hệ như vậy hơn nửa năm, mãi cho đến một tháng trước, tại quán cà phê sân bay anh cầm nhẫn nói năng lộn xộn một đống những lời vô nghĩa cầu hôn em.
Anh không có quỳ xuống, ấy thế mà em lại đồng ý rồi rồi, lúc ấy đầu óc em chẳng kịp suy nghĩ gì.
Lưu Hằng, mùa đông năm trước khi còn ở phòng ốc của mình tại M thị em có viết một cuốn tiểu thuyết lấy chính bối cảnh của mình làm đề tài, một năm sau đó em không còn viết tiểu thuyết nữa. Bởi vì em đã có Bánh Đậu và có anh, thời giờ cùng trái tim của em đều bị hai người chiếm cứ, em làm sao còn thời gian mà viết tiểu thuyết đâu? !
Lưu Hằng, hôm nay đứng ở nơi này, trước mặt người thân và bạn bè anh và em đã tuyên thệ sẽ chung sống cùng nhau, cho dù giàu có hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật. Chúng ta đã trải qua thời gian thử thách giờ mới đứng ở chỗ này, chúng ta nhận sự chúc phúc của mọi người, cho nên từ nay về sau anh phải luôn giống giờ khắc này này luôn yêu thương em cùng Bánh Đậu.
Lưu Hằng, em, Vương Ân Thành sẽ chung sống cùng anh cả đời, vĩnh viễn sẽ không rời đi hay vứt bỏ anh, cho dù anh biến thành bộ dáng gì đi nữa hay anh ở bất cứ nơi nào.
Lưu Hằng, em yêu anh.
. : .
Vương Ân Thành đọc xong mới ngẩng đầu, ánh mắt hơi hơi đỏ, cậu nhìn Lưu Hằng, Lưu Hằng cũng nhìn cậu, giữa hai người bắt đầu khởi động những cảm xúc mà người khác không thể hiểu được.
Người dẫn chương trình vội vàng đưa micro cho Lưu Hằng, anh nhìn Vương Ân Thành, rồi nói : “Vương Ân Thành, anh cũng yêu em, cũng yêu Bánh Đậu.” Nói xong ném micro đi, tiến lên một bước ôm mặt Vương Ân Thành hung hăng hôn xuống.
Người dẫn chương trình sửng sốt một chút, vội nhỏ giọng nói: “Sai sai rồi, chưa tới, chưa tới màn này đâu! Chưa tới mà!”
Dưới đài lại đột nhiên bộc phát một tràng vỗ tay cùng hú hét, lúc này pháo mừng cũng vang lên, xa xa một bé gái mang theo lẵng hoa thấy hai người vội vàng chạy tới ném hoa vào hai người một bé khác thì ném bánh kẹo cưới xuống dưới sân khấu, Lưu Hằng hôn Vương Ân Thành say đắm, còn tâm trí đâu mà quan tâm tới việc khác, toàn cảnh nhất thời mất khống chế, còn có người hét lên: “Có gan thì hôn thêm lần nữa ! !”
Bánh Đậu cùng Lưu Kế và Diệp Phi đứng chung một chỗ, cũng không có người lớn quan tâm tới bọn nhóc, Diệp Phi xấu hổ bụm mặt, Bánh Đậu bình tĩnh nhìn thoáng qua sân khấu, cúi đầu thì thấy Lưu Kế thế mà lại không có nhắm mắt, ngẩng đầu che mắt của nhóc tì lại bảo: “Nhắm mắt không được nhìn!”
Lưu Kế cầm lấy tay Bánh Đậu, hét lên: “Vì sao không được nhìn! Cho em nhìn một cái đi mà! Nhìn một cái thôi!”
Lưu Nghị vẫn một mực đứng yên lặng ở bên cạnh vai chính, trường hợp hỗn loạn giờ phút này hắn cũng không để ý, chỉ có ánh mắt chậm rãi dịu lại.
Kim Yến cùng Lưu Bình Niên thường đứng ở phía xa xa nhìn, thở dài, ánh mắt dịu dàng nói: “Nhìn đi? Là một đứa bé tốt! Tôi nhìn người rất chính xác. Lưu Hằng sống cùng với nó, tôi mới có thể yên tâm.”
Ánh mắt Lưu Bình Niên lóe lên, cũng không có ý kiến gì, chỉ nói: “Chúng nó có thể hòa hợp, đương nhiên là tốt nhất.”
Trần Giác cùng Diệp Tiếu Thiên cũng tới, hai người ngồi ở phía dưới, Trần Giác cũng bắt chước mọi người hú hét ồn ào, Diệp Tiếu Thiên quay đầu nhìn Trần Giác, đột nhiên nói: “Chúng ta không có hôn lễ.”
Trần Giác ngẩn người, một hồi mới kịp phản ứng, thì ra Diệp Tiếu Thiên so đo cái này, vì thế nói: “Không sao, chỉ cần anh vẫn là Diệp Tiếu Thiên là được.” Nói xong đứng lên tiếp tục ồn ào.
Mà Trần Lạc Phi cùng Thiệu Chí Văn đâu?
Sau khi Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành vào điền trang thì Trần Lạc Phi bỏ đi, hắn có thể chúc phúc cho Vương Ân Thành, nhưng muốn hắn nhìn trực tiếp, thôi bỏ đi.
Thiệu Chí Văn một mực yên lặng mặc đi theo ở phía sau, hai người dọc theo con đường nhỏ lười biếng đi tới, Trần Lạc Phi đột nhiên quay đầu nhìn Thiệu Chí Văn, “Cậu đi theo tôi làm gì?”
Thiệu Chí Văn, “Ai đi theo cậu? ! Tôi chỉ vừa vặn cùng đường mà thôi! !”
Hôn lễ vẫn tiếp tục tiến hành, từ giữa trưa đến tối, toàn bộ điền trang đều dùng chiêu đãi khách khứa.
Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng thay đổi một bộ quần áo khác đi ra chiêu đãi mời rượu, nhận lời chúc phúc của mọi người. Điền trang còn mời nghệ sĩ đến biểu diễn, vào buổi tối ngoại trừ bày tiệc còn có đốt lửa trại.
Buổi tối Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng không đi giúp vui, đứng ở ban công phòng lớn nhìn khói lửa.
Vương Ân Thành quay đầu nhìn thoáng qua trong phòng, đột nhiên cười nói: “Anh thật là, vẫn còn nhớ rõ sao?”
Lưu Hằng gật đầu, ôm Vương Ân Thành, đáp: “Đương nhiên nhớ rõ, rượu đỏ, nến, hoa hồng, giường lớn king size, tối có bồn lớn tắm uyên ương.”
Vương Ân Thành cười, chủ động hôn Lưu Hằng, nói: “Cám ơn.”
Lưu Hằng: “Không cần khách khí. Anh yêu em.”
Vương Ân Thành: “Em cũng yêu anh.”
Chúng ta đều sẽ thật hạnh phúc, bởi vì thời điểm em yêu anh, vừa lúc, anh cũng yêu em.